Chương 60: Mắc mưu
Lalam
30/04/2022
"Ting...Ting."
Đổng Văn Văn cầm lấy điện thoại, cố gắng hé mắt ra nhìn xem người gọi tới là ai tên khốn Âu Thời Phong tối qua hành hạ tới rạng sáng mới buông tha, giờ cả người cô giống như thiếu mất nửa cái mạng vậy, mang theo phần mệt mỏi bắt máy.
"Chị Kiều Tuyết, sớm vậy chị gọi em có việc gì không?"
"Cô ta đang ở trong tay tao, nếu muốn cô ta sống thì khôn hồn trong vòng một giờ tới mang 20 tỷ tới đây."
Đầu dây bên kia giọng người đàn ông hùng hổ vang lên, hắn ta tại sao trong bao nhiêu người quen của Kiều Tuyết lại biết cô có tiền mà gọi điện?
"Này các người nghĩ tôi mở ngân hàng à?"
"Tút...Tút."
Tết bắt cóc kia không cho Đổng Văn Văn cơ hội thương lượng đã trực tiếp ngắt máy. Những 20 tỷ đấy, ai lại đi giữ một số tiền lớn tới như vậy trong nhà chứ, tiền của cô mang đi đầu tư hết rồi không thể lấy về nhanh như vậy được, đúng là đòi hỏi vô lý mà, Kiều Tuyết mà biết cái mạng mình đáng giá như vậy chắc vui vẻ lắm đây.
Vài giây sau tin nhắn địa chỉ được gửi tới, hắn ta còn nhấn mạnh Đổng Văn Văn chỉ được đi tới đó một mình nếu không sẽ giết con tim.
Đổng Văn Văn cầm điện thoại trong tay, đi đi lại lại vài vòng suy nghĩ, nhìn đồng hồ trên tay giờ đã gần 9 giờ, vậy trước lúc kim đồng hồ điểm số 10 cô phải đem tiền tới giao cho bọn chúng nếu không Kiều Tuyết sẽ gặp nguy hiểm.
Là bọn chúng điều tra đối tượng để bắt cóc tống tiền, hay là vì cô mới tìm chị ấy? Nếu mục đích của hắn ta không phải nhằm vào Kiều Tuyết, mà nhằm vào cô thì sao? Một mình tới đó không phải tự chui đầu vào nộp mạng?
Chỉ có gọi điện cho Âu Thời Phong mới lấy được từng ấy tiền, nhưng để anh ấy biết chắc hẳn sẽ không chịu để cho cô một mình tới đó,
Đổng Văn Văn rất lười vận động não, mỗi lần nghĩ quá nhiều lại cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
"Tít...Tít."
Đổng Văn Văn gọi mấy cuộc điện thoại cho Âu Thời Phong, nhưng hình như anh không cầm điện thoại, mãi một hồi lâu không thấy nhấc máy, cô sốt ruột gọi tới số máy trợ lý Từ.
"Trợ lý Từ, Âu tổng có ở gần anh không?"
"Cô Đổng, Âu tổng đang có cuộc họp quan trọng."
"Tôi đang có việc rất gấp."
Đổng Văn Văn nhanh chóng kể lại sự việc cho Từ Cận nghe, nói anh ta bao giờ Âu Thời Phong họp xong nhớ nói lại với anh ấy, sau đó tắt máy vội vàng rời khỏi nhà, cô không thể chờ được anh ấy, tính mạng Kiều Tuyết rất quan trọng, nếu không kịp giờ chị ấy chết mất, cô không muốn đem tính mạng người quan trọng của mình ra đánh cược.
Lần theo địa chỉ tên bắt cóc gửi, Đổng Văn Văn cùng chú Chương đi sâu vào trong khu rừng, càng đi càng thấy lạnh lẽo tăm tối.
"Cô Đổng tôi nghĩ chúng ta chờ cậu Thời Phong thì hơn." Chú Chương nhìn con đường phía trước, khó khăn lái xe, đi thêm được một đoạn nữa phải dừng lại vì đường quá nhiều những tảng đá lớn chắn giữa lối đi.
