Anh Rể Trọng Sinh Thịt Cô Em Vợ
Chương 23: Chúng Ta Có Thể Thử
Nam Thư
14/03/2024
Diệp Lâm Hạ nghĩ tới đây thì trong lòng cảm thấy thương tiếc vô cùng. Cô quay người lại, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Dư Hướng Cảnh, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của anh.
Đến khi cô ý thức được mình vượt quá giới hạn, định rút tay lại thì Dư Hướng Cảnh đã nắm chặt lấy tay cô, áp bàn tay cô lên má mình.
Bàn tay của hai người chạm vào nhau, nhiệt độ như thiêu như đốt từ bàn tay xuyên vào trong não bộ, tư thế mập mờ khiến cô vô thức kháng cự.
“Anh không thể ngăn cản cô ấy chạy về phía hạnh phúc. Lâm Hạ, mấy ngày trước em có đề nghị anh thử bắt đầu một mối quan hệ mới, anh cảm thấy chúng ta có thể thử một chút.”
Lời nói của Dư Hướng Cảnh giống như sấm sét đánh trúng đầu Diệp Lâm Hạ, khiến cô không biết phải làm sao: “Chuyện này... Chuyện này...”
“Chuyện này không thích hợp!”
Diệp Lâm Hạ sợ hãi đến mức nói năng lắp bắp, mãi mới có thể nói hoàn chỉnh được một câu. Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện của mình và Dư Hướng Cảnh sẽ có kết quả gì, cũng chưa từng bảo tưởng đến chuyện bọn họ có điều gì vượt ngoài hạn mức.
Quan hệ của bọn họ chỉ dừng lại ở mức anh rể và em vợ thôi.
“Có chỗ nào không thích hợp? Chẳng phải chúng ta còn lên giường với nhau rồi sao? Mọi chuyện thực ra không tệ như em nghĩ đâu, anh muốn chịu trách nhiệm với em.”
Lý do nghe có vẻ đường hoàng nhưng lại không thể nào tin được. Anh là ông chủ của tập đoàn Thượng Dương, xung quanh chẳng bao giờ thiếu phụ nữ, lại còn là những người vừa xinh đẹp vừa có năng lực, làm sao lại chủ động chịu trách nhiệm với người như cô chứ?
Chỉ sợ là có mưu đồ!
Nghĩ tới đây, nhịp tim của Diệp Lâm Hạ như đột nhiên ngừng đập. Cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào anh.
“Dư tiên sinh, em cũng không cần anh phải chịu trách nhiệm.”
Dư Hướng Cảnh không biết phát sinh chuyện gì mà thái độ của cô lại đột ngột biến hóa nhanh như vậy: “Anh... Những lời anh nói đều là sự thật.”
“Dư tiên sinh, nếu như anh cảm thấy chán quá thì chỉ cần tùy tiện ngoắc ngoắc ngón tay là sẽ có vô vàn mỹ nữ đến dính sát lên người anh, không cần lấy em làm trò tiêu khiển như thế này đâu.
Quả nhiên là thái độ sau khi thanh tỉnh lập tức lạnh lùng xa cách, hoàn toàn đối lập với người chủ động cầu hoan hôm qua.
“Em cảm thấy anh đang lấy em ra làm trò tiêu khiển à?” Dư Hướng Cảnh bóp chặt lấy phần gáy của Diệp Lâm Hạ, khiến cô không thể không ngẩng đầu lên.
Đúng, chính là như vậy.
Đôi mắt của cô chỉ có thể nhìn anh.
“Chẳng lẽ không đúng sao? Dư tiên sinh nếu như cứ lên giường với ai là chịu trách nhiệm với người đó thì chỉ sợ em còn phải xếp hàng dài dài.”
Dư Hướng Cảnh nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Diệp Lâm Hạ thì nhận ra mình đã đi quá xa rồi, anh lại một lần nữa đeo mặt nạ lên.
Người đàn ông chớp mắt vài cái, lệ nóng doanh tròng, hốc mắt đỏ ửng, nức nở nói: “Chẳng lẽ... Chẳng lẽ anh ở trong mắt em là một người đàn ông tệ đến vậy à?”
Diệp Lâm Hạ giật mình, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Dư Hướng Cảnh khóc. Giọt nước mắt của anh phảng phất như mang theo ma lực, đánh mạnh vào linh hồn cô.
Cô cố gắng há miệng, nhưng lại không phát ra bất cứ âm thanh nào. Cô cũng không biết nên nói như thế nào, giống như ngôn ngữ lúc này đã trở nên vô dụng.
Diệp Lâm Hạ chủ động ôm lấy Dư Hướng Cảnh, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng anh: “Xin... Xin lỗi...”
“Lâm Hạ, anh thực lòng muốn chịu trách nhiệm.”
“Xin lỗi, em... em...”
“Lâm Hạ, sao em lại từ chối anh?” Ở góc độ mà cô không nhìn thấy, biểu cảm của Dư Hướng Cảnh lập tức thay đổi, ánh mặt hiện lên vẻ tự tin.
Diệp Lâm Hạ áy náy vô cùng, cô không nên phỏng đoán đầy ác ý như vậy: “Dư tiên sinh, chuyện tối qua cũng không phải là lỗi của anh, anh không cần chịu trách nhiệm đâu. Anh là người nắm quyền của Thượng Dương, cũng là chồng của chị gái em. Cho dù anh và chị gái em có như thế nào thì em cũng không nên dính dáng gì đến anh cả, nếu không thì sẽ khiến anh trở thành trò cười của người khác.”
