Chương 6: Khi Thiên Ân nổi máu điên
Vịt băng giá
31/03/2014
Từ sân thượng xuống, nó lại lang thang đến khu vườn của trường
mà trong đầu cứ nghĩ đến cậu- 1 người nó không hề quen biết nhưng lại làm nó động
lòng.
Càng đi, nó càng thấy ở đây cũng hay hay. Rộng, thoáng mà lại yên tĩnh, vắng người nữa. ( TG: Lúc học thôi bà ơi, thử lúc ra chơi xem có đông như kiến không!)
Ý nghĩ vừa dứt thì...
“Nè, hôm qua có chuyện gì thế?”
“Không có gì đâu anh! Chẳng qua là mấy đứa hấp ngứa đòn ý mà!”
“...”
Nó nghe có tiếng người khuất sau bụi cây. Đó là 2 chàng trai trông có vẻ dễ gần và điển trai. Họ đang trao đổi việc gì đó nên nó không muốn làm phiền
ð Nó đi thẳng.
Nhưng vừa đi được mấy bước thì:
“À, mày có thấy con nhóc mới chuyển tới đây sáng nay không? Mới chân ướt chân ráo bước vào trường mà đã tỏ vẻ gớm! Nhìn thì rõ lạnh, trông mặt cũng gọi là có tí nhan sắc nhưng thấy thằng Kỳ nhà mình thì cũng tớn hết lên.”
“Chuẩn luôn anh! Chắc IQ cũng 1 chữ số như mấy đứa hám zai trường này!”
Nghe được 1 đoạn hội thoại rất chi là ‘hay’ khiến nó phải dừng lại suy nghĩ. Theo cái trí nhớ dùng để trồng cây của nó thì sáng nay, nó là học sinh mới duy nhất.
“Whatttt?!! Hám zai? IQ 1 chữ số? Tỏ vẻ á? Mình có thế sao?”_ Nó tự nhủ và cố kìm nén cơn giận đang len lói trong lòng.
Vậy mà 2 tên kia vãn không ngừng, nó còn nghe rõ 1 câu:
“Nhưng không hiểu sao hôm nay ông Kỳ lại ban phát sự quan tâm 1 cách phung phí thế nhỉ? Thường ngày thấy gái là ông ấy tránh như tránh tà cơ mà. Hay lượng ‘đất’ trong ổng đang ngày 1 nhiều lên ta?”
Nghe xong câu này, cơn điên của nó đã lên đến đỉnh điểm. ‘Bay’ qua lùm cây, nó chống nạnh nhìn 2 tên đó:
“2 anh vừa nói gì thế?”
Bất ngờ trước sự xuất hiện của nó, 2 anh chàng sững người:
“Cô là ai?”
“Ai á? Tôi là cái người 2 anh đang nói xấu đó! Cái gì, tôi hám zai? IQ 1 chữ số? Tỏ vẻ á? Mấy anh dựa vào đâu mà phê phán tôi chứ? À, lại còn dám nói anh Kỳ của tôi đầu toàn đất nữa. 2 anh chán sống rồi à?”
Nhìn thẳng vào mặt 2 anh chàng, nó mắng họ như mẹ mắng con làm cho họ thoáng sợ nó.
“Nè, sao cô là con gái mà đanh đá quá vậy?” Người con trai có cái biển tên là Khang lên tiếng làm người tên Duy bên cạnh cũng hùa theo:
“Đúng đó! Con gái mà đanh đá như cô cẩn thận ế chồng đó!”
Nghe xong những lời khiêu chiến của 2 anh chàng, nó hít một hơi thật sâu, lùi lại vài bước như lấy đà làm 2 anh kia ngơ ngác và...
“Zaaaaaaaaa.....!!!!!!!”
Nó thẳng chân dá vào bả vai của mỗi người một phát đau điếng khiến Khang và Duy gục xuống đất.
Xong, nó phủi hai tay, quát to 1 câu trước khi bỏ đi:
“Không đanh đá thì làm sao trị được mấy anh! Đừng để tôi gặp lại 2 người nữa đó!”
2 anh chàng ức không được gì, nằm ăn vạ luôn trên bãi cỏ xanh mềm với cái bả vai đau nhức.
_Tối hôm đó...
“Ân à, hôm nay đi học vui không con?”
Vừa thấy nó ngồi vào bàn ăn, mama nó hỏi thăm ngay nhưng đáp lại thái độ quan tâm của bà, nó cau có:
“Vui gì đâu mẹ. Buổi đầu đi học đã bị bắt nạt rồi!”
“Phụt...!”
“Phụt...!!!”
“Khụ... Khụ... Khụ...!!!”
Nó vừa dứt lời, cả nhà nó đều phản ứng ngay lập tức do nghẹn cơm, sặc canh.
“Ế, cả nhà có ý gì đấy?” Hiểu được thái độ của m.n, nó nhăn mày.
“Không, không có gì đâu!” Chính Kỳ lắc đầu ngoai ngoái còn tay thì vớ lấy cốc nước tu ừng ực.
“Chúng nó lại bắt nạt được Ân nhà mình sao?” Mama nó nói đùa.
“Ý mẹ bảo con đanh đá sao?” Cái mặt nó dài ra, hiện rõ vẻ nũng nịu làm anh hai nó phải chen ngay 1 câu :
“Đứa nào bắt nạt nhóc tí liệt kê hết ra. Mai đi học, anh xử gọn! Dám bắt nạt em gái của Chính Kỳ này là không xong đâu.”
Nghe xong, nó cười toe toét:
“Oke, em yêu anh 2 nhất!”
