Chương 26
Wolf
11/08/2023
Tối đó, Mạc Hân Vy tắm xong bước ra đã nhìn thấy Hoắc Minh Thần nằm chễnh chệ trên giường xem tạp chí. Thấy cố bước ra, anh bỏ cuốn tạp chí kinh tế sang một bên, tay vỗ vỗ lên chỗ bên cạnh anh nằm ý chỉ cô ngồi đó.
Mạc Hân Vy bước lại gần, anh mở tủ lấy máy sấy ra.
- Ngồi yên\, anh sấy tóc cho em.
- Để vậy từ từ nó khô cũng được mà\, dù sao em cũng chưa đi ngủ.
- Ngồi yên.
Anh nhẹ nhàng, nâng niu mái tóc của cô. Sấy tóc xong, anh cất máy sấy trở lại vị trí cũ, đưa tay kéo cô vào lòng, giọng thủ thỉ.
- Em có muốn chúng ta ra riêng không?
- Tại sao lại phải ra riêng ạ? Sống với ba mẹ rất tốt mà.
Mạc Hân Vy từ trước đến nay luôn thiếu thốn tình cảm từ ba mẹ, nay cô lại được ông bà Hoắc yêu thương, che chở nên cô không hề cảm thấy áp lực khi về nhà họ Hoắc làm dâu. Hoắc phu nhân luôn yêu chiều cô, luôn đứng về phía cô.
Thấy cô hỏi, Hoắc Minh Thần chỉ đơn giản đáp.
- Anh muốn chúng ta có không gian riêng.
- Thế còn ba mẹ?
- Ba mẹ ở nhà còn có Đình Phong\, chúng ta ở riêng nhưng vẫn thường xuyên về đây với ba mẹ nếu em thích.
- Ừm.
- Em đồng ý?
- Em không đồng ý thì anh vẫn quyết định ra riêng?
- Sẽ không\, đều nghe theo em.
- Thật lòng em cũng muốn có ba mẹ bên cạnh. Em...
- Anh biết em nghĩ gì\, không sao cả.
- Nhưng nếu anh muốn chúng ta ra riêng\, em sẽ chiều theo ý anh.
- Chiều anh?
- Uh.
- Chuyện này thì không cần\, chiều anh chuyện khác là được.
- Chuyện khác là chuyện gì?
- Em nói thử xem?
Hoắc Minh Thần xoay người, nhanh chóng đè cô dưới thân anh. Mạc Hân Vy hốt hoảng muốn thoát khỏi vòng tay anh.
- Anh mau thả em ra.
- Không phải em vừa bảo chiều anh sao? Muốn lật lọng.
- Em không nói chuyện này. Anh đừng có mà lươn.
- Hửm?
- Anh thừa biết em nói chuyện gì.
- Anh không biết.
- Vậy lúc sáng ai mà người to mồm bảo anh chỉ biết vợ anh muốn gì?
- Anh đương nhiên biết em muốn gì. Em muốn anh.
Nụ cười trên môi Hoắc Minh Thần sau câu nói ấy càng trở nên rõ nết, Mạc Hân Vy xấu hổ, đưa tay đánh vào lồng ngực anh, cô giận dỗi thoát ra khỏi vòng tay anh rồi ôm lấy gối quay người về phía bên kia của giường.
Hoắc Minh Thần nhìn một loạt hành động của cô thì đơ người. Anh nói sai gì sao. Anh đưa tay lay lay người cô.
- Vợ...
Nhưng cô không hề có bất kỳ phản ứng nào dành cho anh, vẫn mặc kệ anh, cô kéo chăn đắp lên người, chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Mạc Hân Vy không đợi anh cùng đến tập đoàn mà tự mình đi, Hoắc Đình Phong nhìn thấy thì dừng xe.
- Chị dâu\, chị không đợi anh cùng đi à?
- Không lẽ anh em không biết đường đến tập đoàn à?
Nghe giọng điệu này, Hoắc Minh Thần biết chắc chắn có vấn đề.
- Hai người...cãi nhau sao?
- Không cãi nhau.
- Thế sao chị lại không đợi đi cùng anh ấy? Mới hôm qua còn vui vẻ nay lại chiến tranh thế mà bảo không cãi nhau? Haizzz\, thật khó hiểu.
- Em ở đây luyên thuyên cái gì vậy? Không đến công ty làm việc à?
- Có chứ\, chị có đi cùng không? Em đưa chị đi?
- Được. Vậy làm phiền em.
Hoắc Đình Phong ga lăng xuống mở cửa xe cho cô ngồi vào, đưa cô đến Hoắc thị.
