Anh Rể Trọng Sinh Thịt Cô Em Vợ
Chương 45: Ở Rể
Nam Thư
14/03/2024
Diệp Lâm Hạ mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, cô ngồi lên ghế sô pha, buồn bực hỏi: “Sao cậu lại biết chuyện đó?”
Lạc Thanh đứng dậy, chỉnh lại quần áo, sau đó hắng giọng một cái: “Khụ khụ, quên nói cho cậu biết, khách sạn mà cậu ở chính là khách sạn nhà bổn thiếu gia.”
“Tớ còn tìm người chăm sóc cho cậu, còn cậu thì sao? Không thể nào ngờ được! Cậu ở trong phòng với Dư Hướng Cảnh mấy ngày không ra ngoài, nhân viên dọn vệ sinh tới dọn xong thì đỏ bừng mặt mũi, sau đó báo cáo với tớ.”
Diệp Lâm Hạ đỏ mặt, vùi mình vào ghế sô pha: “Tớ... Tớ cũng không nghĩ tới, chỉ là... cứ thế đã ở cùng một chỗ với anh ấy rồi.”
“Tớ cũng không phải cố ý gạt cậu đâu, tớ định sau khi trở lại Hải Thành sẽ nói với cậu.”
Lạc Thanh ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh toát của Diệp Lâm Hạ: “Lâm Hạ, không phải tớ trách cậu vì cậu đã giấu tớ. Tớ chỉ là lo lắng cho cậu, anh ta... anh ta đối xử với cậu tốt chứ?”
Diệp Lâm Hạ quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lạc Thanh thì trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp: “Tốt lắm, anh ấy nói sẽ kết hôn với tớ.”
“Thật sao? Nhưng chẳng phải anh ta đã kết hôn với chị gái cậu rồi à?”
“Hai người bọn họ sẽ ly hôn.”
Lạc Thanh trầm mặc hồi lâu, anh ta nhìn thấy gương mặt của Diệp Lâm Hạ thấp thoáng ý cười thì cũng không đành lòng giội cho cô một gáo nước lạnh. Nhưng anh ta biết yêu mà không được người khác đáp lại là một chuyện đau đớn đến nhường nào.
“Vậy là tốt tồi, Lâm Hạ, tớ hi vọng cậu có thể tìm được hạnh phúc cho mình. Nếu như... Nếu như có gì cần hỗ trợ thì cứ nói với tớ.”
“Lạc Thanh, cảm ơn cậu.”
“Chúng ta là bạn bè, sao phải khách sáo như vậy chứ? Tớ rất vui vì Dư Hướng Cảnh có thể nhìn thấy cậu, không giống như anh ta.”
Nhắc đến Phó Tư Xuyên, Lạc Thanh cũng không cười nổi nữa, ánh mắt cô đơn khiến người ta phải đau lòng. Diệp Lâm Hạ ôm lấy anh ta, dịu dàng an ủi: “Mọi chuyện đều qua rồi, tất cả sẽ trở nên tốt đẹp thôi.”
Trong lúc hai người không chú ý, có người dùng điện thoại di động chụp lại cảnh này.
Sự xuất hiện của Lạc Thanh đã xua tan nỗi tức giận của cha Diệp. Cho dù ông không hài lòng với gia cảnh của Lạc Thanh cho lắm, nhưng so với Phương Đình tự phụ thì ông thấy chàng trai này vẫn miễn cưỡng chấp nhận được.
Bởi vì cũng không còn sớm nữa nên cha Diệp sắp xếp cho Lạc Thanh ở lại phòng dành cho khách. Cũng may là Diệp Lâm Hạ và Lạc Thanh có quan hệ thân mật nên cha Diệp cũng không nhìn ra có gì không thích hợp.
Diệp Lâm Hạ nhìn Lạc Thanh đang thận trọng ăn bữa sáng thì không khỏi đổ mồ hôi thay cho anh ta.
