Chương 78: ĐƯỢC CỨU THOÁT
Quỷ Miêu Tử
26/04/2016
Hứa Luật cố gắng duy trì sự tỉnh táo.
Thế nhưng lượng thuốc quá mạnh, tác dụng nhanh, khiến sự tỉnh táo của cô bây giờ giống như con thuyền trên biển, không ngừng bị những ý nghĩ kỳ lạ kéo qua, xô lại. Đại não và cơ thể cực kỳ hưng phấn, như con tàu đi chệch đường ray khiến cô không cách nào điều khiển được.
Cô cắn chặt môi, cố gắng để mình tỉnh táo, cố gắng để cho sự minh mẫn không đi sai đường.
Bây giờ mình đang ở đâu, cô cũng không rõ. Trước mắt cô một mảng tối đen, thị giác thính giác đều bị dược tính ảnh hưởng. Bên tai cô nghe thấp thoáng có âm thanh truyền đến, nhưng không rõ, chỉ thấy quay cuồng, cô chỉ muốn bật cười lớn. Tuy vậy cô biết đây không phải là phản ứng của bản thân cô, tất cả đều do tác dụng của ma túy.
Lâm Bình, chính xác hơn miệng Lâm Bình đang không ngừng lên tiếng: “Bọn đàn bà chúng mày đều là một lũ thấp hèn .. Gã đàn ông đó xấu xa như vậy mà cũng bu đen bu đỏ. Thấp hèn …. Đê tiện.” Vừa nói trên gương mặt khẽ biến, xuất hiện nụ cười quỷ dị: “Tuy nhiên, không sao, bọn mày cứ ‘cùng với tao’, sẽ không còn tên đàn ông nào lừa chúng mày nữa …”
Lâm Bình ngồi bên cạnh, bàn tay chạm lên mặt Hứa Luật. Cảm giác mềm mại khiến hắn lưu luyến không rời, không ngừng chà xát. Trời sinh làn da phụ nữ và đàn ông không giống nhau, rất mềm mịn như một miếng tàu hũ non.
Hắn vốn sinh thiếu tháng, bẩm sinh xấu xí, ngũ quan không giống người thường, tóc ố vàng lởm chởm. Ngay từ nhỏ mẹ hắn đã ghét bỏ hắn, không muốn bế bồng nựng nịu hắn. Khi lớn, hắn nghĩ chỉ cần hắn học giỏi sẽ bù lại khuyết điểm, vì thế hắn nỗ lực học tập chuyên cần, đạt thành tích tốt, hi vọng mọi người sẽ tiếp nhận hắn. Thế nhưng, đôi khi sự vô tình có lúc chính là vũ khí khiến người khác đau đớn, vừa trông thấy hắn, đám trẻ con liền la hét, gào thét hắn là quái vật, có thể chúng còn nhỏ, không có ác ý, nghĩ gì nói đó, nhưng trong lòng hắn đã nảy sinh cảm giác tự ti, tất thảy quá trình trưởng thành của hắn đều chỉ có sự cô độc làm bạn, tính tình hắn cũng vì thế mà trở nên quái gở, khiến người ta lại càng xa lánh hắn.
Cũng bởi tướng mạo hắn phải chịu không ít thiệt thòi.
Rõ ràng đi thi được giải nhất nhưng lại không thể quang minh chính đại đứng trên bục nhận thưởng. Thày giáo nói với hắn một câu mang hàm ý sâu xa: “Lần này là đại diện cho bộ mặt của cả nhà trường, bạn học Lâm Bình chắc chắn là một cậu bé hiểu chuyện, hiểu được những chuyện khó nói của nhà trường”. Nói xong liền đưa một học sinh khác lên nhận thay.
Ra ngoài xã hội, hắn càng rõ một chuyện, tướng mạo quan trọng đến dường nào. Mặc kệ tài năng xuất chúng ra sao nhưng gương mặt xấu xí cũng đừng mong nhận được công việc tốt.
Hắn cũng khát khao một tình yêu, khát khao được sự ưu ái của bạn khác phái. Thế nhưng khi họ trông thấy hắn, họ liền chùn chân chứ đừng nói tiến thêm một bước giao lưu.
