Anh Sai Rồi! Xin Em Hãy Tin Anh Lần Nữa...
Chương 11
nhung toét
01/06/2016
Sáng hôm sau:
- Em tỉnh rồi à? em thấy thế nào rồi? Không ổn ở đâu không? - Hắn ngồi cạnh thấy nó mở mắt bèn hỏi vội
-Tôi....... Tôi đang ở đâu đây? Đây là đâu... - Nó choàng tỉnh dậy mở mắt ra
- Đây là nhà tôi - hắn trả lời
Bỗng nhiên nó dậy đi ra khỏi giường nhìn xung quanh, mở cửa nhìn xuống dưới nhà, nó nhìn lên nhìn xuống rồi chạy ra ngoài,.....
- đây chính là... - Nó đứng ngoài sân vườn nhìn ngôi nhà nhìn đài phun nước bằng đá xếp tự nhiên có cả 1 cây phong to cao tán rộng.
Hắn thấy nó nhìn chằm chằm ngôi nhà lấy làm lạ chạy theo nó.
- Em thấy ngôi nhà này đẹp lắm phải không? - Hắn cũng ngước nhìn về hướng ngôi nhà và nói với nó
Nó không nói gì. Vì nó nghĩ nếu nó nói ra đây là ngôi nhà của nó thì chắc chắn hắn sẽ biết nó là ai. Mà giờ thì nó không muốn nói đến chuyện quá khứ nữa vì dù sao ngôi nhà này bây giờ cũng đã có chủ mới. Nó nhìn cây phong có 1 cành chĩa ra vuông góc với cây. nơi mà ba nó đã lấy sợi dây thừng nối làm xích đu cho nó, các đài phun nước bằng cá ông cũng làm vì nó thích. Ngôi nhà chứa đầy kỉ niệm thời ấu thơ, đằng bên kia có cả một cái lầu 5 góc trên mặt nước ngày ngày ông và ba đánh cờ...
Nó gật đầu cái rồi nói.
- Cảm ơn anh đã cứu tôi. Tôi xin phép đi trước.
Nói rồi nó đi luôn ra ngoài cổng cái cổng mà ngày xưa nó thường bắt mấy tên vệ sĩ cõng nó trèo lên...
nó lại nhớ ba, nhớ mẹ, nhớ cả người ông đang khổ sở trong tù...
nó cứ đi, đi được một lúc thì hắn chạy theo.
- Em sao vậy? - Hắn hốt hoảng hỏi
- Tôi không sao, xin anh để tôi được một mình. - Nó thẫn thờ trả lời
- Em đi đâu? Em không biết hết đường xá nơi này để Anh đưa em đi. - Hắn quan tâm nó
- Tôi chỉ muốn được một mình mà thôi. - Nó càng không để ý hắn.
- Vậy anh sẽ đi theo em. Sẽ không nói một lời nào, hãy để anh đi cạnh em. - Rồi hắn nhìn vào mái tóc đuổi ngang lưng của nó
Nó không nói gì. tất cả những gì nó cần là được ở một mình được im lặng mà thôi.
Rốt cuộc cô ấy là ai? Tại sao lại cứ thích né tránh người khác như vậy? Hắn vừa đi theo nó vừa nhìn và nghĩ.
- đi nếu em thích im lặng thì hãy im lặng và theo anh. Anh sẽ đưa em đến một nơi anh mong em sẽ thích. - Hắn đi một lúc thì không thể chịu được cảnh nó đi lung tung mà kéo nó đi theo mình.
Nó vẫn im lặng, ngoan ngoãn đi theo không nói gì
đi một lúc thì anh nắm tay nó leo lên 1 đường cầu thang dài dài mãi hai bên là những cây rừng to cao vươn lên lấy ánh nắng...
Cuối cùng cũng đến. đây là một quả đồi cỏ xanh mướt như được người trồng chăm sóc. dưới chân đồi nhìn chỉ như một khu rừng dậm nhưng lên đến đỉnh thì là một bãi cỏ thật đẹp, thật thích thú. Nó ngồi xuống duỗi thẳng chân ra. nó hít 1 hơi. Chỗ này gần giống với ở quê chỉ thiếu một cái hồ rộng nó nhìn xung quanh, môi nó hé miệng cười.
- Cảm ơn anh đã đưa tôi đến chốn bình yên trong thành phố nào nhiệt này - Nó nói nhưng mắt nó vẫn nhìn vào khoảng không rộng trước mắt.
