Chương 12: Nhà thêm người ở
Vịt băng giá
31/03/2014
Thời gian thấm thoát trôi qua thật nhanh. Thoắt cái đã đến
chủ nhật rồi nên hôm nay, nó quyết định nướng 1 giấc thật đã trên cái giường
thân yêu mà không biết anh mình đi ra ngoài từ lúc nào.
Khi nó đang nướng đến độ khét lẹt thì…
“Kính kooong…..! Kính kooong…!!!!!!”
Tiếng chuông cửa nhà nó vang lên đầy vẻ thái độ phá đám.
Nhưng nó mặc kệ, không quan tâm, vẫn hồn nhiên ngủ tiếp.
“Kính kooong…..! Kính kooong…!!!!!!”
Thế nhưng tiếng chuông vẫn vang lên từng hồi như thúc giục người trong nhà ra mở cửa khiến nó hét lên, cáu gắt cuộn tròn mình lại trong chăn rồi với lấy 2 con gấu bông bịt tai lại.
“Kính kooong…..! Kính kooong…!!!!!!”
Cái hợp âm ấy vẫn không chịu buông tha cho nó làm Thiên Ân phải vùng dậy và đi xuống dưới nhà với đôi mắt nhắm nghiền.
Phóng mắt ra cánh cổng sắt, nó thấy mờ mờ bóng 3 chàng trai. Thấy lạ, Ân liền cố lết cái thân vàng ngọc của mình ra ngoài ấy.
Bây giờ trông nó vô cùng… vô cùng... vô cùng............ tàn tạ, tơi tả trong bộ đồ ngủ hình Đô- rê- mon xanh lè xanh lẹt và đôi dép đầu Pucca đỏ lòm. Trên tay nó còn là con thỏ bông to gần gấp đôi mình nữa nên trông nó giờ rất gióng 1 đứa trẻ lên 5 vừa ngủ dậy. Nếu phải sử dụng từ đúng chuyên môn để tả đầu tóc nó bây giờ thì đó sẽ là câu: ‘ Mẹt xà lù như con ** rù’
Ra đến cổng, 2 mắt nó vẫn nhắm chặt lại, hỏi mò:
“Ai thế? Làm gì ở đây?”
Nhưng người ngạc nhiên là 3 người đứng trước mặt nó chứ không phải Ân. Đại diện 2 người còn lại, 1 tên có vẻ to đầu nhất lên tiếng hỏi:
“Tụi tui hỏi cô mới đúng chứ? Đây là nhà bạn tui mà. Sao cô vào đc?”
Nghe xong, nó hơi ngờ ngờ về cái giọng này. Nó quen thuộc với ÂN đến mức dị thường nhưng nó nhất quyết không mở to mắt ra, chỉ lơ mơ:
“Tôi không biết bạn anh là thằng nào cả. Tôi chỉ biết đây là nhà tôi!”
“Cô nhận vơ à?????” Lần này, cả 3 tên cùng quát nó khiến bé Ân tức lắm:
“Vơ con khỉ!!! Các anh có biết phá đám giấc ngủ của Thiên Ân này là mang tội lớn không? Mà sao tôi nghe giọng mấy người cứ quen quen làm sao ấy!!”
Sau câu ấy, nó nghệt mặt ra để suy nghĩ gì đó. Mất đến 3’ nó mới nheo nheo mày:
“À... Tôi... tôi....”
“Nhận ra tụi tôi chưa?” Bỗng 1 tên khác trong bọn lên tiếng làm nói nó gật gù:
“À... Hình như.... Tôi vẫn chưa nhận ra mấy anh là ai!”
Câu này nó nói ra khiến 3 tên kia chết lặng. Cuối cùng thì cậu con trai bé nhát cũng lên tiếng nói với nó:
“Sao trí nhớ cô tệ thế?”
“Vậy ư? Nhưng trí nhớ của tôi dùng vào việc khác chứ không phải dùng vò việc nhớ mấy người là ai!!!!”
Ân cau mày trả lời bằng cái kiểu đanh đá.
Và cuộc cãi nhau đang hay thì...
“Xin hỏi đây có phải biệt thự Nguyễn gia không vậy?”
1 giọng nói con trai nữa vang lên. Giọng nói lần này rất trầm, rất ấm nhưng không cần biết nó ấm đến mức nào, Ân quát lên:
“Anh là ai thế? Sao hôm nay ai cũng muốn phá đám giấc ngủ của tôi thế?”
“Tôi là...”
“Mẹ mua cho em con heo đất í ò í o.... Heo không thèm ăn cơm, heo không thèm ăn bánh...”
Người đó chưa nói hết câu thì điện thoại nó reo lên.
Khó chịu rút điện thoại từ túi áo ra. Nó ấn nút nghe rồi hét lên mà không cần biết người bên kia đầu dây là ai:
“Đứa nào đấy???? Bộ mù giờ à? Mới 9h sáng đã gọi điện làm phiền người ta ngủ là sao?”
