Chương 34
Wolf
16/08/2023
Không mặc càng tốt, rất đẹp. Anh rất thích.
- Ngậm miệng lại cho em. Sao lúc trước em không biết anh như này nhỉ?
- Hửm?
- Không có gì. Anh dậy đi, em muốn về nhà.
- Ngủ thêm một lát đi, anh bảo trợ lý mang đồ đến cho em. Có được không?
- Nói thừa, không lẽ anh muốn em ra ngoài với bộ dạng này.
Hoắc Minh Thần kéo cô ôm vào lòng tiếp tục ngủ. Một lúc sau, trợ lý A Tân cũng mang đồ đến cho cô. Tiếng chuông cửa vang lên, Hoắc Minh Thần rời giường ra mở cửa.
- Đồ chủ tịch cần đây ạ.
- Ừ, cảm ơn cậu.
- Dạ.
Hoắc Minh Thần nhận lấy túi đồ, nhanh chóng trở vào bên trong. Anh đặt túi đồ lên bàn, đưa tay lay người Mạc Hân Vy.
- Vợ, dậy thôi em.
Mạc Hân Vy trùm chăn kín người, mắt cũng chẳng buồn mở ra nhìn anh.
- Không có đồ mặc em sẽ không rời khỏi giường nửa bước.
- Có chỗ nào anh chưa thấy qua sao? Không những thấy, tay anh cũng đã chạm vào, sờ qua, ngại ngùng cái gì?
- Vô sỉ.
- Đồ của em đây.
Mạc Hân Vy chậm rãi mở mắt, cô nhận lấy túi đồ rồi chậm rãi vào nhà tắm để tắm rửa và thay quần áo. Một lát sau cô trở ra, bộ váy vừa khít với số đo cơ thể cô. Mạc Hân Vy tròn mắt hỏi.
- Anh biết số đo quần áo của em sao?
- Nói thừa.
Mạc Hân Vy nhìn vẻ mặt kiêu căng của Hoắc Minh Thần liền sa sầm.
- Anh đừng có mà kiêu căng, em chưa hỏi tội anh đâu nhé?
- Anh có tội gì sao thưa phu nhân của anh?
- Không phải anh rất tài giỏi sao? Anh nói thử xem?
Hoắc Minh Thần suy nghĩ một hồi, nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng nghĩ ra được bản thân mắc lỗi lầm gì. Nục cười trên môi anh mỗi lúc một đậm, anh nhàn nhạt đáp lời cô.
- Ngoài chuyện đòi hỏi vô độ ở em ra thì anh chẳng có lỗi lầm gì.
Mạc Hân Vy nghe anh trả lời kèm thái độ hời hợt liền đưa tay giữ mặt anh đối diện với mình.
- Vậy sao? Hoắc tổng nói em nghe xem tại sao anh lại bị bỏ thuốc mém xíu nữa là...
Hoắc Minh Thần nhìn cách Mạc Hân Vy kể tội anh liền nhíu mày khó chịu ngắt lời cô.
- Không bao giờ có chuyện đó.
- Anh biết em nói gì à mà bảo không? Hửm?
- Anh luôn giữ thân trong sạch cho vợ. Vợ đừng vu oan cho anh, tội anh.
- Ồ.
Hoắc Minh Thần xoay người ôm chầm lấy cô vào lòng, đưa tay nhéo mũi cô, giọng trầm ấm.
- Em ồ cái gì? Anh nói không đúng sao. Hôm qua em cùng nhau cả đêm...
- Ngậm miệng. Đừng có luyên thuyên.
Hoắc Minh Thần nhích người cô lại gần thêm một chút, hôn lên trán cô.
- Miệng em càng ngày càng đi xa nhỉ? Mắng luôn cả anh à?
- Ừ.
- “...”
- Về thôi, anh đưa em về.
- Nhưng em đói rồi.
- Ăn anh sạch sẽ mà vẫn đói?
- Nào nào, cái miệng.
Hoắc Minh Thần cười khoái chí, tay xoa xoa người cô.
- Được rồi, em ăn gì anh đưa em đi.
- Không. Anh nấu cho em.
- Hửm?
- Anh đòi hỏi em cả đêm, em đòi một xíu quyền lợi cho bản thân cũng không được sao?
- Đương nhiên là được.
Hoắc Minh Thần đưa Mạc Hân Vy trở về biệt thự của cả hai, trên đường về cũng không quên ghé vào siêu thị để mua nguyên liệu nấu ăn.
Trong khi Hoắc Minh Thần tập trung lựa chọn nguyên liệu thì Mạc Hân Vy tung tăng chọn đồ ăn vặt, chốc lát đã đầy ắp cả xe. Hoắc Minh Thần nhíu mày nhìn cô.
- Em mua nhiều đồ ăn vặt như vậy làm gì? Cả đồ ăn nhanh nữa?
