Chương 58: Cầu vòng sau cơn mưa
Lalam
30/04/2022
Hôm nay là ngày xét xử cuối cùng vụ kiện tranh chấp quyền thừa kế, thiếu đi Thạch Lâm làm hậu thuẫn phía sau, Bạch Ngạn giống như quả bóng bị xì hơi bẹp dí không có cơ hội lật ngược tình thế, căn cứ các giấy tờ chứng minh tính hợp pháp do Trần Liêm nộp lên tòa án, chủ tọa chính thức bác bỏ đơn kiện của bên nguyên, tài sản ông Bạch để lại thuộc về người có tên trong di chúc là Đổng Văn Văn.
Bạch Ngạn nghe xong phán quyết của tòa không chịu đựng được mà ngã quỵ xuống đất, cũng đúng thôi sắp tới đây hai bàn tay ông ta sạch bóng, chẳng còn thứ gì có thể nắm được trong tay nữa rồi, Ông ta tới thành phố này lập nghiệp mang theo lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ, nhưng ngày ngày lại bị tham vọng ăn mòn đánh mất đi tâm hồn thủa ban đầu.
"Ngọc Diêu Diêu bà bị bệnh đúng không? Tôi khuyên bà nên tới bệnh viện H kiểm tra." Đổng Văn Văn ra khỏi tòa án cố ý đứng đợi một nhà ba người kia ở ngoài cửa, đôi mắt liếc qua cái bụng to không nhìn ra mỡ hay bầu của bà ta, giả bộ quan tâm.
"Cô." Ngọc Diêu Diêu nghe thấy tên bệnh viện trong miệng Đổng Văn Văn nói ra, có tật giật mình bàn tay run rẩy chỉ thẳng vào mặt cô nói không lên lời.
Chuyện bà ta giấu kín như vậy, cái đứa hỗn láo này sao lại biết được? Bà ta sợ đứng lâu thêm, việc gian díu của mình sẽ bị Đổng Văn Văn nói ra, nhanh chóng lôi kéo chồng và con gái rời khỏi.
"Mẹ con không muốn đi, chúng ta sao phải sợ nó." Bạch Văn Linh đứng yên tại chỗ, cho dù Ngọc Diêu Diêu liên tục thúc giục vẫn kiên quyết ở lại.
Thạch Lâm đi tù rồi, giờ cô ta còn lại cái gì chứ? Hầu hạ lão già ghê tởm đó biết bao nhiêu ngày tháng, gọi là tới đuổi là đi vì cái gì? Không phải là muốn trở thành bà Thạch cao quý hơn cả cái đứa con hoang này sao? Bạch Văn Linh hận Đổng Văn Văn lúc, nào cũng muốn giết chết người phụ nữ khiến mình rơi xuống vực sâu tăm tối này.
Do Đổng Văn Văn cướp đi người đàn ông mà Bạch Văn Linh yêu, nên cô ta mới trở nên úa tàn như bây giờ. Đôi mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào ngón tay, thân mật đan nhau của hai người trước mặt mình.
"Đừng đắc ý quá sớm, Đổng Văn Văn hạnh phúc của cô là do giở trò mà lấy được, sớm muộn gì cũng bị người khác cướp mất."
Âu Thời Phong đứng lên chắn trước Đổng Văn Văn, sợ người phụ điên này lên cơn làm tổn hại đến cô: "Bạch Văn Linh tôi chưa bao giờ thuộc về cô cả thì sao có thể coi cô ấy là người cướp của cô được, những chuyện này đều là tự cô tham lam mà thành, đừng oán trách một ai cả."
"Văn Văn đi thôi, không cần phải ở đây cùng bọn họ một chỗ." Nói xong Âu Thời Phong đưa Đổng Văn Văn bước xuống bậc thang, kết thúc chuỗi ngày tháng mệt mỏi ở nơi tòa án này.
Bạch Ngạn cả người yếu ớt phải dựa vào vợ và con gái mới có thể đứng vững, trong đầu lúc này không biết đang suy nghĩ cái gì? Mà đôi mắt mở to đến đáng sợ luôn miệng lẩm lẩm giống như niệm thần chú nhìn theo sau lưng con gái.