Hắn vĩnh viễn không quên lần đầu tiên hắn đi chơi gái. Hắn nghĩ bản thân không cuốn hút, vậy có thể dùng tiền mua lấy trải nghiệm, nhưng kết quả hắn nhận được chính là sự nhục nhã ê chề.
Lần đầu tiên khỏa thân trước mặt phụ nữ, Lâm Bình vừa hưng phấn vừa ngượng ngùng. Nói gì thì nói, dù sao thân là đàn ông, mấy chuyện này nên là người đứng thế chủ động.
“Nhỏ quá!”
Vừa cởi quần áo, cô gái đó nhìn chằm chằm vào ‘tiểu đệ’ của Lâm Bình, nhịn không được cười lớn. Nụ cười này trực tiếp dập tắt ngọn lửa đang cháy hừng hực hắn.
Kỳ thật, từ lúc nhỏ hắn đã phát hiện tiểu đệ của mình không giống những đứa bé trai khác. Nó vừa nhỏ vừa ngắn, đây chính là bí mật chôn sâu trong lòng hắn. Hắn chưa bao giờ dám đi vệ sinh cùng với đám con trai, chỉ sợ chúng trông thấy sẽ nhạo báng hắn.
Vậy mà, bây giờ hắn lại bị một người phụ nữ chế nhạo. Nỗi uất hận dồn nén đã lâu trong lòng nay như một ngọn núi lửa bùng nổ. Không kìm được, hắn tiện tay vơ chiếc ghế gần đó, phang mạnh vào đầu cô gái kia, khiến cô ta rơi vào hôn mê.
Khi ấy, hắn cứ đứng ngây ngốc nhìn cô gái nằm bất động trên giường, trong lòng không những không cảm thấy hoảng loạn, trái lại là cảm giác hưng phấn. Cũng bắt đầu từ lúc ấy, hắn phát hiện: chỉ khi bất động, đám phụ nữ mới ngoan ngoãn nghe lời, mặc hắn khống chế và chà đạp.
Cảm giác này một khi đã đâm chồi thì không ngừng lớn mạnh.
Hắn chịu đựng đã lâu, bây giờ hưởng thụ cảm giác khống chế người khác khiến hắn khoan khoái và mê đắm.
Đây cũng chính là lần đầu tiên hắn giết người, thi thể cô gái ấy được chôn ở sân sau nhà hắn.
Đợi đến khi hắn tỉnh táo ý thức được mình đã giết người, hắn mới có cảm giác sợ hãi, có quãng thời gian hắn bị dày vò, hắn sợ tử thi bị phát hiện. Thế nhưng không có, sự mất tích của một cô gái mại dâm đối với người dân thành thị mà nói giống như một con giun bị giẫm chết, chẳng ai để ý.
Hắn giết thêm mấy mạng người, chỉ cần có tiền, đám gái ấy sẵn sàng phục vụ, sẵn sàng chiều theo hắn.
Một thời gian sau, mảnh đất quê hắn nằm trong quy hoạch của thành phố, nhà hắn thuộc diện đền bù giải tỏa. Nhận được số tiền không nhỏ, hắn dùng nó ra nước ngoài giải phẫu thẩm mỹ. Nửa năm sau hắn về nước nhưng mảnh đất khu Nam Khanh ấy vẫn chưa cải tổ, vì vậy những xác người hắn chôn dưới đất không bị phát hiện.
Bây giờ hắn đem Hứa Luật về đây, căn nhà cũ nát, mấy hộ lân cận cũng chuyển đi hết, chỉ còn hắn là chúa tể khu này.
Hắn nhếch miệng, gương mặt thỏa mãn, đầy dâm đãng, si ngốc nhìn cơ thể Hứa Luật. Hắn cứ ngồi ngây người nhìn ngắm Hứa Luật hơn một tiếng đồng hồ.
Hắn nở nụ cười quái dị, đứng lên, rồi rạp mình xuống đất, nuốt nước miếng ừng ực. Trong bóng tối tựa như một bàn cao lương mỹ vị đang chờ hắn thưởng thức.
Hắn khẽ đưa tay, nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo Hứa Luật, một chút chờ mong, một chút hưng phấn lại pha lẫn sự cung kính. Cảm giác lẫn lộn khiến hắn không cách nào khống chế.