“Ê, nhìn lại số rồi hãy quát!” Vâng, người bị nó mắng chuẩn là Chính Kỳ. Nghe nó nói xong, anh liền hắng giọng khiến Ân giật mình nhưng 2 mắt vẫn nhắm nghiền:
“Ồ, em sorry anh nhiều lắm!”
“Ừ! Hôm nay 3 thằng bạn anh đến chơi đó. Nhóc gặp chúng nó chưa? À, hình như còn cả ÔNG QUẢN GIA GIÀ nữa đó! Nhóc thấy ai chưa?”
Bỏ qua vụ la hét của nó, Kỳ nghiêm túc trở lại. Vậy mà giọng nó vẫn đặc sệt tình trạng ngái ngủ:
“Em không biết! Chỉ biết bây giờ trước cửa nhà mình có 4 tên điên muốn phá giấc ngủ của em thôi!!! Hay anh thử tả qua bạn an hem xem nào??”
“Anh không biết tả thế nào nữa nhưng chắc 1 đứa đội mũ lưỡi phẳng hình đầu lâu, 1 đứa đội mũ Gucci màu xám còn đứa kia chắc đội mũ đinh!!!”
Sử dụng tất cả trí nhớ và chất xám của mình, Kỳ miêu tả 3 người bạn của anh 1 cách ‘quá chi tiết’.
Nghe anh nói vậy, nó liền quay qua nhìn 4 tên trước mắt rồi lẩm bẩm:
“Gucci xám??? Có! Trông mặt xấu zai kinh!
Mũ lưỡi phẳng hình đầu lâu??? Có! Nhìn như bị suy dinh dưỡng!!
Mũ đinh??? Có!!! Nhìn trông không khác con nhím là mấy!!!
Còn tên không có mũ… Hứ, anh không có mũ là ai thế anh Kỳ???”
“What??? Sao có 4 đứa? bạn anh chỉ là 3 thôi mà??? Đc rồi, đợi lát, anh về ngay!!!”
Sau câu hỏi ngạc nhiên, Kỳ cúp luôn máy rồi phi như bay về nhà. May sao Kỳ ở gần nhà nên chỉ mất 5’ thôi là anh đã có mặt trước cổng. ừ thấy anh, tên đội mũ Guci xám đã lên tiếng:
“Mày đi đâu mà giờ mới xuất hiện thế??? Con bé này là sao?”
“Lát tao nói cho!”
Chính Kỳ phũ 1 câu rồi quay sang nó, cười nhẹ:
“Mở cửa cho anh!”
“Anh là thừng nào vậy???”
Cứ tưởng nó sẽ tươi cười mở cửa thì câu nói anh nhận đc nó thế này đây. Tức quá, Kỳ thò tay qua cánh cổng sắt, cốc cho nó 1 phát không thương tiếc khiến con bé giật mình, tỉnh ngủ hẳn:
“What??? What did happen???”
“Mở cửa!!! Ở đó mà háp mới chả bừn!!!”
Anh gằn giọng mắng làm Thiên Ân phụng phịu ôm đầu và mở cửa ra.
Lúc ấy, Kỳ mới nhận thấy sự xuất hiện của người con trai lạ đứng gần đó. Trông người đó rất thư sinh với chiếc áo sơ mi trắng thả xuông và cái quần jean đen. Thấy lạ nên anh đành lên tiếng trước:
“Cậu là ai thế?”
“Tôi là Hạ Bảo... nhầm, tôi tên là Hạ Nhật Hoàng và là ÔNG GIẢN GIÀ của nhà!!!”
Nhớ lại câu ae nó nói chuyện hồi nãy, cậu lấy ra để nói đùa.
(Đúng, mọi người đang thắc mắc vì sao ở phần giới thiệu nhân vật, mình gọi cậu là Bảo Hoàng mà sao vào truyện lại thành Nhật Hoàng đúng không? Đây là Bảo Hàng còn lí do vì sao cậu lấy tên em mình Nhật Hoàng thì mấy bạn cứ đọc truyện là biết liền à!!!)
“Thật không đấy? Trông cậu trẻ thế thì làm sao là quả gia đc?” Nghe xong câu giới thiệu của cậu, Kỳ ngạc nhiên.
Sau đó anh xin phép ra ngoài gọi điện cho baba mình để kiểm chứng.
10’ sau...
“ÂN thối ơi, đây là quản gia ủa ae mình đó!”
Kỳ bước vào với vẻ mặt hớn hở làm nó cũng cười tươi, vẫy tay chào:
“Hello anh già!”
Xong, cái mặt nó chợt cau lại nhìn 3 người bên cạnh:
“Thế 3 ông này là ai???”
“Bạn anh đó! Tư giờ chúng nó sẽ ở cùng với ae mình trong lúc bama đi vắng.”
Anh nó cười, 1 nụ cười không thể nào tươi hơn đc nữa làm nó theo đà, gật cái rụp:
“Ờ...”
