Chương 28: Bí ẩn con ma nữ
Vịt băng giá
26/07/2014
Với quyết tâm cao độ, Bảo Hoàng và Duy cùng đi qua chỗ con ma kia.
Giơ chổi ra, hai người cùng nhẹ nhàng đặt nó xuống bụng con ma.
Đợi có hiệu lệnh, cả hai cùng lật nhưng không hiểu lật kiểu gì mà con ma ấy không ngửa ra, nó chỉ nghiêng đi tám mươi độ rồi ngã xuống, còn mái tóc bết nước thì lệch hết về một bên, để lộ ra cái cổ trắng ngần.
Nhưng Chính Kỳ chợt khựng lại khi thấy vết sẹo mờ trên cổ con ma kia.
Kí ức chợt ùa về.
Theo anh nhớ không nhầm thì vào năm nó tròn hai tuổi.
Nó đã bị bắt cóc bởi một tên nhân viên cũ trong Diamond đã bị sa thải.
Lúc đó, anh em nó đang chơi cùng với hai người nữa thì phải nhưng thời gian qua lâu, anh cũng chẳng nhớ họ là ai, chỉ mang máng hình như họ là sinh đôi.
Lúc bị bắt đi, nó đã khóc rất nhiều.
Còn tên bắt có kia yêu cầu ba phải nhường lại toàn bộ Diamond cho hắn, nếu không nó sẽ chết.
Bây giờ thì mọi việc đã rõ hơn.
Anh nhớ hắn đã kề dao và cổ nó.
Với làn da mỏng manh của đứa bé hai tuổi thì vết dao cứa nhẹ ấy đã tạo thành một vệt sẹo mờ.
Nếu không để ý kĩ thì không thể thấy được.
Và đó cũng là lý do nó hay xoã tóc.
“Dừng lại! Tao biết đó là ai rồi!”
Dòng suy nghĩ vừa hết, Chính Kỳ quát lên rồi chạy lãi phía con ma.
Kỳ vừa lất nó lên, nụ cười trên mội chợt tắt, thay vào là cái chau mày:
“Sao người nhóc lạnh thế này?”
Lúc này, mọi người mới ớ ra đó là Thiên Ân.
“Nếu không thay quần áo là có chuyện đó! Nhưng chúng ta là con trai, sao mà…”
Phong trở nên vồn vã khi nhận ra nó đang tái đi nhiều.
“Khang, mày sang đón San qua đây được không?”
Một tay nâng đầu nó, Kỳ quay lại bảo với Khang.
Anh chàng định từ chối nhưng thấy nó thế, anh đành hy sinh.
Những người con lại thì nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ cho nó.
Người đi pha nước ấm, người sắp đồ, người nấu cháo.
Rất nhanh sau, San đã đến.
Nhỏ vội vã thay đồ cho nó mà cũng chẳng hỏi han gì.
Mấy hôm nay, nhỏ lo cho nó lắm!
Xong xuôi, San bước ra ngoài.
Cảnh đầu tiên nhỏ thấy là cả năm anh chàng ngồi trực trước cửa.
Trên mặt ai cũng thể hiện sự lo lắng.
Chắc bình thường họ thương nó lắm!
“Nó sốt khá cao đấy! Em cho uống thuốc hạ sốt rồi còn không chắc là có hạ được nhiệt độ ngay không!”
Nhìn mấy anh, nhỏ cười.
Sau cái gật đầu, Kỳ kêu Phong đưa San về nhưng chưa kịp đi, Khang đã tức giận kéo tay nhỏ rồi tranh đưa nhỏ về.
Lúc này, Kỳ và mọi người mới vào thăm nó.
“Không biết cả tuần rồi, Ân đi đâu nhỉ?”
Nhìn nó, Khang hỏi.
“Nó về Mĩ giải quyết việc ở Evil ấy!”
Ngồi cạnh cô em gái, Kỳ trầm trầm nói.
Anh thấy hối hận quá!
Nếu hôm ấy, anh không để nó đi một mình thì có lẽ nó không bị thế này.
