Chương 2: Sau Lễ Đính Hôn
Ăn Khẩu Thịt
04/06/2021
Tuy việc trước kết hôn tổ chức tiệc đính hôn ở thành phố N là chuyện bình thường. Nhưng có thể đem tiệc đính hôn cùng lễ kết hôn tổ chức trang hoàng long trọng đầy đủ lễ nghi e là chỉ có nhà bọn họ. Chỉ lad sau khi điển lễ bắt đầu, nghe mấy người bạn bè thân thích bàn luận , Sơ Niệm mới biết được, sự việc lần này không phải bắt nguồn từ chủ ý của cha mẹ cô mà là do nhà trai sắp xếp. Nếu thật sự là vậy thì bên kia cũng quá phô trương.
Nam thành Lục gia, chỉ cần dựa vào
mấy chữ này thì ở thành phố N thị liền có tầm ảnh hưởng nhất định. Trên có chính trường, dưới có chính trường, tựa hồ nơi nào đều có thể nghe được uy danh "Nam thành Lục gia", không ai biết rõ người Lục gia dựa vào gì mà làm giàu, rốt cuộc chỉ cần quan nhớ một điều sản nghiệp "Lục gia" nhiều như lông trâu, bao hàm toàn diện tất cả các lĩnh vực kinh tế. Người có sức ảnh hưởng nhất Lục gia hiện tại là đương gia Lục Trạch, dùng cụm từ " thiên chi kiêu tử" để hình dung về hắn cũng chẳng sợ khoa trương.
Sơ Niệm liếc tầm mắt nhìn cách đó không xa Lục Trạch cùng Sơ Uyển đang đứng kính rượu, thật là xứng đôi, trai tài gái sắc . Cũng là khó nhìn được Sơ Uyển cũng có lúc trưng ra bộ dáng ngượng ngùng e lệ nép vào người đàn ông như hiện tại. .
Ngón tay trượt xuống viền ly thủy tinh , Sơ Niệm cũng thu hồi tầm mắt, nguyên bản cô thích chính là mẫu người nam nhân như hắn.
Ước chừng nửa giờ qua đi, hai người mới trở về vị trí cũ, mặc dù phía sau có người giúp đỡ chắn rượu, Sơ Uyển nhìn cũng có chút men say, khuôn mặt đỏ bừng, kiều mị mềm mại vô lực mà dựa vào trong lòng ngực Lục Trạch.
Liễu Minh Hoa đau lòng xót xa bảo bối, thấy Sơ Uyển tay chân có chút hơi lạnh, liền chạm chạm Sơ Niệm , ý bảo cô cởi quần áo cho Sơ Uyển dung tạm.. Sơ Niệm trong lòng hừ lạnh một tiếng, mẹ cô hiện tại không hề lo lắng mọi người khi thấy bộ dáng không ra thể thống gì của cô sẽ nghĩ gì?!
Sơ Uyển ngồi xuống nghỉ một hồi lâu, trên mặt đã hồng còn chưa biến mất, một bàn trưởng bối cư nhiên là lo lắng, sợ Sơ Uyển uống nhiều quá khó chịu. Thân là vợ sắp cưới của Lục Trạch, tự nhiên được chăm sóc cùng chiếu cố.
Chỉ là sau khi Sơ Uyển đang một thân vô lực, Lục Trạch lại đột nhiên đem tây trang của hắn ném qua cho Sơ Nệm, thời điểm đi qua bên người cô, giống như vô tình mà nói câu:
"Có chút lạnh, em dùng tạm một chút."
Vải dệt bằng tơ lụa lướt qua hai chân cô, Sơ Niệm ngồi ở chỗ đối diện máy điều hòa. Khi cởi áo khoác cho Sơ Uyển cô cư nhiên cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo. Lúc này có áo khoác phũ lên 2 chân rõ ràng có thể cảm nhận sự ấm áp nhất định, chỉ là Sơ Niệm lại không có chần chờ gì, trực tiếp đem áo khoác Lục Trạch ném vào một chỗ ngồi trống bên cạnh.
Đỡ Sơ Uyển tới phòng nghỉ ,Lục trạch nới lỏng cà vạt, hơi hơi bực bội mà cởi vài cúc áo trên, nhìn Sơ Uyển trên sofa đã say đến mơ, cũng không có ý muốn chiếu Sơ Uyển , rốt cuộc Lục Trạch hắn trước nay chưa từng hầu hạ ai, cho dù người này là vị hôn thê cua hắn.
Liễu Minh Hoa phía sau theo vào,
nhìn sự việc ở khoảng cách khá xa, cuối cùng cũng không dám nói cái gì, chỉ kêu phục vụ chuẩn bị ly mật ong.
Thoáng nhìn thấy Lục Trạch đột nhiên đứng dậy, Liễu Minh Hoa theo bản năng mà nhìn qua, hoàn hảo nhìn được vị trí làm bà hồ tưởng rằng Lục Trạch đang quan tâm Sơ Uyển, nhưng không phải, hắn thậm chí chẳng nói lời nào đã rời đi, giống như người đang nằm trên sofa với hắn không có liên quan.
