Anh Ở Phía Sau Em

Chương 78: Chậm

Mộc Lâm

25/03/2014

Bên hiên lớp những đoá bồ công anh mọc lên

Đó là khung cảnh mãi mãi nằm trong trí nhớ của anh

Tiếng ve kêu từ giữa sân trường vào những giờ nghỉ trưa

Bao nhiêu năm vẫn rất êm ái

Xếp ước nguyện vào chiếc máy bay giấy anh phóng lên

Bởi vì cả anh và em đều không thể chờ đợi sao băng đến

Tung đồng xu lên để quyết định vận mệnh cuộc đời

Cả anh cũng không biết bản thân sẽ đi về đâu (*)

Năm mười một tuổi, trong một ngày Cao Phi phạm phải hai sai lầm vô cùng nghiêm trọng. Một là cậu đã nghe lén bố mẹ nói chuyện. Cậu ước gì mình đừng bao giờ nghe thấy những lời nói đó. Sai lầm thứ hai là cậu không nên đập vỡ vụn tấm kính lớn rồi đổ tất cả mảnh vỡ từ trên cao xuống đường.

Cậu chỉ đang tức giận, âm thanh đổ vỡ làm cậu thấy dễ chịu. Nó dễ nghe hơn nhiều so với tiếng chì chiết lẫn nhau của bố mẹ.

Từ khi còn nhỏ Cao Phi luôn không hiểu vì sao bố mẹ đối với mình rất kì lạ, không ghét, cũng chẳng yêu. Họ mua cho cậu những gì cậu thích, không bao giờ la mắng cậu khi cậu bị điểm kém, nhưng họ không khen ngợi lúc cậu được điểm cao, cũng chẳng bao giờ để tâm đến vết thương trên người cậu… Hoá ra cậu không phải là con đẻ của bố mẹ.

Những mảnh kính vỡ vụn rơi rào rào từ trên cao xuống đường, phản chiếu ánh sáng lấp lánh của mặt trời. Cao Phi không nghĩ đến sẽ có một đứa bé gái đi ngang qua, không nghĩ đến đứa bé lại ngẩng đầu lên…

Cậu chỉ thấy gương mặt và hai tay cô bé nhuốm máu. Màu đỏ tươi dưới ánh nắng mùa hè trở nên nhức nhối kinh khủng. Cao Phi sợ hãi bỏ chạy, nếu người nào đó phát hiện cậu là thủ phạm… cậu chỉ là một đứa con nuôi, bố mẹ sẽ vứt bỏ cậu, rồi cậu sẽ bị nhốt lại như những kẻ phạm tội mà người ta vẫn chiếu trên ti vi.

Sau chuyện đó, mỗi đêm Cao Phi đều mơ thấy cô bé kia mang đôi mắt chảy máu đến tìm, cầm theo mảnh kính vỡ muốn đâm mình. Tỉnh giấc, cả người cậu đầm đìa mồ hôi.

Nghe nói có người qua đường đã gọi cấp cứu, cậu hỏi được địa chỉ bệnh viện liền tự mình tìm đến. Một đứa bé trai mười một tuổi đi loanh quanh trong viện chẳng có gì kì lạ, mặc dù không ai để ý đến cậu nhưng Cao Phi lại luôn cảm thấy ai cũng đang nhìn cậu. Cậu giống như tên tội phạm lén lút.

Người ta chỉ nói ở bệnh viện này, cũng không biết rõ là phòng nào, cậu giống thằng ngốc cứ lang thang hết chỗ này đến chỗ khác. Chán nản, cậu tìm một chỗ trong vườn cây của bệnh viện. Bản chất cậu không phải người xấu, tuy cậu không dám nhận lỗi của mình, nhưng cậu rất hối hận, cậu chỉ muốn gặp cô bé kia, xem cô ấy hiện giờ ra sao.

Có hai người ngồi ở chiếc ghế đá đối diện Cao Phi, là một chàng trai và một cô bé tầm tuổi cậu. Họ đều mặc quần áo bệnh nhân. Chàng trai hơi gầy, làn da tai tái, nhưng đôi mắt nâu của anh ta lại toả ra thứ ánh sáng rực rỡ khiến cho người ta quên đi cả dáng vẻ bệnh tật. Cô bé ngồi bên cạnh bị băng trắng quấn kín đôi mắt nên không thể nhìn rõ gương mặt.

- Lần sau em không nên tự ý ra khỏi phòng mà không có y tá hay người nhà, em không nhìn thấy đường, rất nguy hiểm đấy! –Chàng trai nhẹ nhàng lên tiếng.

Cô bé không cho là đúng, dẩu môi đáp trả, giọng nói trong trẻo mà non nớt.

- Có gì nguy hiểm đâu, ra ngoài thế nào chẳng gặp được người, nhờ họ ấn số trên thang máy là được. Lúc đi lại thì lần mò bám vào tường, toàn người sáng mắt, họ tự biết đường mà tránh em.

Cao Phi bĩu môi, cảm thấy cô bé này đúng là điếc không sợ súng, cứ để nó tự đi một mình rồi húc đầu vào cột vài lần nó sẽ biết điều hơn.

- Mắt của em làm sao vậy? –Chàng trai có chút dè dặt hỏi.

Cô bé im lặng, Cao Phi dỏng tai lên nghe ngóng, trong lòng cũng hơi tò mò vì sao đứa bé này lại phải quấn băng.

- Chuyện dài lắm, anh không hiểu được đâu. –Cô bé tặc lưỡi, giọng điệu rất giống mấy nhân vật trong phim kiếm hiệp mỗi khi sắp kể một câu chuyện ân oán giang hồ từ một ngày xa lắc lơ nào đấy. –Anh có xem phim kiếm hiệp không? Người tài năng lúc nào cũng bị kẻ xấu ghen ghét đố kỵ, bày mưu hãm hại. Em chính là trường hợp như vậy đấy.