Nhưng, sau 2s tiêu thụ thông tin, nó liền hét lên:
“WHATTTTTTTTT...????”
Bây giờ, nó mới chính thức tỉnh ngủ 1 cách toàn diện:
“Anh nói cái gì??? Bao nhiêu người ở nhà mình???”
“3 thằng bạn anh và 1 anh quản gia già!”Kỳ vẫn chưa nhìn ra tâm trạng nó lúc này nên cực kỳ hồn nhiên.
Cố kìm nén tâm trạng lại, nó từ từ đi vào nhà và lên thẳng phòng mình.
Kỳ và m.n không hiểu gì nhưng cũng tự nhien đi vào.
Khoảng 15’ sau...
Nó từ trên gác bước xuống trong diện mạo hoàn toàn mới. Quần đùi ngắn đi kèm với áo cánh dơi tạo cho nó vẻ nhí nhảnh, đáng yêu khiến 4 anh chang khá sốc.
“Con nhóc này có liên quan gì đến mày thế?”
Anh chàng đội mũ lưỡi phẳng kéo Kỳ vào hỏi nhỏ. ĐÓ cũng là thắc mắc của 2 anh kia.
“Lát tụi mày biết liền à. Mà vào nhà rồi thì chúng mày bỏ mũ ra đi! Nhìn bí quá à!!!”
Trả lời bạn 1 cách lấp lửng, anh khiến thân phận của nó càng trở nên bí ẩn.
Tuy vẫn còn nghi ngờ về thân phận của nó nhưng nghe chủ nhà nói bỏ mũ thì 3 anh kia lập tức làm theo.
Mũ vừa được bỏ ra thì...
“Là mấy anh???” Nó hét lên ngạc nhiên vì những người đang đứng trước mặt nó là Phong, Khang và Duy- 3 kẻ thù đã ăn sâu vào tiềm thức của nó.
“Bây giờ cô mới nhận ra tụi tôi sao?” Khang thở dài nhìn nó
“Ủa, nhóc quen 3 đứa này à???” Kỳ kéo tay nó rồi hỏi.
“DẠ! Làm sao em quên được mấy tên đã chọc tức em được! Mà không nhầm thì em thấy Anh quản gia già nhà mình quen quen... Hình như là....” Nó trầm ngâm trả lời. Mãi lúc sau, nó mới reo lên:
“A..! Tên cướp truyện!”
Nghe nó nói xong thì Chính Kỳ được quả mắt tròn mắt dẹt nhìn cô em vì không hiểu gì:
“Nhóc có giấu anh gì không mà cái gì nhóc cũng biết vậy? Anh quản gia già nhóc biết có thể không có gì lạ nhưng sao đến 3 thằng bạn thân nhất của anh nhóc cũng biết là sao???”
Đến lúc này, nó như không quan tâm anh đanh huyên thuyên cái gì mà chỉ biến 1 phát từ hổ báo thành nụng nịu, yếu đuối.
“Anh, cả 4 người này đêu là 4 người gây tội, bắt nạt em hồi trước đó! Anh phải trả thù cho em!”
Phải nói lúc này trông nó cực kì lâm li bi đát, đáng thương vô cùng. Đôi mắt nó trở nên long lanh, nhẹ nhàng dụi dụi vào đầu anh làm Phong, Khang, Duy trợn tròn mắt ra. Từ lúc quen anh đến giờ, họ chưa thấy cô gái nào tự nhiên, không, phải nói là chưa bao giờ Kỳ lại tỏ cưng chiều đến vậy. Đến Bảo Linh anh cũng luôn cư xử 1 cách khoảng cách.
Vòng tay qua eo nó, anh nhẹ nhàng nói:
“Được rồi! Để anh!”
Xong, Kỳ quay lại sang đám bạn, nghiêm giọng:
“3 đứa mày đã ‘bắt nạt’ Ân của tao đúng không???”
“Ừ!!!”_ 3 anh đồng thanh và không có ý định cãi lại.
Nghe xong, Kỳ lại hỏi tiếp Bảo Hoàng:
“Có phải cậu là người đã tranh quyển Đô- rê- mon với Ân đúng không?”
Khác với thái độ thành khẩn của 3 tên kia, cậu lại đờ ra không hieur gì.
Đây là lần đầu cậu gặp m.n thì sao lấy đồ của nó được?
‘Khoan, hình như cậu ta vừa nhắc đến truyện thì phải... Chẳng lẽ....??? Nhật Hoàng!!!!!!!”
Sau 1 hồi đấu tranh nội tâm, cuối cùng cậu cũng hiểu ra vấn đề. Cách đây 1 tuần, cậu có nghe hắn kể về cô bé đánh hắn ở hiệu sách chỉ vì quyển truyện. Nếu lúc ấy Nhật Hoàng không tránh nhanh thì có thể hắn phải vào viện để chỉnh lại xương bả vai. Thật không ngờ đó lại là nó! Đúng là oan gia ngõ hẹp nhưng người xui là cậu chứ không phải ‘thủ phạm’ thật sự.