- Em có thích không? - Hắn nhìn ngang vào đôi mắt nó rồi cũng bỏ dép ra ngồi vào tấm thảm cỏ xanh biếc này.
- Uk. Cảm giác như phong cảnh đã lấy hết muội phiền. - Nó nói
- Anh thấy thật vui vì điều ấy. - Nói rồi hắn nằm xuống một tay gối đầu, một tay che mắt.
- Thích thật. - Hắn nói tiếp. Rồi hắn chìm vào giấc ngủ. đã lâu lắm rồi hắn không thấy bình an. đã bao nhiêu lâu rồi hắn không có giấc ngủ ngon.
Nó ngồi một hồi thì nhìn thấy hắn. hắn ngủ rồi. đôi mắt lim dim vì ánh nắng. chiếc mũi cao đôi môi đỏ mọng khuân mặt thật trắng. hắn đúng là một thiếu gia đậm chất nhà giàu nhìn rất cao sang nó không thể với tới, bộ tóc lưa thưa cạo 2 bên tai nhuộn vàng. nó cứ ngồi nhìn hắn. chắc chắn rằng tim nó không khỏi lỡ nhịp khi nhìn vào khuân mặt đẹp trai đến từng cm như thế. hắn thật đẹp...
- Ngắm nhiều quá mặt anh mòn rồi đấy - hắn vẫn nhắm mắt và nói
- Ơ anh không ngủ à? - Nó giật mình khi đang say xưa nhìn hắn
- Vì em ngắm nên anh chẳng thể ngủ được nữa rồi - Hắn cười và ngồi dậy
- Xin lỗi. Tôi không cố ý nhìn chỉ là... - Rồi đột nhiên nó không nói nữa
- Là sao? Anh quấn hút quá hả? - Hắn cười nháy mắt
Nó không nói gì mặt đỏ dần. nhìn lên mặt trời đánh trống lảng
- Cũng gần trưa rồi nhỉ
- Uk. Cô đói chứ tôi đưa cô đi ăn
- Thôi. tôi muốn về. - Nó từ chối
- Em biết nấu cơm không?
- Tất nhiên. Tôi là con nhà nghèo, cái gì cũng đến tay chứ ai như nhà giàu các anh gì cũng không biết làm.- Nó nheo con mắt trái rồi đứng dậy
- Em nấu cơm cho anh ăn nhé. - Hắn nhìn ngước lên nó
- Tại sao chứ. Anh về nhà anh đi, nhà anh chẳng phải rất nhiều người giúp việc sao? Sao lại làm phiền tới tôi....
- Alo. Lấy xe của tôi tới đường chân núi phía tây - Nó chưa nói dứt câu thì hắn đã gọi điện thoại cho ai đó và ra lệnh
- Anh điên hả? Tôi đã đồng ý đâu. - Hắn bám vào vai nó đưa đi
- Ái chà. Để xem nào ăn gì được nhỉ? em biết làm những món gì? - Hắn vừa đi vừa hỏi nó không quan tâm những điều nó nói
- Em biết làm bò bít tết không? Hay tôm chiên bóc vỏ nhỉ? hay mực chiên cay nhé...
- Thôi tôi chỉ biết ăn những món dân rã thôi chứ làm sao biết làm những món nhà giàu các anh. Anh về mà bảo đầu bếp khách sạn 5 sao phục vụ nhé. - Nói rồi nó chạy xuống bậc thang vừa chạy vừa nhảy, vừa đếm thật giống trẻ con quá đi
- Vậy thì không chọn nữa, tôi đưa em đi chợ, em hãy nấu cho tôi một bữa dân giã theo kiểu nhà quê em nhé. - Hắn cười cười làm hòa rồi chạy theo.
- nè chạy chậm thôi đợi anh dốc trơn lắm cẩn thận kẻo ngã bây giờ. - hắn hét lên đúng lúc đó
.. Dầm...Dầm... hắn chạy đến 1 tay bám vào cành cây, một tay giữ tay nó may mà hắn tới kịp không thì nguy rồi đường này là đường đất nên rất trơn. Bỗng:
- Rắc rắc..... cây hắn bán vào bị gãy và thế là nó ngã nhoài xuống hắn cũng vì thế mà lao theo nằm lên đúng trên người nó.
Hắn chống tay định dậy thì nhìn thấy bờ môi căng mọng đỏ hồng tự nhiên bỗng ý định hôn nó lóe lên trong đầu. Hắn nhắm mắt lại nó thì mở mắt căng tròn ra nhìn rồi đẩy một phát hắn sang một bên nó bật dây. Không nói gì quay đi.