Người phụ nữ hôm nay không hề phù hợp với tiêu chuẩn của hắn. Cô gái này không giống phụ nữ làng chơi mà là thuộc tầng lớp trí thức. Không trang điểm đậm, cũng không ngai ngái mùi nước hoa rẻ tiền, ngu xuẩn chạy theo đuôi đàn ông.
Người phụ nữ như vậy, người phụ nữ như vậy …
Bàn tay Lâm Bình run lẩy bẩy, nước miếng thi nhau tuôn chảy.
Đây tuýp phụ nữ điển hình trong mơ của hắn. Khi còn trẻ, hắn cũng từng ao ước có một người phụ nữ giống như thế này, toàn tâm toàn ý yêu hắn …
Tay hắn nổi gân xanh, dùng sức xé toạc y phục Hứa Luật, chiêm ngắm thân thể trắng nõn dưới ánh trăng: “Qua đêm nay, cô sẽ thuộc về tôi, mãi mãi thuộc về tôi, bên nhau không chia lìa …”
“Ha ha ha!!!”
Một tiếng cười khẽ vang lên, nhưng chưa đủ để triệu hồi sự chú ý của Lâm Bình.
Mãi đến khi vai hắn bị vỗ mạnh một cái, hắn mới giật mình xoay người nhìn. Không biết tự lúc nào đã có một người thân mặc âu phục đứng đó, nở nụ cười lạnh lùng.
Lâm Bình nhìn gương mặt tuấn tú kia, trong lòng lại bừng bừng lửa giận. Hắn hận những người có bộ mặt xuất chúng. Hắn muốn ra tay xử người đàn ông trước mắt, nhưng phát hiện hắn không thể làm được gì.
“Haizza! Tuy rằng không muốn biến mày thành trò cười, nhưng …” … Gã liếc mắt nhìn Hứa Luật bất động nằm trên đất, quay đầu tập trung nhìn vào mắt Lâm Bình, một lúc lâu sau mới mở miệng trầm giọng nói: “Bây giờ mau rời khỏi đây …”
Gã nói ra một địa chỉ, sau đó vỗ mạnh tay một cái: “Đi mau!”
Lâm Bình liền nghe theo chạy vọt khỏi căn nhà cũ.
Gã nhìn Hứa Luật vẫn chịu tác động của ma túy khiến thần trí mơ mơ hồ hồ, đôi mắt hắn dấy lên vài tia nghịch ngợm, gã đến bên Hứa Luật, vỗ vỗ gò má.
“Hứa Luật!”
Hứa Luật nghe phảng phất có ai gọi tên mình, thanh âm đó băng qua tầng mây, như một sợi dây thừng kéo cô trở lại mặt đất, giúp sự minh mẫn của cô quay về thực tại.
Ánh mắt cô xuyên qua mảnh tối mờ mịt, cố gắng tập trung nhìn tình cảnh trước mắt - - - Trước mắt cô có người, thế nhưng cô nhìn không rõ, chỉ lờ mờ trông thấy một đôi mắt, rồi sau đó …
Khi mở mắt lần nữa, Hứa Luật đã ở trong bệnh viện.
Hứa Luật cảm giác đầu đau như búa bổ, cô nhớ mình bị bắt đi, sau đó …
“Nhức quá!!!”
Cô xoa xoa huyệt thái dương, không nhớ nổi chuyện gì.
“Tỉnh rồi!”
Bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nam khàn khàn, Hứa Luật quay đầu, động tác quá nhanh làm cô choáng váng.
“Đường … Đường Tố!”
Lúc này cô mới chú ý đến giường bên cạnh còn có một người, đầu quấn băng vải.
“Hừ hừ!”
Đường Tố chỉ hừ hai tiếng đáp lại cô.
Hứa Luật còn chưa rõ ngô khoai thì cô y tá đẩy cửa bước vào: “Thay băng!”
Thay băng?
Trên người Hứa Luật đâu có vết thương, miếng băng cá nhân duy nhất là trên mu bàn tay, là do kim truyền dịch để lại. Vì thế … thay băng lần này là cho …
Đường Tố cau mày nhìn cô y tá, rồi chui mình vào chăn.
Hứa Luật: “…”
Cô y tá bất lực nhìn hành động của Đường Tố, cô ta ra sức kéo kéo tấm chăn của anh: “Anh Đường, đến giờ anh phải thay băng rồi.”
