Chương 35
Lưu Tịch Ý
05/10/2022
Sau khi anh vào phòng cấp cứu Tiểu Bạch lấy điện thoại gọi cho Dịch Thừa Dương, sau vài hồi chuông cũng có người bắt máy.
- Alo
- Dịch tổng là tôi đây
- Xin lỗi tiểu thư, chủ tịch đang bận họp lát nữa tôi sẽ nói anh ấy gọi lại cho cô
- Được vậy làm phiền anh. - cô cúp máy rồi nắm chặt điện thoại trong tay, đèn phòng cấp cứu vẫn chưa tắt lòng cô vẫn thấp thỏm lo lắng
Sau khi anh bước ra từ phòng họp thư kí liền đưa điện thoại cho anh
- Sếp, khi nãy có một cô gái gọi cho anh
- Ai?
- Tôi không rõ nhưng nghe giọng cô ta có lẽ đang không bình tĩnh lắm.
Anh mở lịch sử cuộc gọi ra thì thấy đó là số của Tiểu Bạch, cô gái này khi không lại gọi cho anh còn không bình tĩnh chắc chắn có liên quan tới An Lạc anh không nói gì liền tức tốc lái xe đến bệnh viện.
Tới nơi anh lập tức chạy vào phòng bệnh của cô nhưng không thấy ai, chăn cũng được gấp rất ngọn ngàng, cô y tá đi ngang qua thấy anh liền vào hỏi thăm
- Dịch tổng, anh tìm Dịch phu nhân sao? Cô ấy bây giờ đang ở phòng cấp cứu
- Tại sao cô ấy lại vào phòng cấp cứu?
- Chuyện này tôi cũng không rõ nữa hình như là cô ấy bị xe tông phải
Anh không nói nhiều mà chạy ngay tới phòng cấp cứu, đèn phòng cấp cứu vẫn sáng Tiểu Bạch quần áo dính máu đỏ vẫn ngồi thờ thẩn ở hàng ghế chờ. Anh đi đến đứng trước mặt cô, cô nhìn thấy đôi giày đen bóng nhoáng liền ngẩn mặt nên nhìn
- Tại sao? Tại sao lại thành như vậy?
- T…tôi xin lỗi, là tôi không bảo vệ được cậu ấy thành thật xin lỗi anh - Tiểu Bạch vừa nói vừa khóc
- Bình tĩnh lại noi cho tôi nghe rốt cuộc xảy ra chuyện gì? - anh nắm lấy vai Tiểu Bạch mà nói
- Hôm nay, tôi và cô ấy hẹn nhau đi dạo chúng tôi cùng nhau đi chơi rất vui vẻ lúc gần về cô ấy nói muốn qua đường mua kem tôi nói để tôi đi mua nhưng cô ấy nói mình tự đi được nên..nên tôi để An Lạc đi lúc đó điện thoại vang lên. T…tôi chỉ mới quay lại lấy điện thoại trong túi thì đã nghe một tiếng va chạm rất lớn, lúc chạy lại chỗ đám đông thì cậu ấy đã ….huhu
Nghe cô kể như vậy anh phần nào đã đoán được tình hình.
- Cô có kịp nhìn chiếc xe tông phải An Lạc không?
- Không có, mọi người xung quanh cũng không kịp để ý chiếc xe. Tài xế sau khi tông phải cậu ấy liền phóng đi
- Tôi hiểu rồi
- Anh hiểu, hiểu cái gì?
- Đây không phải vô tình mà là cố ý nhằm vào An Lạc. Chuyện này cũng không thể trách cô được, đừng tự trách mình. - anh vỗ vai cô mà nói.
- Dịch tổng, anh nhất định phải tra được chủ nhận chiếc xe đó và ai đứng sau chuyện này.
- Yên tâm, tôi nhất định sẽ không tha cho kẻ đó cô cũng về nhà thay đồ nghỉ ngơi một lát đi nhìn cô như thảm thật đấy
- An Lạc, cậu ấy…
- Còn có tôi và bạn trai cô không phải sao? Anh ta là bác sĩ giỏi nhất nhì cái Bắc Kinh này cô không tin tưởng anh ta sao? Mau về nghỉ ngơi một lát đi.
- Vậy tôi về trước, có chuyện gì anh phải báo cho tôi biết.
- Được.
Bóng lưng Tiểu Bạch khuất dần, anh mới thở dài ngồi xuống hàng ghế chờ khi nãy nhìn bộ dạng của cô nếu anh tức giận mà tra hỏi chắc chắn cô ấy sẽ ngất mất, chuyện này không phải lỗi của Tiểu Bạch nhưng anh biết rõ trong lòng cô vẫn còn tự trách mình. Ngồi chờ một hồi đèn phòng cấp cứu cũng đã tắt, Lưu Nhiên từ bên trong đi ra
- Cô ấy thế nào rồi?
- Tới rồi à, cũng may qua cơ nguy kịch bây giờ chỉ chờ cô ấy tỉnh lại. Cậu ở đây rồi bà xã tôi đâu - Lưu Nhiên nhìn xung quanh không thấy Tiểu Bạch liền hỏi
- Tôi nói cô ấy về thay đồ nghỉ ngơi rồi.
- Xin lỗi - Lưu Nhiên đột nhiên nói câu này khiến anh bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng đáp lời
- Không phải lỗi của cậu cũng không phải do Tiểu Bạch. Vụ tai nạn này là cố ý nhắm vào An Lạc, hai người đừng tự trách mình nữa.
