Anh Rể Trọng Sinh Thịt Cô Em Vợ
Chương 7: Đứa Trẻ Không Ngoan Sẽ Phải Chịu Phạt.
Nam Thư
14/03/2024
“Cảm ơn anh rể. Vấn đề của bạn em đã được giải quyết rồi ạ.”
Lúc này, cả cơ thể và tâm hồn của cô đều rất mệt mỏi. Lại bởi vì chuyện của Lạc Thanh, nên cô không muốn nói những chuyện dư thừa với anh.
“Vậy thì tốt rồi. Anh thấy em cả đêm qua không ngủ. Em mau nghỉ ngôi đi. Đợi đến trưa rồi anh sẽ gọi em dậy.”
“Xin lỗi, anh rể. Gây thêm phiền phức cho anh rồi.”
“Sao có thể chứ? Nếu đã đưa em đến Ngu Thành thì anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em.”
“Cảm ơn, anh rể.”
Nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, thoải mái, mặc dù rất buồn ngủ và mệt mỏi nhưng Diệp Lâm Hạ lại không muốn ngủ, cảm giác kỳ lạ vô hình cứ thể dày vò tâm trạng của cô.
Từ hôm qua đến tận bây giờ, Diệp Lâm Hạ luôn cảm thấy Dư Hướng Cảnh quá đỗi xa lạ và khác thường. Thậm chí, có thể cảm nhận được ý muốn lấy lòng của anh.
Sinh ra đã là công tử ngậm thìa vàng như Dư Hướng Cảnh thì kiêu ngạo biết bao. Cho dù nhà họ Dư đã từng xảy ra biến cố, anh vẫn luôn là tổng giám đốc Dư cao quý mà người ta không dám với tới.
Là người đi cùng của Diệp Thời, Diệp Lâm Hạ luôn ở bên cạnh dùng góc độ của mình quan sát Dư Hướng Cảnh làm sao có thể theo đuổi được bông hồng kiêu sa, xinh đẹp nhưng có gai này.
Cho dù là bị thương tích đầy mình thì anh vẫn luôn ôm chặt lấy bông hồng đó.
“Anh Dưu thật sự từ bỏ chị mình sao?”
“Hay là anh ấy đang diễn kịch.”
“Có lẽ là anh ấy thật sự từ bỏ rồi.”
“Anh Dư yêu chị sâu đậm như vậy. Sao có thể từ bỏ được.”
“Nhưng một Lạc Thanh cố chấp như vậy vẫn từ bỏ Phó Dư Xuyên. Dư Hướng Cảnh cũng có thể như vậy!”
“Anh ấy từ bỏ chị. Chẳng lẽ không nên đối xử với mình như trước đây nữa.”
“Anh ấy cứu nhà họ Lạc trong lúc khó khăn. Vì vậy, chỉ cần giữ chặt mình với bố là có thể có được chị rồi.”
“Đúng rồi. Anh ấy sẽ thay đổi sách lược theo đuổi.”
Diệp Lâm Hạ tự lẩm bẩm một mình không đầu không đuôi. Suy đoán nguyên nhân những hành động kỳ lạ của Dư Hướng Cảnh. Cuối cùng kết luận động tĩnh của Dư Hướng Cảnh.
Diệp Lâm Hạ cứ tự mình suy đoán, nhưng dần dần cũng không chống lại được cơn buồn ngủ, từ từ thiếp đi vào trong mộng.
Diệp Lâm Hạ có rất nhiều lý giải cho hành động kỳ lạ của Dư Hướng Cảnh, lại không có một lý do nào có liên quan đến bản thân cô.
Tình yêu âm thầm nảy nở. Giống như gió xuân tháng ba, nhẹ nhàng mơn trớn, không dễ phát giác.
Còn Dư Hướng Cảnh bị nhắc tới lúc này đang gắt gỏng. Trong căn phòng xinh đẹp của khách sạn từng thứ đồ lần lượt rơi xuống đất. Va chạm với nền đá ở dưới đất phát ra những loại âm thanh hỗn tạp.
Sau khi phát tiết xong, cảm xúc của Dư Hướng Cảnh dường như cũng tốt ít nhiều. Anh nhìn xuống đống bừa bộn trước mắt, sau đó lại thu tầm mắt của mình lại.