- …

Cô bé thở dài một hơi, tiếp tục kể lể.

- Một buổi trưa em đi qua một con đường, con đường này rất vắng người. Trong lòng em đã cảm thấy nghi ngờ nhưng lại không nghĩ có kẻ dám ra tay giữa thanh thiên bạch nhật. Nào ngờ minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, lúc em vô tình ngẩng đầu lên trời thì một cơn mưa mảnh vỡ rơi rào rào xuống. Sau đó thì em thành như thế này đây, không nhìn thấy gì giống Hoa Mãn Lâu rồi.

Chuyện tai nạn đau buồn mà cô bé kể ra cứ như tường thuật phim truyền hình, chàng trai bên cạnh chỉ có thể nghệt mặt ra hỏi:

- Những phim gần đây nhất em xem là gì?

- Lục Tiểu Phụng, Hiệp khách hành, Tiếu ngạo giang hồ, Anh hùng xạ điêu,…

Chàng trai gật đầu thấu hiểu, thảo nào mà ngôn ngữ sặc mùi kiếm hiệp, hoá ra là một đứa bé bị nhiễm phim truyền hình.

Trong lúc hai người nói chuyện qua lại thì Cao Phi điếng người, ngồi như đóng đinh tại chỗ, không sao nhúc nhích nổi. Thì ra cô bé này chính là nạn nhân của trò nghịch dại hôm ấy. Cậu không biết phải làm thế nào, chưa bao giờ cậu muốn hãm hại ai, vậy mà cậu lại làm một cô bé bị mù.

Lồng ngực cậu nặng trĩu, cảm giác nghèn nghẹn khiến cậu vô thức đưa tay lên vuốt ngực.

- Bây giờ y học rất hiện đại, nhất định mắt của em sẽ hồi phục.

Cô bé nhăn nhó quay sang chàng trai.

- Anh nói gì thế, anh rủa em bị mù à?

- Không, anh…

- À, anh tưởng em bị mù chứ gì? Không có chuyện đó đâu. Lúc đấy em đã kịp nhắm mắt lại rồi cúi người xuống nên mảnh vỡ chỉ cắt vào phần da bên ngoài thôi, giác mạc không bị tổn thương. Bác sĩ nói vết cắt hơi sâu nên phải băng lại.

Cao Phi thở phào một hơi, cô bé không sao. Cậu chưa nhẹ nhõm được đến phút thứ hai thì lại bị doạ đến tái mặt.

- Đã bắt được người gây tai nạn cho em chưa?

- Chưa, anh không thấy trong phim toàn phải về cuối kẻ xấu mới bị trừng trị à? Bây giờ chưa bắt được nhưng nhất định sẽ tìm ra. Đợi đến lúc em khoẻ lại, em sẽ nói với ông ngoại bắt hắn tới làm người giúp việc cho em. Hắn thích mảnh vỡ, mỗi ngày em sẽ đập vỡ vài chục cái lọ hoa rồi sai hắn đi nhặt lại tất cả, còn phải phân loại chúng theo màu sắc. Ngày nào cũng phải làm thế, cho hắn nhìn thấy mảnh vỡ là phát khóc.

Trong đầu Cao Phi bắt đầu tưởng tượng đến khung cảnh cô bé kia ngồi vắt chân như nữ vương, còn mình thì quần áo rách rưới, phải ngồi ôm cái sọt nhặt những mảnh vỡ rơi vãi lung tung dưới đất.

Không, cậu không muốn. Phải chạy ngay thôi, nếu để họ bắt được là đi đời!

Hai ngày sau, Cao Phi không nhịn được lại chạy tới bệnh viện. Cô bé và chàng trai vẫn có thói quen đi dạo trong vườn cây. Cao Phi đi theo sau họ, nghe ngóng câu được câu không, thăm người là phụ, chủ yếu cậu muốn biết họ có phát hiện ra ai là người gây chuyện không. Chỗ cậu ném những mảnh kính vỡ là một toà nhà xây dở bỏ hoang, cách nhà cậu chỉ vài chục mét. Không hiểu sao lúc đó cậu lại ngu vậy, ít ra phải tìm chỗ nào cách nhà mình chục kilomet là ít, à không, đáng lẽ không nên đập vỡ tấm kính rồi đổ xuống đường mới phải.

- Diệp Thư, bác sĩ nói khi nào em được xuất viện?

Cao Phi lẩm bẩm cái tên đấy trong đầu, cô ấy tên là Diệp Thư.

- Em không biết, chắc mấy ngày nữa. Anh ruột thừa, bao giờ anh ra viện?

Hả? Sao trên đời lại có người tên là ruột thừa? Chàng trai này mặt mũi dễ nhìn mà cái tên thì đúng là…

- Ngày mai. Và tên anh không phải là ruột thừa. Anh là…

- Anh ruột thừa, tên anh là gì cũng vậy thôi. Em vẫn sẽ gọi anh như thế.

Chàng trai đen mặt. Cao Phi âm thầm thương cảm thay cho anh ta. Thử nghĩ mà xem, nếu bạn có một cái tên đẹp đọc lên thật hoa mỹ mà lại bị một con bé suốt ngày kêu anh “ruột thừa”, người xung quanh chắc chắn sẽ cười đến đau bụng, còn bạn thì tức muốn nổ đom đóm mắt.

(*) trích Hẹn ước bồ công anh – Châu Kiệt Luân, bản dịch bài hát sưu tầm từ internet

Những ngày sau, khi Cao Phi đến bệnh viện thì không còn gặp được hai người đó nữa. Việc xấu của cậu cũng không bị phát hiện, cậu đoán là thế. Vì cả bố và mẹ đều không tỏ thái độ giận dữ hay nói gì với cậu.