Rung động buổi sáng khi thân thể tiếp xúc đến giờ đã phai nhạt, Diệp Lâm Hạ biết rõ mình nên làm như thế nào. Cô thừa nhận mình rung động với Dư Hướng Cảnh, rung động ngay từ lần gặp đầu tiên, nhưng cô không thể có quan hệ gì với anh.
Đến khi cô ý thức được mình vượt quá giới hạn, định rút tay lại thì Dư Hướng Cảnh đã nắm chặt lấy tay cô, áp bàn tay cô lên má mình.
Bàn tay của hai người chạm vào nhau, nhiệt độ như thiêu như đốt từ bàn tay xuyên vào trong não bộ, tư thế mập mờ khiến cô vô thức kháng cự.
“Anh không thể ngăn cản cô ấy chạy về phía hạnh phúc. Lâm Hạ, mấy ngày trước em có đề nghị anh thử bắt đầu một mối quan hệ mới, anh cảm thấy chúng ta có thể thử một chút.”
Lời nói của Dư Hướng Cảnh giống như sấm sét đánh trúng đầu Diệp Lâm Hạ, khiến cô không biết phải làm sao: “Chuyện này... Chuyện này...”
“Chuyện này không thích hợp!”
Diệp Lâm Hạ sợ hãi đến mức nói năng lắp bắp, mãi mới có thể nói hoàn chỉnh được một câu. Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện của mình và Dư Hướng Cảnh sẽ có kết quả gì, cũng chưa từng bảo tưởng đến chuyện bọn họ có điều gì vượt ngoài hạn mức.
Quan hệ của bọn họ chỉ dừng lại ở mức anh rể và em vợ thôi.
“Có chỗ nào không thích hợp? Chẳng phải chúng ta còn lên giường với nhau rồi sao? Mọi chuyện thực ra không tệ như em nghĩ đâu, anh muốn chịu trách nhiệm với em.”
Lý do nghe có vẻ đường hoàng nhưng lại không thể nào tin được. Anh là ông chủ của tập đoàn Thượng Dương, xung quanh chẳng bao giờ thiếu phụ nữ, lại còn là những người vừa xinh đẹp vừa có năng lực, làm sao lại chủ động chịu trách nhiệm với người như cô chứ?
Chỉ sợ là có mưu đồ!
Nghĩ tới đây, nhịp tim của Diệp Lâm Hạ như đột nhiên ngừng đập. Cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào anh.
“Dư tiên sinh, em cũng không cần anh phải chịu trách nhiệm.”
Dư Hướng Cảnh không biết phát sinh chuyện gì mà thái độ của cô lại đột ngột biến hóa nhanh như vậy: “Anh... Những lời anh nói đều là sự thật.”
“Dư tiên sinh, nếu như anh cảm thấy chán quá thì chỉ cần tùy tiện ngoắc ngoắc ngón tay là sẽ có vô vàn mỹ nữ đến dính sát lên người anh, không cần lấy em làm trò tiêu khiển như thế này đâu.
Quả nhiên là thái độ sau khi thanh tỉnh lập tức lạnh lùng xa cách, hoàn toàn đối lập với người chủ động cầu hoan hôm qua.
“Em cảm thấy anh đang lấy em ra làm trò tiêu khiển à?” Dư Hướng Cảnh bóp chặt lấy phần gáy của Diệp Lâm Hạ, khiến cô không thể không ngẩng đầu lên.
Đúng, chính là như vậy.
Đôi mắt của cô chỉ có thể nhìn anh.
“Chẳng lẽ không đúng sao? Dư tiên sinh nếu như cứ lên giường với ai là chịu trách nhiệm với người đó thì chỉ sợ em còn phải xếp hàng dài dài.”
Dư Hướng Cảnh nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Diệp Lâm Hạ thì nhận ra mình đã đi quá xa rồi, anh lại một lần nữa đeo mặt nạ lên.
Người đàn ông chớp mắt vài cái, lệ nóng doanh tròng, hốc mắt đỏ ửng, nức nở nói: “Chẳng lẽ... Chẳng lẽ anh ở trong mắt em là một người đàn ông tệ đến vậy à?”
Diệp Lâm Hạ giật mình, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Dư Hướng Cảnh khóc. Giọt nước mắt của anh phảng phất như mang theo ma lực, đánh mạnh vào linh hồn cô.
Cô cố gắng há miệng, nhưng lại không phát ra bất cứ âm thanh nào. Cô cũng không biết nên nói như thế nào, giống như ngôn ngữ lúc này đã trở nên vô dụng.
Diệp Lâm Hạ chủ động ôm lấy Dư Hướng Cảnh, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng anh: “Xin... Xin lỗi...”
“Lâm Hạ, anh thực lòng muốn chịu trách nhiệm.”
“Xin lỗi, em... em...”
“Lâm Hạ, sao em lại từ chối anh?” Ở góc độ mà cô không nhìn thấy, biểu cảm của Dư Hướng Cảnh lập tức thay đổi, ánh mặt hiện lên vẻ tự tin.
Diệp Lâm Hạ áy náy vô cùng, cô không nên phỏng đoán đầy ác ý như vậy: “Dư tiên sinh, chuyện tối qua cũng không phải là lỗi của anh, anh không cần chịu trách nhiệm đâu. Anh là người nắm quyền của Thượng Dương, cũng là chồng của chị gái em. Cho dù anh và chị gái em có như thế nào thì em cũng không nên dính dáng gì đến anh cả, nếu không thì sẽ khiến anh trở thành trò cười của người khác.”
Rung động buổi sáng khi thân thể tiếp xúc đến giờ đã phai nhạt, Diệp Lâm Hạ biết rõ mình nên làm như thế nào. Cô thừa nhận mình rung động với Dư Hướng Cảnh, rung động ngay từ lần gặp đầu tiên, nhưng cô không thể có quan hệ gì với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.