Thế là từ lúc ấy, nhà nó luôn tràn ngập tiếng cười vì những trò nó bày ra.
Càng đi, nó càng thấy ở đây cũng hay hay. Rộng, thoáng mà lại yên tĩnh, vắng người nữa. ( TG: Lúc học thôi bà ơi, thử lúc ra chơi xem có đông như kiến không!)
Ý nghĩ vừa dứt thì...
“Nè, hôm qua có chuyện gì thế?”
“Không có gì đâu anh! Chẳng qua là mấy đứa hấp ngứa đòn ý mà!”
“...”
Nó nghe có tiếng người khuất sau bụi cây. Đó là 2 chàng trai trông có vẻ dễ gần và điển trai. Họ đang trao đổi việc gì đó nên nó không muốn làm phiền
ð Nó đi thẳng.
Nhưng vừa đi được mấy bước thì:
“À, mày có thấy con nhóc mới chuyển tới đây sáng nay không? Mới chân ướt chân ráo bước vào trường mà đã tỏ vẻ gớm! Nhìn thì rõ lạnh, trông mặt cũng gọi là có tí nhan sắc nhưng thấy thằng Kỳ nhà mình thì cũng tớn hết lên.”
“Chuẩn luôn anh! Chắc IQ cũng 1 chữ số như mấy đứa hám zai trường này!”
Nghe được 1 đoạn hội thoại rất chi là ‘hay’ khiến nó phải dừng lại suy nghĩ. Theo cái trí nhớ dùng để trồng cây của nó thì sáng nay, nó là học sinh mới duy nhất.
“Whatttt?!! Hám zai? IQ 1 chữ số? Tỏ vẻ á? Mình có thế sao?”_ Nó tự nhủ và cố kìm nén cơn giận đang len lói trong lòng.
Vậy mà 2 tên kia vãn không ngừng, nó còn nghe rõ 1 câu:
“Nhưng không hiểu sao hôm nay ông Kỳ lại ban phát sự quan tâm 1 cách phung phí thế nhỉ? Thường ngày thấy gái là ông ấy tránh như tránh tà cơ mà. Hay lượng ‘đất’ trong ổng đang ngày 1 nhiều lên ta?”
Nghe xong câu này, cơn điên của nó đã lên đến đỉnh điểm. ‘Bay’ qua lùm cây, nó chống nạnh nhìn 2 tên đó:
“2 anh vừa nói gì thế?”
Bất ngờ trước sự xuất hiện của nó, 2 anh chàng sững người:
“Cô là ai?”
“Ai á? Tôi là cái người 2 anh đang nói xấu đó! Cái gì, tôi hám zai? IQ 1 chữ số? Tỏ vẻ á? Mấy anh dựa vào đâu mà phê phán tôi chứ? À, lại còn dám nói anh Kỳ của tôi đầu toàn đất nữa. 2 anh chán sống rồi à?”
Nhìn thẳng vào mặt 2 anh chàng, nó mắng họ như mẹ mắng con làm cho họ thoáng sợ nó.
“Nè, sao cô là con gái mà đanh đá quá vậy?” Người con trai có cái biển tên là Khang lên tiếng làm người tên Duy bên cạnh cũng hùa theo:
“Đúng đó! Con gái mà đanh đá như cô cẩn thận ế chồng đó!”
Nghe xong những lời khiêu chiến của 2 anh chàng, nó hít một hơi thật sâu, lùi lại vài bước như lấy đà làm 2 anh kia ngơ ngác và...
“Zaaaaaaaaa.....!!!!!!!”
Nó thẳng chân dá vào bả vai của mỗi người một phát đau điếng khiến Khang và Duy gục xuống đất.
Xong, nó phủi hai tay, quát to 1 câu trước khi bỏ đi:
“Không đanh đá thì làm sao trị được mấy anh! Đừng để tôi gặp lại 2 người nữa đó!”
2 anh chàng ức không được gì, nằm ăn vạ luôn trên bãi cỏ xanh mềm với cái bả vai đau nhức.
_Tối hôm đó...
“Ân à, hôm nay đi học vui không con?”
Vừa thấy nó ngồi vào bàn ăn, mama nó hỏi thăm ngay nhưng đáp lại thái độ quan tâm của bà, nó cau có:
“Vui gì đâu mẹ. Buổi đầu đi học đã bị bắt nạt rồi!”
“Phụt...!”
“Phụt...!!!”
“Khụ... Khụ... Khụ...!!!”
Nó vừa dứt lời, cả nhà nó đều phản ứng ngay lập tức do nghẹn cơm, sặc canh.
“Ế, cả nhà có ý gì đấy?” Hiểu được thái độ của m.n, nó nhăn mày.
“Không, không có gì đâu!” Chính Kỳ lắc đầu ngoai ngoái còn tay thì vớ lấy cốc nước tu ừng ực.
“Chúng nó lại bắt nạt được Ân nhà mình sao?” Mama nó nói đùa.
“Ý mẹ bảo con đanh đá sao?” Cái mặt nó dài ra, hiện rõ vẻ nũng nịu làm anh hai nó phải chen ngay 1 câu :
“Đứa nào bắt nạt nhóc tí liệt kê hết ra. Mai đi học, anh xử gọn! Dám bắt nạt em gái của Chính Kỳ này là không xong đâu.”
Nghe xong, nó cười toe toét:
“Oke, em yêu anh 2 nhất!”
Thế là từ lúc ấy, nhà nó luôn tràn ngập tiếng cười vì những trò nó bày ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.