Chương 14
Vịt băng giá
31/03/2014
“Reng… Reng… Reng…!!!”
Đồng hồ báo thức trong phòng nó kêu inh ỏi khi nó chỉ đúng 7h.
Lơ mơ gà mờ, nó bước xuống giường mà hai mắt nhắm tịt lại.
Mãi sau khi vscn xong, nó mới tươi tỉnh mở tròn đôi mắt bồ câu của mình ra và xuống nhà.
Nó định gọi mấy ông kia dậy nhưng nể tình vì hôm qua nó đã bắt mấy ổng ‘ngồi’ suốt 7 tiếng nên nó mới đủng đỉnh bước xuống tầng 2.
Ân đã định đi rồi mà sao chân nó cứ đứng lại không chịu nghe lời chủ.
Cả ý trí nó cũng vậy!
Tất cả đều thôi thúc nó bước vào phòng của Bảo Hoàng.
Cuối cùng, không thể nén lòng được nữa, nó quyết định bước vào trong.
Câụ vẫn ngủ!
Nó mừng vì điều đó!
Đây là lần thứ hai nó được nhìn thấy cậu ngủ.
Nhìn khuôn mặt baby này, nó lại thấy nao lòng đến lạ!
Cậu ở đây và người nó gặp ở hiệu sách sao khác nhau thế?
Nếu người hôm ấy mang cái vẻ ngông nghênh, kiêu ngạo.
Thì… người ở đây lại rất trầm tính, ít nói!
Thực sự, nó không biết đâu mới là con người thật của cậu?
Vì đang mải nghĩ nên nó không để ý đến những thứ xung quanh nên…
“Cô đang làm gì trong phòng tôi thế???”
Cậu lên tiến nói mà làm nó đứng tim, chôn chân tại chỗ không biết làm gì cả.
“Ê, cô đang làm gì thế?”
Thấy cái vẻ đờ đẫn của Ân, cậu hỏi lại khiến nó cuống cuồng, lắp
bắp không thành tiếng:
“Ơ… Ờ…..thì…..! Đây là phòng của anh ư?”
“Đúng rồi, đây là phòng tôi!”
Nghe xong câu hỏi ngu ngơ quá mức của nó, Bảo Hoàng chau mày.
Lần này, Ân từ từ đi lùi lại đằng sau, tay chỉ chỉ vào đầu, miệng cứ
lẩm nhẩm ( một cách thật to):
“Ờ ha, tôi vào phòng anh làm gì nhỉ? Sao tự nhiên tôi vào đây làm chi ta?”
Thế là nó cứ đi kiểu thế cho đến khi tay chạm được vào cái nắm cửa, Ân mở ngay lập tức nhưng thật không may cho nó vì khi cách cửa mở ra thì…
“Rầm!!!”
Nó đã lao nguyên cái đầu vào cửa trước ánh mắt ngỡ ngàng của cậu.
“Ui da! Đau quá, hix hix!”
Tuy miệng kêu đau nhưng Ân vẫn cố chuồn thật nhanh để ra ngoài.
Đóng cánh cửa lại một cách vội vã xong, nó từ từ trượt dài xuống
theo chiều cánh cửa mà tay không ngừng tự gõ đầu mình:
“Ân ơi là Ân, mắt mũi mày hôm nay bị sao thế? Tự dung đâm vào cửa làm chi để giờ phải quê thế này chứ? Hix, mất hết hình tượng trong mắt anh ấy rồi!!!”
Và rồi cứ thế, nó cứ nói đi nói lại một điệp khúc cho đến khi nó đã xuống được dưới nhà.
Không hiểu thần kinh nó có vấn đề hay không mà tự dung nó lại phởn chí, muốn làm gì đó để bù đắp cho 5 anh chàng vì đã làm khổ các anh ấy với màn ‘vật lộn’ ngày hôm qua.
Thế là nó sắn tay áo lên, vào bếp làm bữa trưa cho mấy ông anh.
Thiên Ân làm những món đơn giản nhưng lại rất ngon!
Nó đoán chắc chắn một điều là mọi người sẽ thích bữa cơm này.
Gần 8h nó mới hoàn thành xong công việc của mình.
Để một mảnh giấy nhỏ lại rồi nó xách cặp đi luôn.
Nó vừa đi thì Bảo Hoàng dậy (lần nữa).
Nhìn đồng hồ cũng đã gần 8h nên cậu dậy làm vscn luôn.
Vừa đánh răng, Bảo Hoàng nhớ lại sự việc của một tuần trước:
___1 tuần trước, tại khu nhà hoang ở ngoại ô thành phố…
“Cộc…! Cộc…! Cộc…!!!”