Dần dần, Cao Phi cũng quên câu chuyện về cô gái nhỏ muốn bắt cậu làm nô lệ và chàng trai “ruột thừa”.

Người ta thường nói làm việc xấu sẽ gặp báo ứng, cậu không biết liệu Thuỵ Du có phải báo ứng của mình không. Lần đầu tiên gặp mặt, Thuỵ Du giống như thiên sứ, thuần khiết tốt đẹp biết bao. Cô ấy vừa hiền dịu vừa xinh đẹp, lúc nào cũng dịu dàng ở bên cậu, quan tâm đến cậu.

Ban đầu Cao Phi không cho phép Thuỵ Du tiến vào thế giới của mình, cậu lạnh nhạt, tìm mọi cách xua đuổi cô nhưng Thuỵ Du chưa bao giờ bỏ cuộc. Cô ấy lặng lẽ mang thuốc ngậm cho cậu khi cậu bị ho, đan khăn quàng cho cậu khi trời lạnh, mang nước cho cậu những hôm nắng nóng bức. Cậu còn nhớ một ngày trời mưa rất to, cậu quên mang áo mưa nên phải đứng trong trường chờ mưa ngớt. Thuỵ Du đưa ô của mình cho cậu, nói là người nhà cô ấy sẽ đến đón nên không cần dùng. Hôm sau cậu mang ô đến lớp Thuỵ Du trả lại thì mới biết cô ấy bị cảm lạnh nên xin nghỉ.

Rất nhiều việc, rất nhiều sự quan tâm, từng chút từng chút một cô gái ấy tiến vào trái tim cậu. Cậu tin rằng Thuỵ Du thích cậu, cũng giống như cậu thích cô ấy. Nhưng khi Cao Phi xác định được tình cảm của mình thì Thuỵ Du lại khéo léo từ chối, nói rằng cô muốn tập trung vào việc học trước. Cậu tin vào lý do đó nên im lặng chờ đợi. Bọn họ cứ thế dây dưa không rõ ràng, hơn bạn bè nhưng cũng không phải người yêu.



Thuỵ Du nói muốn thi vào trường trung học V, Cao Phi liền ngày đêm cố gắng học để thi đỗ vào trường đó. Lúc đấy cậu không hề nghĩ rằng mình hơn Thuỵ Du một lớp, nếu cậu vào trường V rồi nhưng cô lại thay đổi quyết định, không muốn thi vào trường đó nữa thì sao.

Khi bạn mười mấy tuổi, bạn thường sẽ hành động theo trái tim nhiều hơn lý trí, bạn dũng cảm và không hề nghĩ đến việc sẽ bị tổn thương.

Cao Phi và Thuỵ Du lại một lần nữa chung trường, cậu cứ nghĩ thế này rất tốt, cấp hai, cấp ba, rồi đại học, những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất bọn họ sẽ luôn ở bên nhau. Cậu trở thành đội trưởng đội bóng rổ, rất nhiều bạn học nữ để ý đến cậu đều bị cậu từ chối, trong mắt cậu chỉ có hình bóng của cô gái trong sáng như thiên sứ ngày ấy.

Nhưng cậu hoàn toàn không ngờ Thuỵ Du lại đem cậu giới thiệu cho một người bạn gái khác.

Diệp Thư, cái tên ấy như một chiếc chìa khoá mở ra một đoạn hồi ức vừa sợ hãi vừa kì lạ trong đầu cậu.

Tức giận vì sự sắp xếp của Thuỵ Du, cậu gần như không do dự mà kết giao với Diệp Thư, thậm chí còn tấn công mạnh mẽ để cô ấy làm bạn gái cậu.

Trong số những người cậu từng gặp không thiếu kiểu người như Diệp Thư, sinh ra đã có gia cảnh tốt, được chiều chuộng nên vừa kiêu ngạo vừa cứng đầu, thích phá phách. Nhưng cô ấy đồng thời cũng là cô gái rất thú vị, bọn họ có sở thích chung, nhiều vấn đề đồng quan điểm.

Diệp Thư trái ngược với Thuỵ Du, không bao giờ khuyên nhủ Cao Phi phải thế này thế kia, Diệp Thư thuộc kiểu thích nổi loạn, cô ấy thích những trò quậy phá của cậu, sẵn sàng bùng học để cùng cậu chạy vòng vèo xung quanh thành phố H. Nhưng khác với Cao Phi, Diệp Thư rất biết cách che giấu thầy cô lẫn gia đình. Cô ấy không cần chăm chỉ lắm điểm số vẫn cao, còn cậu thì sa sút thê thảm. Trước mặt người lớn cô ấy gọi dạ bảo vâng, thật ngoan ngoãn, nhưng xoay người một cái liền biến thành ma nữ.

Cậu luôn cảm thấy Diệp Thư cá tính quá mạnh mẽ, quá ngông cuồng, quá đen tối, nếu so sánh với cô gái thuần khiết dịu dàng như Thuỵ Du thì họ đúng là một trời một vực. Cao Phi tin rằng mình ở trong bóng tối, chỉ có thiên sứ trong sáng mới dẫn đường cậu đến với mặt trời. Cậu không quên được Thuỵ Du, cho dù người con gái ở bên cạnh cậu là Diệp Thư.

Một lần hai người họ tìm được cách lọt vào vũ trường Hoa hồng đêm nổi tiếng nhất thành phố H. Nơi này chỉ những ai trên hai mươi tuổi, làm thẻ đăng kí mới được vào. Sở dĩ quản lý nghiêm ngặt như vậy vì bên trong thực sự là một thế giới khác, đối nghịch với vẻ thanh lịch cổ kính của thành phố H, vũ trường Hoa hồng đêm là chốn càng về đêm càng thác loạn.