Ông ta thua thảm hại, bại dưới tay chính con gái ruột còn gì nhục nhã hơn, tính cách đứa con gái này tuyệt tình y như mẹ của nó mới khiến ông bao năm qua ghét bỏ tới vậy, nếu nó có chút mềm mại hạ cái sự kiêu ngạo trong đôi mắt xuống, trước mặt ông ta ngoan ngoãn nghe lời đâu tới lỗi bao năm qua cực khổ.
Có phán quyết của tòa án, công trình đang bị đình trệ kia cũng nên bắt đầu tiến hành được rồi. Âu Thời Phong trong đầu nảy ra một chủ ý, cúi xuống nhìn Đổng Văn Văn khuôn mặt mang theo ý cười. Anh nghĩ mãi không ra dùng cách nào cầu hôn khiến cho cô cảm động, gật đầu đồng ý chấp nhận làm vợ của anh. Sóng gió đã dần qua đi, đây là lúc nên thỏa mái tận hưởng hạnh phúc trước mắt rồi.
"Anh có cảm thấy cái tên Trần Liêm kia dạo này rất khác không?" Đổng Văn Văn ghé sát Âu Thời Phong thì thầm, gương mặt lúc nào cũng tươi cười của anh ta, nay bị thay thế bằng vẻ khó ở, khiến cô tò mò ai đã biến anh ta thành ra như vậy.
"Về nhà nói cho em nghe." Âu Thời Phong nói đoạn ngừng lại, hướng Trần Liêm hỏi ý:
"Trần luật sư rảnh rỗi không? Tôi mời."
"Âu tổng đã có ý mời, sao tôi dám từ chối." Trần Liêm ngừng động tác mở cửa xe lại, quay sang chỗ Âu Thời Phong đang đứng đáp lại, mấy ngày hôm nay đầu óc anh ta luôn trong tình trạng căng thẳng, cần ít rượu vào cho thông não.
Hà Hiểu Lam không biết được ai chỉ cách mà tự nhiên đối với anh thay đổi hẳn, từ giữ khoảng cách biến thành nhiệt tình, khiến anh rất đau đầu muốn nói lời từ chối, nhưng mỗi khi định mở miệng đẩy cô ấy ra xa, khuôn mặt khổ sở của cô ấy lại làm không nỡ.
Đổng Văn Văn chăm chú nhìn theo chiếc xe đắt tiền đang từ từ tiến vào bãi đỗ xe, đôi giày tây bóng loáng cùng đôi chân dài chạm xuống đất, tiếp theo là cơ thể tỉ lệ chuẩn cùng gương mặt điển trai, bị chiếc kính râm bản to che hết gần nửa khuôn mặt.1
"Hoa Kế Đạt nhìn anh ăn vận thế này tôi phải lau mắt mấy lần mới nhận ra đấy." Người đàn ông kia tháo kính ra, Đổng Văn Văn mới nhận được người quen, lúc này Kiều Tuyết mà có ở đây chắc không kịp hứng nước miếng mất, ngày trước anh ta trông như tên đầu đường xó trợ, có tiền đắp lên người đúng là khác thật.
Hoa Kế Đạt dùng tay phủi bụi trên âu phục, dùng khuôn mặt muốn ăn đập của mình hớt lẻo: "Âu Thời Phong bạn gái anh nhìn tôi."
"Văn Văn xem có vui không?" Âu Thời Phong ôm lấy bạn gái dịu dàng hỏi, coi đây giống như rạp xiếc, còn Hoa Kế Đạt với bộ âu phục đa sắc trên người giống như một con tắc kè hoa mua vui.
"Xem rất hay." Đổng Văn Văn gật đầu phụ họa, thành công làm cho nụ cười trên môi Hoa Kế Đạt tắt ngấm.
Hoa Kế Đạt nghiến răng: "Hai người được lắm, đúng là nồi nào úp vung nấy."
"Tôi coi như lời này của anh là đang khen chúng tôi." Đổng Văn Văn kéo Âu Thời Phong cùng Trần Liêm vào trong nhà hàng, để lại Hoa Kế Đạt ở đó ôm bụng tức giận.