Thời điểm quan khách rời đi một nửa, Sơ Niệm mới thấy Lục Trạch đi vào, trên người mang theo chút hương vị đặc trưng mùi thuốc lá, Sơ Niệm theo bản năng mà nhăn lại cái mũi, cảm giác trong miệng chua xót càng thêm dày đặc, nếu không phải bị đánh giá lỗi thời, cô sợ là sẽ nhịn không được hỏi anh rể thường dùng thuốc lá hiệu gì?
Tầm mắt thoáng nhìn vết sọ trên cổ áo hắn, trong mắt hiện lên tia nghiền ngẫm, giương mắt nhìn Lục Trạch cũng đang nhìn mình, Sơ Niệm hơi xả khóe miễng, trưng ra bộ dạng lễ phép rồi lại xa cách cười, sau đó đưa áo khoác mà Lục Trạch đã đưa cho cô trước đó.
"Anh rể, cảm ơn áo của anh"
"Anh rể " - cái danh xưng này làm Lục Trạch nheo mắt, cảm giác Sơ Niệm xưng hô như vậy mang theo chút gì đó chế nhạo.
Đèn rực rỡ mới lên, một hồi "Khách và chủ tản hoang " màn che tiệc đính hôn cũng rốt cuộc rơi xuống.
Thời điểm Lục Trạch lên xe rời đi, hiển nhiên cũng đã quên vị hôn thê vẫn nằm trong phòng nghỉ. Trợ lý Phương Vũ nhìn đại Boss do dự chẳng biết nên hay không nên mở miệng nhắc nhở ông chủ hiện tại còn có tiểu thư Sơ Uyển trong khách hàng. Nhưng tầm mắt vừa chạm đến ánh mắt Lục Trạch thức thời mà nín miệng, chung quy việc đính hôn này, cũng không phải do Lục thiếu ý nguyện.
Biệt thự Lục gia, Lục Trạch nhắm mắt nghỉ ngơi, một lúc lâu mới chậm rãi mở mắt, mái tóc hỗn độn, sắc mặt thâm trầm khó đoán, còn có hơi thở khó kiểm soát, kéo kéo khóe môi cảm nhận nhạt nhẽo chán nản làm hắn nhớ rđến mùi thuốc lá ưa thích.
Tay cầm lên áo khoác tây trang, tay sờ soạng tìm hộp thuốc, lại ngoài ý muốn đụng chạm tới rồi một vật thể bằng kim loại.. Mở lòng bàn tay ra nhìn thấy một thỏi son môi, nhìn dòng chữ khắc trên ấy cũng biết được sản phẩm đến từ thương hiệu danh tiếng. Không cần suy nghĩ nhiều, hắn liền biết chủ nhân của nó là ai?! Chung quy ngày hôm nay chỉ có 1 người chạm qua đồ của hắn.
Buồn cười mà kéo kéo khóe miệng, xem ra, đó là một cái:
"Tiểu cô nương!! Không an phận?????
Nam thành Lục gia, chỉ cần dựa vào
mấy chữ này thì ở thành phố N thị liền có tầm ảnh hưởng nhất định. Trên có chính trường, dưới có chính trường, tựa hồ nơi nào đều có thể nghe được uy danh "Nam thành Lục gia", không ai biết rõ người Lục gia dựa vào gì mà làm giàu, rốt cuộc chỉ cần quan nhớ một điều sản nghiệp "Lục gia" nhiều như lông trâu, bao hàm toàn diện tất cả các lĩnh vực kinh tế. Người có sức ảnh hưởng nhất Lục gia hiện tại là đương gia Lục Trạch, dùng cụm từ " thiên chi kiêu tử" để hình dung về hắn cũng chẳng sợ khoa trương.
Sơ Niệm liếc tầm mắt nhìn cách đó không xa Lục Trạch cùng Sơ Uyển đang đứng kính rượu, thật là xứng đôi, trai tài gái sắc . Cũng là khó nhìn được Sơ Uyển cũng có lúc trưng ra bộ dáng ngượng ngùng e lệ nép vào người đàn ông như hiện tại. .
Ngón tay trượt xuống viền ly thủy tinh , Sơ Niệm cũng thu hồi tầm mắt, nguyên bản cô thích chính là mẫu người nam nhân như hắn.
Ước chừng nửa giờ qua đi, hai người mới trở về vị trí cũ, mặc dù phía sau có người giúp đỡ chắn rượu, Sơ Uyển nhìn cũng có chút men say, khuôn mặt đỏ bừng, kiều mị mềm mại vô lực mà dựa vào trong lòng ngực Lục Trạch.
Liễu Minh Hoa đau lòng xót xa bảo bối, thấy Sơ Uyển tay chân có chút hơi lạnh, liền chạm chạm Sơ Niệm , ý bảo cô cởi quần áo cho Sơ Uyển dung tạm.. Sơ Niệm trong lòng hừ lạnh một tiếng, mẹ cô hiện tại không hề lo lắng mọi người khi thấy bộ dáng không ra thể thống gì của cô sẽ nghĩ gì?!
