Anh Rể Trọng Sinh Thịt Cô Em Vợ
Chương 32: Lâm Hạ, Ngực Của Em Thật Mềm Mại (H)
Nam Thư
14/03/2024
Khi Diệp Lâm Hạ rời đi thì Dư Hướng Cảnh cảm thấy bực bội vô cùng. Cô ở bên anh luôn có cảm giác không chân thực, giống như chỉ cần ngủ dậy là sẽ phát hiện ra đó chỉ là một giấc mơ.
Nhất là khi Diệp Lâm Hạ đi mãi không về, tâm tình của anh càng bực bội hơn, tính thời gian thì cô phải về rồi mới đúng.
Anh cứ nhấp nhổm không yên, muốn đi ra ngoài tìm người. Khi nhìn thấy Diệp Lâm Hạ quay trở lại, nỗi lo lắng trong lòng anh mới tan biến.
“Vừa rồi lúc ở trong thang máy em gặp phải Phương Đình, nói chuyện với anh ta một chút.”
Vòng tay đang ôm eo Diệp Lâm Hạ siết chặt hơn. Dư Hướng Cảnh không muốn bất cứ thứ gì cướp đi ánh mắt của Diệp Lâm Hạ, cô chỉ được phép nhìn một mình anh.
“Ừm...”
“Phương tiên sinh... Phương tiên sinh hình như không tốt như chị gái em nói, nếu như chị ấy...”
Dư Hướng Cảnh nắm lấy cằm Diệp Lâm Hạ, hung hăng hôn lên môi cô, nuốt hết toàn bộ những lời chưa nói của cô.
Diệp Lâm Hạ đột nhiên bị tấn công bất ngờ, tập “văn kiện quan trọng” nhanh chóng rơi xuống đất. Cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của Dư Hướng Cảnh trên má mình.
Cô cũng rất thích hôn Dư Hướng Cảnh, quấn quýt với anh. Khi đầu lưỡi mềm mại của anh tiến vào trong miệng cô, cô chủ động đón lấy, trong phòng vang lên những tiếng tách tách mờ ám.
Dư Hướng Cảnh rất hài lòng với sự chủ động của Diệp Lâm Hạ, hành vi của cô giống như đang nói cho anh biết thân thể cô thuộc về anh, trái tim cô cũng thuộc về anh.
Dư Hướng Cảnh nâng cằm Diệp Lâm Hạ lên, để nụ hôn càng thêm sâu. Nước bọt của hai người chảy ra bên mép xuống tận cổ.
Bàn tay to lớn của anh luồn vào trong tóc cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve gò má ửng hồng của cô, nhiệt độ trong phòng đột nhiên tăng lên.
Diệp Lâm Hạ si mê hưởng thụ cảm giác răng môi thân mật, cũng vươn tay ôm lấy đầu đối phương. Nụ hôn kịch liệt và hung mãnh khiến hai chân cô như mềm nhũn, chỉ có thể bất lực ôm chặt lấy anh.
Một lúc lâu sau, Dư Hướng Cảnh mới chịu rời khỏi đôi môi sưng đỏ của cô. Anh đè lấy gáy cô, tựa trán mình vào trán cô: “Lâm Hạ, thời gian thuộc về hai chúng ta, đừng nhắc đến người khác, được không?”
Hơi thở ấm áp phả vào mặt Diệp Lâm Hạ, cô cảm thấy hô hấp của mình cũng nóng lên: “Nhưng... Nhưng em lo lắng cho chị gái.”
Dư Hướng Cảnh khẽ hôn lên lông mày cô một cái, sau đó là con mắt, rồi đến chóp mũi: “Bọn họ chán ghét anh, anh cũng chán ghét bọn họ.”
Nghe thấy giọng điệu hờn giận của Dư Hướng Cảnh, Diệp Lâm Hạ chủ động hôn lên mặt anh: “Được rồi, em không nhắc đến bọn họ nữa.”
Dư Hướng Cảnh nhận được câu trả lời vừa ý thì lập tức mỉm cười. Anh hôn lên khóe miệng Diệp Lâm Hạ, rồi ghé sát vào tai cô: “Lâm Hạ, anh muốn em.”
Nói xong, anh cũng không cho cô cơ hội từ chối, lập tức vươn đầu lưỡi liếm láp vành tai cô.
Tiếng thở dốc nặng nề ở bên tai Diệp Lâm Hạ giống như được phóng đại lên cả trăm lần, khiến cô ngứa ngáy vô cùng. Tiểu huyệt của cô bắt đầu tiết ra dâm thủy, sự trống rỗng từ bên trong chạy dọc thân thể, khiến cô không nhịn được mà cọ hai chân lại với nhau.
“Ừm...”
Diệp Lâm Hạ nhỏ giọng đáp lời, Dư Hướng Cảnh nghe được thì không chút do dự, lập tức vươn tay thăm dò trong vạt áo cô.