Lần đầu đến đây, cả Cao Phi và Diệp Thư đều kinh ngạc xem những màn múa thoát y, nhảy nhót điên cuồng, đấu giá người đẹp…

Bị kích động bởi khung cảnh xung quanh, Cao Phi mua cần sa từ một người bán trong vũ trường. Cậu rủ Diệp Thư cùng dùng, cứ nghĩ cô sẽ rất hào hứng muốn thử. Đáp lại Cao Phi là ánh mắt lạnh lùng của cô.

Ngay cả rất nhiều năm sau này Cao Phi vẫn không quên khung cảnh lúc ấy. Diệp Thư lạnh lùng nhìn cậu, sau đó cô ấy đột nhiên vòng tay lên cổ cậu, hôn thật sâu. Giữa tiếng nhạc ầm ĩ và những tiếng hò hét điên loạn, hai người ôm nhau hôn cuồng nhiệt trong góc chẳng có gì đặc biệt. Khi rời khỏi nhau, đôi mắt cô phủ một làn sương mù, giọng nói ma mị quyến rũ chờn vờn bên tai cậu.

- Cao Phi, chúng ta có thể là những kẻ phá hoại hư hỏng, nhưng mọi thứ đều phải có giới hạn. Tạm biệt!

Cái khoảnh khắc cô dứt khoát quay người bước đi, cậu đột nhiên cảm thấy trống rỗng đến kì lạ. Cậu vứt lại chỗ cần sa vào thùng rác, vội vàng đuổi theo cô.

Nếu lúc ấy Diệp Thư không ngăn cản cậu, Cao Phi cũng không rõ liệu cậu có biến thành một kẻ nghiện ngập hay không.

Hơn một năm bên nhau, Cao Phi cũng không chắc chắn tình cảm của cậu với Diệp Thư là gì. Cậu biết là mình có thích cô, nhưng lại không rõ cô và Thuỵ Du ai quan trọng hơn.

Cậu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cảm thấy nếu đã là bạn trai của cô thì không nên dây dưa không rõ với Thuỵ Du nữa. Cậu bắt đầu tránh gặp riêng Thuỵ Du, tránh nhắn tin với cô ta, cậu muốn thật sự dứt khoát.

Thuỵ Du cũng nhận ra sự thay đổi ở cậu, cô ta im lặng chấp nhận, không chủ động tiếp xúc với cậu nữa.

Không lâu sau Cao Phi nghe tin mẹ Thuỵ Du qua đời. Khi cậu đến thăm mới biết thì ra bố Thuỵ Du cũng đã mất từ mấy năm trước, cậu cứ tưởng mình rất quan tâm Thuỵ Du, vậy mà chuyện quan trọng như thế lại không hề hay biết. Vào lúc Thuỵ Du cô đơn đau khổ, cậu không nhẫn tâm bỏ mặc cô ấy.

Đây chỉ là tình cảm bạn bè, cậu tự nhủ như vậy.

Nhưng cậu càng lúc càng cảm thấy Thuỵ Du cần cậu hơn Diệp Thư. Cô ấy thường xuyên khóc vì nhớ bố mẹ, những lúc ấy đều là cậu ở bên an ủi. Rồi Thuỵ Du thổ lộ, nói rằng mình vẫn luôn thích cậu, trước đây cô ấy cảm thấy gia cảnh của mình và cậu cách nhau quá xa nên mới từ chối cậu.

Vào thời điểm sai lầm, nghe những lời dễ dẫn đến sai lầm, nảy sinh những cảm xúc sai lầm, Cao Phi cuối cùng đã nghiêng hẳn về phía Thuỵ Du.

Cậu nghĩ mình lựa chọn đúng, bởi vì Thuỵ Du là cô gái cậu đã dành rất nhiều tình cảm, rất nhiều thời gian, là người đầu tiên cho cậu sự ấm áp, khiến cậu ở trong bóng tối muốn vươn về phía ánh sáng.

Khi Cao Phi còn chưa nói lời chia tay, Diệp Thư đã vô tình phát hiện ra quan hệ giữa cậu và Thuỵ Du. Thật kì lạ, trước đây cậu và Thuỵ Du đã không ít lần gặp mặt riêng nhưng Diệp Thư chưa bao giờ biết. Vậy mà Thuỵ Du mới thổ lộ với cậu không lâu thì Diệp Thư lại phát hiện.

Cậu cứ nghĩ Diệp Thư sẽ mắng chửi cậu, thậm chí là đánh cậu. Người sai là cậu, cô đối xử với cậu thế nào cũng đáng đời.

Nhưng cô không thèm nói với cậu mà tiến lại gần Thuỵ Du. Cậu sợ Diệp Thư sẽ nói những lời xúc phạm Thuỵ Du, hoặc tệ hơn là đánh cô ấy. Thuỵ Du đã đủ đáng thương rồi, nhập nhèm không rõ ràng giữa hai cô gái là lỗi của cậu, không nên để Thuỵ Du gánh hết. Vì thế mà cậu chắn trước mặt Diệp Thư.

Có một số chuyện, nếu đã làm sai thì không thể nào bù đắp nổi.

Ánh mắt Diệp Thư nhìn cậu khi ấy ngoài tức giận còn mang theo chán ghét đến cực điểm, giống như nếu nhin thêm một chút sẽ làm cô cảm thấy dơ bẩn.

Cậu hẹn gặp cô nói chia tay chính thức, cô tiếc chữ như vàng, chỉ mở miệng nói đúng một từ “Được”.

Sau đó, Diệp Thư bước ra khỏi cuộc sống của cậu. Mỗi khi vô tình gặp nhau vẻ mặt của cô vẫn bình tĩnh, chỉ là coi như không quen biết cậu. Ngay cả khi gia đình cô gặp chuyện, cậu gửi tiền cho cô dưới danh nghĩa vài người bạn cũng bị cô từ chối.