Chuyện đã thế, Bảo Hoàng đành chịu tội thay em mình:
“Ờ!”
“4 người cũng giỏi thật! Dám cả gan trêu Ân của tôi! Giờ sao đây????”
Giọng anh chợt lộ rõ vẻ cáu giận khiến 4 anh kia đành cười nịnh:
“Kỳ đẹp zai ơi, tụi mình là bạn lâu năm mà! Đừng vì 1 đứa con gái khiến tình cảm của chúng ta rạn nứt chứ!”
Nghe xong, Khang bị anh đáp cho cái ánh tóe lửa. Kỳ không nói gì, buông nó ra, từ từ đi về phía họ và...:
“Thì đúng rồi! Chúng mày là bạn tao mà! Còn anh quản gia già thì cùng là con trai vs nhau cả mà!”
Chính Kỳ cười 1 cách vô tư mà không biết đằng sau mình, 1 luồng sát khí đang dần rõ rệt.
“Nguyễn- Vũ- Chính- Kỳ!!! Anh chuẩn bị chết đi”
Đến khi nó gằn từng chữ lên thì anh mới hoảng hồn bỏ chạy:
“Ân ơi, tha cho anh đi!!!”
“Anh đững lại đó cho em! Dám coi bạn bè anh hơn em hả Hôm nay em cho anh chết!!!!”
Nó như 1 con sư tử dữ tợn lao vào tóm lấy Kỳ.
Tất cả những đòn nó tung ra đều rất hiểm. May sao, nhà mình cũng giỏi chứ không thì... tử sớm.
Ae nó đuổi nhau vòng quanh khu biệt thự xong thì lại chạy vào nhà.
Lần này, nó cố chạy thật nhanh lên trước anh rồi vung chân, đá 1 cú thật mạnh về phía Kỳ. Thoạt nhìn, ai cũng nghĩ quả này Kỳ chết chắc nhưng đung khoảnh khắc ấy thì...
“Bịch......!!!!!”
Chân nó giáng thẳng xuống cái bàn uống nước thủy tinh đằng sau Kỳ. Ngay sau đó là tạp âm thủy tinh tiếp đất:
“”Choang...oang....!!!!! Leng keng.... Leng keng.....!!!!!!”
Cú đá này khiến cả 5 anh chàng cùng rợn sống lưng.
Khuôn mặt nó ngày càng khó coi nên Kỳ đành xuống nước năn nỉ:
“Thôi, anh biết anh sai rồi! Nhóc đừng tức nữa!!!!!”
“Ê, con nhóc này là ai mà mày sợ quá cả mama mày thế?”
Không thể nén tò mò đc nữa, Phong kéo anh vào hỏi.
“Em gái tao đấy mày!”
Tuy loay hoay năn nỉ nó nhưng anh vẫn cố trả lời câu hỏi của thằng bạn.
Làn này, cả 4 người cùng giật mình.
Theo suy luận của họ thì nó bằng tuổi Kỳ nhưng trông 2 ae không giống nhau lắm nên không thể nào là sinh đôi đc. Mà ba anh thì chỉ có 1 vk thôi mà. Thế tóm lại là thế nào đây?
“Nói thật thì Ân nhà tao mới 19t thôi nhưng nó đã học xong chương trình Đại Học Havard từ khi 15t rồi và nó tiếp quản chi nhánh của Diamond ở bên Mỹ từ khi 8t cơ. Mới cả Ân sang Mỹ từ khi 4t nên 3 đứa chúng mày chưa gặp nên không biết là đúng rồi!”
Chính Kỳ nhăn nhó, khổ sở giải thích cho m.n nghe.
“Em đi lên gác đây!” Bỗng nó buông 1 câu hờ hững rồi đi thẳng lên trên.
“Sao em mày ngoan thế??? Tao thấy hơi lạ đó!” Nhìn theo dáng nó, Khang nói nhỏ với Kỳ mà anh phản đối lập tức:
“Ngoan cái đầu mày! Chúng mày đã nghe đến cái tên Sophia chưa?”
“Rồi! Nghe nói đó là chùm bang Evil- 1 trong những bang có thế lực nhất thế giới đó! Cô gái đó chưa ai đc gặp mặt cả. Đừng nói em mày có liên quan đến Sophia nha!”
Phong ngờ vực nói.
“ Không có liên quan...”
“Thế là tốt!”
Kỳ chưa nói xong thì đã bị ngát lời nên anh bức xúc quát lên:
“Nó là Sophia đó chứ liên quan gì!!!!!”
Nghe xong, mấy anh kia được dịp sốc tập 2.
Họ không tin vào những gì mình đang nghe nữa.
Ai cũng tròn mắt ra nhìn nhau không thốt lên lời.
Còn nó, từ lúc ấy, nó chỉ ở lì trong phòng làm Kỳ lo sốt vó.
