Anh Rể Trọng Sinh Thịt Cô Em Vợ
Chương 14: Đừng Đi, Thật Thoải Mái (Hơi H)
Nam Thư
14/03/2024
“Lâm Hạ, em cố chịu đựng thêm chút nữa, sắp tới khách sạn rồi.”
Dư Hướng Cảnh ôm cô vào lòng, nhỏ giọng an ủi. Giọng nói trầm thấp của anh tiến vào trong tai Diệp Lâm Hạ, thân thể mẫn cảm của cô làm sao có thể chịu được kích thích này.
Cơ thể Diệp Lâm Hạ run lên, sau đó toàn thân cô giống như bị rút cạn hết sức lực, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Dư Hướng Cảnh nhanh tay lẹ mắt ôm lấy Diệp Lâm Hạ, khiến cho tư thế của hai người càng thêm thân mật hơn. Loại đụng chạm này đối với người bị hạ dược mà nói là kích thích mãnh liệt nhất.
Thang máy dừng ở tầng khách sạn, Dư Hướng Cảnh tiếp tục lên tiếng: “Sắp tới nơi rồi.”
“Dư... Dư tiên sinh, em khó chịu quá!”
Đôi mắt của Diệp Lâm Hạ giống như phủ một lớp sương mù, ánh mắt trở nên mơ hồ không rõ, cơ thể cũng mềm nhũn ra, chỉ có thể yếu ớt dựa vào người Dư Hướng Cảnh.
Sự khô nóng không giải thích được lan tràn khắp thân thể, làn da trắng nõn của cô cũng dần dần trở nên hồng hào xinh đẹp, gò má ửng hồng vô cùng ngọt ngào. Dư Hướng Cảnh thỏa mãn hít sâu một hơi.
“Lâm Hạ, tới rồi, em nằm xuống nghỉ ngơi một chút, anh đi gọi bác sĩ.”
Ngay khi Dư Hướng Cảnh xoay người chuẩn bị rời đi thì Diệp Lâm Hạ đã nắm lấy bàn tay anh áp lên mặt mình, nức nở: “Đừng... Đừng đi, thoải mái quá!”
Thân thể khô nóng vô cùng, Diệp Lâm Hạ cảm thấy như máu trong người mình cũng sôi lên.
Nhiệt độ tăng lên đột ngột khiến chiếc váy dài mà cô đang mặc gần như ướt đẫm mồ hôi. Cô liều mạng há miệng hít thở giống như sắp chết. Lúc này cô đã mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ cố gắng nắm lấy thứ gì đó.
“Lâm Hạ, em buông tay ra trước đã, anh đi tìm bác sĩ rồi sẽ quay lại ngay.” Dư Hướng Cảnh nhẹ nhàng vỗ về Diệp Lâm Hạ, trầm thấp dụ dỗ.
Nhưng bây giờ cô chẳng còn chút lý trí nào, sao có thể ngoan ngoãn nghe lời anh được? Diệp Lâm Hạ cảm thấy ấm ức vô cùng, cô khó chịu như thế, sao anh không chịu giúp cô?
Diệp Lâm Hạ ngẩng đầu, khổ sở và khẩn thiết nhìn Dư Hướng Cảnh: “Em khó chịu lắm.”
Dư Hướng Cảnh vuốt ve mái tóc ướt mồ hôi của cô: “Không sao, không sao, bác sĩ sẽ đến ngay thôi.”
Nhưng bác sĩ có đến thật không?
Dư Hướng Cảnh nhìn người nằm trên giường khó chịu đến mức vặn vẹo thân thể thì bụng dưới quặn thắt. Anh chỉ muốn lập tức tiến vào bên trong tiểu huyệt ẩm ướt của cô, xoa nắn bầu ngực vừa to vừa mềm của cô.
Nhưng anh biết bây giờ vẫn chưa phải là lúc, anh muốn Diệp Lâm Hạ chủ động dạng hai chân ra, cầu xin anh tiến vào.
Diệp Lâm Hạ đã sớm mất đi lý trí, hoàn toàn quên mất liêm sỉ, quên mất nhà họ Diệp. Cô khó khăn chống người dậy, quỳ lên giường, chậm rãi bò về phía Dư Hướng Cảnh.
“Lâm Hạ, có phải em cảm thấy khó chịu lắm không? Nhịn thêm chút nữa.”
Đầu óc Diệp Lâm Hạ kêu ong ong, cô căn bản không nghe rõ Dư Hướng Cảnh nói cái gì. Cô vươn tay ôm lấy cổ Dư Hướng Cảnh, cọ cọ gò má ửng hồng lên làn da mát lạnh trên cổ anh.
Thời khắc này, Diệp Lâm Hạ giống như một người lữ khách lạc đường trên sa mạc, khao khát nguồn nước là Dư Hướng Cảnh, chỉ muốn dán lên người anh.
Không, như thế này vẫn còn chưa đủ.
Chiếc váy đỏ trên người cô chẳng biết đã được cởi ra từ lúc nào. Cô không tự chủ được dán sát lên người Dư Hướng Cảnh, áp nửa thân trên trần trụi của mình vào lồng ngực cường tráng của đối phương.
Cọ sát qua lớp vải khiến Diệp Lâm Hạ vô cùng khó chịu. Nhưng cô lại không biết phải làm gì, cũng không nghĩ ra biện pháp giải quyết, chỉ có thể khó chịu vặn vẹo thân thể.