- Em tỉnh rồi à? em thấy thế nào rồi? Không ổn ở đâu không? - Hắn ngồi cạnh thấy nó mở mắt bèn hỏi vội
-Tôi....... Tôi đang ở đâu đây? Đây là đâu... - Nó choàng tỉnh dậy mở mắt ra
- Đây là nhà tôi - hắn trả lời
Bỗng nhiên nó dậy đi ra khỏi giường nhìn xung quanh, mở cửa nhìn xuống dưới nhà, nó nhìn lên nhìn xuống rồi chạy ra ngoài,.....
- đây chính là... - Nó đứng ngoài sân vườn nhìn ngôi nhà nhìn đài phun nước bằng đá xếp tự nhiên có cả 1 cây phong to cao tán rộng.
Hắn thấy nó nhìn chằm chằm ngôi nhà lấy làm lạ chạy theo nó.
- Em thấy ngôi nhà này đẹp lắm phải không? - Hắn cũng ngước nhìn về hướng ngôi nhà và nói với nó
Nó không nói gì. Vì nó nghĩ nếu nó nói ra đây là ngôi nhà của nó thì chắc chắn hắn sẽ biết nó là ai. Mà giờ thì nó không muốn nói đến chuyện quá khứ nữa vì dù sao ngôi nhà này bây giờ cũng đã có chủ mới. Nó nhìn cây phong có 1 cành chĩa ra vuông góc với cây. nơi mà ba nó đã lấy sợi dây thừng nối làm xích đu cho nó, các đài phun nước bằng cá ông cũng làm vì nó thích. Ngôi nhà chứa đầy kỉ niệm thời ấu thơ, đằng bên kia có cả một cái lầu 5 góc trên mặt nước ngày ngày ông và ba đánh cờ...
Nó gật đầu cái rồi nói.
- Cảm ơn anh đã cứu tôi. Tôi xin phép đi trước.
Nói rồi nó đi luôn ra ngoài cổng cái cổng mà ngày xưa nó thường bắt mấy tên vệ sĩ cõng nó trèo lên...
nó lại nhớ ba, nhớ mẹ, nhớ cả người ông đang khổ sở trong tù...
nó cứ đi, đi được một lúc thì hắn chạy theo.
- Em sao vậy? - Hắn hốt hoảng hỏi
- Tôi không sao, xin anh để tôi được một mình. - Nó thẫn thờ trả lời
- Em đi đâu? Em không biết hết đường xá nơi này để Anh đưa em đi. - Hắn quan tâm nó
- Tôi chỉ muốn được một mình mà thôi. - Nó càng không để ý hắn.
- Vậy anh sẽ đi theo em. Sẽ không nói một lời nào, hãy để anh đi cạnh em. - Rồi hắn nhìn vào mái tóc đuổi ngang lưng của nó
Nó không nói gì. tất cả những gì nó cần là được ở một mình được im lặng mà thôi.
Rốt cuộc cô ấy là ai? Tại sao lại cứ thích né tránh người khác như vậy? Hắn vừa đi theo nó vừa nhìn và nghĩ.
- đi nếu em thích im lặng thì hãy im lặng và theo anh. Anh sẽ đưa em đến một nơi anh mong em sẽ thích. - Hắn đi một lúc thì không thể chịu được cảnh nó đi lung tung mà kéo nó đi theo mình.
Nó vẫn im lặng, ngoan ngoãn đi theo không nói gì
đi một lúc thì anh nắm tay nó leo lên 1 đường cầu thang dài dài mãi hai bên là những cây rừng to cao vươn lên lấy ánh nắng...
Cuối cùng cũng đến. đây là một quả đồi cỏ xanh mướt như được người trồng chăm sóc. dưới chân đồi nhìn chỉ như một khu rừng dậm nhưng lên đến đỉnh thì là một bãi cỏ thật đẹp, thật thích thú. Nó ngồi xuống duỗi thẳng chân ra. nó hít 1 hơi. Chỗ này gần giống với ở quê chỉ thiếu một cái hồ rộng nó nhìn xung quanh, môi nó hé miệng cười.
- Cảm ơn anh đã đưa tôi đến chốn bình yên trong thành phố nào nhiệt này - Nó nói nhưng mắt nó vẫn nhìn vào khoảng không rộng trước mắt.
- Em có thích không? - Hắn nhìn ngang vào đôi mắt nó rồi cũng bỏ dép ra ngồi vào tấm thảm cỏ xanh biếc này.
