Chương 21
Wolf
11/08/2023
Ở nhà rất ngoan? Mỗi tội ít khi ở nhà.
- Cậu...
Mạc Y Sương bị cả nhà họ Hoắc cùng nhau vạch trần, liền phản kháng, vùng vẫy đứng dậy, cô ta chỉ mặt Mạc Hân Vy.
- Mạc Hân Vy, chị đừng ở đây đắc ý, nếu không có bằng chứng tôi kiện các người tội vụ khống.
Hoắc lão gia nhìn Mạc Y Sương lên tiếng.
- Vậy phiền Mạc tiểu thư đây đệ đơn giúp gia đình chúng tôi nhé, cảm ơn cô.
Hoắc Minh Thần cầm lấy tay Hân Vy xoa xoa, không thèm nhìn Mạc Y Sương, cất giọng lên tiếng.
- Cô đụng nhầm người rồi Mạc tiểu thư, vợ của Hoắc Minh Thần này mà cô cũng dám đụng, Mạc tiểu thư đây là cho rằng bản thân mình sống đủ rồi có phải không?
Hoắc phu nhân cầm ly trà khẽ lắc lư, trầm giọng nói.
- Nhà họ Hoắc xưa nay không bao giờ có chuyện đổi trắng thay đen, nói không thành có. Cô muốn bằng chứng, được chúng tôi liền chiều lòng cô, cho cô bằng chứng, để xem cô còn gì để biện minh.
Người đàn ông được Mạc Y Sương ra lệnh trừ khử Mạc Hân Vy từ bên ngoài bước vào. Mạc Hân Vy nhìn thấy hắn ta, cảm giác sợ hãi hôm đó liền hiện hữu, cô chỉ tay về phía hắn.
- Là hắn ta.
Hoắc Minh Thần xoa tấm lưng đang run lên của cô, vỗ về trấn an cô, anh gật đầu ra hiệu cho hắn ta nói. Người đàn ông chỉ tay về phía Mạc Y Sương.
- Là cô ta, chính cô ta là người sai tôi ra tay với Hoắc thiếu phu nhân. Cô ta biết tôi bị HIV liền muốn tôi cưỡng đoạt thiếu phu nhân. Xong việc cô ta cho tôi 200 triệu thậm chí còn hơn như vậy.
Mạc Y Sương cũng không hề chịu thua, cô ta cười nhạt.
- Hoắc tổng, đừng vì muốn buộc tội tôi mà tùy tiện đem một người đến đây tùy tiện nói vài lời không có căn cứ như vậy chứ? Chỉ bằng những lời nói không có căn cứ của hắn ta mà muốn buộc tội tôi?
Hoắc Minh Thần im lặng không lên tiếng, người đàn ông đó tiếp tục.
- Tôi không ăn nói tùy tiện, tôi đương nhiên có bằng chứng.
Mạc Y Sương nghe hắn ta nói có bằng chứng liền trở nên hoảng loạn, thân thể run lên.
Hoắc Minh Thần ra hiệu cho hắn ta nói tiếp. Hắn nhìn Mạc Y Sương, rút tấm thẻ ngày đó trong túi, giơ tấm thẻ về phía Mạc Y Sương, lên tiếng.
- Mạc Y Sương, tên trên tấm thẻ chắc là tên của cô nhỉ? Cô nghĩ thằng này dễ dàng để cô xỏ mũi dắt đi như vậy sao?
- Anh im miệng. Đừng ở đây ăn nói hàm hồ.
- Mạc tiểu thư lòng dạ của cô cũng quá đáng sợ rồi. Không chỉ có tấm thẻ này, tất cả các cuộc nói chuyện với cô ta, tôi đều có ghi âm lại, những lời tôi nói đều là sự thật.
Hoắc Minh Thần nhìn về phía Mạc Y Sương.
- Mạc tiểu thư, không biết là cô có nhã hứng để nghe không nhỉ?
Không đợi Mạc Y Sương trả lời, Hoắc phu nhân đã lên tiếng.
- Phát đoạn ghi âm lên cho tôi.
Đoạn nói chuyện được phát lên, từng câu chữ ngày hôm đó của Mạc Y Sương đều được ghi lại, không sót một câu nào. Biết bản thân không tránh khỏi, cô ta run rẩy, bấu víu lấy cánh tay của bà Vân Tuyết, giọng điệu hoảng sợ.
- Mẹ...
Bà Tuyết nghe đoạn ghi âm, giọng của con gái bà làm sao bà không nhận ra, dù rất căm hận Mạc Hân Vy, giống như Mạc Y Sương bà ta càng muốn Mạc Hân Vy biến mất mãi mãi hơn bao giờ hết nhưng một mình bà ta không thể chống lại được thế lực của nhà họ Hoắc. Bà ta đè nén cơn phẫn nộ trong lòng, đưa tay đánh Mạc Y Sương, giọng điệu trách mắng.