"Tôi đã dặn trợ lý Từ rồi, bọn họ sẽ nhanh chóng tới đây thôi." Đổng Văn Văn đi trước một bước kéo dài thời gian, nếu có nguy hiểm còn có Âu Thời Phong bên ngoài tiếp ứng, cô thấy không có vấn đề gì đáng lo cả.
Hai người xuống xe, đi bộ khoảng thêm 10 phút nữa thì thấy một ngôi nhà bỏ hoang hiện ra, Đổng Văn Văn đoán chắc mình đã đến đúng nơi cần tới rồi, bảo chú Chương tìm chỗ lấp đi, còn mình gọi điện cho bọn chúng.1
"Tôi mang tiền tới rồi, đưa thả người đưa tiền."
Chu Long liếc nhìn Kiều Tuyết đang bị trói chặt ở chân bàn, nhếch miệng cười: "Thấy cái thùng rác trước cửa không? Đem tiền để vào đó tao thả bạn mày."
"Sao tôi có thể tin anh được? Tôi đặt tiền anh không thả người thì sao?" Đổng Văn Văn bây giờ chưa có tiền trên tay, đợi mãi chẳng thấy Từ Cận ở đâu, giờ hắn ta mà biết hiện giờ trong tay cô không có tiền, hắn liệu có giết chết con tin hay không?1
"Mày đừng có nhiều lời, mạng bạn mày nằm trong tay tao, quyền của tao, buộc mày phải nghe theo." Nghe lời Đổng Văn Văn nói ra, một bên mắt Chu Long giật giật, tức tối quát lớn.
Hắn ta vừa muốn bắt người vừa muốn có tiền trong tay, cùng Bạch Văn Linh cao chạy xa bay đến một nơi nào đó sinh sống hạnh phúc bên nhau, chỉ chờ Đổng Văn Văn tiến tới gần sẽ tóm gọn cô ta.
"Cô Đổng." Trợ lý Từ mồ hôi nhễ nhại chạy tới, nấp cùng chỗ chú Chương, gọi nhỏ.
Đổng Văn Văn che miệng thì thầm: "Trợ lý Từ tiền đâu?"
"Cô Đổng tôi không vào gặp được Âu tổng, chỉ có bằng này thôi." Âu Thời Phong đang dự cuộc họp cổ đông hàng năm, theo quy định những người không liên quan miễn vào, Từ Cận trong thẻ còn bao nhiêu rút hết để lên trên cùng, bên dưới toàn là tiền giả.
Cô chép miệng làm khó anh ta rồi, mong sao hắn ta thấy bao tải tiền lớn hoa mắt, chỉ xem vài cọc bên trên cùng, Đổng Văn Văn kéo lấy túi tiền hít sâu một hơi đi vào bên trong, theo lời gã kia bỏ tiền vào trong thùng rác.
"Im lặng nếu không tao bắn chết mày." Đổng Văn Văn vừa định xoay người rời khỏi, ở trên cổ cảm giác có thứ gì đó mát mát chạm vào, giọng nói đàn ông hung rữ vang lên sau lưng, bị hắn ta đưa vào bên trong lúc này cô mới phát hiện ra đằng sau thùng rác thực chất là một cánh cửa được ngụy trang thành bức tường để đánh lạc hướng.
Ở bên ngoài trợ lý Từ thấp thỏm chờ mãi chưa thấy người ra: "Chú Chương liệu có phải bọn chúng phát hiện ra tiền giả, giết người luôn rồi không?"
"Tôi không chắc, tôi đã nói cô Đổng chờ cậu Thời Phong cô ấy không nghe." Bọn họ đối với sự việc này không dám tự ý quyết định, nhỡ cô Đổng có mệnh hệ gì, biết ăn nói thế nào với Âu Thời Phong đây.
"Tao biết mày không đi một mình, nhưng thế thì đã sao, nếu bọn chúng xông vào đây tao cho cả lũ chúng mày cùng chết." Chu Long dùng dây trói chặt chân tay Đổng Văn Văn lại, hếch cầm về mấy công tác kích nổ ở trên bàn.
"Mày đã làm gì chị ấy." Đối diện Đổng Văn Văn là Kiều Tuyết đầu gục xuống, từ lúc cô vào đây tới giờ đều ngồi im, bất kỳ phản ứng nào đều không có.
