Chương 67
Lưu Tịch Ý
04/01/2023
Sau bữa ăn Tiểu Bạch lên phòng nghỉ, cô nằm dài trên giường suy nghĩ đắn đo một hồi lâu Tiểu Bạch đã có quyết định cho riêng mình.
- Cô Không trời đã tối như vậy rồi cô còn định ra ngoài sao? - quản gia thấy cô đã thay bộ đồ bầu ở nhà ra đi xuống liền hỏi thăm
- Con đi một sẽ quay về ngay ạ.
- Hay để tôi nhờ tài xế chở cô đi cho an toàn nhé. - bà quản gia nói
- Dạ không cần đâu ạ, con đi một chút - Tiểu Bạch không muốn làm phiền quá nhiều vì Dịch gia đã giúp cô rất nhiều nên đã tự mình gọi taxi tới bệnh viện
Bước vào trong sảnh bệnh viện Tiểu Bạch khiến tất cả y tá lẫn các bác sĩ có ca trực tối nay cũng hết hồn, vì gần một tháng qua Lưu Nhiên nằm trên giường bệnh họ không thấy bóng dáng của cô, nay Tiểu Bạch đột ngột xuất hiện lại còn thèm theo chiếc bụng bầu đã nhô ngày một to kia.
- Phòng của bác sĩ Lưu ở đâu? - cô không chần chừ đến thẳng quầy lễ tân hỏi
- Dạ bác sĩ Lưu đã chuyển xuống tầng ba phòng 204 ạ
Khổng Bạch không nói gì chỉ gật nhẹ đầu rồi bước đi đến thang máy bấm tầng ba đi lên
- Chỉ gần một tháng không gặp cô ấy vậy mà đã mang thai rồi - một nữ y tá cất giọng nói với người y tá bên cạnh mình
- Kì này mấy cô đừng mơ mộng đến bác sĩ Lưu nữa, người ta đã có vợ sắp cưới xinh đẹp tài giỏi như vậy nay lại còn có con. Mấy cô nên dẹp mộng đi là vừa
- Chị à, có cần nói thế không bác sĩ Lưu là hình tượng, mẫu bạn trai lí tưởng của mọi y tá trẻ ở bệnh viện nói bỏ là bỏ ngay sao.
- Haha vậy y tá Lâm cô nhắm có cướp được bác sĩ Lưu từ tay Khổng tiểu thư không? Cô chẳng lẽ không biết cô ấy là ai sao?
- Phải đó chị đừng mơ mộng leo cao coi chừng té đau không hay đâu.
- Được rồi các cô đừng nhiều chuyện nữa biết bao bệnh nhân đang chờ đấy, muốn bị đuổi sớm sao. - vị bác sĩ nam ở gần đó cất tiếng nói giải tán đám người nhiều chuyện này, nếu để viện trưởng Khổng hay Khổng tiểu thư nghe được thì khó mà ở lại làm việc.
Nên tới tầng ba đứng trước cửa phòng của Lưu Nhiên cô có chút do dự nhưng cuối cùng cũng lấy hết can đảm mở cửa bước vào trong, bên trong chỉ có mình Lưu Nhiên đang nằm trên giường bệnh, giờ này chắc ba cô cũng đã về Khổng gia nghỉ ngơi
Tiểu Bạch từ từ bước đến bên giường bệnh của Lưu Nhiên, từ từ nắm lấy tay anh
- Em và con đã trở về rồi, anh cũng phải mau chóng tỉnh lại có biết không? - bàn tay Khổng Bạch vẫn nắm chặt lấy tay Lưu Nhiên mà cô không hề cảm nhận được những ngón tay của anh đã có chút cử động nhẹ.
Cứ như cô ngủ ngục bên cạnh giường anh lúc nào không hay sáng hôm sau Khổng lão gia vào viện thăm anh thì mới tá hoả khi thấy con gái của mình cùng cháu ngoại ở đây.
- Nói ta nghe con về khi nào? Tại sao không nói với ta một tiếng - Khổng lão gia ngồi trên ghế mà nói
- Cha, con chỉ vừa về mới có vài ngày định hôm nay sẽ về nhà thăm cha
- Khi trước cô tung tăng bay nhảy ở đâu ta mặc kệ, ta không ý kiến nhưng bây giờ con xem, con xem con đã là lên chức mẹ rồi trong bụng còn có một sinh mạng đi lại cũng cần chú ý một chút.
- Vâng, vâng con sẽ cẩn thận lần này là lỗi của con con xin lỗi. Cha, người đừng giận con có được không?
- Được rồi con về cũng là tốt rồi, đợi Lưu Nhiên tỉnh lại hai đứa mau chóng hoà giải đi có biết chưa đừng để cháu của ba sinh ra phải chịu thiệt.
- Tuân lệnh.
- Phải rồi mấy ngày nay con về nước không về nhà ở cũng không ở biệt thự của Lưu Nhiên vậy con ở đâu?
- Con đã ở nhờ nhà Dịch tổng
- Hazzz, con thật là Dịch tổng bận chuyện công ty lại còn phải chăm sóc cho An Lạc con lại làm phiền cậu ấy như vậy.
- Nhưng nhờ vậy con mới biết họ Dịch đó tuy bề ngoài không nói, không thể hiện cảm xúc nhưng anh ấy thật chất rất tốt.
- Dịch Thừa Dương dù có tàn nhẫn hay lạnh lùng trên thương trường hay trong giới xã hội đen như thế nào thì cậu ta cũng chỉ là người bình thường. Có là do cậu ấy gánh trách nhiệm quá lớn trên vai khi còn rất trẻ nên mới tạo cho người ta cảm giác khó gần gũi.