- Uk. Cảm giác như phong cảnh đã lấy hết muội phiền. - Nó nói
- Anh thấy thật vui vì điều ấy. - Nói rồi hắn nằm xuống một tay gối đầu, một tay che mắt.
- Thích thật. - Hắn nói tiếp. Rồi hắn chìm vào giấc ngủ. đã lâu lắm rồi hắn không thấy bình an. đã bao nhiêu lâu rồi hắn không có giấc ngủ ngon.
Nó ngồi một hồi thì nhìn thấy hắn. hắn ngủ rồi. đôi mắt lim dim vì ánh nắng. chiếc mũi cao đôi môi đỏ mọng khuân mặt thật trắng. hắn đúng là một thiếu gia đậm chất nhà giàu nhìn rất cao sang nó không thể với tới, bộ tóc lưa thưa cạo 2 bên tai nhuộn vàng. nó cứ ngồi nhìn hắn. chắc chắn rằng tim nó không khỏi lỡ nhịp khi nhìn vào khuân mặt đẹp trai đến từng cm như thế. hắn thật đẹp...
- Ngắm nhiều quá mặt anh mòn rồi đấy - hắn vẫn nhắm mắt và nói
- Ơ anh không ngủ à? - Nó giật mình khi đang say xưa nhìn hắn
- Vì em ngắm nên anh chẳng thể ngủ được nữa rồi - Hắn cười và ngồi dậy
- Xin lỗi. Tôi không cố ý nhìn chỉ là... - Rồi đột nhiên nó không nói nữa
- Là sao? Anh quấn hút quá hả? - Hắn cười nháy mắt
Nó không nói gì mặt đỏ dần. nhìn lên mặt trời đánh trống lảng
- Cũng gần trưa rồi nhỉ
- Uk. Cô đói chứ tôi đưa cô đi ăn
- Thôi. tôi muốn về. - Nó từ chối
- Em biết nấu cơm không?
- Tất nhiên. Tôi là con nhà nghèo, cái gì cũng đến tay chứ ai như nhà giàu các anh gì cũng không biết làm.- Nó nheo con mắt trái rồi đứng dậy
- Em nấu cơm cho anh ăn nhé. - Hắn nhìn ngước lên nó
- Tại sao chứ. Anh về nhà anh đi, nhà anh chẳng phải rất nhiều người giúp việc sao? Sao lại làm phiền tới tôi....
- Alo. Lấy xe của tôi tới đường chân núi phía tây - Nó chưa nói dứt câu thì hắn đã gọi điện thoại cho ai đó và ra lệnh
- Anh điên hả? Tôi đã đồng ý đâu. - Hắn bám vào vai nó đưa đi
- Ái chà. Để xem nào ăn gì được nhỉ? em biết làm những món gì? - Hắn vừa đi vừa hỏi nó không quan tâm những điều nó nói
- Em biết làm bò bít tết không? Hay tôm chiên bóc vỏ nhỉ? hay mực chiên cay nhé...
- Thôi tôi chỉ biết ăn những món dân rã thôi chứ làm sao biết làm những món nhà giàu các anh. Anh về mà bảo đầu bếp khách sạn 5 sao phục vụ nhé. - Nói rồi nó chạy xuống bậc thang vừa chạy vừa nhảy, vừa đếm thật giống trẻ con quá đi
- Vậy thì không chọn nữa, tôi đưa em đi chợ, em hãy nấu cho tôi một bữa dân giã theo kiểu nhà quê em nhé. - Hắn cười cười làm hòa rồi chạy theo.
- nè chạy chậm thôi đợi anh dốc trơn lắm cẩn thận kẻo ngã bây giờ. - hắn hét lên đúng lúc đó
.. Dầm...Dầm... hắn chạy đến 1 tay bám vào cành cây, một tay giữ tay nó may mà hắn tới kịp không thì nguy rồi đường này là đường đất nên rất trơn. Bỗng:
- Rắc rắc..... cây hắn bán vào bị gãy và thế là nó ngã nhoài xuống hắn cũng vì thế mà lao theo nằm lên đúng trên người nó.
Hắn chống tay định dậy thì nhìn thấy bờ môi căng mọng đỏ hồng tự nhiên bỗng ý định hôn nó lóe lên trong đầu. Hắn nhắm mắt lại nó thì mở mắt căng tròn ra nhìn rồi đẩy một phát hắn sang một bên nó bật dây. Không nói gì quay đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.