“Tôi không muốn để một y tá đi quán bar uống rượu đến nửa đêm, rồi chạy vội về bệnh viện trực ca, bây giờ lại táy máy trên gương mặt tôi.”
Khóe miệng giật giật, cô y tá giơ tay vuốt trán --- Đêm qua đúng là cô ta có quá chén, thế nhưng sao anh lại biết?
“Anh Đường, xin anh tin tưởng trình độ chuyên nghiệp của tôi …”
Hứa Luật dở khóc dở cười, Đường Tố lý lẽ nhiều vậy chỉ đơn giản một mục đích duy nhất, đó chính là không muốn để cô ta chạm vào người. Anh không thích người lạ đụng chạm, điều này Hứa Luật rõ mồn một.
“Để tôi làm cho!”, Hứa Luật ngồi dậy khỏi giường.
Cô y tá hơi do dự: “Cô???”
“Khụ khụ! Tôi cũng học y …”, có điều là pháp y … nhưng mấy thứ căn bản này cô làm được.
Cô y tá chần chừ, đây là công việc của cô ta, tùy tiện giao cho người khác, nếu nảy sinh rắc rối, cô ta phải lãnh hậu quả.
“Có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm”, Hứa Luật đỡ khay thuốc trên tay cô ta, xoay người kéo chăn Đường Tố.
Đường Tố nằm trên giường, không nhúc nhích, hai mắt híp lại, vẻ mặt lười nhác nhìn Hứa Luật.
Hứa Luật cũng không ép anh phải ngồi dậy, nếu anh cứ ngoan ngoãn nằm yên thế này cô càng dễ thao tác --- Dù gì mấy ‘người’ dưới tay cô cũng đều nằm bất động cả thôi.
Lấy chiếc kéo nhỏ, cắt đoạn băng trên đầu anh, trán anh lủng một lỗ, đã được khâu lại. Không biết sau này có để lại sẹo không, nếu có thì quả thật đáng tiếc.
Cô đổ chút thuốc iot, nhẹ nhàng lau vết thương cho anh, khẽ nói: “Đau thì nói một tiếng.”
Anh nhíu mày, hừ lạnh: “Thêm vết tích cũng chẳng ảnh hưởng tướng mạo của tôi.”
Hứa Luật: “…”
Thế nhưng lượng thuốc quá mạnh, tác dụng nhanh, khiến sự tỉnh táo của cô bây giờ giống như con thuyền trên biển, không ngừng bị những ý nghĩ kỳ lạ kéo qua, xô lại. Đại não và cơ thể cực kỳ hưng phấn, như con tàu đi chệch đường ray khiến cô không cách nào điều khiển được.
Cô cắn chặt môi, cố gắng để mình tỉnh táo, cố gắng để cho sự minh mẫn không đi sai đường.
Bây giờ mình đang ở đâu, cô cũng không rõ. Trước mắt cô một mảng tối đen, thị giác thính giác đều bị dược tính ảnh hưởng. Bên tai cô nghe thấp thoáng có âm thanh truyền đến, nhưng không rõ, chỉ thấy quay cuồng, cô chỉ muốn bật cười lớn. Tuy vậy cô biết đây không phải là phản ứng của bản thân cô, tất cả đều do tác dụng của ma túy.
Lâm Bình, chính xác hơn miệng Lâm Bình đang không ngừng lên tiếng: “Bọn đàn bà chúng mày đều là một lũ thấp hèn .. Gã đàn ông đó xấu xa như vậy mà cũng bu đen bu đỏ. Thấp hèn …. Đê tiện.” Vừa nói trên gương mặt khẽ biến, xuất hiện nụ cười quỷ dị: “Tuy nhiên, không sao, bọn mày cứ ‘cùng với tao’, sẽ không còn tên đàn ông nào lừa chúng mày nữa …”
Lâm Bình ngồi bên cạnh, bàn tay chạm lên mặt Hứa Luật. Cảm giác mềm mại khiến hắn lưu luyến không rời, không ngừng chà xát. Trời sinh làn da phụ nữ và đàn ông không giống nhau, rất mềm mịn như một miếng tàu hũ non.