- Y Sương, sao con hồ đồ như vậy? Hân Vy là chị gái con đó?
Nghe bà ta nhắc đến hai từ “chị gái”, cô liền cười nhạt.
- Mạc phu nhân, Mạc Hân Vy tôi không có phúc phần mà nhận hai từ “chị gái” từ cô ta. Tôi cũng chẳng có đứa em gái nào như cô ta. Đừng có nhận vơ.
- Hân Vy, Y Sương còn nhỏ, con bé làm những việc không đúng với con. Dì thay mặt con bé xin lỗi con, con bỏ qua cho em có được không?
Không đợi Mạc Hân Vy trả lời, bốn người nhà họ Hoắc đã đồng thanh lên tiếng.
- Đừng có mơ.
Nhìn thấy sự quả quyết của bọn họ, bà Tuyết không thể nào thương lượng nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn Mạc Y Sương ngồi tù.
- Dì thay mặt Y Sương chuộc lỗi với con, con bé còn nhỏ không thể ngồi tù được?
- Như nào là không thể ngồi tù được?
Anh nhìn bà Tuyết cao giọng nói.
- Bà Tuyết này, cô ta là cành vàng lá ngọc của bà thì Hân Vy cũng chính là tâm can bảo bối của tôi. Cô ta không thể ngồi tù vậy vợ tôi có thể tùy ý để cho con bà chà đạp? Hửm?
Hoắc lão gia rất thương Mạc Hân Vy, ông xem cô như con gái ruột mà cưng chiều. Khi biết chuyện Hân Vy bị bắt cóc ông rất tức giận.
- Đừng ở đây nhiều lời. Không muốn ngồi tù cũng không phải là không được.
Mạc Y Sương cùng bà Tuyết nghe Hoắc lão gia nói liền thở phào nhẹ nhõm nhưng chưa vui vẻ được mấy giây đã bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt.
- Những gì cô ta muốn làm với con dâu tôi, chúng tôi trả lại trên người của cô ta, chỉ có hơn chứ không có thiếu. Hoắc gia chúng tôi là người kinh doanh, chỉ có lời chứ không có chuyện để bản thân chịu thiệt.
- Cậu...
Mạc Y Sương bị cả nhà họ Hoắc cùng nhau vạch trần, liền phản kháng, vùng vẫy đứng dậy, cô ta chỉ mặt Mạc Hân Vy.
- Mạc Hân Vy, chị đừng ở đây đắc ý, nếu không có bằng chứng tôi kiện các người tội vụ khống.
Hoắc lão gia nhìn Mạc Y Sương lên tiếng.
- Vậy phiền Mạc tiểu thư đây đệ đơn giúp gia đình chúng tôi nhé, cảm ơn cô.
Hoắc Minh Thần cầm lấy tay Hân Vy xoa xoa, không thèm nhìn Mạc Y Sương, cất giọng lên tiếng.
- Cô đụng nhầm người rồi Mạc tiểu thư, vợ của Hoắc Minh Thần này mà cô cũng dám đụng, Mạc tiểu thư đây là cho rằng bản thân mình sống đủ rồi có phải không?
Hoắc phu nhân cầm ly trà khẽ lắc lư, trầm giọng nói.
- Nhà họ Hoắc xưa nay không bao giờ có chuyện đổi trắng thay đen, nói không thành có. Cô muốn bằng chứng, được chúng tôi liền chiều lòng cô, cho cô bằng chứng, để xem cô còn gì để biện minh.
Người đàn ông được Mạc Y Sương ra lệnh trừ khử Mạc Hân Vy từ bên ngoài bước vào. Mạc Hân Vy nhìn thấy hắn ta, cảm giác sợ hãi hôm đó liền hiện hữu, cô chỉ tay về phía hắn.
- Là hắn ta.
Hoắc Minh Thần xoa tấm lưng đang run lên của cô, vỗ về trấn an cô, anh gật đầu ra hiệu cho hắn ta nói. Người đàn ông chỉ tay về phía Mạc Y Sương.
- Là cô ta, chính cô ta là người sai tôi ra tay với Hoắc thiếu phu nhân. Cô ta biết tôi bị HIV liền muốn tôi cưỡng đoạt thiếu phu nhân. Xong việc cô ta cho tôi 200 triệu thậm chí còn hơn như vậy.
Mạc Y Sương cũng không hề chịu thua, cô ta cười nhạt.