Đây quả thật không giống tính cách nó 1 chút nào. Bình thường cứ gặp chuyện như thế thì nó sẽ đập phá đồ đạc hoặc phản đối gay gắt chứ không im ắng như vậy.
Điều đó làm anh cực lo luôn!
Khi nó đang nướng đến độ khét lẹt thì…
“Kính kooong…..! Kính kooong…!!!!!!”
Tiếng chuông cửa nhà nó vang lên đầy vẻ thái độ phá đám.
Nhưng nó mặc kệ, không quan tâm, vẫn hồn nhiên ngủ tiếp.
“Kính kooong…..! Kính kooong…!!!!!!”
Thế nhưng tiếng chuông vẫn vang lên từng hồi như thúc giục người trong nhà ra mở cửa khiến nó hét lên, cáu gắt cuộn tròn mình lại trong chăn rồi với lấy 2 con gấu bông bịt tai lại.
“Kính kooong…..! Kính kooong…!!!!!!”
Cái hợp âm ấy vẫn không chịu buông tha cho nó làm Thiên Ân phải vùng dậy và đi xuống dưới nhà với đôi mắt nhắm nghiền.
Phóng mắt ra cánh cổng sắt, nó thấy mờ mờ bóng 3 chàng trai. Thấy lạ, Ân liền cố lết cái thân vàng ngọc của mình ra ngoài ấy.
Bây giờ trông nó vô cùng… vô cùng... vô cùng............ tàn tạ, tơi tả trong bộ đồ ngủ hình Đô- rê- mon xanh lè xanh lẹt và đôi dép đầu Pucca đỏ lòm. Trên tay nó còn là con thỏ bông to gần gấp đôi mình nữa nên trông nó giờ rất gióng 1 đứa trẻ lên 5 vừa ngủ dậy. Nếu phải sử dụng từ đúng chuyên môn để tả đầu tóc nó bây giờ thì đó sẽ là câu: ‘ Mẹt xà lù như con ** rù’
Ra đến cổng, 2 mắt nó vẫn nhắm chặt lại, hỏi mò:
“Ai thế? Làm gì ở đây?”
Nhưng người ngạc nhiên là 3 người đứng trước mặt nó chứ không phải Ân. Đại diện 2 người còn lại, 1 tên có vẻ to đầu nhất lên tiếng hỏi:
“Tụi tui hỏi cô mới đúng chứ? Đây là nhà bạn tui mà. Sao cô vào đc?”
Nghe xong, nó hơi ngờ ngờ về cái giọng này. Nó quen thuộc với ÂN đến mức dị thường nhưng nó nhất quyết không mở to mắt ra, chỉ lơ mơ:
“Tôi không biết bạn anh là thằng nào cả. Tôi chỉ biết đây là nhà tôi!”
“Cô nhận vơ à?????” Lần này, cả 3 tên cùng quát nó khiến bé Ân tức lắm:
“Vơ con khỉ!!! Các anh có biết phá đám giấc ngủ của Thiên Ân này là mang tội lớn không? Mà sao tôi nghe giọng mấy người cứ quen quen làm sao ấy!!”
Sau câu ấy, nó nghệt mặt ra để suy nghĩ gì đó. Mất đến 3’ nó mới nheo nheo mày:
“À... Tôi... tôi....”
“Nhận ra tụi tôi chưa?” Bỗng 1 tên khác trong bọn lên tiếng làm nói nó gật gù:
“À... Hình như.... Tôi vẫn chưa nhận ra mấy anh là ai!”
Câu này nó nói ra khiến 3 tên kia chết lặng. Cuối cùng thì cậu con trai bé nhát cũng lên tiếng nói với nó:
“Sao trí nhớ cô tệ thế?”
“Vậy ư? Nhưng trí nhớ của tôi dùng vào việc khác chứ không phải dùng vò việc nhớ mấy người là ai!!!!”
Ân cau mày trả lời bằng cái kiểu đanh đá.
Và cuộc cãi nhau đang hay thì...
“Xin hỏi đây có phải biệt thự Nguyễn gia không vậy?”
1 giọng nói con trai nữa vang lên. Giọng nói lần này rất trầm, rất ấm nhưng không cần biết nó ấm đến mức nào, Ân quát lên:
“Anh là ai thế? Sao hôm nay ai cũng muốn phá đám giấc ngủ của tôi thế?”
“Tôi là...”
“Mẹ mua cho em con heo đất í ò í o.... Heo không thèm ăn cơm, heo không thèm ăn bánh...”
Người đó chưa nói hết câu thì điện thoại nó reo lên.
Khó chịu rút điện thoại từ túi áo ra. Nó ấn nút nghe rồi hét lên mà không cần biết người bên kia đầu dây là ai:
“Đứa nào đấy???? Bộ mù giờ à? Mới 9h sáng đã gọi điện làm phiền người ta ngủ là sao?”
“Ê, nhìn lại số rồi hãy quát!” Vâng, người bị nó mắng chuẩn là Chính Kỳ. Nghe nó nói xong, anh liền hắng giọng khiến Ân giật mình nhưng 2 mắt vẫn nhắm nghiền:
“Ồ, em sorry anh nhiều lắm!”