Hắn vốn sinh thiếu tháng, bẩm sinh xấu xí, ngũ quan không giống người thường, tóc ố vàng lởm chởm. Ngay từ nhỏ mẹ hắn đã ghét bỏ hắn, không muốn bế bồng nựng nịu hắn. Khi lớn, hắn nghĩ chỉ cần hắn học giỏi sẽ bù lại khuyết điểm, vì thế hắn nỗ lực học tập chuyên cần, đạt thành tích tốt, hi vọng mọi người sẽ tiếp nhận hắn. Thế nhưng, đôi khi sự vô tình có lúc chính là vũ khí khiến người khác đau đớn, vừa trông thấy hắn, đám trẻ con liền la hét, gào thét hắn là quái vật, có thể chúng còn nhỏ, không có ác ý, nghĩ gì nói đó, nhưng trong lòng hắn đã nảy sinh cảm giác tự ti, tất thảy quá trình trưởng thành của hắn đều chỉ có sự cô độc làm bạn, tính tình hắn cũng vì thế mà trở nên quái gở, khiến người ta lại càng xa lánh hắn.
Cũng bởi tướng mạo hắn phải chịu không ít thiệt thòi.
Rõ ràng đi thi được giải nhất nhưng lại không thể quang minh chính đại đứng trên bục nhận thưởng. Thày giáo nói với hắn một câu mang hàm ý sâu xa: “Lần này là đại diện cho bộ mặt của cả nhà trường, bạn học Lâm Bình chắc chắn là một cậu bé hiểu chuyện, hiểu được những chuyện khó nói của nhà trường”. Nói xong liền đưa một học sinh khác lên nhận thay.
Ra ngoài xã hội, hắn càng rõ một chuyện, tướng mạo quan trọng đến dường nào. Mặc kệ tài năng xuất chúng ra sao nhưng gương mặt xấu xí cũng đừng mong nhận được công việc tốt.
Hắn cũng khát khao một tình yêu, khát khao được sự ưu ái của bạn khác phái. Thế nhưng khi họ trông thấy hắn, họ liền chùn chân chứ đừng nói tiến thêm một bước giao lưu.
Hắn vĩnh viễn không quên lần đầu tiên hắn đi chơi gái. Hắn nghĩ bản thân không cuốn hút, vậy có thể dùng tiền mua lấy trải nghiệm, nhưng kết quả hắn nhận được chính là sự nhục nhã ê chề.
Lần đầu tiên khỏa thân trước mặt phụ nữ, Lâm Bình vừa hưng phấn vừa ngượng ngùng. Nói gì thì nói, dù sao thân là đàn ông, mấy chuyện này nên là người đứng thế chủ động.
“Nhỏ quá!”
Vừa cởi quần áo, cô gái đó nhìn chằm chằm vào ‘tiểu đệ’ của Lâm Bình, nhịn không được cười lớn. Nụ cười này trực tiếp dập tắt ngọn lửa đang cháy hừng hực hắn.
Kỳ thật, từ lúc nhỏ hắn đã phát hiện tiểu đệ của mình không giống những đứa bé trai khác. Nó vừa nhỏ vừa ngắn, đây chính là bí mật chôn sâu trong lòng hắn. Hắn chưa bao giờ dám đi vệ sinh cùng với đám con trai, chỉ sợ chúng trông thấy sẽ nhạo báng hắn.
Vậy mà, bây giờ hắn lại bị một người phụ nữ chế nhạo. Nỗi uất hận dồn nén đã lâu trong lòng nay như một ngọn núi lửa bùng nổ. Không kìm được, hắn tiện tay vơ chiếc ghế gần đó, phang mạnh vào đầu cô gái kia, khiến cô ta rơi vào hôn mê.
Khi ấy, hắn cứ đứng ngây ngốc nhìn cô gái nằm bất động trên giường, trong lòng không những không cảm thấy hoảng loạn, trái lại là cảm giác hưng phấn. Cũng bắt đầu từ lúc ấy, hắn phát hiện: chỉ khi bất động, đám phụ nữ mới ngoan ngoãn nghe lời, mặc hắn khống chế và chà đạp.
Cảm giác này một khi đã đâm chồi thì không ngừng lớn mạnh.
Hắn chịu đựng đã lâu, bây giờ hưởng thụ cảm giác khống chế người khác khiến hắn khoan khoái và mê đắm.
Đây cũng chính là lần đầu tiên hắn giết người, thi thể cô gái ấy được chôn ở sân sau nhà hắn.