- Hoắc tổng, đừng vì muốn buộc tội tôi mà tùy tiện đem một người đến đây tùy tiện nói vài lời không có căn cứ như vậy chứ? Chỉ bằng những lời nói không có căn cứ của hắn ta mà muốn buộc tội tôi?
Hoắc Minh Thần im lặng không lên tiếng, người đàn ông đó tiếp tục.
- Tôi không ăn nói tùy tiện, tôi đương nhiên có bằng chứng.
Mạc Y Sương nghe hắn ta nói có bằng chứng liền trở nên hoảng loạn, thân thể run lên.
Hoắc Minh Thần ra hiệu cho hắn ta nói tiếp. Hắn nhìn Mạc Y Sương, rút tấm thẻ ngày đó trong túi, giơ tấm thẻ về phía Mạc Y Sương, lên tiếng.
- Mạc Y Sương, tên trên tấm thẻ chắc là tên của cô nhỉ? Cô nghĩ thằng này dễ dàng để cô xỏ mũi dắt đi như vậy sao?
- Anh im miệng. Đừng ở đây ăn nói hàm hồ.
- Mạc tiểu thư lòng dạ của cô cũng quá đáng sợ rồi. Không chỉ có tấm thẻ này, tất cả các cuộc nói chuyện với cô ta, tôi đều có ghi âm lại, những lời tôi nói đều là sự thật.
Hoắc Minh Thần nhìn về phía Mạc Y Sương.
- Mạc tiểu thư, không biết là cô có nhã hứng để nghe không nhỉ?
Không đợi Mạc Y Sương trả lời, Hoắc phu nhân đã lên tiếng.
- Phát đoạn ghi âm lên cho tôi.
Đoạn nói chuyện được phát lên, từng câu chữ ngày hôm đó của Mạc Y Sương đều được ghi lại, không sót một câu nào. Biết bản thân không tránh khỏi, cô ta run rẩy, bấu víu lấy cánh tay của bà Vân Tuyết, giọng điệu hoảng sợ.
- Mẹ...
Bà Tuyết nghe đoạn ghi âm, giọng của con gái bà làm sao bà không nhận ra, dù rất căm hận Mạc Hân Vy, giống như Mạc Y Sương bà ta càng muốn Mạc Hân Vy biến mất mãi mãi hơn bao giờ hết nhưng một mình bà ta không thể chống lại được thế lực của nhà họ Hoắc. Bà ta đè nén cơn phẫn nộ trong lòng, đưa tay đánh Mạc Y Sương, giọng điệu trách mắng.
- Y Sương, sao con hồ đồ như vậy? Hân Vy là chị gái con đó?
Nghe bà ta nhắc đến hai từ “chị gái”, cô liền cười nhạt.
- Mạc phu nhân, Mạc Hân Vy tôi không có phúc phần mà nhận hai từ “chị gái” từ cô ta. Tôi cũng chẳng có đứa em gái nào như cô ta. Đừng có nhận vơ.
- Hân Vy, Y Sương còn nhỏ, con bé làm những việc không đúng với con. Dì thay mặt con bé xin lỗi con, con bỏ qua cho em có được không?
Không đợi Mạc Hân Vy trả lời, bốn người nhà họ Hoắc đã đồng thanh lên tiếng.
- Đừng có mơ.
Nhìn thấy sự quả quyết của bọn họ, bà Tuyết không thể nào thương lượng nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn Mạc Y Sương ngồi tù.
- Dì thay mặt Y Sương chuộc lỗi với con, con bé còn nhỏ không thể ngồi tù được?
- Như nào là không thể ngồi tù được?
Anh nhìn bà Tuyết cao giọng nói.
- Bà Tuyết này, cô ta là cành vàng lá ngọc của bà thì Hân Vy cũng chính là tâm can bảo bối của tôi. Cô ta không thể ngồi tù vậy vợ tôi có thể tùy ý để cho con bà chà đạp? Hửm?
Hoắc lão gia rất thương Mạc Hân Vy, ông xem cô như con gái ruột mà cưng chiều. Khi biết chuyện Hân Vy bị bắt cóc ông rất tức giận.
- Đừng ở đây nhiều lời. Không muốn ngồi tù cũng không phải là không được.
Mạc Y Sương cùng bà Tuyết nghe Hoắc lão gia nói liền thở phào nhẹ nhõm nhưng chưa vui vẻ được mấy giây đã bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt.
- Những gì cô ta muốn làm với con dâu tôi, chúng tôi trả lại trên người của cô ta, chỉ có hơn chứ không có thiếu. Hoắc gia chúng tôi là người kinh doanh, chỉ có lời chứ không có chuyện để bản thân chịu thiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.