Chương 2: Bắt Đầu Đi Học
Vịt băng giá
31/03/2014
_ Sáng hôm sau…
_ “ Morning cả nhà!”
Vừa sáng sớm, nó đã dậy làm bữa ăn sang cho cả nhà nên bama và anh nó tự dung thấy hoảng hôt sửng sốt vì ngày xưa dù có chết đói, ns cũng không bao giờ bước chân vào bếp.
_ “ Trời hôm nay chắc bão quá! Bé Ân nhà ta lại xuống bếp cơ à?”
Vừa nhìn thấy nó dưới bếp, baba nó đã trêu ngay.
_ “Hix, bộ việc con xuống bếp lại lạ thế cơ à? Thui, ba vs anh 2 ngồi xuống đi, con dọn đồ ăn sang ra cho! Lâu lắm rồi con k vào bếp nên ó cỏ vẻ hơi bừa!”
Gãi đầu, gãi tai, nó nhí nhố chỉ vào cái bếp. Đúng lúc mama nó đi xuống và… hét lên:
_ “ Trời ơi, cái bếp của tôi, sao nó….. nó………………nó ………….lại …………….sạch thế hả trời?”
Nghe xong, cả nhà nó cùng bó tay. Chỉ có nó là thấy lạ nhất nên tròn xoe đôi mắt nhìn mama nó:
_ “ Ý, mama bị sao vậy?”
_ “ nhóc đi lâu nên chắc k nhớ. Chứ mỗi lần mẹ vào bếp là cái bếp thành bãi chiến trường nên khi nhìn nhóc dọn sạch sẽ, mama xúc động ấy mà!”
Chính Kỳ thì thầm vs nó.
Xong, anh nó giả vờ như k có gì, kéo ghế ra ngồi xuống ăn sáng. Hôm nay nhờ công nó trổ tài nấu nướng mà ba vs anh nó đc bữa ăn ngon chứ k như mọi ngày mama nó nấu. Ăn xong là 2 người phải nôn ra sạch rồi ăn lại thứ khác trên đường tới trường. Mẹ nó mà nấu thì trên sống, dưới khê, tứ bề nhão nhoét. K sao mà nuốt nổi.
Thấy ck vs con trai cứ tủm tỉm cười, mama nó cau mày:
_ “ Hôm nay 2 ba con ông ăn nhiều hơn mọi ngày thì phải! Bộ ngày thường tui nấu dở nên 2 ba con không ăn hả?”
Nghe xong, cả nh và ba nó đều có thể biết mẹ náo đang chạnh lòng nên lập tức tất cả chống chế tức thì:
“Đâu có! Tại lâu lắm lắm lắm rồi ba con tui mới đc ăn đồ do bé Ân nấu thui mà! Bà đừng hiểu lầm!”
“Phải đó mami, mami đừng nóng nha!” Chính Kỳ cũng minh họa theo ba.
Dù không ở nhà nhưng nó cũng quá hiểu bản tính tiểu thư của mạ mình nên nó đã ra mặt:
“Mami đừng nghĩ nữa! Ba vs anh 2 ăn nhiều vì đã bao giờ đc ăn đồ con nấu đâu! Với lại để anh 2 ăn nhanh để đi học vs con nữa chứ. Hay thôi, con không đi học nữa?”
Lần này, mama nó nói luôn:
“Ờ đúng rồi, 2 đứa ăn nhanh lên rồi còn đi học nữa đó!”
Nhận ra sự nguy hiểm từ mẹ không còn nữa, Kỳ liền cố ăn thật nhanh rồi đi mất cùng nó.
Hôm nay là ngày đầu tiên nó đi đến trường. Nói là đi học cho oai thôi chứ khi 15t , nó đã hoàn thành xong chương trình của Đại Học rồi.
Nhưng Kỳ thì không như nó. Dù thừa sức nhưng anh vẫn chỉ muốn làm 1 anh chàng sinh viên năm cioos của 1 trường ĐẠi Học danh tiếng. Vì thế nên ở trường, anh luôn là thủ lĩnh đi đầu trong mọi việc. Có thể nói, anh hoàn hảo trong mọi thứ. Từ khuôn mặt, dáng vóc, IQ,... cho đến xuất thân.
Tạm biệt bama xong, Chính Kỳ thì đi về con BMW bạc thân yêu của mình còn nó, sau một hồi mè nheo baba thì cuối cùng, nó cũng đc đi xe riêng.
Vừa ngồi vào trong cái BMW trắng, nó đã tự nhiên ‘mượn’ cái kính đen ở xe. Cánh cổng sắt xanh vừa mở ra, nó đã nhấn ga và lao đi mất và nói vọng cho ông anh 2 một câu:
“ Em muốn thử xem anh như thế nào!”
Nó khiến bama, người làm trong nhà và cả anh nó thoáng giật mình. Nhưng chỉ 1’ sau, anh cũng nhanh chóng vào xe và đuổi theo nó.
Thế là ae nó mở 1 cuộc đua xe công khai trên đường phố. Đi đến đâu, m.n đều phải tự tránh ngay lập tức vì sợ lên gặp ông bà tổ tiên sớm.