Đợi đến khi hắn tỉnh táo ý thức được mình đã giết người, hắn mới có cảm giác sợ hãi, có quãng thời gian hắn bị dày vò, hắn sợ tử thi bị phát hiện. Thế nhưng không có, sự mất tích của một cô gái mại dâm đối với người dân thành thị mà nói giống như một con giun bị giẫm chết, chẳng ai để ý.
Hắn giết thêm mấy mạng người, chỉ cần có tiền, đám gái ấy sẵn sàng phục vụ, sẵn sàng chiều theo hắn.
Một thời gian sau, mảnh đất quê hắn nằm trong quy hoạch của thành phố, nhà hắn thuộc diện đền bù giải tỏa. Nhận được số tiền không nhỏ, hắn dùng nó ra nước ngoài giải phẫu thẩm mỹ. Nửa năm sau hắn về nước nhưng mảnh đất khu Nam Khanh ấy vẫn chưa cải tổ, vì vậy những xác người hắn chôn dưới đất không bị phát hiện.
Bây giờ hắn đem Hứa Luật về đây, căn nhà cũ nát, mấy hộ lân cận cũng chuyển đi hết, chỉ còn hắn là chúa tể khu này.
Hắn nhếch miệng, gương mặt thỏa mãn, đầy dâm đãng, si ngốc nhìn cơ thể Hứa Luật. Hắn cứ ngồi ngây người nhìn ngắm Hứa Luật hơn một tiếng đồng hồ.
Hắn nở nụ cười quái dị, đứng lên, rồi rạp mình xuống đất, nuốt nước miếng ừng ực. Trong bóng tối tựa như một bàn cao lương mỹ vị đang chờ hắn thưởng thức.
Hắn khẽ đưa tay, nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo Hứa Luật, một chút chờ mong, một chút hưng phấn lại pha lẫn sự cung kính. Cảm giác lẫn lộn khiến hắn không cách nào khống chế.
Người phụ nữ hôm nay không hề phù hợp với tiêu chuẩn của hắn. Cô gái này không giống phụ nữ làng chơi mà là thuộc tầng lớp trí thức. Không trang điểm đậm, cũng không ngai ngái mùi nước hoa rẻ tiền, ngu xuẩn chạy theo đuôi đàn ông.
Người phụ nữ như vậy, người phụ nữ như vậy …
Bàn tay Lâm Bình run lẩy bẩy, nước miếng thi nhau tuôn chảy.
Đây tuýp phụ nữ điển hình trong mơ của hắn. Khi còn trẻ, hắn cũng từng ao ước có một người phụ nữ giống như thế này, toàn tâm toàn ý yêu hắn …
Tay hắn nổi gân xanh, dùng sức xé toạc y phục Hứa Luật, chiêm ngắm thân thể trắng nõn dưới ánh trăng: “Qua đêm nay, cô sẽ thuộc về tôi, mãi mãi thuộc về tôi, bên nhau không chia lìa …”
“Ha ha ha!!!”
Một tiếng cười khẽ vang lên, nhưng chưa đủ để triệu hồi sự chú ý của Lâm Bình.
Mãi đến khi vai hắn bị vỗ mạnh một cái, hắn mới giật mình xoay người nhìn. Không biết tự lúc nào đã có một người thân mặc âu phục đứng đó, nở nụ cười lạnh lùng.
Lâm Bình nhìn gương mặt tuấn tú kia, trong lòng lại bừng bừng lửa giận. Hắn hận những người có bộ mặt xuất chúng. Hắn muốn ra tay xử người đàn ông trước mắt, nhưng phát hiện hắn không thể làm được gì.
“Haizza! Tuy rằng không muốn biến mày thành trò cười, nhưng …” … Gã liếc mắt nhìn Hứa Luật bất động nằm trên đất, quay đầu tập trung nhìn vào mắt Lâm Bình, một lúc lâu sau mới mở miệng trầm giọng nói: “Bây giờ mau rời khỏi đây …”
Gã nói ra một địa chỉ, sau đó vỗ mạnh tay một cái: “Đi mau!”
Lâm Bình liền nghe theo chạy vọt khỏi căn nhà cũ.