Đầu vú của cô cọ xát với lớp áo của anh, ma sát khiến cho đầu vú trở nên đỏ thẫm, càng khao khát được vỗ về hơn.
Dư Hướng Cảnh ôm cô vào lòng, nhỏ giọng an ủi. Giọng nói trầm thấp của anh tiến vào trong tai Diệp Lâm Hạ, thân thể mẫn cảm của cô làm sao có thể chịu được kích thích này.
Cơ thể Diệp Lâm Hạ run lên, sau đó toàn thân cô giống như bị rút cạn hết sức lực, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Dư Hướng Cảnh nhanh tay lẹ mắt ôm lấy Diệp Lâm Hạ, khiến cho tư thế của hai người càng thêm thân mật hơn. Loại đụng chạm này đối với người bị hạ dược mà nói là kích thích mãnh liệt nhất.
Thang máy dừng ở tầng khách sạn, Dư Hướng Cảnh tiếp tục lên tiếng: “Sắp tới nơi rồi.”
“Dư... Dư tiên sinh, em khó chịu quá!”
Đôi mắt của Diệp Lâm Hạ giống như phủ một lớp sương mù, ánh mắt trở nên mơ hồ không rõ, cơ thể cũng mềm nhũn ra, chỉ có thể yếu ớt dựa vào người Dư Hướng Cảnh.
Sự khô nóng không giải thích được lan tràn khắp thân thể, làn da trắng nõn của cô cũng dần dần trở nên hồng hào xinh đẹp, gò má ửng hồng vô cùng ngọt ngào. Dư Hướng Cảnh thỏa mãn hít sâu một hơi.
“Lâm Hạ, tới rồi, em nằm xuống nghỉ ngơi một chút, anh đi gọi bác sĩ.”
Ngay khi Dư Hướng Cảnh xoay người chuẩn bị rời đi thì Diệp Lâm Hạ đã nắm lấy bàn tay anh áp lên mặt mình, nức nở: “Đừng... Đừng đi, thoải mái quá!”
Thân thể khô nóng vô cùng, Diệp Lâm Hạ cảm thấy như máu trong người mình cũng sôi lên.
Nhiệt độ tăng lên đột ngột khiến chiếc váy dài mà cô đang mặc gần như ướt đẫm mồ hôi. Cô liều mạng há miệng hít thở giống như sắp chết. Lúc này cô đã mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ cố gắng nắm lấy thứ gì đó.
“Lâm Hạ, em buông tay ra trước đã, anh đi tìm bác sĩ rồi sẽ quay lại ngay.” Dư Hướng Cảnh nhẹ nhàng vỗ về Diệp Lâm Hạ, trầm thấp dụ dỗ.
Nhưng bây giờ cô chẳng còn chút lý trí nào, sao có thể ngoan ngoãn nghe lời anh được? Diệp Lâm Hạ cảm thấy ấm ức vô cùng, cô khó chịu như thế, sao anh không chịu giúp cô?
Diệp Lâm Hạ ngẩng đầu, khổ sở và khẩn thiết nhìn Dư Hướng Cảnh: “Em khó chịu lắm.”
Dư Hướng Cảnh vuốt ve mái tóc ướt mồ hôi của cô: “Không sao, không sao, bác sĩ sẽ đến ngay thôi.”
Nhưng bác sĩ có đến thật không?
Dư Hướng Cảnh nhìn người nằm trên giường khó chịu đến mức vặn vẹo thân thể thì bụng dưới quặn thắt. Anh chỉ muốn lập tức tiến vào bên trong tiểu huyệt ẩm ướt của cô, xoa nắn bầu ngực vừa to vừa mềm của cô.
Nhưng anh biết bây giờ vẫn chưa phải là lúc, anh muốn Diệp Lâm Hạ chủ động dạng hai chân ra, cầu xin anh tiến vào.
Diệp Lâm Hạ đã sớm mất đi lý trí, hoàn toàn quên mất liêm sỉ, quên mất nhà họ Diệp. Cô khó khăn chống người dậy, quỳ lên giường, chậm rãi bò về phía Dư Hướng Cảnh.
“Lâm Hạ, có phải em cảm thấy khó chịu lắm không? Nhịn thêm chút nữa.”
Đầu óc Diệp Lâm Hạ kêu ong ong, cô căn bản không nghe rõ Dư Hướng Cảnh nói cái gì. Cô vươn tay ôm lấy cổ Dư Hướng Cảnh, cọ cọ gò má ửng hồng lên làn da mát lạnh trên cổ anh.
Thời khắc này, Diệp Lâm Hạ giống như một người lữ khách lạc đường trên sa mạc, khao khát nguồn nước là Dư Hướng Cảnh, chỉ muốn dán lên người anh.
Không, như thế này vẫn còn chưa đủ.
Chiếc váy đỏ trên người cô chẳng biết đã được cởi ra từ lúc nào. Cô không tự chủ được dán sát lên người Dư Hướng Cảnh, áp nửa thân trên trần trụi của mình vào lồng ngực cường tráng của đối phương.
Cọ sát qua lớp vải khiến Diệp Lâm Hạ vô cùng khó chịu. Nhưng cô lại không biết phải làm gì, cũng không nghĩ ra biện pháp giải quyết, chỉ có thể khó chịu vặn vẹo thân thể.
Đầu vú của cô cọ xát với lớp áo của anh, ma sát khiến cho đầu vú trở nên đỏ thẫm, càng khao khát được vỗ về hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.