"Các người lấy nhau đừng hòng dụ được tôi làm phù rể." Hoa Kế Đạt đi đằng sau lẩm bẩm.
Thạch Lâm kết án âm mưu giết người, chiếm đoạt tài sản, làm ăn phi pháp những đấy tội danh đủ để ông ta ngồi tù tới bạc trắng đầu rồi, người nhà họ Hoa ngoài Hoa Kế Đạt ra chẳng còn ai, anh ta chễm chệ ngồi một mình hàng ghế thừa kế thứ nhất, mọi tài sản đều thuộc về anh ta, thành công giành lấy vị trí chủ tịch Hoa thị.
Giờ đây Hoa Kế Đạt đâu còn là một người cả ngày phải trốn vào thùng rác để thoát thân nữa, anh ta có tất cả mọi thứ trong tay khiến người khác phải kính nể, nhưng đối với Đổng Văn Văn anh ta vẫn là người đàn ông năm xưa, quần áo lúc nào cũng bụi bặm mà thôi.
"Hoa tổng chúc mừng anh đạt được ý nguyện." Trần Liêm hướng Hoa Kế Đạt nâng ly chúc mừng.
"Cảm ơn." Từ những người xa lạ vì một lý do nào đó mà quen biết lẫn nhau, âu cũng coi như là có duyên phận, tuy tính cách chẳng hòa hợp là bao nhưng một người mất đi người thân như Hoa Kế Đạt có thêm bạn làm anh ta bớt cô đơn phần nào.
Hoa Kế Đạt nhìn sang Đổng Văn Văn giấu đi nỗi niềm sâu trong đáy mắt: "Văn Văn bao giờ cho chúng tôi uống rượu mừng?"
"Sắp rồi, hai người chuẩn bị phong bao dày một chút." Đổng Văn Văn lén nhìn Âu Thời Phong đang nghe điện thoại ở phía xa, xem anh có để ý tới mình không, nâng ly rượu lên cụm ly với Trần Liêm và Hoa Kế Đạt vụng trộm uống rượu.
Đi một đoạn đường xa tới vậy, hôm nay mới thực sự cảm nhận được không khí thanh mát của mùa xuân, mọi thứ đều trở lên tươi mới, Đổng Văn Văn ngẩng mặt lên trời nhìn những đám mây đang thong thả trôi trên bầu trời mỉm cười.
Nếu mẹ cô còn sống thì tốt biết bao, Đổng Văn Văn muốn chia sẻ tất cả niềm vui của mình tới mẹ.
"Thời Phong đi cùng em tới một nơi." Cô nắm lấy tay người đàn ông bên cạnh mình, muốn chính thức giới thiệu anh với mẹ, sau này anh muốn chạy thoát cũng đã muộn.
Âu Thời Phong đi theo Đổng Văn Văn vào nghĩa trang, gương mặt mang theo ý cười: "Văn Văn anh rất vui."
Anh biết nơi này có ý nghĩa như nào, Đổng Văn Văn làm tất cả mọi việc đều vì mẹ, đối với cô ấy mẹ rất quan trọng, hôm nay cô ấy chịu đưa anh tới thăm bà, cũng chính là chấp nhận tương lai của bọn họ.
"Con đưa anh ấy tới gặp mẹ, sau này con có người bên cạnh chăm sóc rồi, mẹ yên tâm nhé." Đổng Văn Văn tựa đầu vào ngực Âu Thời Phong trên môi nở nụ cười, mẹ cũng phải thật hạnh phúc nhé, cả đời này mẹ lo cho con là quá đủ rồi, con luôn mong có kiếp luân hồi, kiếp sau con có thể được trở thành người hy sinh vì mẹ.
Mẹ ơi những tội ác mà bọn họ gây, giờ đây đã phải hứng chịu hậu quả, con nghe lời mẹ sẽ không thù hận nữa quên đi tất cả những ưu phiền trong quá khứ, sống làm người lương thiện. Chúng con đang chuẩn bị cho kế hoạch tương lai, khi nào con trở thành mẹ con sẽ dẫn đứa nhỏ tới đây thăm mẹ.