Sơ Uyển ngồi xuống nghỉ một hồi lâu, trên mặt đã hồng còn chưa biến mất, một bàn trưởng bối cư nhiên là lo lắng, sợ Sơ Uyển uống nhiều quá khó chịu. Thân là vợ sắp cưới của Lục Trạch, tự nhiên được chăm sóc cùng chiếu cố.
Chỉ là sau khi Sơ Uyển đang một thân vô lực, Lục Trạch lại đột nhiên đem tây trang của hắn ném qua cho Sơ Nệm, thời điểm đi qua bên người cô, giống như vô tình mà nói câu:
"Có chút lạnh, em dùng tạm một chút."
Vải dệt bằng tơ lụa lướt qua hai chân cô, Sơ Niệm ngồi ở chỗ đối diện máy điều hòa. Khi cởi áo khoác cho Sơ Uyển cô cư nhiên cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo. Lúc này có áo khoác phũ lên 2 chân rõ ràng có thể cảm nhận sự ấm áp nhất định, chỉ là Sơ Niệm lại không có chần chờ gì, trực tiếp đem áo khoác Lục Trạch ném vào một chỗ ngồi trống bên cạnh.
Đỡ Sơ Uyển tới phòng nghỉ ,Lục trạch nới lỏng cà vạt, hơi hơi bực bội mà cởi vài cúc áo trên, nhìn Sơ Uyển trên sofa đã say đến mơ, cũng không có ý muốn chiếu Sơ Uyển , rốt cuộc Lục Trạch hắn trước nay chưa từng hầu hạ ai, cho dù người này là vị hôn thê cua hắn.
Liễu Minh Hoa phía sau theo vào,
nhìn sự việc ở khoảng cách khá xa, cuối cùng cũng không dám nói cái gì, chỉ kêu phục vụ chuẩn bị ly mật ong.
Thoáng nhìn thấy Lục Trạch đột nhiên đứng dậy, Liễu Minh Hoa theo bản năng mà nhìn qua, hoàn hảo nhìn được vị trí làm bà hồ tưởng rằng Lục Trạch đang quan tâm Sơ Uyển, nhưng không phải, hắn thậm chí chẳng nói lời nào đã rời đi, giống như người đang nằm trên sofa với hắn không có liên quan.
Thời điểm quan khách rời đi một nửa, Sơ Niệm mới thấy Lục Trạch đi vào, trên người mang theo chút hương vị đặc trưng mùi thuốc lá, Sơ Niệm theo bản năng mà nhăn lại cái mũi, cảm giác trong miệng chua xót càng thêm dày đặc, nếu không phải bị đánh giá lỗi thời, cô sợ là sẽ nhịn không được hỏi anh rể thường dùng thuốc lá hiệu gì?
Tầm mắt thoáng nhìn vết sọ trên cổ áo hắn, trong mắt hiện lên tia nghiền ngẫm, giương mắt nhìn Lục Trạch cũng đang nhìn mình, Sơ Niệm hơi xả khóe miễng, trưng ra bộ dạng lễ phép rồi lại xa cách cười, sau đó đưa áo khoác mà Lục Trạch đã đưa cho cô trước đó.
"Anh rể, cảm ơn áo của anh"
"Anh rể " - cái danh xưng này làm Lục Trạch nheo mắt, cảm giác Sơ Niệm xưng hô như vậy mang theo chút gì đó chế nhạo.
Đèn rực rỡ mới lên, một hồi "Khách và chủ tản hoang " màn che tiệc đính hôn cũng rốt cuộc rơi xuống.
Thời điểm Lục Trạch lên xe rời đi, hiển nhiên cũng đã quên vị hôn thê vẫn nằm trong phòng nghỉ. Trợ lý Phương Vũ nhìn đại Boss do dự chẳng biết nên hay không nên mở miệng nhắc nhở ông chủ hiện tại còn có tiểu thư Sơ Uyển trong khách hàng. Nhưng tầm mắt vừa chạm đến ánh mắt Lục Trạch thức thời mà nín miệng, chung quy việc đính hôn này, cũng không phải do Lục thiếu ý nguyện.
Biệt thự Lục gia, Lục Trạch nhắm mắt nghỉ ngơi, một lúc lâu mới chậm rãi mở mắt, mái tóc hỗn độn, sắc mặt thâm trầm khó đoán, còn có hơi thở khó kiểm soát, kéo kéo khóe môi cảm nhận nhạt nhẽo chán nản làm hắn nhớ rđến mùi thuốc lá ưa thích.
Tay cầm lên áo khoác tây trang, tay sờ soạng tìm hộp thuốc, lại ngoài ý muốn đụng chạm tới rồi một vật thể bằng kim loại.. Mở lòng bàn tay ra nhìn thấy một thỏi son môi, nhìn dòng chữ khắc trên ấy cũng biết được sản phẩm đến từ thương hiệu danh tiếng. Không cần suy nghĩ nhiều, hắn liền biết chủ nhân của nó là ai?! Chung quy ngày hôm nay chỉ có 1 người chạm qua đồ của hắn.
Buồn cười mà kéo kéo khóe miệng, xem ra, đó là một cái:
"Tiểu cô nương!! Không an phận?????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.