- Đều rất ngon đó.
- Có ngon bằng đồ anh nấu không? Đồ ăn vặt thì có thể miễn cưỡng chấp nhận còn đồ ăn nhanh, em trả chúng về vị trí cũ cho anh. Em ăn gì anh nấu cho em, đồ ăn nhanh không tốt cho sức khỏe.
Mạc Hân Vy nghe anh phàn nàn liền buồn bã bỏ lại số đồ ăn nhanh trong xe đẩy, hậm hực nói.
- Anh cứ như ông già vậy, gì cũng không được. Haizzz.
- Ngoan. Nghe lời.
Cả hai rời khỏi siêu thị, trở lại căn nhà quen thuộc. Hoắc Minh Thần thay một bộ quần áo thoải mái, đeo tạp dề vào chuẩn bị nấu ăn.
Mạc Hân Vy cũng lên phòng thay cho mình một bộ quần áo thoải mái. Xong xuôi, cô xuống nhà phụ anh nấu ăn.
- Em phụ anh nhé?
- Được, em nhặt chỗ rau này đi.
- Dạ.
Cả hai lay hoay trong bếp một lúc cuối cùng món ăn đã xong, Mạc Hân Vy bưng thức ăn bày lên bàn, trông vô cùng bắt mắt. Cô cảm thán.
- Tuyệt vời. Tay nghề nấu ăn của chồng em không chê vào đâu được.
Hoắc Minh Thần được cô khen liền cong miệng cười.
- Đương nhiên. Em thử chê xem anh có bỏ đói em không.
- Anh dám?
- Anh không.
Hoắc Minh Thần cùng Mạc Hân Vy ngồi vào bàn để dùng bữa. Cô rất thích đồ ăn anh nấu, ăn liền mấy chén cơm mới ngừng lại. Cô đưa tay xoa xoa bụng, vẻ mặt thỏa mãn vì được ăn ngon.
Dọn dẹp xong, Mạc Hân Vy ra phòng khách để xem tivi còn Hoắc Minh Thần trở vào thư phòng để tiếp tục công việc.
Điện thoại Hoắc Minh Thần reo lên, trên màn hình hiển thị một dãy số lạ. Anh tắt điện thoại tiếp tục làm việc. Cứ như vậy, điện thoại reo lên đến lần thứ tư anh mới nhấn nút nhận điện thoại của đối phương, giọng không vui lên tiếng.
- Alo?
- Là em.
- Ngậm miệng lại cho em. Sao lúc trước em không biết anh như này nhỉ?
- Hửm?
- Không có gì. Anh dậy đi, em muốn về nhà.
- Ngủ thêm một lát đi, anh bảo trợ lý mang đồ đến cho em. Có được không?
- Nói thừa, không lẽ anh muốn em ra ngoài với bộ dạng này.
Hoắc Minh Thần kéo cô ôm vào lòng tiếp tục ngủ. Một lúc sau, trợ lý A Tân cũng mang đồ đến cho cô. Tiếng chuông cửa vang lên, Hoắc Minh Thần rời giường ra mở cửa.
- Đồ chủ tịch cần đây ạ.
- Ừ, cảm ơn cậu.
- Dạ.
Hoắc Minh Thần nhận lấy túi đồ, nhanh chóng trở vào bên trong. Anh đặt túi đồ lên bàn, đưa tay lay người Mạc Hân Vy.
- Vợ, dậy thôi em.
Mạc Hân Vy trùm chăn kín người, mắt cũng chẳng buồn mở ra nhìn anh.
- Không có đồ mặc em sẽ không rời khỏi giường nửa bước.
- Có chỗ nào anh chưa thấy qua sao? Không những thấy, tay anh cũng đã chạm vào, sờ qua, ngại ngùng cái gì?
- Vô sỉ.
- Đồ của em đây.
Mạc Hân Vy chậm rãi mở mắt, cô nhận lấy túi đồ rồi chậm rãi vào nhà tắm để tắm rửa và thay quần áo. Một lát sau cô trở ra, bộ váy vừa khít với số đo cơ thể cô. Mạc Hân Vy tròn mắt hỏi.
- Anh biết số đo quần áo của em sao?
- Nói thừa.
Mạc Hân Vy nhìn vẻ mặt kiêu căng của Hoắc Minh Thần liền sa sầm.
- Anh đừng có mà kiêu căng, em chưa hỏi tội anh đâu nhé?
- Anh có tội gì sao thưa phu nhân của anh?
- Không phải anh rất tài giỏi sao? Anh nói thử xem?
Hoắc Minh Thần suy nghĩ một hồi, nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng nghĩ ra được bản thân mắc lỗi lầm gì. Nục cười trên môi anh mỗi lúc một đậm, anh nhàn nhạt đáp lời cô.