Cậu nhìn cô vừa đi học vừa đi làm thêm, mệt đến nỗi thỉnh thoảng lại ngủ gật trên lớp. Cậu biết cô chơi piano trong nhà hàng, biết cô còn đi làm cả những công việc khác để kiếm tiền.

Từ một tiểu thư tiêu tiền như nước, sống trong nhung lụa trở thành cô bé Lọ Lem, phải chật vật vì cơm áo gạo tiền, cậu vì cô mà đau lòng.

Cậu tìm đến nhà hàng cô làm thêm, trực tiếp gặp người quản lý, muốn nhờ ông ta tăng lương cho cô, cậu sẽ bỏ tiền của mình bù vào khoản chênh lệch đó. Người quản lý trầm mặc đánh giá cậu vài phút, sau đó lịch sự trả lời rằng tiền lương của cô bây giờ đã cao hơn nhiều so với bình thường, nếu lại tăng nữa thì không chỉ những nhân viên khác mà bản thân cô chắc chắn cũng nghi ngờ.

Cậu ngạc nhiên hỏi lại ông ta, tiền lương của một cô gái chơi đàn thì có thể được bao nhiêu. Người quản lý chỉ lắc đầu cười, kín đáo nói một câu: “Cậu không cần lo cho cô ấy, đã có người ra mặt trước cậu rồi.”

Không thể giúp đỡ Diệp Thư, Cao Phi cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Trước đây cậu vô tình làm cô bị thương về thể xác, bây giờ là tinh thần. Cậu lại không có cách gì bù đắp cho cô được, chỉ thỉnh thoảng đến chỗ cô chơi đàn, đứng nhìn cô từ bên ngoài cửa kính.

Nếu không đến đây, cậu có lẽ sẽ không tin nổi trên đời có chuyện trùng hợp tới như vậy. Cậu đã thấy anh ta, chàng trai mắt nâu năm ấy ở bệnh viện nay đã trở thành một người đàn ông tuấn tú đầy hấp dẫn. Anh ta ngồi yên lặng ở chiếc bàn gần cửa kính, chỉ đơn thuần một mình nhấm nháp rượu vang.

Từ đó, cậu không bao giờ đến nhà hàng kia, cũng không tìm cách hỏi thăm thông tin về cô nữa.

Thành phố H không phải quá rộng lớn, nhưng biển người mênh mông, một người nếu thực sự bước khỏi cuộc đời mình thì dường như không thể tình cờ gặp lại được.

Cao Phi không hiểu vì sao Diệp Thư và mình có thể vô tình biết nhau vì vụ tai nạn kia, vô tình gặp lại trong cùng một trường trung học, nhưng trong suốt nhiều năm sau ngay một lần đụng độ cũng không có.

Mười năm trôi qua, Cao Phi và Thuỵ Du vẫn ở bên nhau, bạn bè đều nói hai người đúng là một đôi hiếm có, coi Cao Phi như người đàn ông lý tưởng chỉ có trong tiểu thuyết.

Cuộc sống bây giờ đúng là rất mỹ mãn, sự nghiệp thành công, vợ chưa cưới xinh đẹp, đáng lẽ Cao Phi phải rất hài lòng mới phải. Nhưng cả anh và Thuỵ Du đều hiểu quan hệ giữa họ không giống như người ngoài tưởng tượng.

Nếu thật sự yêu, vì sao tới tận lúc này vẫn chưa kết hôn?

Cao Phi không biết. Anh tin là mình đã lựa chọn đúng, thế nhưng anh lại luôn do dự khi nghĩ đến một đám cưới. Kết hôn tức là gắn kết cả đời. Cả đời làm anh do dự.

Anh vẫn đang chờ đợi điều gì đó mà chính anh cũng không rõ ràng lắm. Anh sợ nếu kết hôn sẽ không thể quay đầu được nữa.

Thuỵ Du và Cao Phi bên ngoài vẫn vui vẻ thân thiết, nhưng bên trong lại là gần mặt mà cách lòng.

Những cái nắm tay, những nụ hôn, những đêm triền miên trên giường… không đủ sức lấp đầy trái tim đang ngày càng trống rỗng.

Cao Phi giống như chìm trong màn sương mịt mù, rốt cục vấn đề nằm ở đâu? Tại sao anh và Thuỵ Du lại trở nên như vậy?

Công việc của anh không ít cám dỗ, những cô gái trẻ trung xinh đẹp tiếp cận anh rất nhiều nhưng anh chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với Thuỵ Du.

Là bởi vì anh quá yêu cô ấy… hay bởi vì đối với ai cũng không nảy sinh cảm xúc?

Cục diện tĩnh lặng giữa Cao Phi và Thuỵ Du cuối cùng cũng bị phá vỡ. Cô gái xinh đẹp xuất hiện trong bữa tiệc, chiếc váy trắng nền nã, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng không thể che bớt vẻ đẹp rực rỡ thu hút người khác.

Gần mười năm, anh chưa bao giờ cố tìm kiếm thông tin về cô. Anh là một người đàn ông, nếu đã lựa chọn thì phải dứt khoát.

Đã quá lâu không gặp nhau, mỗi lần nghĩ đến cô anh đều vô thức hồi tưởng nụ hôn cuồng nhiệt của bọn họ ở vũ trường và bóng lưng của cô hôm ấy.

Thời gian đúng là tàn khốc, có thể thay đổi hoàn toàn một con người. Cô gái kiêu ngạo và ngông cuồng của năm đó đã trở thành một người khác, dịu dàng, mềm mỏng, gặp ai cũng tươi cười. Không hiểu sao anh lại thấy mất mát, cô ấy… đã không phải là Diệp Thư trong lòng anh.