“Ừ! Hôm nay 3 thằng bạn anh đến chơi đó. Nhóc gặp chúng nó chưa? À, hình như còn cả ÔNG QUẢN GIA GIÀ nữa đó! Nhóc thấy ai chưa?”
Bỏ qua vụ la hét của nó, Kỳ nghiêm túc trở lại. Vậy mà giọng nó vẫn đặc sệt tình trạng ngái ngủ:
“Em không biết! Chỉ biết bây giờ trước cửa nhà mình có 4 tên điên muốn phá giấc ngủ của em thôi!!! Hay anh thử tả qua bạn an hem xem nào??”
“Anh không biết tả thế nào nữa nhưng chắc 1 đứa đội mũ lưỡi phẳng hình đầu lâu, 1 đứa đội mũ Gucci màu xám còn đứa kia chắc đội mũ đinh!!!”
Sử dụng tất cả trí nhớ và chất xám của mình, Kỳ miêu tả 3 người bạn của anh 1 cách ‘quá chi tiết’.
Nghe anh nói vậy, nó liền quay qua nhìn 4 tên trước mắt rồi lẩm bẩm:
“Gucci xám??? Có! Trông mặt xấu zai kinh!
Mũ lưỡi phẳng hình đầu lâu??? Có! Nhìn như bị suy dinh dưỡng!!
Mũ đinh??? Có!!! Nhìn trông không khác con nhím là mấy!!!
Còn tên không có mũ… Hứ, anh không có mũ là ai thế anh Kỳ???”
“What??? Sao có 4 đứa? bạn anh chỉ là 3 thôi mà??? Đc rồi, đợi lát, anh về ngay!!!”
Sau câu hỏi ngạc nhiên, Kỳ cúp luôn máy rồi phi như bay về nhà. May sao Kỳ ở gần nhà nên chỉ mất 5’ thôi là anh đã có mặt trước cổng. ừ thấy anh, tên đội mũ Guci xám đã lên tiếng:
“Mày đi đâu mà giờ mới xuất hiện thế??? Con bé này là sao?”
“Lát tao nói cho!”
Chính Kỳ phũ 1 câu rồi quay sang nó, cười nhẹ:
“Mở cửa cho anh!”
“Anh là thừng nào vậy???”
Cứ tưởng nó sẽ tươi cười mở cửa thì câu nói anh nhận đc nó thế này đây. Tức quá, Kỳ thò tay qua cánh cổng sắt, cốc cho nó 1 phát không thương tiếc khiến con bé giật mình, tỉnh ngủ hẳn:
“What??? What did happen???”
“Mở cửa!!! Ở đó mà háp mới chả bừn!!!”
Anh gằn giọng mắng làm Thiên Ân phụng phịu ôm đầu và mở cửa ra.
Lúc ấy, Kỳ mới nhận thấy sự xuất hiện của người con trai lạ đứng gần đó. Trông người đó rất thư sinh với chiếc áo sơ mi trắng thả xuông và cái quần jean đen. Thấy lạ nên anh đành lên tiếng trước:
“Cậu là ai thế?”
“Tôi là Hạ Bảo... nhầm, tôi tên là Hạ Nhật Hoàng và là ÔNG GIẢN GIÀ của nhà!!!”
Nhớ lại câu ae nó nói chuyện hồi nãy, cậu lấy ra để nói đùa.
(Đúng, mọi người đang thắc mắc vì sao ở phần giới thiệu nhân vật, mình gọi cậu là Bảo Hoàng mà sao vào truyện lại thành Nhật Hoàng đúng không? Đây là Bảo Hàng còn lí do vì sao cậu lấy tên em mình Nhật Hoàng thì mấy bạn cứ đọc truyện là biết liền à!!!)
“Thật không đấy? Trông cậu trẻ thế thì làm sao là quả gia đc?” Nghe xong câu giới thiệu của cậu, Kỳ ngạc nhiên.
Sau đó anh xin phép ra ngoài gọi điện cho baba mình để kiểm chứng.
10’ sau...
“ÂN thối ơi, đây là quản gia ủa ae mình đó!”
Kỳ bước vào với vẻ mặt hớn hở làm nó cũng cười tươi, vẫy tay chào:
“Hello anh già!”
Xong, cái mặt nó chợt cau lại nhìn 3 người bên cạnh:
“Thế 3 ông này là ai???”
“Bạn anh đó! Tư giờ chúng nó sẽ ở cùng với ae mình trong lúc bama đi vắng.”
Anh nó cười, 1 nụ cười không thể nào tươi hơn đc nữa làm nó theo đà, gật cái rụp:
“Ờ...”
Nhưng, sau 2s tiêu thụ thông tin, nó liền hét lên:
“WHATTTTTTTTT...????”
Bây giờ, nó mới chính thức tỉnh ngủ 1 cách toàn diện:
“Anh nói cái gì??? Bao nhiêu người ở nhà mình???”