- Cha nói đúng phải nghe nói khi vừa tròn hai mươi anh ấy đã phải thay ba anh ấy tiếp quản mọi thứ.
- Cô Không trời đã tối như vậy rồi cô còn định ra ngoài sao? - quản gia thấy cô đã thay bộ đồ bầu ở nhà ra đi xuống liền hỏi thăm
- Con đi một sẽ quay về ngay ạ.
- Hay để tôi nhờ tài xế chở cô đi cho an toàn nhé. - bà quản gia nói
- Dạ không cần đâu ạ, con đi một chút - Tiểu Bạch không muốn làm phiền quá nhiều vì Dịch gia đã giúp cô rất nhiều nên đã tự mình gọi taxi tới bệnh viện
Bước vào trong sảnh bệnh viện Tiểu Bạch khiến tất cả y tá lẫn các bác sĩ có ca trực tối nay cũng hết hồn, vì gần một tháng qua Lưu Nhiên nằm trên giường bệnh họ không thấy bóng dáng của cô, nay Tiểu Bạch đột ngột xuất hiện lại còn thèm theo chiếc bụng bầu đã nhô ngày một to kia.
- Phòng của bác sĩ Lưu ở đâu? - cô không chần chừ đến thẳng quầy lễ tân hỏi
- Dạ bác sĩ Lưu đã chuyển xuống tầng ba phòng 204 ạ
Khổng Bạch không nói gì chỉ gật nhẹ đầu rồi bước đi đến thang máy bấm tầng ba đi lên
- Chỉ gần một tháng không gặp cô ấy vậy mà đã mang thai rồi - một nữ y tá cất giọng nói với người y tá bên cạnh mình
- Kì này mấy cô đừng mơ mộng đến bác sĩ Lưu nữa, người ta đã có vợ sắp cưới xinh đẹp tài giỏi như vậy nay lại còn có con. Mấy cô nên dẹp mộng đi là vừa
- Chị à, có cần nói thế không bác sĩ Lưu là hình tượng, mẫu bạn trai lí tưởng của mọi y tá trẻ ở bệnh viện nói bỏ là bỏ ngay sao.
- Haha vậy y tá Lâm cô nhắm có cướp được bác sĩ Lưu từ tay Khổng tiểu thư không? Cô chẳng lẽ không biết cô ấy là ai sao?
- Phải đó chị đừng mơ mộng leo cao coi chừng té đau không hay đâu.
- Được rồi các cô đừng nhiều chuyện nữa biết bao bệnh nhân đang chờ đấy, muốn bị đuổi sớm sao. - vị bác sĩ nam ở gần đó cất tiếng nói giải tán đám người nhiều chuyện này, nếu để viện trưởng Khổng hay Khổng tiểu thư nghe được thì khó mà ở lại làm việc.
Nên tới tầng ba đứng trước cửa phòng của Lưu Nhiên cô có chút do dự nhưng cuối cùng cũng lấy hết can đảm mở cửa bước vào trong, bên trong chỉ có mình Lưu Nhiên đang nằm trên giường bệnh, giờ này chắc ba cô cũng đã về Khổng gia nghỉ ngơi
Tiểu Bạch từ từ bước đến bên giường bệnh của Lưu Nhiên, từ từ nắm lấy tay anh
- Em và con đã trở về rồi, anh cũng phải mau chóng tỉnh lại có biết không? - bàn tay Khổng Bạch vẫn nắm chặt lấy tay Lưu Nhiên mà cô không hề cảm nhận được những ngón tay của anh đã có chút cử động nhẹ.
Cứ như cô ngủ ngục bên cạnh giường anh lúc nào không hay sáng hôm sau Khổng lão gia vào viện thăm anh thì mới tá hoả khi thấy con gái của mình cùng cháu ngoại ở đây.
- Nói ta nghe con về khi nào? Tại sao không nói với ta một tiếng - Khổng lão gia ngồi trên ghế mà nói
- Cha, con chỉ vừa về mới có vài ngày định hôm nay sẽ về nhà thăm cha
- Khi trước cô tung tăng bay nhảy ở đâu ta mặc kệ, ta không ý kiến nhưng bây giờ con xem, con xem con đã là lên chức mẹ rồi trong bụng còn có một sinh mạng đi lại cũng cần chú ý một chút.
- Vâng, vâng con sẽ cẩn thận lần này là lỗi của con con xin lỗi. Cha, người đừng giận con có được không?
- Được rồi con về cũng là tốt rồi, đợi Lưu Nhiên tỉnh lại hai đứa mau chóng hoà giải đi có biết chưa đừng để cháu của ba sinh ra phải chịu thiệt.
- Tuân lệnh.
- Phải rồi mấy ngày nay con về nước không về nhà ở cũng không ở biệt thự của Lưu Nhiên vậy con ở đâu?
- Con đã ở nhờ nhà Dịch tổng
- Hazzz, con thật là Dịch tổng bận chuyện công ty lại còn phải chăm sóc cho An Lạc con lại làm phiền cậu ấy như vậy.
- Nhưng nhờ vậy con mới biết họ Dịch đó tuy bề ngoài không nói, không thể hiện cảm xúc nhưng anh ấy thật chất rất tốt.
- Dịch Thừa Dương dù có tàn nhẫn hay lạnh lùng trên thương trường hay trong giới xã hội đen như thế nào thì cậu ta cũng chỉ là người bình thường. Có là do cậu ấy gánh trách nhiệm quá lớn trên vai khi còn rất trẻ nên mới tạo cho người ta cảm giác khó gần gũi.
- Cha nói đúng phải nghe nói khi vừa tròn hai mươi anh ấy đã phải thay ba anh ấy tiếp quản mọi thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.