Chu Long dùng họng súng vỗ lên mặt Kiều Tuyết vài cái: "Tao lỡ cho cô ta uống quá nhiều thuốc mê, mày nên lo cái mạng ghẻ của mày thì hơn."
Hắn nói xong, nâng người Đổng Văn Văn lên, xách theo túi tiền, mở cửa phụ đi ra bên kia cánh rừng, đẩy cô vào trong thùng xe tăm tối lái xe rời khỏi chỗ tồi tàn này.
Giờ biết bản thân bị lừa cũng đã muộn, Đổng Văn Văn cuộn mình lại chịu đựng độ sóc mạnh của chiếc xe, hai người kia bao giờ mới phát hiện ra điểm bất thường đây? Tên này thoạt nhìn ngu ngốc hóa ra lại thông minh tới vậy.
"Trợ lý Từ, Văn Văn cô ấy đâu rồi?" Âu Thời Phong ra khỏi phòng họp, nghe Chu Hứa nói lại hoảng loạn, gấp gáp chạy tới đây. Cô gái này thật không biết sợ là gì, chờ anh thêm một lát nữa cũng không đợi được.
"Âu tổng cô ấy vào bên trong được nửa tiếng rồi." Trợ lý Từ nhìn vẻ mặt của Âu Thời Phong ấp úp trả lời.
"Hồ đồ." Âu Thời Phong đanh mặt lại, dặn dò mấy người đi theo mình, tìm cách dò la xung quanh ngôi nhà xem tình hình bên trong thế nào?
Người vừa đi chưa lâu đã chạy quay lại: "Âu tổng, trong nhà chỉ có một người phụ nữ đang bị chói."
"Chết tiệt." Âu Thời Phong đập mạnh tay vào tảng đá, lúc này một lòng lo lắng cho an nguy của Đổng Văn Văn, trên tay đang chảy máu cũng chẳng hề hay biết.
Đổng Văn Văn bị người khác bắt cóc mấy lần còn chưa thông suốt hay sao? Không có cách nào động tới cô nên chúng mới phải tìm tới Kiều Tuyết để dụ rắn ra khỏi hang.
Đổng Văn Văn cầm lấy điện thoại, cố gắng hé mắt ra nhìn xem người gọi tới là ai tên khốn Âu Thời Phong tối qua hành hạ tới rạng sáng mới buông tha, giờ cả người cô giống như thiếu mất nửa cái mạng vậy, mang theo phần mệt mỏi bắt máy.
"Chị Kiều Tuyết, sớm vậy chị gọi em có việc gì không?"
"Cô ta đang ở trong tay tao, nếu muốn cô ta sống thì khôn hồn trong vòng một giờ tới mang 20 tỷ tới đây."
Đầu dây bên kia giọng người đàn ông hùng hổ vang lên, hắn ta tại sao trong bao nhiêu người quen của Kiều Tuyết lại biết cô có tiền mà gọi điện?
"Này các người nghĩ tôi mở ngân hàng à?"
"Tút...Tút."
Tết bắt cóc kia không cho Đổng Văn Văn cơ hội thương lượng đã trực tiếp ngắt máy. Những 20 tỷ đấy, ai lại đi giữ một số tiền lớn tới như vậy trong nhà chứ, tiền của cô mang đi đầu tư hết rồi không thể lấy về nhanh như vậy được, đúng là đòi hỏi vô lý mà, Kiều Tuyết mà biết cái mạng mình đáng giá như vậy chắc vui vẻ lắm đây.
Vài giây sau tin nhắn địa chỉ được gửi tới, hắn ta còn nhấn mạnh Đổng Văn Văn chỉ được đi tới đó một mình nếu không sẽ giết con tim.
Đổng Văn Văn cầm điện thoại trong tay, đi đi lại lại vài vòng suy nghĩ, nhìn đồng hồ trên tay giờ đã gần 9 giờ, vậy trước lúc kim đồng hồ điểm số 10 cô phải đem tiền tới giao cho bọn chúng nếu không Kiều Tuyết sẽ gặp nguy hiểm.
