Chương 5: Anh rể lừa em vợ 2
Tây Hồng Thị Đỗi Phiên Gia
02/01/2023
Edit: MOE (Thiên Ngọc)
“Thích sao? Có thích đại dươиɠ ѵậŧ anh hay không? Có thích bị anh làm hay không?”
“Thích a a a….. em thích tỷ phu……”
Triệu Nhạc Duẫn ý thức được bản thân dưới tình huống như vậy nói ra giấu ở trong lòng thật lâu, bất quá anh rể sẽ không để ý đi?
Cậu không biết nên vui hay buồn ôm Nhậm Quân Hạo, mở đùi bị nam nhân thô bạo thao huyệt, miệng không ngừng kêu thích.
Cậu đầy mặt mị thái, khóe mắt phiếm hồng mang xuân sắc, thân mình trắng nõn theo nam nhân thao lộng lắc lư.
Nhậm Quân Hạo cảm thấy nhìn em vợ như thế nào cũng tốt, lại là song. Thân thể mẫn cảm lại dâʍ đãиɠ, dù không bỏ thuốc cậu, côn ŧᏂịŧ thao vào cũng sẽ khuất phục, đến lúc đó vẫn sẽ khóc kêu cầu thao, càng quan trọng là, Triệu Nhạc Duẫn thích hắn.
“Tỷ phu cũng thích Tiểu Duẫn.”
Nhậm Quân Hạo ra ra vào vào trên người cậu, vùi đầu mãnh làm. Tao động tràn ra dâʍ ŧᏂủy̠ ngâm cự căn, suối nước nóng thoải mái không thôi, hắn liếʍ hôn khóe mắt vành tai cậu em vợ.
“Huyệt Tiểu Duẫn thật đẹp, hút anh thật thoải mái.”
Huyệt Triệu Nhạc Duẫn bị hắn cuồng thao bị khai bao không bao lâu, còn nghe được tỷ phu đáp lại mình thổ lộ. Dù biết nam nhân ở động tình nói lời âu yếm, không chắc là thật, cậu vẫn vô cùng kích động, nhiệt liệt đáp lại nam nhân.
“Sao khóc? Đau không?”
Nhậm Quân Hạo ôn nhu liếʍ đi nước mắt, dưới háng lại tương phản, động tác càng thêm hung ác cuồng loạn, cuồng phong bão tố tàn sát bừa bãi thao làm, thẳng thao đến cậu tứ chi loạn run, cao giọng khóc kêu da^ʍ kêu.
“A a a….. không…. không phải…. bởi vì…. ân a…. bởi vì thật vui…. ô…. tỷ phu…. tỷ phu thao em đi…. a thao hỏng cũng không quan trọng…..”
Triệu Nhạc Duẫn rêи ɾỉ, hắn càng thao càng sâu, cung khẩu lại một lần bị lấp đầy. Cự long thô dài thao tường thịt thành hình dạng côn ŧᏂịŧ, đại qυყ đầυ hung hăng nghiền áp mềm thịt. Mỗi một lần đi tới lui về, kɧoáı ©ảʍ từ thịt non truyền đến.
Cậu bị nam nhân kịch liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ cắm làm, nam nhân bỗng nhiên duỗi tay đến chỗ hai người giao hợp, sờ sờ huyệt khẩu, lại hướng lên trên một chút, sờ đến âm đế, nhéo thịt viên xoa nắn, thủ pháp thập phần không dịu dàng.
“Không! Ân a a a….”
Triệu Nhạc Duẫn đã từng trải qua kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, thân thể cậu như không chứa nổi càng nhiều kɧoáı ©ảʍ kɧoáı ©ảʍ khiến cậu cao trào mãnh liệt. Một tay nam nhân đè lại đùi cậu, một tay đùa bỡn âm đế chưa từng được chiếu cố. Triệu Nhạc Duẫn điên cuồng lắc đầu, miệng khóc kêu từ bỏ, thư huyệt và kê kê lại cùng nhau cao trào.
Tao thủy ấm áp từ hoa tâm phun ra, cậu trợn to hai mắt đẫm lệ, cao trào bị hắn cuồng trừu mãnh cắm, giống như muốn thao xuyến tử ©υиɠ, làm cậu hoàn toàn thất thần, từ yết hầu tràn ra kêu thảm thiết hít thở không thông. Đại điểu một lần lại một lần đảo lộng nhục huyệt triều xuy nước sốt.