Tiếng gõ cửa vang lên ở trước cửa một căn phòng cuối hành lang tăm tối, lạnh lẽo.
“Vào đi!”
Từ trong phòng vọng ra một giọng nói trầm ấm nhưng không kém phần lạnh lùng.
“Cạch…!”
Cánh cửa phòng được mở ra nhẹ nhàng, ở ngoài cửa, chàng thanh niên hồi nãy bước vào.
Trông người này và người đang im lặng ngồi trên ghế, đánh mắt về phía ngoài khu nhà rất giống nhau.
Đơn giản vì họ là anh em song sinh!
Và cặp song sinh ấy không thể là ai khác ngoài Bảo Hoàng và Nhật Hoàng. Họ được mệnh danh là ‘cặp sinh đôi’ ác quỷ khi ở thế giới ngầm.
Hai người là lãnh đạo của một tổ chức có tên là Dragon- một tổ chức khá hung mạnh về thế lực, chuyên đối đầu với bang Ruby của Chính Kỳ và Evil của nó.
Nhưng cái hay là an hem Thiên Ân không hề hay biết về con người đang sống trong nhà mình lại chính là kẻ sẽ hại họ trong tương lai không xa.
“Anh hai ơi!”Tiến lại gần ah mình hơn, hắn- Nhật Hoàng lên tiếng.
Cậu từ từ quay người lại đối diện với hắn, nhẹ nói:
“Có gì thì nói đi!”
“Anh, tuần sau í…, cái vụ đến nhà họ Nguyễn làm quản gia ấy…”
Hắn đang nói thì lung túng như gà mắc thóc vì ánh nhìn của cậu.
Hắn là thế!
Bình thường thì rất ngang tàn, kiêu ngạo nhưng khi đứng trước mặt anh hai mình, hắn chỉ là con số không.
Lúc nào cũng sợ cậu một phép!
“Nói đi, anh đang nghe nè!”
Thấy cậu em ngại ngùng, Bảo Hoàng liền hỏi tiếp.
Nghe xong, hắn lấy hết can đảm và nói:
“Anh đi thay em được không?”
“Lý do?” Cậu vẫn trầm tĩnh trả lời hắn
“Đúng hôm ấy em có lịch phải sang Mỹ giải quyết một số việc quan trọng!”
Nhật Hoàng lộ rõ vẻ e dè chứ không phải là lạnh lùng thường ngày.
“Ừ, để anh làm cho!”
Ban đầu Bảo Hoàng định từ chối nhưng vì thấy hiếm khi cậu em mở lời ra nhờ vả nên cậu đành đồng ý.
__ Hiện tại…
Vâng, cũng vì câu : “Để anh làm cho!” mà giờ cậu phải sống với cái tên em mình là ‘Nhật Hoàng’ nhưng vừa đến đây được một ngày, món quà ra mắt cậu nhận được và 7 tiếng liền ngồi trong WC.
Mới nghĩ thôi mà Bảo Hoàng đã rợn lắm rồi!
Không biết sau này, cậu còn gặp phải sóng gió gì nữa đây?
Vậy nhiệm vụ mà cậu phải làm ở nhà nó là gì?
Liệu cậu có hoàn thành được nhiệm vụ đang mang trên mình không ta?
Tất cả đều là một điều quá bí ẩn!
“Ê, anh quản gia già ơi! Dậy chưa? Chuẩn bị đi học nào!”
Rồi tiếng của Chính Kỳ vang lên, cắt mạch suy nghĩ của Hoàng.
Ngay lập tức, cậu lấy lại tinh thần và ra ngoài cùng mọi người.
Vừa xuống đến nơi, tất cả đã cùng giật mình với 5 hộp cơm ở trên mặt bàn.
“Cái gì đây trời?”
Đó là câu mà mấy anh chàng có thể nói lúc này.
“Là cơm Ân làm đó! Có cả mảnh giấy nè!”
Nói xong Khang đọc to mảnh giấy nó để lại cho mọi người nghe:
‘Xin lỗi mọi người về chuyện hôm qua nhé!
Em chỉ định cho một ít thuốc tiêu chảy thôi nhưng lại lỡ tay cho quá liều!
Vậy nên em làm bữa trưa để chuộc lỗi với mọi người đó.
Yên tâm, không có gì đâu!
Em đi học trước đây!’
Đọc xong nhưng ai cũng vẫn nghi ngờ về những hộp cơm nó làm.
Thế vậy mà chỉ sau 20s ngắn ngủi, mấy anh chàng lại cười toe toét rồi cầm hộp cơm cho vào cặp với lý do cực đơn giản:
“Có cơm ăn là tốt rồi!”