Ánh nắng chiếu vào căn phòng, Hoắc Minh Thần nheo mắt nhưng cũng không có ý định thức dậy, anh đưa tay định ôm cô nhưng bên cạnh đã chẳng còn có ai. Anh thức dậy xuống dưới nhà, thấy Hoắc phu nhân đang ngồi dùng bữa, anh cất tiếng hỏi.
- Mẹ\, vợ con đâu rồi?
- Vợ con hay vợ mẹ?
- Cô ấy không có ở nhà ạ?
- Không\, Đình Phong đưa con bé đến công ty rồi.
- Đến công ty rồi ạ?
- Ừ.
Bà Hoắc đáp lời rồi tiếp tục dùng bữa.
- Mẹ.
- Nói đi.
- Hai tụi con có thể ra ở riêng được không?
- Lý do?
- Tụi con muốn có không gian riêng.
- Tụi con muốn hay con muốn?
- Cũng đâu khác gì nhau đâu mẹ.
- Con đã hỏi ý con dâu mẹ chưa? Không phải mình con muốn là được đâu nhé.
- Rồi con mới hỏi ý kiến của mẹ chứ ạ.
- Ừ\, Hân Vy đồng ý thì mẹ đồng ý.
[...]
Hoắc Minh Thần đến công ty thì thấy cô đã yên vị trong phòng làm việc. Anh cố tình đi ngang qua chỗ làm việc của cô mấy lần nhưng cô chỉ cặm cụi làm việc, không hề để ý đến anh.
Hoắc Minh Thần trở về phòng làm việc, đúng lúc Hoắc Đình Phong bước vào để báo cáo tình hình công ty những ngày anh đi vắng. Vừa bước vào đã nhìn thấy mặt anh hậm hực.
- Anh.
- Em đưa cô ấy đến tập đoàn?
- Phải.
- Vợ ai mà em đưa?
- Vợ anh nhưng là chị dâu em. Sao thế? Hai người cãi nhau à?
- Cô ấy nói gì với em?
- Chả nói gì.
Hoắc Đình Phong làm điệu bộ hờ hững trả lời. Hoắc Minh Thần nhìn dáng vẻ cười cợt của em trai mà nổi máu nóng.
- Ra ngoài.
Buổi chiều tan làm, Mạc Hân Vy vì không muốn làm phiền Hoắc Đình Phong nên đã tự bắt xe để trở về. Đang đứng đợi xe thì bỗng một chiếc xe phóng nhanh đến rồi dừng lại trước mặt cô. Một người đàn ông bước ra từ trong xe, chậm rãi bước về phía cô.
- Lên xe.
Mạc Hân Vy bước lại gần, anh mở tủ lấy máy sấy ra.
- Ngồi yên\, anh sấy tóc cho em.
- Để vậy từ từ nó khô cũng được mà\, dù sao em cũng chưa đi ngủ.
- Ngồi yên.
Anh nhẹ nhàng, nâng niu mái tóc của cô. Sấy tóc xong, anh cất máy sấy trở lại vị trí cũ, đưa tay kéo cô vào lòng, giọng thủ thỉ.
- Em có muốn chúng ta ra riêng không?
- Tại sao lại phải ra riêng ạ? Sống với ba mẹ rất tốt mà.
Mạc Hân Vy từ trước đến nay luôn thiếu thốn tình cảm từ ba mẹ, nay cô lại được ông bà Hoắc yêu thương, che chở nên cô không hề cảm thấy áp lực khi về nhà họ Hoắc làm dâu. Hoắc phu nhân luôn yêu chiều cô, luôn đứng về phía cô.
Thấy cô hỏi, Hoắc Minh Thần chỉ đơn giản đáp.
- Anh muốn chúng ta có không gian riêng.
- Thế còn ba mẹ?
- Ba mẹ ở nhà còn có Đình Phong\, chúng ta ở riêng nhưng vẫn thường xuyên về đây với ba mẹ nếu em thích.
- Ừm.
- Em đồng ý?
- Em không đồng ý thì anh vẫn quyết định ra riêng?
- Sẽ không\, đều nghe theo em.
- Thật lòng em cũng muốn có ba mẹ bên cạnh. Em...
- Anh biết em nghĩ gì\, không sao cả.
- Nhưng nếu anh muốn chúng ta ra riêng\, em sẽ chiều theo ý anh.
- Chiều anh?
- Uh.
- Chuyện này thì không cần\, chiều anh chuyện khác là được.
- Chuyện khác là chuyện gì?
- Em nói thử xem?
Hoắc Minh Thần xoay người, nhanh chóng đè cô dưới thân anh. Mạc Hân Vy hốt hoảng muốn thoát khỏi vòng tay anh.
- Anh mau thả em ra.