- Ngoài chuyện đòi hỏi vô độ ở em ra thì anh chẳng có lỗi lầm gì.
Mạc Hân Vy nghe anh trả lời kèm thái độ hời hợt liền đưa tay giữ mặt anh đối diện với mình.
- Vậy sao? Hoắc tổng nói em nghe xem tại sao anh lại bị bỏ thuốc mém xíu nữa là...
Hoắc Minh Thần nhìn cách Mạc Hân Vy kể tội anh liền nhíu mày khó chịu ngắt lời cô.
- Không bao giờ có chuyện đó.
- Anh biết em nói gì à mà bảo không? Hửm?
- Anh luôn giữ thân trong sạch cho vợ. Vợ đừng vu oan cho anh, tội anh.
- Ồ.
Hoắc Minh Thần xoay người ôm chầm lấy cô vào lòng, đưa tay nhéo mũi cô, giọng trầm ấm.
- Em ồ cái gì? Anh nói không đúng sao. Hôm qua em cùng nhau cả đêm...
- Ngậm miệng. Đừng có luyên thuyên.
Hoắc Minh Thần nhích người cô lại gần thêm một chút, hôn lên trán cô.
- Miệng em càng ngày càng đi xa nhỉ? Mắng luôn cả anh à?
- Ừ.
- “...”
- Về thôi, anh đưa em về.
- Nhưng em đói rồi.
- Ăn anh sạch sẽ mà vẫn đói?
- Nào nào, cái miệng.
Hoắc Minh Thần cười khoái chí, tay xoa xoa người cô.
- Được rồi, em ăn gì anh đưa em đi.
- Không. Anh nấu cho em.
- Hửm?
- Anh đòi hỏi em cả đêm, em đòi một xíu quyền lợi cho bản thân cũng không được sao?
- Đương nhiên là được.
Hoắc Minh Thần đưa Mạc Hân Vy trở về biệt thự của cả hai, trên đường về cũng không quên ghé vào siêu thị để mua nguyên liệu nấu ăn.
Trong khi Hoắc Minh Thần tập trung lựa chọn nguyên liệu thì Mạc Hân Vy tung tăng chọn đồ ăn vặt, chốc lát đã đầy ắp cả xe. Hoắc Minh Thần nhíu mày nhìn cô.
- Em mua nhiều đồ ăn vặt như vậy làm gì? Cả đồ ăn nhanh nữa?
- Đều rất ngon đó.
- Có ngon bằng đồ anh nấu không? Đồ ăn vặt thì có thể miễn cưỡng chấp nhận còn đồ ăn nhanh, em trả chúng về vị trí cũ cho anh. Em ăn gì anh nấu cho em, đồ ăn nhanh không tốt cho sức khỏe.
Mạc Hân Vy nghe anh phàn nàn liền buồn bã bỏ lại số đồ ăn nhanh trong xe đẩy, hậm hực nói.
- Anh cứ như ông già vậy, gì cũng không được. Haizzz.
- Ngoan. Nghe lời.
Cả hai rời khỏi siêu thị, trở lại căn nhà quen thuộc. Hoắc Minh Thần thay một bộ quần áo thoải mái, đeo tạp dề vào chuẩn bị nấu ăn.
Mạc Hân Vy cũng lên phòng thay cho mình một bộ quần áo thoải mái. Xong xuôi, cô xuống nhà phụ anh nấu ăn.
- Em phụ anh nhé?
- Được, em nhặt chỗ rau này đi.
- Dạ.
Cả hai lay hoay trong bếp một lúc cuối cùng món ăn đã xong, Mạc Hân Vy bưng thức ăn bày lên bàn, trông vô cùng bắt mắt. Cô cảm thán.
- Tuyệt vời. Tay nghề nấu ăn của chồng em không chê vào đâu được.
Hoắc Minh Thần được cô khen liền cong miệng cười.
- Đương nhiên. Em thử chê xem anh có bỏ đói em không.
- Anh dám?
- Anh không.
Hoắc Minh Thần cùng Mạc Hân Vy ngồi vào bàn để dùng bữa. Cô rất thích đồ ăn anh nấu, ăn liền mấy chén cơm mới ngừng lại. Cô đưa tay xoa xoa bụng, vẻ mặt thỏa mãn vì được ăn ngon.
Dọn dẹp xong, Mạc Hân Vy ra phòng khách để xem tivi còn Hoắc Minh Thần trở vào thư phòng để tiếp tục công việc.
Điện thoại Hoắc Minh Thần reo lên, trên màn hình hiển thị một dãy số lạ. Anh tắt điện thoại tiếp tục làm việc. Cứ như vậy, điện thoại reo lên đến lần thứ tư anh mới nhấn nút nhận điện thoại của đối phương, giọng không vui lên tiếng.
- Alo?
- Là em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.