Xong, mọi người cùng lên đường đến trường!
Đồng hồ báo thức trong phòng nó kêu inh ỏi khi nó chỉ đúng 7h.
Lơ mơ gà mờ, nó bước xuống giường mà hai mắt nhắm tịt lại.
Mãi sau khi vscn xong, nó mới tươi tỉnh mở tròn đôi mắt bồ câu của mình ra và xuống nhà.
Nó định gọi mấy ông kia dậy nhưng nể tình vì hôm qua nó đã bắt mấy ổng ‘ngồi’ suốt 7 tiếng nên nó mới đủng đỉnh bước xuống tầng 2.
Ân đã định đi rồi mà sao chân nó cứ đứng lại không chịu nghe lời chủ.
Cả ý trí nó cũng vậy!
Tất cả đều thôi thúc nó bước vào phòng của Bảo Hoàng.
Cuối cùng, không thể nén lòng được nữa, nó quyết định bước vào trong.
Câụ vẫn ngủ!
Nó mừng vì điều đó!
Đây là lần thứ hai nó được nhìn thấy cậu ngủ.
Nhìn khuôn mặt baby này, nó lại thấy nao lòng đến lạ!
Cậu ở đây và người nó gặp ở hiệu sách sao khác nhau thế?
Nếu người hôm ấy mang cái vẻ ngông nghênh, kiêu ngạo.
Thì… người ở đây lại rất trầm tính, ít nói!
Thực sự, nó không biết đâu mới là con người thật của cậu?
Vì đang mải nghĩ nên nó không để ý đến những thứ xung quanh nên…
“Cô đang làm gì trong phòng tôi thế???”
Cậu lên tiến nói mà làm nó đứng tim, chôn chân tại chỗ không biết làm gì cả.
“Ê, cô đang làm gì thế?”
Thấy cái vẻ đờ đẫn của Ân, cậu hỏi lại khiến nó cuống cuồng, lắp
bắp không thành tiếng:
“Ơ… Ờ…..thì…..! Đây là phòng của anh ư?”
“Đúng rồi, đây là phòng tôi!”
Nghe xong câu hỏi ngu ngơ quá mức của nó, Bảo Hoàng chau mày.
Lần này, Ân từ từ đi lùi lại đằng sau, tay chỉ chỉ vào đầu, miệng cứ
lẩm nhẩm ( một cách thật to):
“Ờ ha, tôi vào phòng anh làm gì nhỉ? Sao tự nhiên tôi vào đây làm chi ta?”
Thế là nó cứ đi kiểu thế cho đến khi tay chạm được vào cái nắm cửa, Ân mở ngay lập tức nhưng thật không may cho nó vì khi cách cửa mở ra thì…
“Rầm!!!”
Nó đã lao nguyên cái đầu vào cửa trước ánh mắt ngỡ ngàng của cậu.
“Ui da! Đau quá, hix hix!”
Tuy miệng kêu đau nhưng Ân vẫn cố chuồn thật nhanh để ra ngoài.
Đóng cánh cửa lại một cách vội vã xong, nó từ từ trượt dài xuống
theo chiều cánh cửa mà tay không ngừng tự gõ đầu mình:
“Ân ơi là Ân, mắt mũi mày hôm nay bị sao thế? Tự dung đâm vào cửa làm chi để giờ phải quê thế này chứ? Hix, mất hết hình tượng trong mắt anh ấy rồi!!!”
Và rồi cứ thế, nó cứ nói đi nói lại một điệp khúc cho đến khi nó đã xuống được dưới nhà.
Không hiểu thần kinh nó có vấn đề hay không mà tự dung nó lại phởn chí, muốn làm gì đó để bù đắp cho 5 anh chàng vì đã làm khổ các anh ấy với màn ‘vật lộn’ ngày hôm qua.
Thế là nó sắn tay áo lên, vào bếp làm bữa trưa cho mấy ông anh.
Thiên Ân làm những món đơn giản nhưng lại rất ngon!
Nó đoán chắc chắn một điều là mọi người sẽ thích bữa cơm này.
Gần 8h nó mới hoàn thành xong công việc của mình.
Để một mảnh giấy nhỏ lại rồi nó xách cặp đi luôn.
Nó vừa đi thì Bảo Hoàng dậy (lần nữa).
Nhìn đồng hồ cũng đã gần 8h nên cậu dậy làm vscn luôn.
Vừa đánh răng, Bảo Hoàng nhớ lại sự việc của một tuần trước:
___1 tuần trước, tại khu nhà hoang ở ngoại ô thành phố…
“Cộc…! Cộc…! Cộc…!!!”