Âu Thời Phong đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt Đổng Văn Văn, nhìn người phụ nữ dịu dàng trên di ảnh: "Cảm ơn mẹ đã sinh và nuôi dưỡng một người con gái tốt đẹp như cô ấy, con sẽ luôn yêu thương, bảo vệ cô ấy, chúng con nhất định sẽ sống thật hạnh phúc."
Bạch Ngạn nghe xong phán quyết của tòa không chịu đựng được mà ngã quỵ xuống đất, cũng đúng thôi sắp tới đây hai bàn tay ông ta sạch bóng, chẳng còn thứ gì có thể nắm được trong tay nữa rồi, Ông ta tới thành phố này lập nghiệp mang theo lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ, nhưng ngày ngày lại bị tham vọng ăn mòn đánh mất đi tâm hồn thủa ban đầu.
"Ngọc Diêu Diêu bà bị bệnh đúng không? Tôi khuyên bà nên tới bệnh viện H kiểm tra." Đổng Văn Văn ra khỏi tòa án cố ý đứng đợi một nhà ba người kia ở ngoài cửa, đôi mắt liếc qua cái bụng to không nhìn ra mỡ hay bầu của bà ta, giả bộ quan tâm.
"Cô." Ngọc Diêu Diêu nghe thấy tên bệnh viện trong miệng Đổng Văn Văn nói ra, có tật giật mình bàn tay run rẩy chỉ thẳng vào mặt cô nói không lên lời.
Chuyện bà ta giấu kín như vậy, cái đứa hỗn láo này sao lại biết được? Bà ta sợ đứng lâu thêm, việc gian díu của mình sẽ bị Đổng Văn Văn nói ra, nhanh chóng lôi kéo chồng và con gái rời khỏi.
"Mẹ con không muốn đi, chúng ta sao phải sợ nó." Bạch Văn Linh đứng yên tại chỗ, cho dù Ngọc Diêu Diêu liên tục thúc giục vẫn kiên quyết ở lại.
Thạch Lâm đi tù rồi, giờ cô ta còn lại cái gì chứ? Hầu hạ lão già ghê tởm đó biết bao nhiêu ngày tháng, gọi là tới đuổi là đi vì cái gì? Không phải là muốn trở thành bà Thạch cao quý hơn cả cái đứa con hoang này sao? Bạch Văn Linh hận Đổng Văn Văn lúc, nào cũng muốn giết chết người phụ nữ khiến mình rơi xuống vực sâu tăm tối này.
Do Đổng Văn Văn cướp đi người đàn ông mà Bạch Văn Linh yêu, nên cô ta mới trở nên úa tàn như bây giờ. Đôi mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào ngón tay, thân mật đan nhau của hai người trước mặt mình.
"Đừng đắc ý quá sớm, Đổng Văn Văn hạnh phúc của cô là do giở trò mà lấy được, sớm muộn gì cũng bị người khác cướp mất."
Âu Thời Phong đứng lên chắn trước Đổng Văn Văn, sợ người phụ điên này lên cơn làm tổn hại đến cô: "Bạch Văn Linh tôi chưa bao giờ thuộc về cô cả thì sao có thể coi cô ấy là người cướp của cô được, những chuyện này đều là tự cô tham lam mà thành, đừng oán trách một ai cả."
"Văn Văn đi thôi, không cần phải ở đây cùng bọn họ một chỗ." Nói xong Âu Thời Phong đưa Đổng Văn Văn bước xuống bậc thang, kết thúc chuỗi ngày tháng mệt mỏi ở nơi tòa án này.
Bạch Ngạn cả người yếu ớt phải dựa vào vợ và con gái mới có thể đứng vững, trong đầu lúc này không biết đang suy nghĩ cái gì? Mà đôi mắt mở to đến đáng sợ luôn miệng lẩm lẩm giống như niệm thần chú nhìn theo sau lưng con gái.
Ông ta thua thảm hại, bại dưới tay chính con gái ruột còn gì nhục nhã hơn, tính cách đứa con gái này tuyệt tình y như mẹ của nó mới khiến ông bao năm qua ghét bỏ tới vậy, nếu nó có chút mềm mại hạ cái sự kiêu ngạo trong đôi mắt xuống, trước mặt ông ta ngoan ngoãn nghe lời đâu tới lỗi bao năm qua cực khổ.