Dù nó là con gái nhưng Kỳ không hề nể nang gì. Bỏ qua hình tượng ngoan hiền thường ngày, anh sử dụng mọi tốc độ chỉ để thắng nó. Từ nhà nó đến trường cũng mất hơn nửa tiếng nên đó là khoảng thời gian tốt cho ae nó chạy đua.
_Nửa tiếng sau...
“keet...! keet...!”
“keet...! keet...!”
Cuối cùng ae nó cùng cán đích. Xe nó và anh dừng lại trước 1 ngôi trường Đại Học danh tiếng có tên là S.C (Smark children- Thần đồng). Không 1 chút ngại ngần, nó mở cửa và bước xuống xe.
“Con bé này là ai thế?”
“ Học sinh mới à?”
“Sao nó đi cùng Chính Kỳ?”
“...”
“...”
Ngay sau khi nó xuống xe, hàng trăm câu hỏi của m.n đã đặt ra nhưng mặt nó không hề có 1 chút biểu cảm gì. Nó chỉ quay người lại, đáp về phía Kỳ cái chìa khóa ô tô, nói:
“Cầm hộ em nha!”
Xong, nó thảm nhiên đi lên phòng hiệu trưởng mà mặc kệ những ánh mắt đang dị nghị xung quanh.
Gõ nhẹ cánh cửa, nó chờ người ra mở cửa.
Đằng sau cánh cửa ấy là 1 người đàn ông đã ngoài 50t bước ra. Nhìn lướt qua nó 1 lượt, ông ta cười vs nó:
“Chào nhị tiểu thư!”
“Gọi tội là Thiên ÂN cũng đc!” Nó cúi chào lại ông.
Nó theo ông Hiệu Trưởng ra ghế ngồi để bắt đầu chuyện nhận lớp.
“Nguyễn chủ tịch nói xếp cô học ở lớp Kinh tế thương mại 2 chuyên ngành về Quản lí. Đây là hồ sơ, cô xem đi. Nếu có gì không vừa ý, cứ ns vs tôi!”
Đẩy 1 tập hồ sơ về bên nó, ông hiệu trưởng bụng phệ cười.
Không cần xem, nó chỉ đứng lên, nhìn thẳng vào mắt ông thầy đc coi là ‘sát thủ’ này, nói nhẹ:
“Làm theo những gì ba tôi nói là đc!”
Nó đã nói thế thì ông hiệu trưởng cũng chẳng biết trả lời sao nên đành im lặng và dẫn nó lên lớp thôi.
_ “ Morning cả nhà!”
Vừa sáng sớm, nó đã dậy làm bữa ăn sang cho cả nhà nên bama và anh nó tự dung thấy hoảng hôt sửng sốt vì ngày xưa dù có chết đói, ns cũng không bao giờ bước chân vào bếp.
_ “ Trời hôm nay chắc bão quá! Bé Ân nhà ta lại xuống bếp cơ à?”
Vừa nhìn thấy nó dưới bếp, baba nó đã trêu ngay.
_ “Hix, bộ việc con xuống bếp lại lạ thế cơ à? Thui, ba vs anh 2 ngồi xuống đi, con dọn đồ ăn sang ra cho! Lâu lắm rồi con k vào bếp nên ó cỏ vẻ hơi bừa!”
Gãi đầu, gãi tai, nó nhí nhố chỉ vào cái bếp. Đúng lúc mama nó đi xuống và… hét lên:
_ “ Trời ơi, cái bếp của tôi, sao nó….. nó………………nó ………….lại …………….sạch thế hả trời?”
Nghe xong, cả nhà nó cùng bó tay. Chỉ có nó là thấy lạ nhất nên tròn xoe đôi mắt nhìn mama nó:
_ “ Ý, mama bị sao vậy?”
_ “ nhóc đi lâu nên chắc k nhớ. Chứ mỗi lần mẹ vào bếp là cái bếp thành bãi chiến trường nên khi nhìn nhóc dọn sạch sẽ, mama xúc động ấy mà!”
Chính Kỳ thì thầm vs nó.
Xong, anh nó giả vờ như k có gì, kéo ghế ra ngồi xuống ăn sáng. Hôm nay nhờ công nó trổ tài nấu nướng mà ba vs anh nó đc bữa ăn ngon chứ k như mọi ngày mama nó nấu. Ăn xong là 2 người phải nôn ra sạch rồi ăn lại thứ khác trên đường tới trường. Mẹ nó mà nấu thì trên sống, dưới khê, tứ bề nhão nhoét. K sao mà nuốt nổi.
Thấy ck vs con trai cứ tủm tỉm cười, mama nó cau mày:
_ “ Hôm nay 2 ba con ông ăn nhiều hơn mọi ngày thì phải! Bộ ngày thường tui nấu dở nên 2 ba con không ăn hả?”
