Chương 4: Rắc rối đầu tiên
Vịt băng giá
31/03/2014
Tiếng chuông vào học đã vang lên, báo hiệu giờ vào lớp đã đến.
Chia tay anh mình xong, nó đi lên lớp.
Ngang qua dãy bàn đầu để về chõ, nó bị chân của ai đó chìa ra ngáng. Nhưng với 15 năm học võ, cái trò mèo này không thể làm gì được nó. Nhìn lại người vừa cố ý gây chiến với mình, nó gắt:
“Chị có ý gì với tôi hả?”
“Đâu, mình có ý gì đâu. Tại bạn đi không nhìn chân mình đang duỗi ấy chứ!” Cô ả vênh mặt, cao ngạo nhìn nó.
Đương nhiên, với bản tính hiền như cọp cái của mình, nó chỉ cười khẩy rồi................:
“Bich!!!!!!!!”_ Không thương tiếc đạp thẳng vào chân ả khiến ả kêu oai oái.
Vui mừng trước chiến công của mình, nó giả bộ hối lỗi:
“ỐI, tôi xin lỗi chị nha! Tôi chỉ định đạp con gián nhưng không biết mắt mũi làm sao lại lỡ đạp vào chân chị! Sorry nha!”
Xong, nó ung dung đi về chỗ ngồi. Vừa lúc cô giáo vào nên buổi học được diễn ra ngay tức khắc. Được khoảng 5’ thì...
“RẦM!!!” Cánh cửa phòng học bị ai đó đá tung ra làm ngát mạch cảm xúc giảng bài của bà cô môn Quản lý- kinh doanh. Nhìn ‘tên tội phạm’ vừa phá cửa, bà gằn lên từng tiếng:
“Trần...Vũ...Hoàng...Phong...!!!”
“Xin lỗi cô, em đến muộn!” Anh chỉ nhăn nhở nói một câu rồi thư thả đi về chỗ ngồi, mặc cho bà cô trên bục giảng đang tức điên.
Bấy giờ nó đang nằm ngủ ngon lành trên bàn, tai đeo headphone nên những chuyện đang xảy ra, nó không hề biết. Mà có thức thì nó cũng chẳng quan tâm. Vậy mà không gian yên lặng của nó không kéo dài được lâu.
Đang mơ đẹp thì nó bừng tỉnh khi bên tai vang rõ 3 chữ ‘Cô là ai?’
Dụi dụi hai mắt, nó vẫn chẳng nói gì làm người đó lồng lộn quát lên lần nữa:
“Ai cho cô ngồi chỗ của tôi?”
“Tự ngồi!” Nó đáp lại anh 1 câu cụt lủn
“Đi ra!” Phong lại gầm lên
“Không! Anh không ngồi thì thôi, cớ gì đuổi tôi đi?” Nó tỏ vẻ triết lí bà già để chọc tức anh.
Thế là nó và anh xảy ra cuộc chiến đấu khẩu. Cứ mỗi người 1 câu, không ai nhường ai.
Đến khi cuộc cãi vã lên đến đỉnh điểm thì...
“Trần Vũ Hoàng Phong! Nguyễn Vũ Thiên Ân! Đề nghị 2 cô cậu đi ra ngoài cãi nhau. Đừng có làm ảnh hưởng đến giờ học của tôi.” Bà cô nó nghe không được nữa nên bà quát ầm lớp lên.
“Được, ra thì ra!” Vô thức, nó và Phong cùng đồng thanh.
Cũng chẳng nghĩ gì nhiều, nó xách cặp lên rồi đi luôn rra ngoài lớp mà không quên chào tạm biệt cô giáo và các bạn
Ngang qua dãy bàn đầu để về chõ, nó bị chân của ai đó chìa ra ngáng. Nhưng với 15 năm học võ, cái trò mèo này không thể làm gì được nó. Nhìn lại người vừa cố ý gây chiến với mình, nó gắt:
“Chị có ý gì với tôi hả?”
“Đâu, mình có ý gì đâu. Tại bạn đi không nhìn chân mình đang duỗi ấy chứ!” Cô ả vênh mặt, cao ngạo nhìn nó.
Đương nhiên, với bản tính hiền như cọp cái của mình, nó chỉ cười khẩy rồi................:
“Bich!!!!!!!!”_ Không thương tiếc đạp thẳng vào chân ả khiến ả kêu oai oái.
Vui mừng trước chiến công của mình, nó giả bộ hối lỗi:
“ỐI, tôi xin lỗi chị nha! Tôi chỉ định đạp con gián nhưng không biết mắt mũi làm sao lại lỡ đạp vào chân chị! Sorry nha!”
Xong, nó ung dung đi về chỗ ngồi. Vừa lúc cô giáo vào nên buổi học được diễn ra ngay tức khắc. Được khoảng 5’ thì...
“RẦM!!!” Cánh cửa phòng học bị ai đó đá tung ra làm ngát mạch cảm xúc giảng bài của bà cô môn Quản lý- kinh doanh. Nhìn ‘tên tội phạm’ vừa phá cửa, bà gằn lên từng tiếng:
“Trần...Vũ...Hoàng...Phong...!!!”
“Xin lỗi cô, em đến muộn!” Anh chỉ nhăn nhở nói một câu rồi thư thả đi về chỗ ngồi, mặc cho bà cô trên bục giảng đang tức điên.
Bấy giờ nó đang nằm ngủ ngon lành trên bàn, tai đeo headphone nên những chuyện đang xảy ra, nó không hề biết. Mà có thức thì nó cũng chẳng quan tâm. Vậy mà không gian yên lặng của nó không kéo dài được lâu.
Đang mơ đẹp thì nó bừng tỉnh khi bên tai vang rõ 3 chữ ‘Cô là ai?’
Dụi dụi hai mắt, nó vẫn chẳng nói gì làm người đó lồng lộn quát lên lần nữa:
“Ai cho cô ngồi chỗ của tôi?”
“Tự ngồi!” Nó đáp lại anh 1 câu cụt lủn
“Đi ra!” Phong lại gầm lên
“Không! Anh không ngồi thì thôi, cớ gì đuổi tôi đi?” Nó tỏ vẻ triết lí bà già để chọc tức anh.
Thế là nó và anh xảy ra cuộc chiến đấu khẩu. Cứ mỗi người 1 câu, không ai nhường ai.
Đến khi cuộc cãi vã lên đến đỉnh điểm thì...
“Trần Vũ Hoàng Phong! Nguyễn Vũ Thiên Ân! Đề nghị 2 cô cậu đi ra ngoài cãi nhau. Đừng có làm ảnh hưởng đến giờ học của tôi.” Bà cô nó nghe không được nữa nên bà quát ầm lớp lên.
“Được, ra thì ra!” Vô thức, nó và Phong cùng đồng thanh.
Cũng chẳng nghĩ gì nhiều, nó xách cặp lên rồi đi luôn rra ngoài lớp mà không quên chào tạm biệt cô giáo và các bạn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.