“Mẹ mua cho em con heo đất, mẹ mua cho em con heo đất! Í ò í o! Heo không đòi ăn cơm, heo không đòi ăn bánh. Heo chỉ cần em bế trên tay ầu ơ…!”
Trong không gian im ắng của căn phòng, tiếng điện thoại nó vang lên như thúc giục.
“Alo?!!”
Kỳ là người bắt máy.
Và…
“Con điên kia, sao mày về mà không nói cho tao biết một câu? Đêm hôm qua mày về, tao bị mọi người mắng cho te tua luôn rồi. Tao mà gặp được mày, tao đánh mày không thương tiếc.”
Anh vừa nói được một từ thì Ken- người ở bên kia đầu dây đã mắng anh té tát.
Tức lắm, Kỳ hắng giọng:
“Anh, không phải con Ân! Mà Ân sang Mĩ có việc gì á?”
Dù biết là chuyện củ Evil nhưng Kỳ vẫn muốn biết rõ hơn.
“Nó sang để giải quyết một số vụ quan trọng ấy mà anh! Bên chi nhánh Diamond cũng có biến nữa! Mà nghe nói bên Việt Nam đang mưa to lắm, Ân không sao chứ ạ?”
Ken trầm ngâm hỏi thăm con bạn.
“Mày cứ yên tâm, yên trí, yên lòng đi… Vì”
“Vì gì anh? Nó vẫn yên ổn ạ?”
Kỳ đang nói, ken ngây thơ quá độ cướp lời làm anh bức xúc quát:
“Ổn con khỉ! Nó sắp yên nghỉ rồi! Sốt hơn bốn mười độ. Ân làm sao, anh
không để mày sống yên đâu!”
Nghe được tình hình của nó, Ken chợt trùng lòng.
Anh không muốn nó bị sao đâu.
“Rồi, bye anh! Em có việc!”
Nói rồi Ken cúp máy.
Cất máy lại chỗ cũ, Kỳ kéo chăn lên đắp cho nó rồi cùng mọi người ra ngoài.
Tuy bị ốm nhưng ít nhất, nó không bị thương tích gì nên mọi người cũng thấy an lòng.
Giơ chổi ra, hai người cùng nhẹ nhàng đặt nó xuống bụng con ma.
Đợi có hiệu lệnh, cả hai cùng lật nhưng không hiểu lật kiểu gì mà con ma ấy không ngửa ra, nó chỉ nghiêng đi tám mươi độ rồi ngã xuống, còn mái tóc bết nước thì lệch hết về một bên, để lộ ra cái cổ trắng ngần.
Nhưng Chính Kỳ chợt khựng lại khi thấy vết sẹo mờ trên cổ con ma kia.
Kí ức chợt ùa về.
Theo anh nhớ không nhầm thì vào năm nó tròn hai tuổi.
Nó đã bị bắt cóc bởi một tên nhân viên cũ trong Diamond đã bị sa thải.
Lúc đó, anh em nó đang chơi cùng với hai người nữa thì phải nhưng thời gian qua lâu, anh cũng chẳng nhớ họ là ai, chỉ mang máng hình như họ là sinh đôi.
Lúc bị bắt đi, nó đã khóc rất nhiều.
Còn tên bắt có kia yêu cầu ba phải nhường lại toàn bộ Diamond cho hắn, nếu không nó sẽ chết.
Bây giờ thì mọi việc đã rõ hơn.
Anh nhớ hắn đã kề dao và cổ nó.
Với làn da mỏng manh của đứa bé hai tuổi thì vết dao cứa nhẹ ấy đã tạo thành một vệt sẹo mờ.
Nếu không để ý kĩ thì không thể thấy được.
Và đó cũng là lý do nó hay xoã tóc.
“Dừng lại! Tao biết đó là ai rồi!”
Dòng suy nghĩ vừa hết, Chính Kỳ quát lên rồi chạy lãi phía con ma.
Kỳ vừa lất nó lên, nụ cười trên mội chợt tắt, thay vào là cái chau mày:
“Sao người nhóc lạnh thế này?”