- Không phải em vừa bảo chiều anh sao? Muốn lật lọng.
- Em không nói chuyện này. Anh đừng có mà lươn.
- Hửm?
- Anh thừa biết em nói chuyện gì.
- Anh không biết.
- Vậy lúc sáng ai mà người to mồm bảo anh chỉ biết vợ anh muốn gì?
- Anh đương nhiên biết em muốn gì. Em muốn anh.
Nụ cười trên môi Hoắc Minh Thần sau câu nói ấy càng trở nên rõ nết, Mạc Hân Vy xấu hổ, đưa tay đánh vào lồng ngực anh, cô giận dỗi thoát ra khỏi vòng tay anh rồi ôm lấy gối quay người về phía bên kia của giường.
Hoắc Minh Thần nhìn một loạt hành động của cô thì đơ người. Anh nói sai gì sao. Anh đưa tay lay lay người cô.
- Vợ...
Nhưng cô không hề có bất kỳ phản ứng nào dành cho anh, vẫn mặc kệ anh, cô kéo chăn đắp lên người, chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Mạc Hân Vy không đợi anh cùng đến tập đoàn mà tự mình đi, Hoắc Đình Phong nhìn thấy thì dừng xe.
- Chị dâu\, chị không đợi anh cùng đi à?
- Không lẽ anh em không biết đường đến tập đoàn à?
Nghe giọng điệu này, Hoắc Minh Thần biết chắc chắn có vấn đề.
- Hai người...cãi nhau sao?
- Không cãi nhau.
- Thế sao chị lại không đợi đi cùng anh ấy? Mới hôm qua còn vui vẻ nay lại chiến tranh thế mà bảo không cãi nhau? Haizzz\, thật khó hiểu.
- Em ở đây luyên thuyên cái gì vậy? Không đến công ty làm việc à?
- Có chứ\, chị có đi cùng không? Em đưa chị đi?
- Được. Vậy làm phiền em.
Hoắc Đình Phong ga lăng xuống mở cửa xe cho cô ngồi vào, đưa cô đến Hoắc thị.
Ánh nắng chiếu vào căn phòng, Hoắc Minh Thần nheo mắt nhưng cũng không có ý định thức dậy, anh đưa tay định ôm cô nhưng bên cạnh đã chẳng còn có ai. Anh thức dậy xuống dưới nhà, thấy Hoắc phu nhân đang ngồi dùng bữa, anh cất tiếng hỏi.
- Mẹ\, vợ con đâu rồi?
- Vợ con hay vợ mẹ?
- Cô ấy không có ở nhà ạ?
- Không\, Đình Phong đưa con bé đến công ty rồi.
- Đến công ty rồi ạ?
- Ừ.
Bà Hoắc đáp lời rồi tiếp tục dùng bữa.
- Mẹ.
- Nói đi.
- Hai tụi con có thể ra ở riêng được không?
- Lý do?
- Tụi con muốn có không gian riêng.
- Tụi con muốn hay con muốn?
- Cũng đâu khác gì nhau đâu mẹ.
- Con đã hỏi ý con dâu mẹ chưa? Không phải mình con muốn là được đâu nhé.
- Rồi con mới hỏi ý kiến của mẹ chứ ạ.
- Ừ\, Hân Vy đồng ý thì mẹ đồng ý.
[...]
Hoắc Minh Thần đến công ty thì thấy cô đã yên vị trong phòng làm việc. Anh cố tình đi ngang qua chỗ làm việc của cô mấy lần nhưng cô chỉ cặm cụi làm việc, không hề để ý đến anh.
Hoắc Minh Thần trở về phòng làm việc, đúng lúc Hoắc Đình Phong bước vào để báo cáo tình hình công ty những ngày anh đi vắng. Vừa bước vào đã nhìn thấy mặt anh hậm hực.
- Anh.
- Em đưa cô ấy đến tập đoàn?
- Phải.
- Vợ ai mà em đưa?
- Vợ anh nhưng là chị dâu em. Sao thế? Hai người cãi nhau à?
- Cô ấy nói gì với em?
- Chả nói gì.
Hoắc Đình Phong làm điệu bộ hờ hững trả lời. Hoắc Minh Thần nhìn dáng vẻ cười cợt của em trai mà nổi máu nóng.
- Ra ngoài.
Buổi chiều tan làm, Mạc Hân Vy vì không muốn làm phiền Hoắc Đình Phong nên đã tự bắt xe để trở về. Đang đứng đợi xe thì bỗng một chiếc xe phóng nhanh đến rồi dừng lại trước mặt cô. Một người đàn ông bước ra từ trong xe, chậm rãi bước về phía cô.
- Lên xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.