Bắt gặp tia tinh quái loé lên trong mắt cô, lại nhìn vẻ mặt khó chịu của Thuỵ Du, anh đột nhiên hiểu ra lý do cô tỏ ra thân thiện với mình. Cô không phải đã bỏ qua chuyện cũ với anh, chẳng qua cô muốn chọc tức Thuỵ Du

Mười năm, cô vẫn là Diệp Thư khi ấy, chỉ là khôn ngoan hơn và biết nhẫn nhịn hơn.

Điều khiến anh ngạc nhiên nhất là cô đã kết hôn, đối tượng lại là tổng giám đốc của Bảo Hoà. Anh đã từng gặp anh ta, rõ ràng không phải là người đàn ông mắt nâu năm đó.



Thật ra tuổi của cô người ta thậm chí đã có con, cô kết hôn thì có gì kì lạ, vậy mà anh vẫn không tin nổi. Nếu thời gian quay ngược lại, nếu anh chủ động đi tìm cô, liệu mọi thứ có khác đi không?

Anh không biết, dù sao anh cũng đã bỏ lỡ mất cô.

Người đàn ông mặc vest đen nhanh chóng đi lướt qua anh. Gương mặt lạnh lùng bị in một vết cắn khá rõ nhưng đôi mắt nâu lại phảng phất ý cười.

Đúng là anh ta, chàng trai ruột thừa trong bệnh viện, người đàn ông trong quán nhà hàng…

Cao Phi không thể nói rõ cảm giác hiện giờ của mình là gì, buồn bực, khó chịu, không cam lòng… tại sao mỗi lần anh gặp lại cô thì người đàn ông đó luôn xuất hiện?

Sau bữa tiệc ấy anh mới biết người đàn ông đó chính là Richard Ngô, người thừa kế của Phoenix. Anh ta đã ở nước ngoài khá lâu, chỉ mới về nước một thời gian ngắn, cũng không có bất kì điều gì chứng tỏ anh ta và Diệp Thư có liên lạc với nhau trong những năm qua, giống như hai người họ hoàn toàn xa lạ.

Trực giác nói với anh rằng giữa họ có một mối dây liên kết nào đó. Nếu cứ mỗi lần đều chỉ là tình cờ gặp lại thì chỉ có thể nói rằng… họ quá có duyên với nhau.

Sau lần gặp mặt với Diệp Thư, Thuỵ Du bắt đầu gây chuyện với Cao Phi. Hai người vốn chung sống hài hoà đột nhiên biến thành chiến tranh liên miên. Đôi khi chỉ là chuyện rất nhỏ như thư kí nữ gọi điện vào lúc muộn để thông báo việc gấp từ công ty cũng bị Thuỵ Du nói xách mé.

Cao Phi cảm thấy lớp mặt nạ giả dối giữa họ đã bị xé rách. Anh không muốn suốt ngày cãi nhau với Thuỵ Du nên bắt đầu thường xuyên ở công ty thay vì về nhà. Thuỵ Du lại tới cả công ty to tiếng với anh.

Mọi chuyện lên đến đỉnh điểm chính là lúc anh và Thuỵ Du biết tin Diệp Thư ly hôn. Thuỵ Du giống như phát điên lên, ngày nào cũng bám dính lấy Cao Phi, một bước không rời.

Thuỵ Du đòi làm việc trong công ty, Cao Phi đồng ý, còn uỷ quyền cho Thuỵ Du giải quyết tất cả mọi việc khi anh vắng mặt. Anh muốn cho cô yên tâm, nhưng Thuỵ Du không chịu dừng lại, ngày nào cũng dằn vặt chất vấn anh.

Cao Phi không buồn giải thích, Thuỵ Du đã biết Diệp Thư bao nhiêu năm, còn chưa hiểu rõ tính cách của cô ấy sao? Diệp Thư chính là kiểu người đã đi sẽ không bao giờ quay đầu lại. Cho dù anh có lòng thì người ta cũng không muốn nhận, cô ghen tuông như vậy cũng chẳng để làm gì. Hơn nữa Thuỵ Du đã theo anh mười năm, anh sao có thể bỏ rơi cô?

Trong lòng Cao Phi luôn tự cho rằng bố anh sẽ không quan tâm lắm chuyện anh kết hôn với ai, dù sao anh cũng không phải con đẻ của ông, mà nhiều năm nay vốn dĩ ông cũng không yêu quý gì anh. Nhưng ngược lại, khi anh nói muốn kết hôn với Thuỵ Du, bố anh ngay lập tức cho người điều tra tường tận gốc gác của cô ấy, không bỏ sót bất kì chi tiết nào.

Trên đời này, cái gọi là báo ứng vẫn luôn tồn tại, chỉ là đến sớm hay muộn. Cao Phi chưa bao giờ biết cảm giác khi bị lừa gạt, bị phản bội lại khổ sở như vậy. Trước đây anh đã đối xử như thế với Diệp Thư, bây giờ đến lượt anh cũng là đáng đời.

Bố đẻ của Thuỵ Du –Nguyễn Đình Dân từng là cấp dưới của Cao Vũ. Nhiều năm trước Cao Vũ bị dính vào một vụ bê bối tham nhũng nhưng ông ta đã nhanh chóng tìm được cách thoát thân, toàn bộ tội lỗi bị đổ lên đầu ông Đình Dân, kết quả là điều tra còn chưa hoàn tất nhưng ông ấy đã nhảy lầu tự sát. Mẹ Thuỵ Du sau này chuyển đi nơi khác, kết hôn với người chồng thứ hai rồi quay lại thành phố H. Chuyện đã qua rất lâu nên không ai còn nhớ bà ấy, và thân phận của Thuỵ Du cũng không bị chú ý đặc biệt.

Cao Phi không rõ liệu mười mấy năm trước Thuỵ Du có thật sự vì tình cảm mà tiếp cận anh, hay tất cả là một màn kịch được sắp đặt sẵn, chỉ chờ anh nhảy vào?