Nghe xong, cả nh và ba nó đều có thể biết mẹ náo đang chạnh lòng nên lập tức tất cả chống chế tức thì:
“Đâu có! Tại lâu lắm lắm lắm rồi ba con tui mới đc ăn đồ do bé Ân nấu thui mà! Bà đừng hiểu lầm!”
“Phải đó mami, mami đừng nóng nha!” Chính Kỳ cũng minh họa theo ba.
Dù không ở nhà nhưng nó cũng quá hiểu bản tính tiểu thư của mạ mình nên nó đã ra mặt:
“Mami đừng nghĩ nữa! Ba vs anh 2 ăn nhiều vì đã bao giờ đc ăn đồ con nấu đâu! Với lại để anh 2 ăn nhanh để đi học vs con nữa chứ. Hay thôi, con không đi học nữa?”
Lần này, mama nó nói luôn:
“Ờ đúng rồi, 2 đứa ăn nhanh lên rồi còn đi học nữa đó!”
Nhận ra sự nguy hiểm từ mẹ không còn nữa, Kỳ liền cố ăn thật nhanh rồi đi mất cùng nó.
Hôm nay là ngày đầu tiên nó đi đến trường. Nói là đi học cho oai thôi chứ khi 15t , nó đã hoàn thành xong chương trình của Đại Học rồi.
Nhưng Kỳ thì không như nó. Dù thừa sức nhưng anh vẫn chỉ muốn làm 1 anh chàng sinh viên năm cioos của 1 trường ĐẠi Học danh tiếng. Vì thế nên ở trường, anh luôn là thủ lĩnh đi đầu trong mọi việc. Có thể nói, anh hoàn hảo trong mọi thứ. Từ khuôn mặt, dáng vóc, IQ,... cho đến xuất thân.
Tạm biệt bama xong, Chính Kỳ thì đi về con BMW bạc thân yêu của mình còn nó, sau một hồi mè nheo baba thì cuối cùng, nó cũng đc đi xe riêng.
Vừa ngồi vào trong cái BMW trắng, nó đã tự nhiên ‘mượn’ cái kính đen ở xe. Cánh cổng sắt xanh vừa mở ra, nó đã nhấn ga và lao đi mất và nói vọng cho ông anh 2 một câu:
“ Em muốn thử xem anh như thế nào!”
Nó khiến bama, người làm trong nhà và cả anh nó thoáng giật mình. Nhưng chỉ 1’ sau, anh cũng nhanh chóng vào xe và đuổi theo nó.
Thế là ae nó mở 1 cuộc đua xe công khai trên đường phố. Đi đến đâu, m.n đều phải tự tránh ngay lập tức vì sợ lên gặp ông bà tổ tiên sớm.
Dù nó là con gái nhưng Kỳ không hề nể nang gì. Bỏ qua hình tượng ngoan hiền thường ngày, anh sử dụng mọi tốc độ chỉ để thắng nó. Từ nhà nó đến trường cũng mất hơn nửa tiếng nên đó là khoảng thời gian tốt cho ae nó chạy đua.
_Nửa tiếng sau...
“keet...! keet...!”
“keet...! keet...!”
Cuối cùng ae nó cùng cán đích. Xe nó và anh dừng lại trước 1 ngôi trường Đại Học danh tiếng có tên là S.C (Smark children- Thần đồng). Không 1 chút ngại ngần, nó mở cửa và bước xuống xe.
“Con bé này là ai thế?”
“ Học sinh mới à?”
“Sao nó đi cùng Chính Kỳ?”
“...”
“...”
Ngay sau khi nó xuống xe, hàng trăm câu hỏi của m.n đã đặt ra nhưng mặt nó không hề có 1 chút biểu cảm gì. Nó chỉ quay người lại, đáp về phía Kỳ cái chìa khóa ô tô, nói:
“Cầm hộ em nha!”
Xong, nó thảm nhiên đi lên phòng hiệu trưởng mà mặc kệ những ánh mắt đang dị nghị xung quanh.
Gõ nhẹ cánh cửa, nó chờ người ra mở cửa.
Đằng sau cánh cửa ấy là 1 người đàn ông đã ngoài 50t bước ra. Nhìn lướt qua nó 1 lượt, ông ta cười vs nó:
“Chào nhị tiểu thư!”
“Gọi tội là Thiên ÂN cũng đc!” Nó cúi chào lại ông.
Nó theo ông Hiệu Trưởng ra ghế ngồi để bắt đầu chuyện nhận lớp.
“Nguyễn chủ tịch nói xếp cô học ở lớp Kinh tế thương mại 2 chuyên ngành về Quản lí. Đây là hồ sơ, cô xem đi. Nếu có gì không vừa ý, cứ ns vs tôi!”
Đẩy 1 tập hồ sơ về bên nó, ông hiệu trưởng bụng phệ cười.
Không cần xem, nó chỉ đứng lên, nhìn thẳng vào mắt ông thầy đc coi là ‘sát thủ’ này, nói nhẹ:
“Làm theo những gì ba tôi nói là đc!”
Nó đã nói thế thì ông hiệu trưởng cũng chẳng biết trả lời sao nên đành im lặng và dẫn nó lên lớp thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.