“3 thằng bạn anh và 1 anh quản gia già!”Kỳ vẫn chưa nhìn ra tâm trạng nó lúc này nên cực kỳ hồn nhiên.
Cố kìm nén tâm trạng lại, nó từ từ đi vào nhà và lên thẳng phòng mình.
Kỳ và m.n không hiểu gì nhưng cũng tự nhien đi vào.
Khoảng 15’ sau...
Nó từ trên gác bước xuống trong diện mạo hoàn toàn mới. Quần đùi ngắn đi kèm với áo cánh dơi tạo cho nó vẻ nhí nhảnh, đáng yêu khiến 4 anh chang khá sốc.
“Con nhóc này có liên quan gì đến mày thế?”
Anh chàng đội mũ lưỡi phẳng kéo Kỳ vào hỏi nhỏ. ĐÓ cũng là thắc mắc của 2 anh kia.
“Lát tụi mày biết liền à. Mà vào nhà rồi thì chúng mày bỏ mũ ra đi! Nhìn bí quá à!!!”
Trả lời bạn 1 cách lấp lửng, anh khiến thân phận của nó càng trở nên bí ẩn.
Tuy vẫn còn nghi ngờ về thân phận của nó nhưng nghe chủ nhà nói bỏ mũ thì 3 anh kia lập tức làm theo.
Mũ vừa được bỏ ra thì...
“Là mấy anh???” Nó hét lên ngạc nhiên vì những người đang đứng trước mặt nó là Phong, Khang và Duy- 3 kẻ thù đã ăn sâu vào tiềm thức của nó.
“Bây giờ cô mới nhận ra tụi tôi sao?” Khang thở dài nhìn nó
“Ủa, nhóc quen 3 đứa này à???” Kỳ kéo tay nó rồi hỏi.
“DẠ! Làm sao em quên được mấy tên đã chọc tức em được! Mà không nhầm thì em thấy Anh quản gia già nhà mình quen quen... Hình như là....” Nó trầm ngâm trả lời. Mãi lúc sau, nó mới reo lên:
“A..! Tên cướp truyện!”
Nghe nó nói xong thì Chính Kỳ được quả mắt tròn mắt dẹt nhìn cô em vì không hiểu gì:
“Nhóc có giấu anh gì không mà cái gì nhóc cũng biết vậy? Anh quản gia già nhóc biết có thể không có gì lạ nhưng sao đến 3 thằng bạn thân nhất của anh nhóc cũng biết là sao???”
Đến lúc này, nó như không quan tâm anh đanh huyên thuyên cái gì mà chỉ biến 1 phát từ hổ báo thành nụng nịu, yếu đuối.
“Anh, cả 4 người này đêu là 4 người gây tội, bắt nạt em hồi trước đó! Anh phải trả thù cho em!”
Phải nói lúc này trông nó cực kì lâm li bi đát, đáng thương vô cùng. Đôi mắt nó trở nên long lanh, nhẹ nhàng dụi dụi vào đầu anh làm Phong, Khang, Duy trợn tròn mắt ra. Từ lúc quen anh đến giờ, họ chưa thấy cô gái nào tự nhiên, không, phải nói là chưa bao giờ Kỳ lại tỏ cưng chiều đến vậy. Đến Bảo Linh anh cũng luôn cư xử 1 cách khoảng cách.
Vòng tay qua eo nó, anh nhẹ nhàng nói:
“Được rồi! Để anh!”
Xong, Kỳ quay lại sang đám bạn, nghiêm giọng:
“3 đứa mày đã ‘bắt nạt’ Ân của tao đúng không???”
“Ừ!!!”_ 3 anh đồng thanh và không có ý định cãi lại.
Nghe xong, Kỳ lại hỏi tiếp Bảo Hoàng:
“Có phải cậu là người đã tranh quyển Đô- rê- mon với Ân đúng không?”
Khác với thái độ thành khẩn của 3 tên kia, cậu lại đờ ra không hieur gì.
Đây là lần đầu cậu gặp m.n thì sao lấy đồ của nó được?
‘Khoan, hình như cậu ta vừa nhắc đến truyện thì phải... Chẳng lẽ....??? Nhật Hoàng!!!!!!!”
Sau 1 hồi đấu tranh nội tâm, cuối cùng cậu cũng hiểu ra vấn đề. Cách đây 1 tuần, cậu có nghe hắn kể về cô bé đánh hắn ở hiệu sách chỉ vì quyển truyện. Nếu lúc ấy Nhật Hoàng không tránh nhanh thì có thể hắn phải vào viện để chỉnh lại xương bả vai. Thật không ngờ đó lại là nó! Đúng là oan gia ngõ hẹp nhưng người xui là cậu chứ không phải ‘thủ phạm’ thật sự.
Chuyện đã thế, Bảo Hoàng đành chịu tội thay em mình:
“Ờ!”