“Ô ô sắp hỏng rồi……”
Triệu Nhạc Duẫn thất thần nghiêng đầu, nước mắt trong suốt không ngừng chảy xuống. Thân thể bị đỉnh lắc lư, không khép được miệng chảy ra nước bọt, ngay cả đầu lưỡi cũng vươn ra một chút, như búp bê tìиɧ ɖu͙© chỉ còn lại công dụng bị nam nhân thao huyệt.
Nam căn ở tao huyệt thao vui sướиɠ, sướиɠ đến hắn càng thêm dùng sức ra vào da^ʍ huyệt tiêu hồn. Nhục trụ bọc đầy chất lỏng hai người bọn họ.
Lúc tao huyệt Triệu Nhạc Duẫn lại một lần ăn tới tϊиɧ ɖϊ©h͙ hắn, cũng cầm lòng không đậu cao trào.
“Ô thật nóng…”
Tử ©υиɠ rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ nam nhân, tử ©υиɠ trướng đến khó chịu, bụng nhỏ phồng lên độ cung không bình thường.
Không biết qua bao lâu, Nhậm Quân Hạo cuối cùng rút ra. Đồ vật bị lấp ở bên trong một chảy ra bên ngoài, giống như vô tận. Triệu Nhạc Duẫn cảm thấy thẹn, lúc Nhậm Quân Hạo muốn cùng cậu đi tắm rửa, cậu đỏ mặt nhặt lên quần áo của mình một hai phải về phòng mình tắm.
“Còn thẹn thùng?”
Nhậm Quân Hạo sờ sờ tóc cậu, thở dài, “Là trách anh sao?”
Triệu Nhạc Duẫn trong lòng hoảng hốt, ngẩng đầu mắt ướt dầm dề nhìn hắn.
“Không phải em, sao em có khả năng chán ghét tỷ phu? Chúng ta đều như vậy…”
Cậu mới vừa bị yêu thương, đôi mắt nhỏ ai oán đều mang theo tao khí. Nhậm Quân Hạo xem đến lại muốn đùa em vợ thẹn thùng áp đảo thao nhiều vài lần, bất quá xem ra cậu chịu không nổi.
“Vậy tỷ phu giúp em tắm? Nơi này bị anh bắn rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ đâu, là tỷ phu không tốt, thao sưng huyệt Tiểu Duẫn, tỷ phu giúp em làm đồ vật ra tới được không?”
Triệu Nhạc Duẫn mặc quần xong rồi, Nhậm Quân Hạo cũng không ép, chỉ kiên trì ôn hòa nhìn cậu chăm chú.
Chung quy cậu là người mềm lòng, huống chi đối mặt là Nhậm Quân Hạo.
“Dạ”
Vừa dứt lời, bọn họ liền nghe được tiếng cửa bị mở ra. Đêm qua không đóng cửa phòng ngủ, bởi vậy động tĩnh lầu một dễ dàng truyền tới tai bọn họ. Hai người đều sửng sốt, mặt Triệu Nhạc Duẫn trắng bệch, đầu óc ầm ầm vang, cậu nghe được giọng Triệu Nhạc Huyên.
Tứ chi như kết băng, động tác thập phần không nhanh nhẹn tròng lên quần áo, nhưng Nhậm Quân Hạo bình tĩnh rất nhiều, tay chân lanh lẹ mặc chỉnh tề.
“Tỷ phu!”
“Trước đi ra ngoài.”
Hai người trước sau ra phòng ngủ, đi xuống lầu một thang không thấy Triệu Nhạc Huyên, nhưng thấy một cô gái tuổi trẻ xinh đẹp khác, nhìn như bằng tuổi Triệu Nhạc Huyên.
Người nọ đối bọn họ cười cười, lúc này Triệu Nhạc Huyên từ thư phòng ra tới, trong tay cầm một cái máy tính.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Xem ra là trở về lấy đồ vật.
“Chị.” Triệu Nhạc Duẫn gọi nàng, giọng có chút khàn khàn.
Triệu Nhạc Huyên như mới phát hiện bọn họ, gật gật đầu, “Mới vừa tỉnh ngủ? Chị trở về lấy chút vật, đi trước.”
Triệu Nhạc Duẫn không biết vì cái gì Triệu Nhạc Huyên sẽ ở ngay lúc này trở về, chột dạ lại áy náy. Cậu nhìn chị mình, ngón tay nắm chặt quần, cậu còn chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ tỷ phu. Có thể là sắc mặt cậu khó coi, Triệu Nhạc Huyên vốn đi rồi, vẫn quay lại.
“Sao sắc mặt em kém như thế? Không thoải mái sao?”