Bàn tay to lớn của anh vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của cô, nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo lót ngáng đường, thẳng tiến đến ôm trọn bầu ngực mềm mại.
“Lâm Hạ, ngực của em thật mềm!”
Nhất là khi Diệp Lâm Hạ đi mãi không về, tâm tình của anh càng bực bội hơn, tính thời gian thì cô phải về rồi mới đúng.
Anh cứ nhấp nhổm không yên, muốn đi ra ngoài tìm người. Khi nhìn thấy Diệp Lâm Hạ quay trở lại, nỗi lo lắng trong lòng anh mới tan biến.
“Vừa rồi lúc ở trong thang máy em gặp phải Phương Đình, nói chuyện với anh ta một chút.”
Vòng tay đang ôm eo Diệp Lâm Hạ siết chặt hơn. Dư Hướng Cảnh không muốn bất cứ thứ gì cướp đi ánh mắt của Diệp Lâm Hạ, cô chỉ được phép nhìn một mình anh.
“Ừm...”
“Phương tiên sinh... Phương tiên sinh hình như không tốt như chị gái em nói, nếu như chị ấy...”
Dư Hướng Cảnh nắm lấy cằm Diệp Lâm Hạ, hung hăng hôn lên môi cô, nuốt hết toàn bộ những lời chưa nói của cô.
Diệp Lâm Hạ đột nhiên bị tấn công bất ngờ, tập “văn kiện quan trọng” nhanh chóng rơi xuống đất. Cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của Dư Hướng Cảnh trên má mình.
Cô cũng rất thích hôn Dư Hướng Cảnh, quấn quýt với anh. Khi đầu lưỡi mềm mại của anh tiến vào trong miệng cô, cô chủ động đón lấy, trong phòng vang lên những tiếng tách tách mờ ám.
Dư Hướng Cảnh rất hài lòng với sự chủ động của Diệp Lâm Hạ, hành vi của cô giống như đang nói cho anh biết thân thể cô thuộc về anh, trái tim cô cũng thuộc về anh.
Dư Hướng Cảnh nâng cằm Diệp Lâm Hạ lên, để nụ hôn càng thêm sâu. Nước bọt của hai người chảy ra bên mép xuống tận cổ.
Bàn tay to lớn của anh luồn vào trong tóc cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve gò má ửng hồng của cô, nhiệt độ trong phòng đột nhiên tăng lên.
Diệp Lâm Hạ si mê hưởng thụ cảm giác răng môi thân mật, cũng vươn tay ôm lấy đầu đối phương. Nụ hôn kịch liệt và hung mãnh khiến hai chân cô như mềm nhũn, chỉ có thể bất lực ôm chặt lấy anh.
Một lúc lâu sau, Dư Hướng Cảnh mới chịu rời khỏi đôi môi sưng đỏ của cô. Anh đè lấy gáy cô, tựa trán mình vào trán cô: “Lâm Hạ, thời gian thuộc về hai chúng ta, đừng nhắc đến người khác, được không?”
Hơi thở ấm áp phả vào mặt Diệp Lâm Hạ, cô cảm thấy hô hấp của mình cũng nóng lên: “Nhưng... Nhưng em lo lắng cho chị gái.”
Dư Hướng Cảnh khẽ hôn lên lông mày cô một cái, sau đó là con mắt, rồi đến chóp mũi: “Bọn họ chán ghét anh, anh cũng chán ghét bọn họ.”
Nghe thấy giọng điệu hờn giận của Dư Hướng Cảnh, Diệp Lâm Hạ chủ động hôn lên mặt anh: “Được rồi, em không nhắc đến bọn họ nữa.”
Dư Hướng Cảnh nhận được câu trả lời vừa ý thì lập tức mỉm cười. Anh hôn lên khóe miệng Diệp Lâm Hạ, rồi ghé sát vào tai cô: “Lâm Hạ, anh muốn em.”
Nói xong, anh cũng không cho cô cơ hội từ chối, lập tức vươn đầu lưỡi liếm láp vành tai cô.
Tiếng thở dốc nặng nề ở bên tai Diệp Lâm Hạ giống như được phóng đại lên cả trăm lần, khiến cô ngứa ngáy vô cùng. Tiểu huyệt của cô bắt đầu tiết ra dâm thủy, sự trống rỗng từ bên trong chạy dọc thân thể, khiến cô không nhịn được mà cọ hai chân lại với nhau.
“Ừm...”
Diệp Lâm Hạ nhỏ giọng đáp lời, Dư Hướng Cảnh nghe được thì không chút do dự, lập tức vươn tay thăm dò trong vạt áo cô.
Bàn tay to lớn của anh vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của cô, nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo lót ngáng đường, thẳng tiến đến ôm trọn bầu ngực mềm mại.
“Lâm Hạ, ngực của em thật mềm!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.