“4 người cũng giỏi thật! Dám cả gan trêu Ân của tôi! Giờ sao đây????”
Giọng anh chợt lộ rõ vẻ cáu giận khiến 4 anh kia đành cười nịnh:
“Kỳ đẹp zai ơi, tụi mình là bạn lâu năm mà! Đừng vì 1 đứa con gái khiến tình cảm của chúng ta rạn nứt chứ!”
Nghe xong, Khang bị anh đáp cho cái ánh tóe lửa. Kỳ không nói gì, buông nó ra, từ từ đi về phía họ và...:
“Thì đúng rồi! Chúng mày là bạn tao mà! Còn anh quản gia già thì cùng là con trai vs nhau cả mà!”
Chính Kỳ cười 1 cách vô tư mà không biết đằng sau mình, 1 luồng sát khí đang dần rõ rệt.
“Nguyễn- Vũ- Chính- Kỳ!!! Anh chuẩn bị chết đi”
Đến khi nó gằn từng chữ lên thì anh mới hoảng hồn bỏ chạy:
“Ân ơi, tha cho anh đi!!!”
“Anh đững lại đó cho em! Dám coi bạn bè anh hơn em hả Hôm nay em cho anh chết!!!!”
Nó như 1 con sư tử dữ tợn lao vào tóm lấy Kỳ.
Tất cả những đòn nó tung ra đều rất hiểm. May sao, nhà mình cũng giỏi chứ không thì... tử sớm.
Ae nó đuổi nhau vòng quanh khu biệt thự xong thì lại chạy vào nhà.
Lần này, nó cố chạy thật nhanh lên trước anh rồi vung chân, đá 1 cú thật mạnh về phía Kỳ. Thoạt nhìn, ai cũng nghĩ quả này Kỳ chết chắc nhưng đung khoảnh khắc ấy thì...
“Bịch......!!!!!”
Chân nó giáng thẳng xuống cái bàn uống nước thủy tinh đằng sau Kỳ. Ngay sau đó là tạp âm thủy tinh tiếp đất:
“”Choang...oang....!!!!! Leng keng.... Leng keng.....!!!!!!”
Cú đá này khiến cả 5 anh chàng cùng rợn sống lưng.
Khuôn mặt nó ngày càng khó coi nên Kỳ đành xuống nước năn nỉ:
“Thôi, anh biết anh sai rồi! Nhóc đừng tức nữa!!!!!”
“Ê, con nhóc này là ai mà mày sợ quá cả mama mày thế?”
Không thể nén tò mò đc nữa, Phong kéo anh vào hỏi.
“Em gái tao đấy mày!”
Tuy loay hoay năn nỉ nó nhưng anh vẫn cố trả lời câu hỏi của thằng bạn.
Làn này, cả 4 người cùng giật mình.
Theo suy luận của họ thì nó bằng tuổi Kỳ nhưng trông 2 ae không giống nhau lắm nên không thể nào là sinh đôi đc. Mà ba anh thì chỉ có 1 vk thôi mà. Thế tóm lại là thế nào đây?
“Nói thật thì Ân nhà tao mới 19t thôi nhưng nó đã học xong chương trình Đại Học Havard từ khi 15t rồi và nó tiếp quản chi nhánh của Diamond ở bên Mỹ từ khi 8t cơ. Mới cả Ân sang Mỹ từ khi 4t nên 3 đứa chúng mày chưa gặp nên không biết là đúng rồi!”
Chính Kỳ nhăn nhó, khổ sở giải thích cho m.n nghe.
“Em đi lên gác đây!” Bỗng nó buông 1 câu hờ hững rồi đi thẳng lên trên.
“Sao em mày ngoan thế??? Tao thấy hơi lạ đó!” Nhìn theo dáng nó, Khang nói nhỏ với Kỳ mà anh phản đối lập tức:
“Ngoan cái đầu mày! Chúng mày đã nghe đến cái tên Sophia chưa?”
“Rồi! Nghe nói đó là chùm bang Evil- 1 trong những bang có thế lực nhất thế giới đó! Cô gái đó chưa ai đc gặp mặt cả. Đừng nói em mày có liên quan đến Sophia nha!”
Phong ngờ vực nói.
“ Không có liên quan...”
“Thế là tốt!”
Kỳ chưa nói xong thì đã bị ngát lời nên anh bức xúc quát lên:
“Nó là Sophia đó chứ liên quan gì!!!!!”
Nghe xong, mấy anh kia được dịp sốc tập 2.
Họ không tin vào những gì mình đang nghe nữa.
Ai cũng tròn mắt ra nhìn nhau không thốt lên lời.
Còn nó, từ lúc ấy, nó chỉ ở lì trong phòng làm Kỳ lo sốt vó.
Đây quả thật không giống tính cách nó 1 chút nào. Bình thường cứ gặp chuyện như thế thì nó sẽ đập phá đồ đạc hoặc phản đối gay gắt chứ không im ắng như vậy.
Điều đó làm anh cực lo luôn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.