Chương 46: Trở về Tích gia
Mỵ Nhi (Diệp Bối Bối)
08/07/2019
(( Mỵ Nhi))
Hôm nay cô đặc biệt chuẩn bị ít quà đem về nhà, lần này về nhà cô nhất định không thể về tay không. Cô phải lấy lại những gì thuộc về mình dù có ít cũng được vì bước khởi đầu luôn rất khó suôn sẻ.
Ting. toang... ting. toang...
Sau hồi chuông người ỡ trong nhà ra mở cửa cho cô.
" ây da, còn tưởng là khách quý nào tới ai ngờ là đứa con hoang trở về." - Ả người làm cười khinh bỉ cô.
chát... chát... chát.
Ba cái tát liên tiếp gián vào mặt ả vô cùng hữu lực, ả ôm mặt đau điếng trừng cô.
" Mày... mày dám đánh tao."
" Sao tôi không dám, cô chỉ là con chó bên cạnh Tích Tư Điềm. Có tư cách gì nói tôi, như vậy coi ra còn nhẹ tay với cô rồi đó."
" Mày coi tao có đánh chết mày không con tiện nhân này."
Ả ta dơ tay lên tính đánh trả lại cô vì trước đây ả luôn cậy thế Tích Tư Điềm đánh mắng và sai vặt cô. Ả vốn không coi cô là nhị tiểu thư nhưng chưa kịp đánh đã thấy Tích Kỳ phía sau đi tới vội cúi đầu nức nỡ, về phần này chủ tớ họ thật giống nhau.
" Huhu, nhị tiểu thư dù cô không thích tôi đi nữa thì cũng đừng vô cớ đánh người như thế chứ."
" Mày còn về đây để làm gì, tao đã từ mặt mày rồi mà. Vừa về còn gây chuyện, mày tưởng vào làm ỡ Trịnh thị thì tao sẽ sợ mày sao?." - Tích Kỳ gắt lên.
" Em gái à đánh chó cũng phải nể mặt chủ chứ, em cũng thật quá đáng rồi đó." - Tích Tư Điềm nhẹ nhàng nói.
" Tôi về đây không phải để xem các người diễn tuồng và nói nhảm." - Tích Tiểu Mỹ cười nhẹ nói.
" Về đây xin tiền sao, tiền của Tích gia có bố thí cho ăn xin cũng không đến lượt tiện nhân như mày." - Mẹ kế cô Vũ Xuyên nói.
" Thật đáng tiếc tiền này không phải của Tích gia các người, đã đến lúc vật phải quy hồi cố chủ. Mẹ kế thật thần thông quảng đại biết tôi hôm nay đến lấy tiền nhưng không phải là lấy mấy đồng bạc lẻ các người luôn bố thí cho tôi như lúc trước mà là tôi muốn lấy lại cổ phần đáng thuộc về tôi của công ty Phúc Viễn."
" Mày muốn lấy là lấy sao, số cổ phần đó sớm đã sang tên, kể cả ngôi nhà này và các tài sản khác. Mày lấy gì đòi lại đây đồ con hoang kia." - Mẹ kế cô nghe đến tiền liền không thể giữ nổi vẻ cao sang thục nữ nữa.
" Vậy sao? hôm nay tôi đã dám đến đây tức nhiên không thể ra về tay không rồi. Đây các người cầm mà từ từ xem nha."
Cô cầm tài liệu đã chuẩn bị sẳn để xuống bàn, bên trên ghi rất rõ quyền thừa kế và điều khoản thu hồi tài sản do người giám hộ của người thừa kế giở trò sang nhượng khi người thừa kế chưa đủ tuổi thừa kế và một số trường hợp kèm mức phạt. Trên góc kẹp theo danh thiếp luật sư Từ Đông Lưu.
Nhắc đến cái tên này ai có một chút địa vị đều có nghe qua. Hắn ta tuổi còn trẻ nhưng đã tung hoành trong giới luật sư có thể đổi trắng thay đen nên chi phí mời ra mặt cũng không phải con số nhỏ chỉ là thật trùng hợp hắn ta là bạn thân của Khương Duệ.
Tài sản đã sang tên lâu rồi nên cô biết rất khó đòi lại nhưng xem đây là đòn đánh phủ đầu làm hoang mang tâm thái của bọn họ bước đầu trước đã.