Tiếng gõ cửa vang lên ở trước cửa một căn phòng cuối hành lang tăm tối, lạnh lẽo.
“Vào đi!”
Từ trong phòng vọng ra một giọng nói trầm ấm nhưng không kém phần lạnh lùng.
“Cạch…!”
Cánh cửa phòng được mở ra nhẹ nhàng, ở ngoài cửa, chàng thanh niên hồi nãy bước vào.
Trông người này và người đang im lặng ngồi trên ghế, đánh mắt về phía ngoài khu nhà rất giống nhau.
Đơn giản vì họ là anh em song sinh!
Và cặp song sinh ấy không thể là ai khác ngoài Bảo Hoàng và Nhật Hoàng. Họ được mệnh danh là ‘cặp sinh đôi’ ác quỷ khi ở thế giới ngầm.
Hai người là lãnh đạo của một tổ chức có tên là Dragon- một tổ chức khá hung mạnh về thế lực, chuyên đối đầu với bang Ruby của Chính Kỳ và Evil của nó.
Nhưng cái hay là an hem Thiên Ân không hề hay biết về con người đang sống trong nhà mình lại chính là kẻ sẽ hại họ trong tương lai không xa.
“Anh hai ơi!”Tiến lại gần ah mình hơn, hắn- Nhật Hoàng lên tiếng.
Cậu từ từ quay người lại đối diện với hắn, nhẹ nói:
“Có gì thì nói đi!”
“Anh, tuần sau í…, cái vụ đến nhà họ Nguyễn làm quản gia ấy…”
Hắn đang nói thì lung túng như gà mắc thóc vì ánh nhìn của cậu.
Hắn là thế!
Bình thường thì rất ngang tàn, kiêu ngạo nhưng khi đứng trước mặt anh hai mình, hắn chỉ là con số không.
Lúc nào cũng sợ cậu một phép!
“Nói đi, anh đang nghe nè!”
Thấy cậu em ngại ngùng, Bảo Hoàng liền hỏi tiếp.
Nghe xong, hắn lấy hết can đảm và nói:
“Anh đi thay em được không?”
“Lý do?” Cậu vẫn trầm tĩnh trả lời hắn
“Đúng hôm ấy em có lịch phải sang Mỹ giải quyết một số việc quan trọng!”
Nhật Hoàng lộ rõ vẻ e dè chứ không phải là lạnh lùng thường ngày.
“Ừ, để anh làm cho!”
Ban đầu Bảo Hoàng định từ chối nhưng vì thấy hiếm khi cậu em mở lời ra nhờ vả nên cậu đành đồng ý.
__ Hiện tại…
Vâng, cũng vì câu : “Để anh làm cho!” mà giờ cậu phải sống với cái tên em mình là ‘Nhật Hoàng’ nhưng vừa đến đây được một ngày, món quà ra mắt cậu nhận được và 7 tiếng liền ngồi trong WC.
Mới nghĩ thôi mà Bảo Hoàng đã rợn lắm rồi!
Không biết sau này, cậu còn gặp phải sóng gió gì nữa đây?
Vậy nhiệm vụ mà cậu phải làm ở nhà nó là gì?
Liệu cậu có hoàn thành được nhiệm vụ đang mang trên mình không ta?
Tất cả đều là một điều quá bí ẩn!
“Ê, anh quản gia già ơi! Dậy chưa? Chuẩn bị đi học nào!”
Rồi tiếng của Chính Kỳ vang lên, cắt mạch suy nghĩ của Hoàng.
Ngay lập tức, cậu lấy lại tinh thần và ra ngoài cùng mọi người.
Vừa xuống đến nơi, tất cả đã cùng giật mình với 5 hộp cơm ở trên mặt bàn.
“Cái gì đây trời?”
Đó là câu mà mấy anh chàng có thể nói lúc này.
“Là cơm Ân làm đó! Có cả mảnh giấy nè!”
Nói xong Khang đọc to mảnh giấy nó để lại cho mọi người nghe:
‘Xin lỗi mọi người về chuyện hôm qua nhé!
Em chỉ định cho một ít thuốc tiêu chảy thôi nhưng lại lỡ tay cho quá liều!
Vậy nên em làm bữa trưa để chuộc lỗi với mọi người đó.
Yên tâm, không có gì đâu!
Em đi học trước đây!’
Đọc xong nhưng ai cũng vẫn nghi ngờ về những hộp cơm nó làm.
Thế vậy mà chỉ sau 20s ngắn ngủi, mấy anh chàng lại cười toe toét rồi cầm hộp cơm cho vào cặp với lý do cực đơn giản:
“Có cơm ăn là tốt rồi!”
Xong, mọi người cùng lên đường đến trường!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.