- Ý cậu là có người cố ý sai người tông xe vào cô ấy
- Ừ, tôi phải tra cho ra là kẻ nào.
- Alo
- Dịch tổng là tôi đây
- Xin lỗi tiểu thư, chủ tịch đang bận họp lát nữa tôi sẽ nói anh ấy gọi lại cho cô
- Được vậy làm phiền anh. - cô cúp máy rồi nắm chặt điện thoại trong tay, đèn phòng cấp cứu vẫn chưa tắt lòng cô vẫn thấp thỏm lo lắng
Sau khi anh bước ra từ phòng họp thư kí liền đưa điện thoại cho anh
- Sếp, khi nãy có một cô gái gọi cho anh
- Ai?
- Tôi không rõ nhưng nghe giọng cô ta có lẽ đang không bình tĩnh lắm.
Anh mở lịch sử cuộc gọi ra thì thấy đó là số của Tiểu Bạch, cô gái này khi không lại gọi cho anh còn không bình tĩnh chắc chắn có liên quan tới An Lạc anh không nói gì liền tức tốc lái xe đến bệnh viện.
Tới nơi anh lập tức chạy vào phòng bệnh của cô nhưng không thấy ai, chăn cũng được gấp rất ngọn ngàng, cô y tá đi ngang qua thấy anh liền vào hỏi thăm
- Dịch tổng, anh tìm Dịch phu nhân sao? Cô ấy bây giờ đang ở phòng cấp cứu
- Tại sao cô ấy lại vào phòng cấp cứu?
- Chuyện này tôi cũng không rõ nữa hình như là cô ấy bị xe tông phải
Anh không nói nhiều mà chạy ngay tới phòng cấp cứu, đèn phòng cấp cứu vẫn sáng Tiểu Bạch quần áo dính máu đỏ vẫn ngồi thờ thẩn ở hàng ghế chờ. Anh đi đến đứng trước mặt cô, cô nhìn thấy đôi giày đen bóng nhoáng liền ngẩn mặt nên nhìn
- Tại sao? Tại sao lại thành như vậy?
- T…tôi xin lỗi, là tôi không bảo vệ được cậu ấy thành thật xin lỗi anh - Tiểu Bạch vừa nói vừa khóc
- Bình tĩnh lại noi cho tôi nghe rốt cuộc xảy ra chuyện gì? - anh nắm lấy vai Tiểu Bạch mà nói
- Hôm nay, tôi và cô ấy hẹn nhau đi dạo chúng tôi cùng nhau đi chơi rất vui vẻ lúc gần về cô ấy nói muốn qua đường mua kem tôi nói để tôi đi mua nhưng cô ấy nói mình tự đi được nên..nên tôi để An Lạc đi lúc đó điện thoại vang lên. T…tôi chỉ mới quay lại lấy điện thoại trong túi thì đã nghe một tiếng va chạm rất lớn, lúc chạy lại chỗ đám đông thì cậu ấy đã ….huhu
Nghe cô kể như vậy anh phần nào đã đoán được tình hình.
- Cô có kịp nhìn chiếc xe tông phải An Lạc không?
- Không có, mọi người xung quanh cũng không kịp để ý chiếc xe. Tài xế sau khi tông phải cậu ấy liền phóng đi
- Tôi hiểu rồi
- Anh hiểu, hiểu cái gì?
- Đây không phải vô tình mà là cố ý nhằm vào An Lạc. Chuyện này cũng không thể trách cô được, đừng tự trách mình. - anh vỗ vai cô mà nói.
- Dịch tổng, anh nhất định phải tra được chủ nhận chiếc xe đó và ai đứng sau chuyện này.
- Yên tâm, tôi nhất định sẽ không tha cho kẻ đó cô cũng về nhà thay đồ nghỉ ngơi một lát đi nhìn cô như thảm thật đấy
- An Lạc, cậu ấy…
- Còn có tôi và bạn trai cô không phải sao? Anh ta là bác sĩ giỏi nhất nhì cái Bắc Kinh này cô không tin tưởng anh ta sao? Mau về nghỉ ngơi một lát đi.
- Vậy tôi về trước, có chuyện gì anh phải báo cho tôi biết.
- Được.
Bóng lưng Tiểu Bạch khuất dần, anh mới thở dài ngồi xuống hàng ghế chờ khi nãy nhìn bộ dạng của cô nếu anh tức giận mà tra hỏi chắc chắn cô ấy sẽ ngất mất, chuyện này không phải lỗi của Tiểu Bạch nhưng anh biết rõ trong lòng cô vẫn còn tự trách mình. Ngồi chờ một hồi đèn phòng cấp cứu cũng đã tắt, Lưu Nhiên từ bên trong đi ra
- Cô ấy thế nào rồi?
- Tới rồi à, cũng may qua cơ nguy kịch bây giờ chỉ chờ cô ấy tỉnh lại. Cậu ở đây rồi bà xã tôi đâu - Lưu Nhiên nhìn xung quanh không thấy Tiểu Bạch liền hỏi
- Tôi nói cô ấy về thay đồ nghỉ ngơi rồi.
- Xin lỗi - Lưu Nhiên đột nhiên nói câu này khiến anh bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng đáp lời
- Không phải lỗi của cậu cũng không phải do Tiểu Bạch. Vụ tai nạn này là cố ý nhắm vào An Lạc, hai người đừng tự trách mình nữa.
- Ý cậu là có người cố ý sai người tông xe vào cô ấy
- Ừ, tôi phải tra cho ra là kẻ nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.