“Tiểu Lạc à, đừng khách khí, cứ tự nhiên như ở nhà.” Lạc Thanh bị cha Diệp nhìn đến mức da đầu tê dại, anh ta bắt đầu cảm thấy hối hận khi đã tới đây với danh phận là bạn trai của Diệp Lâm Hạ.
“Dạ... Dạ...”
“Tiểu Lạc, cháu và Lâm Hạ quen nhau từ hồi đại học, cháu là người Ngu Thành à?”
“Vâng... Vâng...”
“Trong nhà có mấy người, làm nghề gì thế?”
“Nhà cháu có bốn người, cháu có một người anh trai nữa, gia đình cháu làm kinh doanh nhỏ.”
“Làm kinh doanh nhỏ cũng tốt! Tiểu Lạc, cháu cũng biết chú lớn tuổi rồi, mấy ông bạn già cũng đã về nơi chín suối gần hết, thế nên đôi lúc chú cảm thấy rất cô đơn.
Nếu như không có con gái ở bên, vậy chẳng phải chú sẽ trở thành ông già cô đơn sao? Tiểu Lạc à, chỉ cần cháu đồng ý định cư ở Hải Thành thì chú nhất định sẽ giúp cháu.”
“Cha, con và A Thanh vừa mới yêu đương, tạm thời chưa tính đến chuyện kết hôn.” Diệp Lâm Hạ vừa nghe đã hiểu ý của cha Diệp, ông đơn giản là muốn Lạc Thanh đến ở rể, thế nên vội vàng mở miệng ngắt lời.
“Lâm Hạ, không có dự định kết hôn thì yêu đương làm gì?” Cha Diệp nhìn hai người trước mặt.
Ông đã lớn tuổi rồi, con gái ruột lại không hiểu chuyện. Ông cần có người thừa kế mới, không gì yên tâm hơn bằng người thừa kế do chính tay ông nuôi nấng.
“Cha...”
“Tiểu Lạc, cháu có đồng ý ở rể không?”
Cha Diệp vừa dứt lời thì Diệp Thời đột nhiên xuất hiện ở cửa, gương mặt tràn đầy nước mắt: “Hu hu hu... Cha ơi, Phương Đình anh ấy... anh ấy bắt nạt con!”
Lạc Thanh đứng dậy, chỉnh lại quần áo, sau đó hắng giọng một cái: “Khụ khụ, quên nói cho cậu biết, khách sạn mà cậu ở chính là khách sạn nhà bổn thiếu gia.”
“Tớ còn tìm người chăm sóc cho cậu, còn cậu thì sao? Không thể nào ngờ được! Cậu ở trong phòng với Dư Hướng Cảnh mấy ngày không ra ngoài, nhân viên dọn vệ sinh tới dọn xong thì đỏ bừng mặt mũi, sau đó báo cáo với tớ.”
Diệp Lâm Hạ đỏ mặt, vùi mình vào ghế sô pha: “Tớ... Tớ cũng không nghĩ tới, chỉ là... cứ thế đã ở cùng một chỗ với anh ấy rồi.”
“Tớ cũng không phải cố ý gạt cậu đâu, tớ định sau khi trở lại Hải Thành sẽ nói với cậu.”
Lạc Thanh ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh toát của Diệp Lâm Hạ: “Lâm Hạ, không phải tớ trách cậu vì cậu đã giấu tớ. Tớ chỉ là lo lắng cho cậu, anh ta... anh ta đối xử với cậu tốt chứ?”
Diệp Lâm Hạ quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lạc Thanh thì trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp: “Tốt lắm, anh ấy nói sẽ kết hôn với tớ.”
“Thật sao? Nhưng chẳng phải anh ta đã kết hôn với chị gái cậu rồi à?”
“Hai người bọn họ sẽ ly hôn.”
Lạc Thanh trầm mặc hồi lâu, anh ta nhìn thấy gương mặt của Diệp Lâm Hạ thấp thoáng ý cười thì cũng không đành lòng giội cho cô một gáo nước lạnh. Nhưng anh ta biết yêu mà không được người khác đáp lại là một chuyện đau đớn đến nhường nào.