Những giọt nước mát lạnh khiến Dư Hướng Cảnh tỉnh táo hơn một chút. Đôi tay của anh chống lên bồn rửa tay, những gân xanh ở cánh tay nổi lên.
Anh nhìn lại bản thân mình qua tấm gương. Đột nhiên Dư Hướng Cảnh mỉm cười, tiếng cười kỳ quái cùng với biểu cảm dữ tợn. Ánh mắt hung dữ cùng với tính chiếm hữu, xâm lược.
Nếu bị ánh mắt này chú ý đến, sợ rằng sẽ bị ăn rằng không còn chút xương cốt nào cả.
“Lâm Hạ, em không ngoan gì cả!”
“Đứa trẻ không ngoan sẽ phải chịu phạt.”
Trước cửa khách sạn, Dự Hướng Cảnh đang cố gắng kiềm chế bản thân mình. Nỗ lực diễn vai anh rể thâm tình, kiên nhẫn chờ đợi con mồi tự mình chui đầu vào rọ.
Nhưng suy cho cùng thì sự nhẫn nại của thợ săn cũng có hạn.
Con mồi cứ không chịu chui vào vòng, người thợ săn mất kiên nhẫn chỉ có thể dùng phương pháp săn bắt khác mà thôi.
Dư Hướng Cảnh lấy ra một chiếc quần lót ren đen từ trong túi áo bên trong của chiếc áo vest. Anh đặt trước chóp mũi, hít một hơi thật sâu
. Dường như còn có thể ngửi được mùi hương của hoa huyệt tỏa ra.
Trong đầu anh hiện lên hình ảnh cơ thể Diệp Lâm Hạ đang khỏa thân đứng trước mặt anh. Bộ ngực căng tròn của cô đung đưa, lắc lư. Đầu nhũ hoa màu hồng run rẩy.
Giống như mai hồng đang đón gió lạnh giữa trời đông. Xinh đẹp, mê người khiến người ta muốn hái.
“Lâm Hạ…”
Bộ phận sinh dục thô đỏ của anh không được kiềm chế được mà nhô lên. Ngón tay thon dài tháo lỏng cà vạt, để lộ ra cơ ngực rắn chắc.
Anh dùng quần lót bao trọn lấy bộ phận sinh dục đang cương cứng của mình. Chất vải ma sát lên cơ thể của anh.
Lúc này, cả cơ thể và tâm hồn của cô đều rất mệt mỏi. Lại bởi vì chuyện của Lạc Thanh, nên cô không muốn nói những chuyện dư thừa với anh.
“Vậy thì tốt rồi. Anh thấy em cả đêm qua không ngủ. Em mau nghỉ ngôi đi. Đợi đến trưa rồi anh sẽ gọi em dậy.”
“Xin lỗi, anh rể. Gây thêm phiền phức cho anh rồi.”
“Sao có thể chứ? Nếu đã đưa em đến Ngu Thành thì anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em.”
“Cảm ơn, anh rể.”
Nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, thoải mái, mặc dù rất buồn ngủ và mệt mỏi nhưng Diệp Lâm Hạ lại không muốn ngủ, cảm giác kỳ lạ vô hình cứ thể dày vò tâm trạng của cô.
Từ hôm qua đến tận bây giờ, Diệp Lâm Hạ luôn cảm thấy Dư Hướng Cảnh quá đỗi xa lạ và khác thường. Thậm chí, có thể cảm nhận được ý muốn lấy lòng của anh.
Sinh ra đã là công tử ngậm thìa vàng như Dư Hướng Cảnh thì kiêu ngạo biết bao. Cho dù nhà họ Dư đã từng xảy ra biến cố, anh vẫn luôn là tổng giám đốc Dư cao quý mà người ta không dám với tới.
Là người đi cùng của Diệp Thời, Diệp Lâm Hạ luôn ở bên cạnh dùng góc độ của mình quan sát Dư Hướng Cảnh làm sao có thể theo đuổi được bông hồng kiêu sa, xinh đẹp nhưng có gai này.
Cho dù là bị thương tích đầy mình thì anh vẫn luôn ôm chặt lấy bông hồng đó.
“Anh Dưu thật sự từ bỏ chị mình sao?”
“Hay là anh ấy đang diễn kịch.”
“Có lẽ là anh ấy thật sự từ bỏ rồi.”