Triệu Nhạc Duẫn nhìn Triệu Nhạc Huyên đến gần bọn họ, thân thể căng thẳng.
“Thích sao? Có thích đại dươиɠ ѵậŧ anh hay không? Có thích bị anh làm hay không?”
“Thích a a a….. em thích tỷ phu……”
Triệu Nhạc Duẫn ý thức được bản thân dưới tình huống như vậy nói ra giấu ở trong lòng thật lâu, bất quá anh rể sẽ không để ý đi?
Cậu không biết nên vui hay buồn ôm Nhậm Quân Hạo, mở đùi bị nam nhân thô bạo thao huyệt, miệng không ngừng kêu thích.
Cậu đầy mặt mị thái, khóe mắt phiếm hồng mang xuân sắc, thân mình trắng nõn theo nam nhân thao lộng lắc lư.
Nhậm Quân Hạo cảm thấy nhìn em vợ như thế nào cũng tốt, lại là song. Thân thể mẫn cảm lại dâʍ đãиɠ, dù không bỏ thuốc cậu, côn ŧᏂịŧ thao vào cũng sẽ khuất phục, đến lúc đó vẫn sẽ khóc kêu cầu thao, càng quan trọng là, Triệu Nhạc Duẫn thích hắn.
“Tỷ phu cũng thích Tiểu Duẫn.”
Nhậm Quân Hạo ra ra vào vào trên người cậu, vùi đầu mãnh làm. Tao động tràn ra dâʍ ŧᏂủy̠ ngâm cự căn, suối nước nóng thoải mái không thôi, hắn liếʍ hôn khóe mắt vành tai cậu em vợ.
“Huyệt Tiểu Duẫn thật đẹp, hút anh thật thoải mái.”
Huyệt Triệu Nhạc Duẫn bị hắn cuồng thao bị khai bao không bao lâu, còn nghe được tỷ phu đáp lại mình thổ lộ. Dù biết nam nhân ở động tình nói lời âu yếm, không chắc là thật, cậu vẫn vô cùng kích động, nhiệt liệt đáp lại nam nhân.
“Sao khóc? Đau không?”
Nhậm Quân Hạo ôn nhu liếʍ đi nước mắt, dưới háng lại tương phản, động tác càng thêm hung ác cuồng loạn, cuồng phong bão tố tàn sát bừa bãi thao làm, thẳng thao đến cậu tứ chi loạn run, cao giọng khóc kêu da^ʍ kêu.
“A a a….. không…. không phải…. bởi vì…. ân a…. bởi vì thật vui…. ô…. tỷ phu…. tỷ phu thao em đi…. a thao hỏng cũng không quan trọng…..”
Triệu Nhạc Duẫn rêи ɾỉ, hắn càng thao càng sâu, cung khẩu lại một lần bị lấp đầy. Cự long thô dài thao tường thịt thành hình dạng côn ŧᏂịŧ, đại qυყ đầυ hung hăng nghiền áp mềm thịt. Mỗi một lần đi tới lui về, kɧoáı ©ảʍ từ thịt non truyền đến.
Cậu bị nam nhân kịch liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ cắm làm, nam nhân bỗng nhiên duỗi tay đến chỗ hai người giao hợp, sờ sờ huyệt khẩu, lại hướng lên trên một chút, sờ đến âm đế, nhéo thịt viên xoa nắn, thủ pháp thập phần không dịu dàng.
“Không! Ân a a a….”
Triệu Nhạc Duẫn đã từng trải qua kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, thân thể cậu như không chứa nổi càng nhiều kɧoáı ©ảʍ kɧoáı ©ảʍ khiến cậu cao trào mãnh liệt. Một tay nam nhân đè lại đùi cậu, một tay đùa bỡn âm đế chưa từng được chiếu cố. Triệu Nhạc Duẫn điên cuồng lắc đầu, miệng khóc kêu từ bỏ, thư huyệt và kê kê lại cùng nhau cao trào.
Tao thủy ấm áp từ hoa tâm phun ra, cậu trợn to hai mắt đẫm lệ, cao trào bị hắn cuồng trừu mãnh cắm, giống như muốn thao xuyến tử ©υиɠ, làm cậu hoàn toàn thất thần, từ yết hầu tràn ra kêu thảm thiết hít thở không thông. Đại điểu một lần lại một lần đảo lộng nhục huyệt triều xuy nước sốt.