Là bọn chúng điều tra đối tượng để bắt cóc tống tiền, hay là vì cô mới tìm chị ấy? Nếu mục đích của hắn ta không phải nhằm vào Kiều Tuyết, mà nhằm vào cô thì sao? Một mình tới đó không phải tự chui đầu vào nộp mạng?
Chỉ có gọi điện cho Âu Thời Phong mới lấy được từng ấy tiền, nhưng để anh ấy biết chắc hẳn sẽ không chịu để cho cô một mình tới đó,
Đổng Văn Văn rất lười vận động não, mỗi lần nghĩ quá nhiều lại cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
"Tít...Tít."
Đổng Văn Văn gọi mấy cuộc điện thoại cho Âu Thời Phong, nhưng hình như anh không cầm điện thoại, mãi một hồi lâu không thấy nhấc máy, cô sốt ruột gọi tới số máy trợ lý Từ.
"Trợ lý Từ, Âu tổng có ở gần anh không?"
"Cô Đổng, Âu tổng đang có cuộc họp quan trọng."
"Tôi đang có việc rất gấp."
Đổng Văn Văn nhanh chóng kể lại sự việc cho Từ Cận nghe, nói anh ta bao giờ Âu Thời Phong họp xong nhớ nói lại với anh ấy, sau đó tắt máy vội vàng rời khỏi nhà, cô không thể chờ được anh ấy, tính mạng Kiều Tuyết rất quan trọng, nếu không kịp giờ chị ấy chết mất, cô không muốn đem tính mạng người quan trọng của mình ra đánh cược.
Lần theo địa chỉ tên bắt cóc gửi, Đổng Văn Văn cùng chú Chương đi sâu vào trong khu rừng, càng đi càng thấy lạnh lẽo tăm tối.
"Cô Đổng tôi nghĩ chúng ta chờ cậu Thời Phong thì hơn." Chú Chương nhìn con đường phía trước, khó khăn lái xe, đi thêm được một đoạn nữa phải dừng lại vì đường quá nhiều những tảng đá lớn chắn giữa lối đi.
"Tôi đã dặn trợ lý Từ rồi, bọn họ sẽ nhanh chóng tới đây thôi." Đổng Văn Văn đi trước một bước kéo dài thời gian, nếu có nguy hiểm còn có Âu Thời Phong bên ngoài tiếp ứng, cô thấy không có vấn đề gì đáng lo cả.
Hai người xuống xe, đi bộ khoảng thêm 10 phút nữa thì thấy một ngôi nhà bỏ hoang hiện ra, Đổng Văn Văn đoán chắc mình đã đến đúng nơi cần tới rồi, bảo chú Chương tìm chỗ lấp đi, còn mình gọi điện cho bọn chúng.1
"Tôi mang tiền tới rồi, đưa thả người đưa tiền."
Chu Long liếc nhìn Kiều Tuyết đang bị trói chặt ở chân bàn, nhếch miệng cười: "Thấy cái thùng rác trước cửa không? Đem tiền để vào đó tao thả bạn mày."
"Sao tôi có thể tin anh được? Tôi đặt tiền anh không thả người thì sao?" Đổng Văn Văn bây giờ chưa có tiền trên tay, đợi mãi chẳng thấy Từ Cận ở đâu, giờ hắn ta mà biết hiện giờ trong tay cô không có tiền, hắn liệu có giết chết con tin hay không?1
"Mày đừng có nhiều lời, mạng bạn mày nằm trong tay tao, quyền của tao, buộc mày phải nghe theo." Nghe lời Đổng Văn Văn nói ra, một bên mắt Chu Long giật giật, tức tối quát lớn.
Hắn ta vừa muốn bắt người vừa muốn có tiền trong tay, cùng Bạch Văn Linh cao chạy xa bay đến một nơi nào đó sinh sống hạnh phúc bên nhau, chỉ chờ Đổng Văn Văn tiến tới gần sẽ tóm gọn cô ta.
"Cô Đổng." Trợ lý Từ mồ hôi nhễ nhại chạy tới, nấp cùng chỗ chú Chương, gọi nhỏ.
Đổng Văn Văn che miệng thì thầm: "Trợ lý Từ tiền đâu?"