Người con gái mà mình từng coi như bảo vật, trong sáng dịu dàng đến thế hoá ra lại là kẻ lòng dạ thâm sâu, nhất thời anh không chấp nhận nổi. Đêm mưa bão ấy Cao Phi lái xe về nhà muốn hỏi rõ sự thực với Thuỵ Du nhưng trên đường bất ngờ gặp tai nạn. Vào giây phút ở giữa lằn ranh sinh tử, anh chợt nghĩ đến cô gái đã hôn anh cuồng nhiệt trong vũ trường, cô gái đứng dưới bóng trăng nhợt nhạt, lạnh lùng nói một câu “Được”, cô gái cứng cỏi từ chối sự giúp đỡ của anh, tự mình chơi đàn trong nhà hàng để kiếm tiền. Cô gái ấy không biết, lúc bắt gặp gương mặt nhìn nghiêng của cô bên chiếc piano, anh cảm thấy giống như mình đã thấy được thiên thần thực sự, anh chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ của cô khi chơi đàn, thì ra lúc ấy trông cô đẹp đến thế. Tiếc là anh hiểu ra quá chậm, không thể thay đổi được gì nữa. Nếu anh còn thời gian, anh nhất định sẽ tìm cô, nói cho cô biết mười năm qua anh chưa từng quên cô, chẳng sợ cô chán ghét hay từ chối, anh chỉ muốn nói cho cô biết…

Khi Cao Phi tỉnh lại trong bệnh viện đã là gần một năm sau. Thực ra từ lâu anh đã nghe được những lời nói của mọi người xung quanh, chỉ là chưa thể cử động được. Những nữ y tá bàn tán khi chăm sóc anh, nói rằng bạn gái anh hiện giờ là tình nhân của bố anh, nói rằng anh thật đáng thương hại. Anh không biết thực hư ra sao, nhưng nếu họ nói đúng thì rõ ràng Thuỵ Du tiếp cận anh là có mục đích.

Người trợ lý trung thành xác nhận với Cao Phi mọi lời đồn đại đều là thật, Thuỵ Du hiện giờ là tình nhân của bố anh. Anh đột nhiên trở nên hoang mang, cuối cùng thì bố anh và Thuỵ Du, ai mới là kẻ lừa dối?

Biết đâu bố anh có mưu đồ nào đó nên mới cố tình chia rẽ anh và cô ấy, nếu không sao đã biết rõ mục đích của Thuỵ Du mà ông còn cho cô cơ hội?

Anh ở trong viện nửa tháng, cố gắng tập luyện để các bộ phận cơ thể linh hoạt trở lại. Trong khoảng thời gian đó bố mẹ anh và Thuỵ Du không hề đến thăm anh, Cao Phi đã dặn dò bác sĩ và y tá giữ bí mật.

Anh đã chết một lần, may mắn có thêm một cơ hội, đương nhiên sẽ không để nó vô ích. Những việc anh chưa kịp làm, những gì anh còn nuối tiếc… nhất định không thể chậm trễ thêm được nữa.

Cao Phi cho người gọi Diệp Thư đến bệnh viện, nói dối rằng anh chỉ mới tỉnh lại. Ngay khi nhìn thấy Diệp Thư, anh đã biết những gì mình sắp nói ra chắc chắn sẽ bị cô cười nhạo, nhưng anh không còn cách nào khác, anh không thể tìm được lý do nào để kéo cô về bên mình.

Cô lạnh lùng từ chối anh, không hề do dự mà bỏ đi, bóng lưng dứt khoát vẫn giống như trong vũ trường năm ấy.

Anh không nóng giận, chờ đợi cơ hội đến với mình. Chỉ cần cô chưa kết hôn, anh nhất định có thể tiếp cận cô.

Thời cơ đến khi cô bị cảnh sát nghi ngờ là thủ phạm giết người. Anh chỉ vận dụng chút quan hệ cũng biết có người đứng sau thao túng, cố tình dồn cô vào chỗ chết. Nếu ông trời đã không phụ lòng anh, anh tất nhiên cũng không để lãng phí.

Trong một năm anh nằm viện, thì ra cô và Richard Ngô đã tiến triển rất nhanh, anh đã quên mất người đàn ông đó. Nhưng Richard Ngô không có mặt trong thành phố H, Tỉnh Thành lại về phe anh, tin tức của cô tất nhiên càng không thể đến tai anh ta. Mà sau này Cao Phi mới biết mình lo lắng dư thừa, người bạn Richard Ngô hết sức tin tưởng nhờ bảo vệ Diệp Thư kì thực không có ý định giúp đỡ cô.

Vào thời điểm đó, mọi thứ đều nghiêng về phía anh. Diệp Thư là người thực tế, cô ấy sẽ không ngu ngốc đánh cuộc tương lai và mạng sống của mình vào cái gọi là tình yêu.

Cao Phi quyết tâm thử một lần, Diệp Thư có thể trở về bên cạnh anh hay không tất nhiên không phải do anh quyết định. Nhưng nếu không thử, ngay cả cơ hội biết đáp án anh cũng không có.

Dùng lý do muốn trả thù Thuỵ Du để Diệp Thư đồng ý kết hôn giả với mình, tự anh cũng cảm thấy nghe rất ngớ ngẩn. Anh từng oán trách Thuỵ Du là thật, có điều anh không cần phải trả thù cô ta. Chỉ vừa nhìn ánh mắt của bố mình anh đã biết kết cục của Thuỵ Du chắc chắn không tốt.

Bố anh là con cáo già, ông ấy sao có thể bị Thuỵ Du quyến rũ. Cao Vũ giống như con sư tử, biết chắc con mồi không thể thoát khỏi nanh vuốt của mình, chỉ đơn giản là chơi đùa với nó một chút.

