Chương 32: Chúng ta không phải quan hệ bất chính
Mộc Lâm
23/11/2013
Sau chừng ấy năm, Ngô Giang có hạnh phúc hay không thì tôi không rõ. Nhưng tôi chắc chắn là thê thảm.
Nếu thời gian quay ngược lại, có lẽ ngày bảo vệ khoá luận ấy tôi sẽ không đến công viên Mùa thu vàng mà lên sân thượng nhà A.
Tôi không biết vì sao Ngô Giang lại muốn gặp tôi ở đấy, nhưng ngay cả nếu anh ấy chỉ muốn nói vài lời hỏi thăm với tôi cũng tốt, chí ít tôi sẽ không vội vàng nhận lời cầu hôn của Nguyên Bảo, chỉ cần gặp Ngô Giang, tôi nhất định sẽ phân vân.
- Em vẫn ổn chứ? –Ngô Giang nhẹ giọng hỏi tôi.
Câu điển hình mà những người tình cũ sẽ nói với nhau khi gặp lại là gì? Em có khoẻ không? Em vẫn sống tốt chứ? Dạo này em thế nào?…
Thật ra những lời hỏi thăm ấy cũng không khác gì một câu hỏi thăm thông thường với những bạn bè khác. Ngay cả một người chỉ từng quen biết sơ sơ thì lâu ngày không gặp chắc chắn bạn cũng sẽ hỏi một câu tương tự như vậy.
Điều duy nhất khác biệt là tâm ý của người hỏi.
Bạn có muốn biết một người quen ngày trước chẳng mấy thân thiết sống như thế nào không? Có thật lòng quan tâm công việc hay tình cảm của người đó không? Tôi dám chắc là không có hoặc nếu có thì rất ít.
Nhưng nếu đó là người bạn từng yêu, bạn đương nhiên sẽ muốn biết người đó bây giờ sống như thế nào, có ổn hay không.
Tôi từng đọc ở đâu đó rằng nếu ai nói không hề quan tâm người tình cũ của mình hiện giờ sống ra sao thì chỉ có hai khả năng, một là nói dối, hai là yêu không đủ sâu sắc.
Tôi và Ngô Giang không tính là tình nhân, nhưng cái mối quan hệ lửng lơ ấy lại khiến tôi không thể bình thản đối diện với anh ấy.
- Em vẫn ổn.
Đó chỉ là một lời nói dối vụng về. Nếu cuộc sống của tôi ổn thì tôi và anh ấy sẽ không bao giờ gặp nhau ở quán bar, càng không thể có tình một đêm trong khách sạn.
- Em không ổn. Nếu chồng em tốt với em thì em đã không đi bar uống say mềm như vậy.
Ngô Giang chủ động nhắc đến chuyện đáng xấu hổ ấy làm tôi cứng họng, cái người đàn ông đáng ghét này, chẳng lẽ anh ấy không thể cư xử theo cách hầu hết người tình cũ khi gặp nhau vẫn thực hiện à?
Chỉ cần hỏi thăm vài câu, nói chuyện nhẹ nhàng rồi ai đi đường nấy là được, cứ chọc khoét chỗ đau của tôi làm gì chứ.
- Chuyện đó… thầy đừng nhắc tới nữa!
- Tôi không còn là thầy của em nữa, không cần gọi như vậy!
Không gọi bằng thầy thì gọi bằng gì?
Tôi nhanh chóng cãi lại.
- Một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Em làm sao tự tiện gọi thầy theo cách khác được.
Ngô Giang đưa tay vén một lọn tóc của tôi ra sau tai, khoé môi cong lên nụ cười giễu cợt.
- Không phải tôi biến thái, nhưng mà quan hệ của chúng ta cũng đã đến mức lên giường rồi. Em cảm thấy câu “cả đời làm cha” áp dụng vào tôi và em không phải rất kì quặc à, sau chuyện đó em thật sự thấy tôi có thể làm cha em sao?