“Vậy là tốt tồi, Lâm Hạ, tớ hi vọng cậu có thể tìm được hạnh phúc cho mình. Nếu như... Nếu như có gì cần hỗ trợ thì cứ nói với tớ.”
“Lạc Thanh, cảm ơn cậu.”
“Chúng ta là bạn bè, sao phải khách sáo như vậy chứ? Tớ rất vui vì Dư Hướng Cảnh có thể nhìn thấy cậu, không giống như anh ta.”
Nhắc đến Phó Tư Xuyên, Lạc Thanh cũng không cười nổi nữa, ánh mắt cô đơn khiến người ta phải đau lòng. Diệp Lâm Hạ ôm lấy anh ta, dịu dàng an ủi: “Mọi chuyện đều qua rồi, tất cả sẽ trở nên tốt đẹp thôi.”
Trong lúc hai người không chú ý, có người dùng điện thoại di động chụp lại cảnh này.
Sự xuất hiện của Lạc Thanh đã xua tan nỗi tức giận của cha Diệp. Cho dù ông không hài lòng với gia cảnh của Lạc Thanh cho lắm, nhưng so với Phương Đình tự phụ thì ông thấy chàng trai này vẫn miễn cưỡng chấp nhận được.
Bởi vì cũng không còn sớm nữa nên cha Diệp sắp xếp cho Lạc Thanh ở lại phòng dành cho khách. Cũng may là Diệp Lâm Hạ và Lạc Thanh có quan hệ thân mật nên cha Diệp cũng không nhìn ra có gì không thích hợp.
Diệp Lâm Hạ nhìn Lạc Thanh đang thận trọng ăn bữa sáng thì không khỏi đổ mồ hôi thay cho anh ta.
“Tiểu Lạc à, đừng khách khí, cứ tự nhiên như ở nhà.” Lạc Thanh bị cha Diệp nhìn đến mức da đầu tê dại, anh ta bắt đầu cảm thấy hối hận khi đã tới đây với danh phận là bạn trai của Diệp Lâm Hạ.
“Dạ... Dạ...”
“Tiểu Lạc, cháu và Lâm Hạ quen nhau từ hồi đại học, cháu là người Ngu Thành à?”
“Vâng... Vâng...”
“Trong nhà có mấy người, làm nghề gì thế?”
“Nhà cháu có bốn người, cháu có một người anh trai nữa, gia đình cháu làm kinh doanh nhỏ.”
“Làm kinh doanh nhỏ cũng tốt! Tiểu Lạc, cháu cũng biết chú lớn tuổi rồi, mấy ông bạn già cũng đã về nơi chín suối gần hết, thế nên đôi lúc chú cảm thấy rất cô đơn.
Nếu như không có con gái ở bên, vậy chẳng phải chú sẽ trở thành ông già cô đơn sao? Tiểu Lạc à, chỉ cần cháu đồng ý định cư ở Hải Thành thì chú nhất định sẽ giúp cháu.”
“Cha, con và A Thanh vừa mới yêu đương, tạm thời chưa tính đến chuyện kết hôn.” Diệp Lâm Hạ vừa nghe đã hiểu ý của cha Diệp, ông đơn giản là muốn Lạc Thanh đến ở rể, thế nên vội vàng mở miệng ngắt lời.
“Lâm Hạ, không có dự định kết hôn thì yêu đương làm gì?” Cha Diệp nhìn hai người trước mặt.
Ông đã lớn tuổi rồi, con gái ruột lại không hiểu chuyện. Ông cần có người thừa kế mới, không gì yên tâm hơn bằng người thừa kế do chính tay ông nuôi nấng.
“Cha...”
“Tiểu Lạc, cháu có đồng ý ở rể không?”
Cha Diệp vừa dứt lời thì Diệp Thời đột nhiên xuất hiện ở cửa, gương mặt tràn đầy nước mắt: “Hu hu hu... Cha ơi, Phương Đình anh ấy... anh ấy bắt nạt con!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.