“Anh Dư yêu chị sâu đậm như vậy. Sao có thể từ bỏ được.”
“Nhưng một Lạc Thanh cố chấp như vậy vẫn từ bỏ Phó Dư Xuyên. Dư Hướng Cảnh cũng có thể như vậy!”
“Anh ấy từ bỏ chị. Chẳng lẽ không nên đối xử với mình như trước đây nữa.”
“Anh ấy cứu nhà họ Lạc trong lúc khó khăn. Vì vậy, chỉ cần giữ chặt mình với bố là có thể có được chị rồi.”
“Đúng rồi. Anh ấy sẽ thay đổi sách lược theo đuổi.”
Diệp Lâm Hạ tự lẩm bẩm một mình không đầu không đuôi. Suy đoán nguyên nhân những hành động kỳ lạ của Dư Hướng Cảnh. Cuối cùng kết luận động tĩnh của Dư Hướng Cảnh.
Diệp Lâm Hạ cứ tự mình suy đoán, nhưng dần dần cũng không chống lại được cơn buồn ngủ, từ từ thiếp đi vào trong mộng.
Diệp Lâm Hạ có rất nhiều lý giải cho hành động kỳ lạ của Dư Hướng Cảnh, lại không có một lý do nào có liên quan đến bản thân cô.
Tình yêu âm thầm nảy nở. Giống như gió xuân tháng ba, nhẹ nhàng mơn trớn, không dễ phát giác.
Còn Dư Hướng Cảnh bị nhắc tới lúc này đang gắt gỏng. Trong căn phòng xinh đẹp của khách sạn từng thứ đồ lần lượt rơi xuống đất. Va chạm với nền đá ở dưới đất phát ra những loại âm thanh hỗn tạp.
Sau khi phát tiết xong, cảm xúc của Dư Hướng Cảnh dường như cũng tốt ít nhiều. Anh nhìn xuống đống bừa bộn trước mắt, sau đó lại thu tầm mắt của mình lại.
Những giọt nước mát lạnh khiến Dư Hướng Cảnh tỉnh táo hơn một chút. Đôi tay của anh chống lên bồn rửa tay, những gân xanh ở cánh tay nổi lên.
Anh nhìn lại bản thân mình qua tấm gương. Đột nhiên Dư Hướng Cảnh mỉm cười, tiếng cười kỳ quái cùng với biểu cảm dữ tợn. Ánh mắt hung dữ cùng với tính chiếm hữu, xâm lược.
Nếu bị ánh mắt này chú ý đến, sợ rằng sẽ bị ăn rằng không còn chút xương cốt nào cả.
“Lâm Hạ, em không ngoan gì cả!”
“Đứa trẻ không ngoan sẽ phải chịu phạt.”
Trước cửa khách sạn, Dự Hướng Cảnh đang cố gắng kiềm chế bản thân mình. Nỗ lực diễn vai anh rể thâm tình, kiên nhẫn chờ đợi con mồi tự mình chui đầu vào rọ.
Nhưng suy cho cùng thì sự nhẫn nại của thợ săn cũng có hạn.
Con mồi cứ không chịu chui vào vòng, người thợ săn mất kiên nhẫn chỉ có thể dùng phương pháp săn bắt khác mà thôi.
Dư Hướng Cảnh lấy ra một chiếc quần lót ren đen từ trong túi áo bên trong của chiếc áo vest. Anh đặt trước chóp mũi, hít một hơi thật sâu
. Dường như còn có thể ngửi được mùi hương của hoa huyệt tỏa ra.
Trong đầu anh hiện lên hình ảnh cơ thể Diệp Lâm Hạ đang khỏa thân đứng trước mặt anh. Bộ ngực căng tròn của cô đung đưa, lắc lư. Đầu nhũ hoa màu hồng run rẩy.
Giống như mai hồng đang đón gió lạnh giữa trời đông. Xinh đẹp, mê người khiến người ta muốn hái.
“Lâm Hạ…”
Bộ phận sinh dục thô đỏ của anh không được kiềm chế được mà nhô lên. Ngón tay thon dài tháo lỏng cà vạt, để lộ ra cơ ngực rắn chắc.
Anh dùng quần lót bao trọn lấy bộ phận sinh dục đang cương cứng của mình. Chất vải ma sát lên cơ thể của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.