Hôm nay cô đặc biệt chuẩn bị ít quà đem về nhà, lần này về nhà cô nhất định không thể về tay không. Cô phải lấy lại những gì thuộc về mình dù có ít cũng được vì bước khởi đầu luôn rất khó suôn sẻ.
Ting. toang... ting. toang...
Sau hồi chuông người ỡ trong nhà ra mở cửa cho cô.
" ây da, còn tưởng là khách quý nào tới ai ngờ là đứa con hoang trở về." - Ả người làm cười khinh bỉ cô.
chát... chát... chát.
Ba cái tát liên tiếp gián vào mặt ả vô cùng hữu lực, ả ôm mặt đau điếng trừng cô.
" Mày... mày dám đánh tao."
" Sao tôi không dám, cô chỉ là con chó bên cạnh Tích Tư Điềm. Có tư cách gì nói tôi, như vậy coi ra còn nhẹ tay với cô rồi đó."
" Mày coi tao có đánh chết mày không con tiện nhân này."
Ả ta dơ tay lên tính đánh trả lại cô vì trước đây ả luôn cậy thế Tích Tư Điềm đánh mắng và sai vặt cô. Ả vốn không coi cô là nhị tiểu thư nhưng chưa kịp đánh đã thấy Tích Kỳ phía sau đi tới vội cúi đầu nức nỡ, về phần này chủ tớ họ thật giống nhau.
" Huhu, nhị tiểu thư dù cô không thích tôi đi nữa thì cũng đừng vô cớ đánh người như thế chứ."
" Mày còn về đây để làm gì, tao đã từ mặt mày rồi mà. Vừa về còn gây chuyện, mày tưởng vào làm ỡ Trịnh thị thì tao sẽ sợ mày sao?." - Tích Kỳ gắt lên.
" Em gái à đánh chó cũng phải nể mặt chủ chứ, em cũng thật quá đáng rồi đó." - Tích Tư Điềm nhẹ nhàng nói.
" Tôi về đây không phải để xem các người diễn tuồng và nói nhảm." - Tích Tiểu Mỹ cười nhẹ nói.
" Về đây xin tiền sao, tiền của Tích gia có bố thí cho ăn xin cũng không đến lượt tiện nhân như mày." - Mẹ kế cô Vũ Xuyên nói.
" Thật đáng tiếc tiền này không phải của Tích gia các người, đã đến lúc vật phải quy hồi cố chủ. Mẹ kế thật thần thông quảng đại biết tôi hôm nay đến lấy tiền nhưng không phải là lấy mấy đồng bạc lẻ các người luôn bố thí cho tôi như lúc trước mà là tôi muốn lấy lại cổ phần đáng thuộc về tôi của công ty Phúc Viễn."
" Mày muốn lấy là lấy sao, số cổ phần đó sớm đã sang tên, kể cả ngôi nhà này và các tài sản khác. Mày lấy gì đòi lại đây đồ con hoang kia." - Mẹ kế cô nghe đến tiền liền không thể giữ nổi vẻ cao sang thục nữ nữa.
" Vậy sao? hôm nay tôi đã dám đến đây tức nhiên không thể ra về tay không rồi. Đây các người cầm mà từ từ xem nha."
Cô cầm tài liệu đã chuẩn bị sẳn để xuống bàn, bên trên ghi rất rõ quyền thừa kế và điều khoản thu hồi tài sản do người giám hộ của người thừa kế giở trò sang nhượng khi người thừa kế chưa đủ tuổi thừa kế và một số trường hợp kèm mức phạt. Trên góc kẹp theo danh thiếp luật sư Từ Đông Lưu.
Nhắc đến cái tên này ai có một chút địa vị đều có nghe qua. Hắn ta tuổi còn trẻ nhưng đã tung hoành trong giới luật sư có thể đổi trắng thay đen nên chi phí mời ra mặt cũng không phải con số nhỏ chỉ là thật trùng hợp hắn ta là bạn thân của Khương Duệ.
Tài sản đã sang tên lâu rồi nên cô biết rất khó đòi lại nhưng xem đây là đòn đánh phủ đầu làm hoang mang tâm thái của bọn họ bước đầu trước đã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.