Gã nhìn Hứa Luật vẫn chịu tác động của ma túy khiến thần trí mơ mơ hồ hồ, đôi mắt hắn dấy lên vài tia nghịch ngợm, gã đến bên Hứa Luật, vỗ vỗ gò má.
“Hứa Luật!”
Hứa Luật nghe phảng phất có ai gọi tên mình, thanh âm đó băng qua tầng mây, như một sợi dây thừng kéo cô trở lại mặt đất, giúp sự minh mẫn của cô quay về thực tại.
Ánh mắt cô xuyên qua mảnh tối mờ mịt, cố gắng tập trung nhìn tình cảnh trước mắt - - - Trước mắt cô có người, thế nhưng cô nhìn không rõ, chỉ lờ mờ trông thấy một đôi mắt, rồi sau đó …
Khi mở mắt lần nữa, Hứa Luật đã ở trong bệnh viện.
Hứa Luật cảm giác đầu đau như búa bổ, cô nhớ mình bị bắt đi, sau đó …
“Nhức quá!!!”
Cô xoa xoa huyệt thái dương, không nhớ nổi chuyện gì.
“Tỉnh rồi!”
Bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nam khàn khàn, Hứa Luật quay đầu, động tác quá nhanh làm cô choáng váng.
“Đường … Đường Tố!”
Lúc này cô mới chú ý đến giường bên cạnh còn có một người, đầu quấn băng vải.
“Hừ hừ!”
Đường Tố chỉ hừ hai tiếng đáp lại cô.
Hứa Luật còn chưa rõ ngô khoai thì cô y tá đẩy cửa bước vào: “Thay băng!”
Thay băng?
Trên người Hứa Luật đâu có vết thương, miếng băng cá nhân duy nhất là trên mu bàn tay, là do kim truyền dịch để lại. Vì thế … thay băng lần này là cho …
Đường Tố cau mày nhìn cô y tá, rồi chui mình vào chăn.
Hứa Luật: “…”
Cô y tá bất lực nhìn hành động của Đường Tố, cô ta ra sức kéo kéo tấm chăn của anh: “Anh Đường, đến giờ anh phải thay băng rồi.”
“Tôi không muốn để một y tá đi quán bar uống rượu đến nửa đêm, rồi chạy vội về bệnh viện trực ca, bây giờ lại táy máy trên gương mặt tôi.”
Khóe miệng giật giật, cô y tá giơ tay vuốt trán --- Đêm qua đúng là cô ta có quá chén, thế nhưng sao anh lại biết?
“Anh Đường, xin anh tin tưởng trình độ chuyên nghiệp của tôi …”
Hứa Luật dở khóc dở cười, Đường Tố lý lẽ nhiều vậy chỉ đơn giản một mục đích duy nhất, đó chính là không muốn để cô ta chạm vào người. Anh không thích người lạ đụng chạm, điều này Hứa Luật rõ mồn một.
“Để tôi làm cho!”, Hứa Luật ngồi dậy khỏi giường.
Cô y tá hơi do dự: “Cô???”
“Khụ khụ! Tôi cũng học y …”, có điều là pháp y … nhưng mấy thứ căn bản này cô làm được.
Cô y tá chần chừ, đây là công việc của cô ta, tùy tiện giao cho người khác, nếu nảy sinh rắc rối, cô ta phải lãnh hậu quả.
“Có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm”, Hứa Luật đỡ khay thuốc trên tay cô ta, xoay người kéo chăn Đường Tố.
Đường Tố nằm trên giường, không nhúc nhích, hai mắt híp lại, vẻ mặt lười nhác nhìn Hứa Luật.
Hứa Luật cũng không ép anh phải ngồi dậy, nếu anh cứ ngoan ngoãn nằm yên thế này cô càng dễ thao tác --- Dù gì mấy ‘người’ dưới tay cô cũng đều nằm bất động cả thôi.
Lấy chiếc kéo nhỏ, cắt đoạn băng trên đầu anh, trán anh lủng một lỗ, đã được khâu lại. Không biết sau này có để lại sẹo không, nếu có thì quả thật đáng tiếc.
Cô đổ chút thuốc iot, nhẹ nhàng lau vết thương cho anh, khẽ nói: “Đau thì nói một tiếng.”
Anh nhíu mày, hừ lạnh: “Thêm vết tích cũng chẳng ảnh hưởng tướng mạo của tôi.”
Hứa Luật: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.