- …
Thôi được, không nên tức giận. Dù sao thì từ trước tới nay tôi chưa bao giờ đấu võ mồm giỏi hơn Ngô Giang.
Ánh nắng phủ lên gương mặt Ngô Giang làm tôi có chút cảm giác không chân thực. Thời gian đúng là không bỏ qua ai, nhưng dấu vết năm tháng trên Ngô Giang lại không làm anh ấy già đi, chỉ trở nên trầm ổn quyến rũ hơn.
Người đàn ông đang ngồi bên cạnh tôi có lẽ không còn là người bảy năm trước đã nhảy cùng tôi trên sân thường trường đại học nữa.
Ngô Giang của bảy năm trước giống như mặt trời, rực rỡ đến mức khiến người ta kinh ngạc. Ngô Giang bây giờ lại mang vẻ lạnh lùng, trong đôi mắt màu hạt dẻ phủ một lớp tang thương mơ hồ.
- Em nghe nói thầy đã kết hôn, còn có con trai nữa, chúc mừng thầy. –Tôi cố xua tan đi cảm giác ngại ngùng.
Ánh nhìn của Ngô Giang đột nhiên trở nên bén nhọn.
- Khi em kết hôn tôi cũng chưa chúc mừng em.
Cuộc hôn nhân của tôi có gì để chúc mừng?
Đến bây giờ chính tôi cũng không biết mấy năm qua rốt cục tôi và Nguyên Bảo đã sống với nhau như thế nào, vì sao Nguyên Bảo lại kết hôn với tôi.
Có lẽ cả đời tôi cũng không giải đáp nổi câu hỏi này, chỉ có thể chấp nhận những suy đoán mơ hồ.
Ngón tay lạnh như băng của Ngô Giang đột nhiên chạm lên gương mặt tôi, mơn man dọc theo gò má xuống đến môi.
- Tôi đã nói rồi, em nhất định sẽ ly hôn với cậu ta.
Tôi không thích Ngô Giang cư xử như thế này. Anh ấy trở nên quá mức xa lạ, không phải là Ngô Giang mà tôi đã biết.
- Thầy nói không sai, em đúng là đã ly hôn với Nguyên Bảo. Nhưng thầy vẫn là người có gia đình…
Câu này ngụ ý là thầy mau bỏ tay ra, đừng có làm cái hành động như đang tán tỉnh vậy.
- À, phải nói rằng em đúng là một học trò xuất sắc. Chuyện gì em cũng đi trước tôi, chuẩn bị kết hôn trước, ngay cả ly hôn cũng xong trước.
Không phải là Ngô Giang kết hôn từ khi tôi còn đang học năm thứ hai sao?
Tôi lạnh lùng gỡ tay Ngô Giang, thản nhiên mỉm cười.
- Cảm ơn thầy. Khi nào em kết hôn lần tiếp em nhất định sẽ mời thầy.
Ngô Giang ghé sát vào tai tôi, hơi thở lạnh lẽo phả lên da thịt làm tôi rùng mình.
- Không cần em phải mời, đám cưới tới của em tôi nhất định sẽ có mặt.
- Hy vọng là thầy không tới phá hoại.
- Em có thấy ai tự phá hoại đám cưới của mình không?
- …
Tôi ngoảnh mặt đi không nhìn Ngô Giang. Anh ấy không hề tức giận, ngược lại còn bật cười.
Cười cái gì chứ, tôi có phải trẻ con đâu mà tin vào mấy lời chọc ghẹo kiểu đấy. Tôi lạnh giọng mỉa mai.
- Thầy muốn phạm tội trùng hôn à? Đã kết hôn rồi mà còn kết hôn tiếp với người khác là vi phạm pháp luật, có thể sẽ phải đi tù đấy. Thầy thích du lịch trại giam cho biết đó đây thì tuỳ, em thì không có hứng thú.
- Có một số chuyện sau này em sẽ hiểu. –Giọng nói của Ngô Giang mang theo vài phần bất đắc dĩ. –Tôi không thích em gọi tôi là thầy, sửa cách xưng hô đó đi!
- Em không thích.
Cả người tôi bỗng nhiên bị ôm chặt. Ngô Giang dựa đầu lên vai tôi, thở dài mệt mỏi.
- Tôi ghét nhất là làm giáo viên. –Trong giọng nói còn mang theo vài phần uất ức. –Đừng gọi tôi như thế nữa.
Đùa sao, nếu ghét thì tại sao năm đó anh ấy lại đến đại học A chứ?
- Tôi đã từ chối lời mời của chủ nhiệm khoa rồi. Nếu không phải tôi phát hiện ra con nhím mà tôi vẫn muốn đem về nuôi chạy vào trong đại học A thì tôi cũng không cần vào đó làm gì.
Tôi hơi cắn môi.
Cái này là thật hay giả vậy? Vì muốn bắt một con nhím mà phải vào làm giảng viên trong trường đại học à?
Hừm, cũng có thể lắm, trên đời này thiếu gì chuyện kì lạ, Ngô Giang lại còn là người hành tinh khác nữa, mục đích đến trái đất của anh ấy là gây ra cả đống việc lộn xộn rồi bỏ đi mà.
- Sau đó anh có tìm được con nhím đó không?
Ngô Giang hơi cứng người lại. Tôi bực bội hừ lạnh, không phải anh ấy muốn tôi sửa cách xưng hô sao, tự nhiên lại có phản ứng như thế là ý gì?
- Tìm được, nhưng trong lúc tôi bất cẩn con nhím của tôi đã bị người khác bắt về nuôi mất. -Đôi môi khẽ chạm vào vành tai làm tôi có cảm giác buồn buồn. Dù không nhìn thấy nhưng tôi cũng có thể nghe được anh ấy đang cười.
Thật may cho con nhím đó. Ngô Giang vốn tính tình quái gở, ai mà biết được anh ấy có thật sự yêu động vật không, không chừng mục đích nuôi nó của Mr.Ngô là dùng làm thực phẩm dự trữ trong trường hợp khẩn cấp cũng nên.
- Anh có thể cách em xa một chút không? –Tôi cố gắng đẩy Ngô Giang ra khỏi mình. –Dù sao anh cũng là người đã có gia đình, em không muốn mang tiếng là có quan hệ bất chính với chồng người khác.
Một đêm ở khách sạn là lúc tôi thần trí hồ đồ, cả Ngô Giang chắc cũng say nên hành động thiếu kiềm chế. Loại chuyện này không nên tiếp tục nữa, một cuộc hôn nhân thất bại đã đủ để tôi mệt mỏi rồi, bây giờ còn vướng vào quan hệ với một người đàn ông có vợ kiêm thầy giáo cũ thì chắc tôi bị trầm cảm mất.
Ngô Giang bất ngờ cắn lên cổ tôi. Bàn tay đang nắm tay tôi siết mạnh đến phát đau.
- Em am hiểu nhất là làm tôi phát điên.
- Anh làm gì vậy, mau buông em ra! –Tôi giãy dụa tìm cách thoát thân. –Đây là quấy rối.
Ngô Giang càng ra sức ôm tôi, môi cũng chèn ép lên, ngăn không cho tôi nói mấy câu khó nghe.
Tôi kiên quyết cắn chặt miệng. Mắt trợn trừng nhìn Ngô Giang đầy bất mãn. Đừng tưởng tôi sức yếu thì dễ bị bắt nạt, hôm nay tôi không tin là lại để anh ấy được lợi.
Ngô Giang rời khỏi môi tôi, vẻ mặt âm trầm, rõ ràng là tức giận. Anh ấy nghiến răng thốt lên.
- Lần trước tôi về Mỹ đã hoàn tất thủ tục ly hôn, chúng ta không phải quan hệ bất chính, em hài lòng rồi chứ?
Nếu thời gian quay ngược lại, có lẽ ngày bảo vệ khoá luận ấy tôi sẽ không đến công viên Mùa thu vàng mà lên sân thượng nhà A.
Tôi không biết vì sao Ngô Giang lại muốn gặp tôi ở đấy, nhưng ngay cả nếu anh ấy chỉ muốn nói vài lời hỏi thăm với tôi cũng tốt, chí ít tôi sẽ không vội vàng nhận lời cầu hôn của Nguyên Bảo, chỉ cần gặp Ngô Giang, tôi nhất định sẽ phân vân.
- Em vẫn ổn chứ? –Ngô Giang nhẹ giọng hỏi tôi.
Câu điển hình mà những người tình cũ sẽ nói với nhau khi gặp lại là gì? Em có khoẻ không? Em vẫn sống tốt chứ? Dạo này em thế nào?…
Thật ra những lời hỏi thăm ấy cũng không khác gì một câu hỏi thăm thông thường với những bạn bè khác. Ngay cả một người chỉ từng quen biết sơ sơ thì lâu ngày không gặp chắc chắn bạn cũng sẽ hỏi một câu tương tự như vậy.
Điều duy nhất khác biệt là tâm ý của người hỏi.
Bạn có muốn biết một người quen ngày trước chẳng mấy thân thiết sống như thế nào không? Có thật lòng quan tâm công việc hay tình cảm của người đó không? Tôi dám chắc là không có hoặc nếu có thì rất ít.
Nhưng nếu đó là người bạn từng yêu, bạn đương nhiên sẽ muốn biết người đó bây giờ sống như thế nào, có ổn hay không.
Tôi từng đọc ở đâu đó rằng nếu ai nói không hề quan tâm người tình cũ của mình hiện giờ sống ra sao thì chỉ có hai khả năng, một là nói dối, hai là yêu không đủ sâu sắc.
Tôi và Ngô Giang không tính là tình nhân, nhưng cái mối quan hệ lửng lơ ấy lại khiến tôi không thể bình thản đối diện với anh ấy.
- Em vẫn ổn.
Đó chỉ là một lời nói dối vụng về. Nếu cuộc sống của tôi ổn thì tôi và anh ấy sẽ không bao giờ gặp nhau ở quán bar, càng không thể có tình một đêm trong khách sạn.
- Em không ổn. Nếu chồng em tốt với em thì em đã không đi bar uống say mềm như vậy.
Ngô Giang chủ động nhắc đến chuyện đáng xấu hổ ấy làm tôi cứng họng, cái người đàn ông đáng ghét này, chẳng lẽ anh ấy không thể cư xử theo cách hầu hết người tình cũ khi gặp nhau vẫn thực hiện à?
Chỉ cần hỏi thăm vài câu, nói chuyện nhẹ nhàng rồi ai đi đường nấy là được, cứ chọc khoét chỗ đau của tôi làm gì chứ.
- Chuyện đó… thầy đừng nhắc tới nữa!
- Tôi không còn là thầy của em nữa, không cần gọi như vậy!
Không gọi bằng thầy thì gọi bằng gì?
Tôi nhanh chóng cãi lại.
- Một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Em làm sao tự tiện gọi thầy theo cách khác được.
Ngô Giang đưa tay vén một lọn tóc của tôi ra sau tai, khoé môi cong lên nụ cười giễu cợt.
- Không phải tôi biến thái, nhưng mà quan hệ của chúng ta cũng đã đến mức lên giường rồi. Em cảm thấy câu “cả đời làm cha” áp dụng vào tôi và em không phải rất kì quặc à, sau chuyện đó em thật sự thấy tôi có thể làm cha em sao?
- …
Thôi được, không nên tức giận. Dù sao thì từ trước tới nay tôi chưa bao giờ đấu võ mồm giỏi hơn Ngô Giang.
Ánh nắng phủ lên gương mặt Ngô Giang làm tôi có chút cảm giác không chân thực. Thời gian đúng là không bỏ qua ai, nhưng dấu vết năm tháng trên Ngô Giang lại không làm anh ấy già đi, chỉ trở nên trầm ổn quyến rũ hơn.
Người đàn ông đang ngồi bên cạnh tôi có lẽ không còn là người bảy năm trước đã nhảy cùng tôi trên sân thường trường đại học nữa.
Ngô Giang của bảy năm trước giống như mặt trời, rực rỡ đến mức khiến người ta kinh ngạc. Ngô Giang bây giờ lại mang vẻ lạnh lùng, trong đôi mắt màu hạt dẻ phủ một lớp tang thương mơ hồ.
- Em nghe nói thầy đã kết hôn, còn có con trai nữa, chúc mừng thầy. –Tôi cố xua tan đi cảm giác ngại ngùng.
Ánh nhìn của Ngô Giang đột nhiên trở nên bén nhọn.
- Khi em kết hôn tôi cũng chưa chúc mừng em.
Cuộc hôn nhân của tôi có gì để chúc mừng?
Đến bây giờ chính tôi cũng không biết mấy năm qua rốt cục tôi và Nguyên Bảo đã sống với nhau như thế nào, vì sao Nguyên Bảo lại kết hôn với tôi.
Có lẽ cả đời tôi cũng không giải đáp nổi câu hỏi này, chỉ có thể chấp nhận những suy đoán mơ hồ.
Ngón tay lạnh như băng của Ngô Giang đột nhiên chạm lên gương mặt tôi, mơn man dọc theo gò má xuống đến môi.
- Tôi đã nói rồi, em nhất định sẽ ly hôn với cậu ta.
Tôi không thích Ngô Giang cư xử như thế này. Anh ấy trở nên quá mức xa lạ, không phải là Ngô Giang mà tôi đã biết.
- Thầy nói không sai, em đúng là đã ly hôn với Nguyên Bảo. Nhưng thầy vẫn là người có gia đình…
Câu này ngụ ý là thầy mau bỏ tay ra, đừng có làm cái hành động như đang tán tỉnh vậy.
- À, phải nói rằng em đúng là một học trò xuất sắc. Chuyện gì em cũng đi trước tôi, chuẩn bị kết hôn trước, ngay cả ly hôn cũng xong trước.
Không phải là Ngô Giang kết hôn từ khi tôi còn đang học năm thứ hai sao?
Tôi lạnh lùng gỡ tay Ngô Giang, thản nhiên mỉm cười.
- Cảm ơn thầy. Khi nào em kết hôn lần tiếp em nhất định sẽ mời thầy.
Ngô Giang ghé sát vào tai tôi, hơi thở lạnh lẽo phả lên da thịt làm tôi rùng mình.
- Không cần em phải mời, đám cưới tới của em tôi nhất định sẽ có mặt.
- Hy vọng là thầy không tới phá hoại.
- Em có thấy ai tự phá hoại đám cưới của mình không?
- …
Tôi ngoảnh mặt đi không nhìn Ngô Giang. Anh ấy không hề tức giận, ngược lại còn bật cười.
Cười cái gì chứ, tôi có phải trẻ con đâu mà tin vào mấy lời chọc ghẹo kiểu đấy. Tôi lạnh giọng mỉa mai.
- Thầy muốn phạm tội trùng hôn à? Đã kết hôn rồi mà còn kết hôn tiếp với người khác là vi phạm pháp luật, có thể sẽ phải đi tù đấy. Thầy thích du lịch trại giam cho biết đó đây thì tuỳ, em thì không có hứng thú.
- Có một số chuyện sau này em sẽ hiểu. –Giọng nói của Ngô Giang mang theo vài phần bất đắc dĩ. –Tôi không thích em gọi tôi là thầy, sửa cách xưng hô đó đi!
- Em không thích.
Cả người tôi bỗng nhiên bị ôm chặt. Ngô Giang dựa đầu lên vai tôi, thở dài mệt mỏi.
- Tôi ghét nhất là làm giáo viên. –Trong giọng nói còn mang theo vài phần uất ức. –Đừng gọi tôi như thế nữa.
Đùa sao, nếu ghét thì tại sao năm đó anh ấy lại đến đại học A chứ?
- Tôi đã từ chối lời mời của chủ nhiệm khoa rồi. Nếu không phải tôi phát hiện ra con nhím mà tôi vẫn muốn đem về nuôi chạy vào trong đại học A thì tôi cũng không cần vào đó làm gì.
Tôi hơi cắn môi.
Cái này là thật hay giả vậy? Vì muốn bắt một con nhím mà phải vào làm giảng viên trong trường đại học à?
Hừm, cũng có thể lắm, trên đời này thiếu gì chuyện kì lạ, Ngô Giang lại còn là người hành tinh khác nữa, mục đích đến trái đất của anh ấy là gây ra cả đống việc lộn xộn rồi bỏ đi mà.
- Sau đó anh có tìm được con nhím đó không?
Ngô Giang hơi cứng người lại. Tôi bực bội hừ lạnh, không phải anh ấy muốn tôi sửa cách xưng hô sao, tự nhiên lại có phản ứng như thế là ý gì?
- Tìm được, nhưng trong lúc tôi bất cẩn con nhím của tôi đã bị người khác bắt về nuôi mất. -Đôi môi khẽ chạm vào vành tai làm tôi có cảm giác buồn buồn. Dù không nhìn thấy nhưng tôi cũng có thể nghe được anh ấy đang cười.
Thật may cho con nhím đó. Ngô Giang vốn tính tình quái gở, ai mà biết được anh ấy có thật sự yêu động vật không, không chừng mục đích nuôi nó của Mr.Ngô là dùng làm thực phẩm dự trữ trong trường hợp khẩn cấp cũng nên.
- Anh có thể cách em xa một chút không? –Tôi cố gắng đẩy Ngô Giang ra khỏi mình. –Dù sao anh cũng là người đã có gia đình, em không muốn mang tiếng là có quan hệ bất chính với chồng người khác.
Một đêm ở khách sạn là lúc tôi thần trí hồ đồ, cả Ngô Giang chắc cũng say nên hành động thiếu kiềm chế. Loại chuyện này không nên tiếp tục nữa, một cuộc hôn nhân thất bại đã đủ để tôi mệt mỏi rồi, bây giờ còn vướng vào quan hệ với một người đàn ông có vợ kiêm thầy giáo cũ thì chắc tôi bị trầm cảm mất.
Ngô Giang bất ngờ cắn lên cổ tôi. Bàn tay đang nắm tay tôi siết mạnh đến phát đau.
- Em am hiểu nhất là làm tôi phát điên.
- Anh làm gì vậy, mau buông em ra! –Tôi giãy dụa tìm cách thoát thân. –Đây là quấy rối.
Ngô Giang càng ra sức ôm tôi, môi cũng chèn ép lên, ngăn không cho tôi nói mấy câu khó nghe.
Tôi kiên quyết cắn chặt miệng. Mắt trợn trừng nhìn Ngô Giang đầy bất mãn. Đừng tưởng tôi sức yếu thì dễ bị bắt nạt, hôm nay tôi không tin là lại để anh ấy được lợi.
Ngô Giang rời khỏi môi tôi, vẻ mặt âm trầm, rõ ràng là tức giận. Anh ấy nghiến răng thốt lên.
- Lần trước tôi về Mỹ đã hoàn tất thủ tục ly hôn, chúng ta không phải quan hệ bất chính, em hài lòng rồi chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.