Có phán quyết của tòa án, công trình đang bị đình trệ kia cũng nên bắt đầu tiến hành được rồi. Âu Thời Phong trong đầu nảy ra một chủ ý, cúi xuống nhìn Đổng Văn Văn khuôn mặt mang theo ý cười. Anh nghĩ mãi không ra dùng cách nào cầu hôn khiến cho cô cảm động, gật đầu đồng ý chấp nhận làm vợ của anh. Sóng gió đã dần qua đi, đây là lúc nên thỏa mái tận hưởng hạnh phúc trước mắt rồi.
"Anh có cảm thấy cái tên Trần Liêm kia dạo này rất khác không?" Đổng Văn Văn ghé sát Âu Thời Phong thì thầm, gương mặt lúc nào cũng tươi cười của anh ta, nay bị thay thế bằng vẻ khó ở, khiến cô tò mò ai đã biến anh ta thành ra như vậy.
"Về nhà nói cho em nghe." Âu Thời Phong nói đoạn ngừng lại, hướng Trần Liêm hỏi ý:
"Trần luật sư rảnh rỗi không? Tôi mời."
"Âu tổng đã có ý mời, sao tôi dám từ chối." Trần Liêm ngừng động tác mở cửa xe lại, quay sang chỗ Âu Thời Phong đang đứng đáp lại, mấy ngày hôm nay đầu óc anh ta luôn trong tình trạng căng thẳng, cần ít rượu vào cho thông não.
Hà Hiểu Lam không biết được ai chỉ cách mà tự nhiên đối với anh thay đổi hẳn, từ giữ khoảng cách biến thành nhiệt tình, khiến anh rất đau đầu muốn nói lời từ chối, nhưng mỗi khi định mở miệng đẩy cô ấy ra xa, khuôn mặt khổ sở của cô ấy lại làm không nỡ.
Đổng Văn Văn chăm chú nhìn theo chiếc xe đắt tiền đang từ từ tiến vào bãi đỗ xe, đôi giày tây bóng loáng cùng đôi chân dài chạm xuống đất, tiếp theo là cơ thể tỉ lệ chuẩn cùng gương mặt điển trai, bị chiếc kính râm bản to che hết gần nửa khuôn mặt.1
"Hoa Kế Đạt nhìn anh ăn vận thế này tôi phải lau mắt mấy lần mới nhận ra đấy." Người đàn ông kia tháo kính ra, Đổng Văn Văn mới nhận được người quen, lúc này Kiều Tuyết mà có ở đây chắc không kịp hứng nước miếng mất, ngày trước anh ta trông như tên đầu đường xó trợ, có tiền đắp lên người đúng là khác thật.
Hoa Kế Đạt dùng tay phủi bụi trên âu phục, dùng khuôn mặt muốn ăn đập của mình hớt lẻo: "Âu Thời Phong bạn gái anh nhìn tôi."
"Văn Văn xem có vui không?" Âu Thời Phong ôm lấy bạn gái dịu dàng hỏi, coi đây giống như rạp xiếc, còn Hoa Kế Đạt với bộ âu phục đa sắc trên người giống như một con tắc kè hoa mua vui.
"Xem rất hay." Đổng Văn Văn gật đầu phụ họa, thành công làm cho nụ cười trên môi Hoa Kế Đạt tắt ngấm.
Hoa Kế Đạt nghiến răng: "Hai người được lắm, đúng là nồi nào úp vung nấy."
"Tôi coi như lời này của anh là đang khen chúng tôi." Đổng Văn Văn kéo Âu Thời Phong cùng Trần Liêm vào trong nhà hàng, để lại Hoa Kế Đạt ở đó ôm bụng tức giận.
"Các người lấy nhau đừng hòng dụ được tôi làm phù rể." Hoa Kế Đạt đi đằng sau lẩm bẩm.