Kể từ lúc Diệp Thư dọn đến nhà mình, Cao Phi luôn phải chú ý hành động của bản thân. Anh không thể vồ vập săn đón cô, lộ liễu quá mức sẽ khiến cô nghi ngờ, thậm chí là bỏ chạy. Mỗi ngày nhìn thấy cô ngồi trong phòng khách, thấy cô đi lại trong nhà, nếm đồ ăn cô làm… anh cảm thấy rất thoả mãn.

Anh tin chỉ cần có thời gian thì mọi vết thương đều sẽ được chữa lành, cô có thể quên người đàn ông kia, bỏ qua những chuyện không vui trong quá khứ, dần dần tiếp nhận anh.

Cho dù miệng lưỡi cô cay độc, luôn thích châm chọc anh, cô không hề che giấu sự lãnh đạm của mình với anh, cô luôn tích cực thể hiện việc muốn thoát khỏi anh… nhưng anh thích như vậy. Anh đã quá sợ hãi chiếc vỏ bọc dịu dàng thánh thiện mà bên trong lại đen tối đáng ghê sợ.

Diệp Thư không bao giờ biết chỉ việc chụp ảnh cưới cùng cô cũng khiến anh dồn rất nhiều tâm trí. Anh tìm hiệu váy cưới và nhiếp ảnh gia nổi tiếng, chọn địa điểm chụp ảnh thật lãng mạn.

Trước ngày thử váy cưới, anh đã tưởng tượng trong đầu không biết bao nhiêu hình ảnh của cô, xinh đẹp, rạng rỡ, trong sáng, dịu dàng, quyến rũ… Chiếc váy cô chọn hôm ấy rất đơn giản nhưng mặc lên người cô thì lại trở thành tác phẩm tuyệt đẹp.

Bắt gặp cái nhìn đầy vẻ đe doạ của người đàn ông bên ngoài hiệu áo cưới, chứng kiến thái độ xa cách của cô với anh ta, anh rất hài lòng. Giữa Diệp Thư và anh ta có quá nhiều khoảng cách, mà giữa anh và cô lại chỉ cách nhau có một cánh cửa phòng ngủ, anh rất tin vào bản thân mình.

Ngoài ý muốn của Cao Phi, Thuỵ Du có vẻ đặc biệt quan tâm tới quan hệ giữa anh và Diệp Thư. Mặc dù đã cố gắng phán đoán nhưng anh vẫn không hiểu não bộ của người phụ nữ này hoạt động như thế nào. Cô ta thật sự cho rằng sau khi cô ta bò lên giường của bố anh thì anh còn có thể vương vấn cô ta sao?

Không muốn để Diệp Thư nghi ngờ, anh đành phải nói chuyện với người phụ nữ mà anh chán ghét kinh khủng. Khi ấy Thuỵ Du nói gì anh đều không lọt tai, chỉ hồi tưởng lại dáng vẻ mặc áo cưới của Diệp Thư, trong lòng không ngừng chờ mong ngày chụp ảnh.

Diệp Thư coi lần chụp ảnh ở khách sạn là một màn kịch, còn anh lại cho là thật. Anh dày công chuẩn bị, cô không chút do dự phá vỡ.

Thuỵ Du bật khóc bỏ chạy, anh cảm thấy rất nực cười. Những giọt nước mắt từng khiến anh đau lòng bây giờ giống như những vết mực tô vẽ lên bức tranh nham nhở, càng tô càng đen, càng khiến anh chán ghét.

Diệp Thư một mực khuyên anh đuổi theo Thuỵ Du, anh không biết nên giải thích thế nào với cô, nếu anh nói rằng anh chẳng còn lưu luyến gì cô ta nữa, anh chỉ muốn ở cạnh cô… chắc chắn cô sẽ tìm cách thoát khỏi anh.

Cao Phi bất đắc dĩ bỏ đi, kì thực chỉ loanh quanh bên ngoài cổng khách sạn.

Anh nhìn thấy cô và người đàn ông kia tranh chấp, thấy cô bất cẩn chạy qua đường.

Khi Richard ôm cô tránh khỏi chiếc ô tô, cảm giác thất bại tràn ngập trong lòng Cao Phi.

Nếu là anh, nếu lúc đấy anh kịp theo sát cô… không, anh không dám chắc liệu mình có giống như người đàn ông kia, ngay lập tức lao vào cứu cô hay không.

Anh có yêu cô đến mức có thể vì cô hy sinh bản thân không?

Anh không biết.

Richard Ngô vì Diệp Thư đối đầu với Ngô Vũ Kì, kết quả tay trắng rời khỏi nhà họ Ngô. Anh ta vì Diệp Thư mà không sợ nguy hiểm.

Anh có thể không?

Có lẽ… là không. Ngay giây phút người đàn ông kia lao qua đường, anh biết mình đã thua triệt để.

Bởi vì anh do dự, bởi vì anh sợ hãi, bởi vì anh chậm chạp… nên mãi mãi không thể đuổi kịp cô, chỉ có thể im lặng nhìn theo bóng lưng cô rời đi.

Anh không yêu cô bằng anh ta, trái tim cô cũng không ở bên cạnh anh, nếu anh còn cố chấp giữ lấy cô thì anh sẽ lại là kẻ làm tổn thương cô thêm một lần nữa.

Việc duy nhất anh làm được là để cô đến với người đàn ông cô yêu. Trước đây anh luôn làm tổn thương cô, lần này anh hy vọng sẽ giúp cô có được hạnh phúc, cho dù người bên cạnh cô không phải là anh.

Đã không thể có được… thì đành buông tay.

Trong cuộc đời, có những người nếu đã bỏ lỡ một lần sẽ không thể đuổi kịp được nữa.

Không phải bởi vì anh đuổi theo quá chậm, mà vì cô không nguyện ý quay đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Ở Phía Sau Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook