Chương 15: Người anh yêu không phải là em
Mộc Lâm
15/10/2013
Nguyên Bảo im lặng rất lâu mới rời mắt khỏi tờ đơn thuận tình ly hôn, nghiêm túc nhìn tôi.
- Anh không ký!
Tôi cũng đoán anh ta sẽ phản ứng như vậy.
- Tuỳ anh, em sẽ đơn phương xin ly hôn. Anh chờ thông báo của toà đi! –Tôi nói xong liền đứng dậy muốn đi thì Nguyên Bảo nắm lấy tay tôi.
- Vì sao em nhất định phải làm vậy? Chúng ta cứ sống thế này không được sao?
Anh ta muốn tôi sống như thế này nữa sao? Đến khi nào đây, chẳng lẽ tôi phải làm bình hoa ở ngôi nhà này tới lúc đầu bạc chắc.
Làm sao anh ta có thể đối với tôi như vậy?
Anh ta có người mình yêu, còn tôi… tôi có ai? Người thương yêu tôi nhất đã rời khỏi cõi đời này, người mà tôi từng yêu lại muốn tôi làm người vợ hữu danh vô thực đến hết đời.
Tôi chưa từng hy vọng cao sang gì, chỉ mong muốn có một người đàn ông có thể cùng tôi đi nốt đoạn đường đời còn lại.
Nhưng tôi đã chọn nhầm người.
- Nguyên Bảo, giấu được một ngày cũng không giấu được cả đời. Anh có chỗ khó nói, tôi hiểu, nhưng tôi không thể ở cạnh làm vỏ bọc cho anh mãi. Chuyện giữa anh và Hoàng Nam…
Tôi nói đến đây liền ngừng lại. Thật ra tôi không có tư cách gì trách móc Nguyên Bảo, chính tôi cũng đã phản bội cuộc hôn nhân này. Anh ta không sai, người sai là tôi. Tôi đã yêu người không nên yêu, lấy người không nên lấy.
Nguyên Bảo bối rối giải thích.
- Anh và cậu ta không có gì hết. Anh đối với Hoàng Nam chỉ là bạn bè. Cậu ấy… anh thật sự không phải như em nghĩ.
Vậy tôi phải nghĩ anh như thế nào?
Những chuyện đã xảy ra chỉ cần nói không có gì cả thì là không có sao?
- Anh không yêu Hoàng Nam?
- Phải, anh chỉ coi cậu ấy là bạn.
Tôi cười chua chát.
- Nguyên Bảo! Anh không yêu anh ta, nhưng người anh yêu cũng không phải là em.
- Diệp Thư, anh…
Những lời chưa nói đều bị môi tôi chặn lại. Khi còn là người yêu, chúng tôi thường chỉ nắm tay, ôm, thỉnh thoảng hôn nhẹ. Giữa tôi và Nguyên Bảo chưa bao giờ có cái cảm xúc ngây ngô nhưng rung động như với Cao Phi, càng không có sự nóng bỏng như lửa giống với người đàn ông bí mật kia.
Nguyên Bảo làm tôi liên tưởng đến sự tĩnh lặng êm ái của nước. Những lúc ở cạnh anh ấy tôi rất thấy rất yên ổn, không cần phải một mình đứng ra gánh vác mọi chuyện, có người che chở, có người để nương tựa… Tôi đã muốn ở bên anh ấy mãi mãi như thế.
Ngón tay tôi tự động tìm đến cúc áo pyjama của Nguyên Bảo, lần cởi từng cái. Khi tôi chạm vào da thịt trần trụi bên trong, cả người Nguyên Bảo run lên. Không phải vì kích động, mà là sợ hãi.
Tôi dừng lại, mở mắt ra nhìn anh. Sự hoảng hốt trong đôi mắt đen không hề che giấu. Vẻ mặt cam chịu cứ như con gái nhà lành bị cưỡng bức. Tự nhiên tôi lại sinh ra cảm giác mình là tên ác bá xấu xa.
- Anh không muốn đúng không?
Nguyên Bảo cúi đầu không nhìn tôi, giống như đứa trẻ phạm lỗi chờ bị trách phạt.
Thật ra tôi rất muốn khóc. Người đàn ông tôi yêu không thích tôi, không muốn tôi chạm vào anh ấy. Chẳng phải tôi mới là người nên đau khổ sao, anh ấy làm dáng vẻ bị dằn vặt như thế làm gì?
- Nguyên Bảo, chúng ta không tiếp tục nổi đâu. Để em đi đi!
Tôi quay về phòng từ từ thu dọn đồ đạc.
Chuyện vừa rồi đúng là quá mất mặt! Rõ ràng tôi đã biết Nguyên Bảo không thích tôi mà còn cố tình thử một lần.
Nếu anh ấy yêu tôi thì chúng tôi đã làm chuyện đó từ lâu rồi, đâu cần phải đợi tới hôm nay.
Nguyên Bảo gõ cửa phòng tôi. Tôi bình tĩnh nhìn anh ấy. Giữa chúng tôi bây giờ đã không còn duy trì cái vỏ bọc giả dối, sự thật trần trụi càng khó đối mặt nhau.
- Em cứ ở nhà, anh sẽ dọn đi chỗ khác!
Tôi hiểu ý Nguyên Bảo, anh ấy đã chấp nhận.
Đơn thuận tình ly hôn đã có chữ ký của cả hai vợ chồng. Chỉ cần tôi hoàn tất hồ sơ nộp ra toà, đợi một thời gian nữa, sau phiên hoà giải chỉ để theo đúng thủ tục, tôi và Nguyên Bảo sẽ không còn ràng buộc gì nữa.
Trong phần phân chia tài sản, Nguyên Bảo muốn cho tôi một căn hộ chung cư khác. Thật ra anh ấy có bao nhiêu nhà, một năm kiếm được bao nhiêu tiền, tôi không biết, cũng không muốn biết.
Tôi càng không muốn nhận thêm bất cứ thứ gì từ Nguyên Bảo. Đối với anh ấy, đó đơn giản là sự áy náy. Nhưng những thứ mà anh ấy cho tôi sẽ chỉ nhắc nhở tôi về nỗi nhục nhã mà tôi đã trải qua, ngày ngày chịu đựng chồng mình có tình nhân bên ngoài để đổi lấy tiền bạc đầy đủ.
Tôi không muốn có liên quan gì đến Nguyên Bảo nữa, một chút quan hệ cũng không muốn. Chuyện đã qua rồi thì chôn vùi triệt để đi, không cần phải để một chỗ hở khiến tôi không quên nổi.
Dù sao đây cũng là nhà của Nguyên Bảo, để anh ấy dọn đi là không hợp lý. Tôi chủ động đi trước. Đồ đạc của tôi không có gì nhiều, chỉ mất một tiếng là thu dọn xong.
Nguyên Bảo giúp tôi kéo vali và xách đồ. Anh ấy vẫn không bỏ được thói quen ga lăng với phụ nữ.
Hai chúng tôi đứng trong buồng thang máy. Tôi nhìn những con số màu đỏ đang nhảy nhót trên bảng điện tử. Khi thang máy sắp xuống đến tầng một, Nguyên Bảo đột nhiên hỏi tôi.
- Diệp Thư, em có hận anh không?
Sao lại không hận, tôi đã từng rất chán ghét anh, từng căm thù anh vì sao lại lừa dối tôi.
Nhưng tôi cũng không thể phủ nhận anh đã từng bảo vệ tôi, chăm sóc tôi, lo lắng cho tôi.
Một chiếc áo rét giữa trời đông lạnh giá đáng quý trọng gấp trăm lần chín chín đoá hồng giữa mùa xuân ấm áp.
Mà Nguyên Bảo lại là người đã cho tôi chiếc áo khoác ấy.
Không thể hận hoàn toàn, cũng không thể tiếp tục yêu, cho nên tôi từ bỏ.
Mãi tới tận lúc đóng cửa xe taxi tôi mới nhìn Nguyên Bảo, cười tạm biệt.
- Em không hận anh, chúc anh sau này có thể ở cạnh người anh yêu.
Chiếc xe lăn bánh. Tôi nhìn vào gương xe, thấy Nguyên Bảo đứng nguyên ở chỗ cũ. Không hiểu sao tôi cứ nhìn mãi, nhìn mãi, đến khi bóng dáng anh ấy biến mất, đến khi mắt nhoè nhoẹt nước.
Làm thế nào để gạt bỏ một người đã in dấu trong những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất cuộc đời mình?
Làm thế nào để xoá sạch người đàn ông đã đem lại cho bạn ấm áp trong những ngày lạnh giá nhất.