Thạch Lâm kết án âm mưu giết người, chiếm đoạt tài sản, làm ăn phi pháp những đấy tội danh đủ để ông ta ngồi tù tới bạc trắng đầu rồi, người nhà họ Hoa ngoài Hoa Kế Đạt ra chẳng còn ai, anh ta chễm chệ ngồi một mình hàng ghế thừa kế thứ nhất, mọi tài sản đều thuộc về anh ta, thành công giành lấy vị trí chủ tịch Hoa thị.
Giờ đây Hoa Kế Đạt đâu còn là một người cả ngày phải trốn vào thùng rác để thoát thân nữa, anh ta có tất cả mọi thứ trong tay khiến người khác phải kính nể, nhưng đối với Đổng Văn Văn anh ta vẫn là người đàn ông năm xưa, quần áo lúc nào cũng bụi bặm mà thôi.
"Hoa tổng chúc mừng anh đạt được ý nguyện." Trần Liêm hướng Hoa Kế Đạt nâng ly chúc mừng.
"Cảm ơn." Từ những người xa lạ vì một lý do nào đó mà quen biết lẫn nhau, âu cũng coi như là có duyên phận, tuy tính cách chẳng hòa hợp là bao nhưng một người mất đi người thân như Hoa Kế Đạt có thêm bạn làm anh ta bớt cô đơn phần nào.
Hoa Kế Đạt nhìn sang Đổng Văn Văn giấu đi nỗi niềm sâu trong đáy mắt: "Văn Văn bao giờ cho chúng tôi uống rượu mừng?"
"Sắp rồi, hai người chuẩn bị phong bao dày một chút." Đổng Văn Văn lén nhìn Âu Thời Phong đang nghe điện thoại ở phía xa, xem anh có để ý tới mình không, nâng ly rượu lên cụm ly với Trần Liêm và Hoa Kế Đạt vụng trộm uống rượu.
Đi một đoạn đường xa tới vậy, hôm nay mới thực sự cảm nhận được không khí thanh mát của mùa xuân, mọi thứ đều trở lên tươi mới, Đổng Văn Văn ngẩng mặt lên trời nhìn những đám mây đang thong thả trôi trên bầu trời mỉm cười.
Nếu mẹ cô còn sống thì tốt biết bao, Đổng Văn Văn muốn chia sẻ tất cả niềm vui của mình tới mẹ.
"Thời Phong đi cùng em tới một nơi." Cô nắm lấy tay người đàn ông bên cạnh mình, muốn chính thức giới thiệu anh với mẹ, sau này anh muốn chạy thoát cũng đã muộn.
Âu Thời Phong đi theo Đổng Văn Văn vào nghĩa trang, gương mặt mang theo ý cười: "Văn Văn anh rất vui."
Anh biết nơi này có ý nghĩa như nào, Đổng Văn Văn làm tất cả mọi việc đều vì mẹ, đối với cô ấy mẹ rất quan trọng, hôm nay cô ấy chịu đưa anh tới thăm bà, cũng chính là chấp nhận tương lai của bọn họ.
"Con đưa anh ấy tới gặp mẹ, sau này con có người bên cạnh chăm sóc rồi, mẹ yên tâm nhé." Đổng Văn Văn tựa đầu vào ngực Âu Thời Phong trên môi nở nụ cười, mẹ cũng phải thật hạnh phúc nhé, cả đời này mẹ lo cho con là quá đủ rồi, con luôn mong có kiếp luân hồi, kiếp sau con có thể được trở thành người hy sinh vì mẹ.
Mẹ ơi những tội ác mà bọn họ gây, giờ đây đã phải hứng chịu hậu quả, con nghe lời mẹ sẽ không thù hận nữa quên đi tất cả những ưu phiền trong quá khứ, sống làm người lương thiện. Chúng con đang chuẩn bị cho kế hoạch tương lai, khi nào con trở thành mẹ con sẽ dẫn đứa nhỏ tới đây thăm mẹ.
Âu Thời Phong đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt Đổng Văn Văn, nhìn người phụ nữ dịu dàng trên di ảnh: "Cảm ơn mẹ đã sinh và nuôi dưỡng một người con gái tốt đẹp như cô ấy, con sẽ luôn yêu thương, bảo vệ cô ấy, chúng con nhất định sẽ sống thật hạnh phúc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.