“Ô ô sắp hỏng rồi……”
Triệu Nhạc Duẫn thất thần nghiêng đầu, nước mắt trong suốt không ngừng chảy xuống. Thân thể bị đỉnh lắc lư, không khép được miệng chảy ra nước bọt, ngay cả đầu lưỡi cũng vươn ra một chút, như búp bê tìиɧ ɖu͙© chỉ còn lại công dụng bị nam nhân thao huyệt.
Nam căn ở tao huyệt thao vui sướиɠ, sướиɠ đến hắn càng thêm dùng sức ra vào da^ʍ huyệt tiêu hồn. Nhục trụ bọc đầy chất lỏng hai người bọn họ.
Lúc tao huyệt Triệu Nhạc Duẫn lại một lần ăn tới tϊиɧ ɖϊ©h͙ hắn, cũng cầm lòng không đậu cao trào.
“Ô thật nóng…”
Tử ©υиɠ rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ nam nhân, tử ©υиɠ trướng đến khó chịu, bụng nhỏ phồng lên độ cung không bình thường.
Không biết qua bao lâu, Nhậm Quân Hạo cuối cùng rút ra. Đồ vật bị lấp ở bên trong một chảy ra bên ngoài, giống như vô tận. Triệu Nhạc Duẫn cảm thấy thẹn, lúc Nhậm Quân Hạo muốn cùng cậu đi tắm rửa, cậu đỏ mặt nhặt lên quần áo của mình một hai phải về phòng mình tắm.
“Còn thẹn thùng?”
Nhậm Quân Hạo sờ sờ tóc cậu, thở dài, “Là trách anh sao?”
Triệu Nhạc Duẫn trong lòng hoảng hốt, ngẩng đầu mắt ướt dầm dề nhìn hắn.
“Không phải em, sao em có khả năng chán ghét tỷ phu? Chúng ta đều như vậy…”
Cậu mới vừa bị yêu thương, đôi mắt nhỏ ai oán đều mang theo tao khí. Nhậm Quân Hạo xem đến lại muốn đùa em vợ thẹn thùng áp đảo thao nhiều vài lần, bất quá xem ra cậu chịu không nổi.
“Vậy tỷ phu giúp em tắm? Nơi này bị anh bắn rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ đâu, là tỷ phu không tốt, thao sưng huyệt Tiểu Duẫn, tỷ phu giúp em làm đồ vật ra tới được không?”
Triệu Nhạc Duẫn mặc quần xong rồi, Nhậm Quân Hạo cũng không ép, chỉ kiên trì ôn hòa nhìn cậu chăm chú.
Chung quy cậu là người mềm lòng, huống chi đối mặt là Nhậm Quân Hạo.
“Dạ”
Vừa dứt lời, bọn họ liền nghe được tiếng cửa bị mở ra. Đêm qua không đóng cửa phòng ngủ, bởi vậy động tĩnh lầu một dễ dàng truyền tới tai bọn họ. Hai người đều sửng sốt, mặt Triệu Nhạc Duẫn trắng bệch, đầu óc ầm ầm vang, cậu nghe được giọng Triệu Nhạc Huyên.
Tứ chi như kết băng, động tác thập phần không nhanh nhẹn tròng lên quần áo, nhưng Nhậm Quân Hạo bình tĩnh rất nhiều, tay chân lanh lẹ mặc chỉnh tề.
“Tỷ phu!”
“Trước đi ra ngoài.”
Hai người trước sau ra phòng ngủ, đi xuống lầu một thang không thấy Triệu Nhạc Huyên, nhưng thấy một cô gái tuổi trẻ xinh đẹp khác, nhìn như bằng tuổi Triệu Nhạc Huyên.
Người nọ đối bọn họ cười cười, lúc này Triệu Nhạc Huyên từ thư phòng ra tới, trong tay cầm một cái máy tính.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Xem ra là trở về lấy đồ vật.
“Chị.” Triệu Nhạc Duẫn gọi nàng, giọng có chút khàn khàn.
Triệu Nhạc Huyên như mới phát hiện bọn họ, gật gật đầu, “Mới vừa tỉnh ngủ? Chị trở về lấy chút vật, đi trước.”
Triệu Nhạc Duẫn không biết vì cái gì Triệu Nhạc Huyên sẽ ở ngay lúc này trở về, chột dạ lại áy náy. Cậu nhìn chị mình, ngón tay nắm chặt quần, cậu còn chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ tỷ phu. Có thể là sắc mặt cậu khó coi, Triệu Nhạc Huyên vốn đi rồi, vẫn quay lại.
“Sao sắc mặt em kém như thế? Không thoải mái sao?”
Triệu Nhạc Duẫn nhìn Triệu Nhạc Huyên đến gần bọn họ, thân thể căng thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.