Không thể gạt bỏ, cũng không thể xoá được, chỉ có thể đặt người ấy ở một nơi trong lòng, sau đó chôn thật chặt, mãi mãi cũng không nhớ đến.
- Anh không ký!
Tôi cũng đoán anh ta sẽ phản ứng như vậy.
- Tuỳ anh, em sẽ đơn phương xin ly hôn. Anh chờ thông báo của toà đi! –Tôi nói xong liền đứng dậy muốn đi thì Nguyên Bảo nắm lấy tay tôi.
- Vì sao em nhất định phải làm vậy? Chúng ta cứ sống thế này không được sao?
Anh ta muốn tôi sống như thế này nữa sao? Đến khi nào đây, chẳng lẽ tôi phải làm bình hoa ở ngôi nhà này tới lúc đầu bạc chắc.
Làm sao anh ta có thể đối với tôi như vậy?
Anh ta có người mình yêu, còn tôi… tôi có ai? Người thương yêu tôi nhất đã rời khỏi cõi đời này, người mà tôi từng yêu lại muốn tôi làm người vợ hữu danh vô thực đến hết đời.
Tôi chưa từng hy vọng cao sang gì, chỉ mong muốn có một người đàn ông có thể cùng tôi đi nốt đoạn đường đời còn lại.
Nhưng tôi đã chọn nhầm người.
- Nguyên Bảo, giấu được một ngày cũng không giấu được cả đời. Anh có chỗ khó nói, tôi hiểu, nhưng tôi không thể ở cạnh làm vỏ bọc cho anh mãi. Chuyện giữa anh và Hoàng Nam…
Tôi nói đến đây liền ngừng lại. Thật ra tôi không có tư cách gì trách móc Nguyên Bảo, chính tôi cũng đã phản bội cuộc hôn nhân này. Anh ta không sai, người sai là tôi. Tôi đã yêu người không nên yêu, lấy người không nên lấy.
Nguyên Bảo bối rối giải thích.
- Anh và cậu ta không có gì hết. Anh đối với Hoàng Nam chỉ là bạn bè. Cậu ấy… anh thật sự không phải như em nghĩ.
Vậy tôi phải nghĩ anh như thế nào?
Những chuyện đã xảy ra chỉ cần nói không có gì cả thì là không có sao?
- Anh không yêu Hoàng Nam?
- Phải, anh chỉ coi cậu ấy là bạn.
Tôi cười chua chát.
- Nguyên Bảo! Anh không yêu anh ta, nhưng người anh yêu cũng không phải là em.
- Diệp Thư, anh…
Những lời chưa nói đều bị môi tôi chặn lại. Khi còn là người yêu, chúng tôi thường chỉ nắm tay, ôm, thỉnh thoảng hôn nhẹ. Giữa tôi và Nguyên Bảo chưa bao giờ có cái cảm xúc ngây ngô nhưng rung động như với Cao Phi, càng không có sự nóng bỏng như lửa giống với người đàn ông bí mật kia.
Nguyên Bảo làm tôi liên tưởng đến sự tĩnh lặng êm ái của nước. Những lúc ở cạnh anh ấy tôi rất thấy rất yên ổn, không cần phải một mình đứng ra gánh vác mọi chuyện, có người che chở, có người để nương tựa… Tôi đã muốn ở bên anh ấy mãi mãi như thế.
Ngón tay tôi tự động tìm đến cúc áo pyjama của Nguyên Bảo, lần cởi từng cái. Khi tôi chạm vào da thịt trần trụi bên trong, cả người Nguyên Bảo run lên. Không phải vì kích động, mà là sợ hãi.
Tôi dừng lại, mở mắt ra nhìn anh. Sự hoảng hốt trong đôi mắt đen không hề che giấu. Vẻ mặt cam chịu cứ như con gái nhà lành bị cưỡng bức. Tự nhiên tôi lại sinh ra cảm giác mình là tên ác bá xấu xa.
- Anh không muốn đúng không?
Nguyên Bảo cúi đầu không nhìn tôi, giống như đứa trẻ phạm lỗi chờ bị trách phạt.
Thật ra tôi rất muốn khóc. Người đàn ông tôi yêu không thích tôi, không muốn tôi chạm vào anh ấy. Chẳng phải tôi mới là người nên đau khổ sao, anh ấy làm dáng vẻ bị dằn vặt như thế làm gì?
- Nguyên Bảo, chúng ta không tiếp tục nổi đâu. Để em đi đi!