Lúc này, mọi người mới ớ ra đó là Thiên Ân.
“Nếu không thay quần áo là có chuyện đó! Nhưng chúng ta là con trai, sao mà…”
Phong trở nên vồn vã khi nhận ra nó đang tái đi nhiều.
“Khang, mày sang đón San qua đây được không?”
Một tay nâng đầu nó, Kỳ quay lại bảo với Khang.
Anh chàng định từ chối nhưng thấy nó thế, anh đành hy sinh.
Những người con lại thì nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ cho nó.
Người đi pha nước ấm, người sắp đồ, người nấu cháo.
Rất nhanh sau, San đã đến.
Nhỏ vội vã thay đồ cho nó mà cũng chẳng hỏi han gì.
Mấy hôm nay, nhỏ lo cho nó lắm!
Xong xuôi, San bước ra ngoài.
Cảnh đầu tiên nhỏ thấy là cả năm anh chàng ngồi trực trước cửa.
Trên mặt ai cũng thể hiện sự lo lắng.
Chắc bình thường họ thương nó lắm!
“Nó sốt khá cao đấy! Em cho uống thuốc hạ sốt rồi còn không chắc là có hạ được nhiệt độ ngay không!”
Nhìn mấy anh, nhỏ cười.
Sau cái gật đầu, Kỳ kêu Phong đưa San về nhưng chưa kịp đi, Khang đã tức giận kéo tay nhỏ rồi tranh đưa nhỏ về.
Lúc này, Kỳ và mọi người mới vào thăm nó.
“Không biết cả tuần rồi, Ân đi đâu nhỉ?”
Nhìn nó, Khang hỏi.
“Nó về Mĩ giải quyết việc ở Evil ấy!”
Ngồi cạnh cô em gái, Kỳ trầm trầm nói.
Anh thấy hối hận quá!
Nếu hôm ấy, anh không để nó đi một mình thì có lẽ nó không bị thế này.
“Mẹ mua cho em con heo đất, mẹ mua cho em con heo đất! Í ò í o! Heo không đòi ăn cơm, heo không đòi ăn bánh. Heo chỉ cần em bế trên tay ầu ơ…!”
Trong không gian im ắng của căn phòng, tiếng điện thoại nó vang lên như thúc giục.
“Alo?!!”
Kỳ là người bắt máy.
Và…
“Con điên kia, sao mày về mà không nói cho tao biết một câu? Đêm hôm qua mày về, tao bị mọi người mắng cho te tua luôn rồi. Tao mà gặp được mày, tao đánh mày không thương tiếc.”
Anh vừa nói được một từ thì Ken- người ở bên kia đầu dây đã mắng anh té tát.
Tức lắm, Kỳ hắng giọng:
“Anh, không phải con Ân! Mà Ân sang Mĩ có việc gì á?”
Dù biết là chuyện củ Evil nhưng Kỳ vẫn muốn biết rõ hơn.
“Nó sang để giải quyết một số vụ quan trọng ấy mà anh! Bên chi nhánh Diamond cũng có biến nữa! Mà nghe nói bên Việt Nam đang mưa to lắm, Ân không sao chứ ạ?”
Ken trầm ngâm hỏi thăm con bạn.
“Mày cứ yên tâm, yên trí, yên lòng đi… Vì”
“Vì gì anh? Nó vẫn yên ổn ạ?”
Kỳ đang nói, ken ngây thơ quá độ cướp lời làm anh bức xúc quát:
“Ổn con khỉ! Nó sắp yên nghỉ rồi! Sốt hơn bốn mười độ. Ân làm sao, anh
không để mày sống yên đâu!”
Nghe được tình hình của nó, Ken chợt trùng lòng.
Anh không muốn nó bị sao đâu.
“Rồi, bye anh! Em có việc!”
Nói rồi Ken cúp máy.
Cất máy lại chỗ cũ, Kỳ kéo chăn lên đắp cho nó rồi cùng mọi người ra ngoài.
Tuy bị ốm nhưng ít nhất, nó không bị thương tích gì nên mọi người cũng thấy an lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.