"Cô Đổng tôi không vào gặp được Âu tổng, chỉ có bằng này thôi." Âu Thời Phong đang dự cuộc họp cổ đông hàng năm, theo quy định những người không liên quan miễn vào, Từ Cận trong thẻ còn bao nhiêu rút hết để lên trên cùng, bên dưới toàn là tiền giả.
Cô chép miệng làm khó anh ta rồi, mong sao hắn ta thấy bao tải tiền lớn hoa mắt, chỉ xem vài cọc bên trên cùng, Đổng Văn Văn kéo lấy túi tiền hít sâu một hơi đi vào bên trong, theo lời gã kia bỏ tiền vào trong thùng rác.
"Im lặng nếu không tao bắn chết mày." Đổng Văn Văn vừa định xoay người rời khỏi, ở trên cổ cảm giác có thứ gì đó mát mát chạm vào, giọng nói đàn ông hung rữ vang lên sau lưng, bị hắn ta đưa vào bên trong lúc này cô mới phát hiện ra đằng sau thùng rác thực chất là một cánh cửa được ngụy trang thành bức tường để đánh lạc hướng.
Ở bên ngoài trợ lý Từ thấp thỏm chờ mãi chưa thấy người ra: "Chú Chương liệu có phải bọn chúng phát hiện ra tiền giả, giết người luôn rồi không?"
"Tôi không chắc, tôi đã nói cô Đổng chờ cậu Thời Phong cô ấy không nghe." Bọn họ đối với sự việc này không dám tự ý quyết định, nhỡ cô Đổng có mệnh hệ gì, biết ăn nói thế nào với Âu Thời Phong đây.
"Tao biết mày không đi một mình, nhưng thế thì đã sao, nếu bọn chúng xông vào đây tao cho cả lũ chúng mày cùng chết." Chu Long dùng dây trói chặt chân tay Đổng Văn Văn lại, hếch cầm về mấy công tác kích nổ ở trên bàn.
"Mày đã làm gì chị ấy." Đối diện Đổng Văn Văn là Kiều Tuyết đầu gục xuống, từ lúc cô vào đây tới giờ đều ngồi im, bất kỳ phản ứng nào đều không có.
Chu Long dùng họng súng vỗ lên mặt Kiều Tuyết vài cái: "Tao lỡ cho cô ta uống quá nhiều thuốc mê, mày nên lo cái mạng ghẻ của mày thì hơn."
Hắn nói xong, nâng người Đổng Văn Văn lên, xách theo túi tiền, mở cửa phụ đi ra bên kia cánh rừng, đẩy cô vào trong thùng xe tăm tối lái xe rời khỏi chỗ tồi tàn này.
Giờ biết bản thân bị lừa cũng đã muộn, Đổng Văn Văn cuộn mình lại chịu đựng độ sóc mạnh của chiếc xe, hai người kia bao giờ mới phát hiện ra điểm bất thường đây? Tên này thoạt nhìn ngu ngốc hóa ra lại thông minh tới vậy.
"Trợ lý Từ, Văn Văn cô ấy đâu rồi?" Âu Thời Phong ra khỏi phòng họp, nghe Chu Hứa nói lại hoảng loạn, gấp gáp chạy tới đây. Cô gái này thật không biết sợ là gì, chờ anh thêm một lát nữa cũng không đợi được.
"Âu tổng cô ấy vào bên trong được nửa tiếng rồi." Trợ lý Từ nhìn vẻ mặt của Âu Thời Phong ấp úp trả lời.
"Hồ đồ." Âu Thời Phong đanh mặt lại, dặn dò mấy người đi theo mình, tìm cách dò la xung quanh ngôi nhà xem tình hình bên trong thế nào?
Người vừa đi chưa lâu đã chạy quay lại: "Âu tổng, trong nhà chỉ có một người phụ nữ đang bị chói."
"Chết tiệt." Âu Thời Phong đập mạnh tay vào tảng đá, lúc này một lòng lo lắng cho an nguy của Đổng Văn Văn, trên tay đang chảy máu cũng chẳng hề hay biết.
Đổng Văn Văn bị người khác bắt cóc mấy lần còn chưa thông suốt hay sao? Không có cách nào động tới cô nên chúng mới phải tìm tới Kiều Tuyết để dụ rắn ra khỏi hang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.