Tôi quay về phòng từ từ thu dọn đồ đạc.
Chuyện vừa rồi đúng là quá mất mặt! Rõ ràng tôi đã biết Nguyên Bảo không thích tôi mà còn cố tình thử một lần.
Nếu anh ấy yêu tôi thì chúng tôi đã làm chuyện đó từ lâu rồi, đâu cần phải đợi tới hôm nay.
Nguyên Bảo gõ cửa phòng tôi. Tôi bình tĩnh nhìn anh ấy. Giữa chúng tôi bây giờ đã không còn duy trì cái vỏ bọc giả dối, sự thật trần trụi càng khó đối mặt nhau.
- Em cứ ở nhà, anh sẽ dọn đi chỗ khác!
Tôi hiểu ý Nguyên Bảo, anh ấy đã chấp nhận.
Đơn thuận tình ly hôn đã có chữ ký của cả hai vợ chồng. Chỉ cần tôi hoàn tất hồ sơ nộp ra toà, đợi một thời gian nữa, sau phiên hoà giải chỉ để theo đúng thủ tục, tôi và Nguyên Bảo sẽ không còn ràng buộc gì nữa.
Trong phần phân chia tài sản, Nguyên Bảo muốn cho tôi một căn hộ chung cư khác. Thật ra anh ấy có bao nhiêu nhà, một năm kiếm được bao nhiêu tiền, tôi không biết, cũng không muốn biết.
Tôi càng không muốn nhận thêm bất cứ thứ gì từ Nguyên Bảo. Đối với anh ấy, đó đơn giản là sự áy náy. Nhưng những thứ mà anh ấy cho tôi sẽ chỉ nhắc nhở tôi về nỗi nhục nhã mà tôi đã trải qua, ngày ngày chịu đựng chồng mình có tình nhân bên ngoài để đổi lấy tiền bạc đầy đủ.
Tôi không muốn có liên quan gì đến Nguyên Bảo nữa, một chút quan hệ cũng không muốn. Chuyện đã qua rồi thì chôn vùi triệt để đi, không cần phải để một chỗ hở khiến tôi không quên nổi.
Dù sao đây cũng là nhà của Nguyên Bảo, để anh ấy dọn đi là không hợp lý. Tôi chủ động đi trước. Đồ đạc của tôi không có gì nhiều, chỉ mất một tiếng là thu dọn xong.
Nguyên Bảo giúp tôi kéo vali và xách đồ. Anh ấy vẫn không bỏ được thói quen ga lăng với phụ nữ.
Hai chúng tôi đứng trong buồng thang máy. Tôi nhìn những con số màu đỏ đang nhảy nhót trên bảng điện tử. Khi thang máy sắp xuống đến tầng một, Nguyên Bảo đột nhiên hỏi tôi.
- Diệp Thư, em có hận anh không?
Sao lại không hận, tôi đã từng rất chán ghét anh, từng căm thù anh vì sao lại lừa dối tôi.
Nhưng tôi cũng không thể phủ nhận anh đã từng bảo vệ tôi, chăm sóc tôi, lo lắng cho tôi.
Một chiếc áo rét giữa trời đông lạnh giá đáng quý trọng gấp trăm lần chín chín đoá hồng giữa mùa xuân ấm áp.
Mà Nguyên Bảo lại là người đã cho tôi chiếc áo khoác ấy.
Không thể hận hoàn toàn, cũng không thể tiếp tục yêu, cho nên tôi từ bỏ.
Mãi tới tận lúc đóng cửa xe taxi tôi mới nhìn Nguyên Bảo, cười tạm biệt.
- Em không hận anh, chúc anh sau này có thể ở cạnh người anh yêu.
Chiếc xe lăn bánh. Tôi nhìn vào gương xe, thấy Nguyên Bảo đứng nguyên ở chỗ cũ. Không hiểu sao tôi cứ nhìn mãi, nhìn mãi, đến khi bóng dáng anh ấy biến mất, đến khi mắt nhoè nhoẹt nước.
Làm thế nào để gạt bỏ một người đã in dấu trong những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất cuộc đời mình?
Làm thế nào để xoá sạch người đàn ông đã đem lại cho bạn ấm áp trong những ngày lạnh giá nhất.
Không thể gạt bỏ, cũng không thể xoá được, chỉ có thể đặt người ấy ở một nơi trong lòng, sau đó chôn thật chặt, mãi mãi cũng không nhớ đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.