Anh Sai Rồi! Xin Em Hãy Tin Anh Lần Nữa...
Chương 13
nhung toét
01/06/2016
***vài ngày sau:
Trong thời gian này nó có một người anh trai tốt một người bạn khác giới cũng thật may mắn.
Hôm nay đi học và Hắn thoát được lũ con gái nên chạy lên trên tầng thượng của trường nói chuyện. - Này mày định trêu đùa em gái tao đấy hả - đột nhiên quay sang hỏi nó.- tao phải xem đã. Cô gái này thật sự thú vị đấy chứ mày công nhận đi - Hắn trả lời.
- Thằng khốn này… - nam đang định nói tiếp thì
- Em thật không ngờ anh là người như vậy … - Nó tự nói với bản thân rồi chạy đi.
Hôm nay trời không có nắng, mây đen đã che hết ánh mặt trời. Nó không có hứng để học, nó chạy, chạy mãi chạy mãi rồi nó dừng lại ở một bờ hồ. Nó đứng ngắm trời, ngắm mây, bỗng trời đổ cơn mưa lớn nó chẳng biết mình phải làm gì. Nó cũng không biết mình bị sao nữa. Nó chỉ tự nhiên muốn khóc. Có lẽ nó đã thích anh. Người con trai chỉ mới quen một tuần, chỉ mới gặp vài lần, chỉ nói chuyện vài câu. Có lẽ nó cũng giống những người con gái khác nó thích anh vì anh đẹp trai, quyến rũ. Anh hay nói chuyện cùng nó, anh đã cứu nó khiến trái tim nó càng loạn nhịp hơn.
Rồi cũng đã xế chiều. Nó bước về căn phòng trọ của mình, quần áo ướt sũng. Nó cũng nghĩ rồi. người như vậy làm sao nó dám với tới cơ chứ. Anh một con người hoàn hảo, nhà giàu cao sang. Anh chỉ cần vẫy tay là bao nhiêu người xin được theo anh. Làm sao nó có thể yêu anh được. Nó xấu xí, nhà nghèo lại không biết ăn chơi. Làm sao lọt vào đôi mắt của anh.
Nó thay bộ quần áo ướt xũng rồi lên giường nằm. đôi mắt nó đỏ hoe vì khóc.
Có lẽ nó đã hi vọng dù chỉ 1% cơ hội mong manh thì nó vẫn muốn anh yêu nó.
Còn hắn và sau khi nói chuyện xong xuống lớp cũng không để ý nó. Lúc ra về định đưa nó về thì chờ mãi không thấy nó ra. Hắn ngồi trong xe thấy thì rủ về đi chơi sớm. theo hắn đi luôn nhưng trong lòng vẫn lo lắm.
Ngày hôm sau Hắn đi học sớm vẫn không thấy nó Hắn lo lắng đành bỏ học đi về phòng trọ tìm thì thấy nó nằm trong nhà.
Hắn gõ cửa, nó biết nó không ý kiến gì vì giờ nó đang sốt rất cao và nó cũng không muốn nhìn thấy hắn. Nó ghét hắn. Nó hận hắn, vì sao hắn lại muốn trêu đùa tình cảm của nó vậy chứ. Nó thú vị ư? Nó thú vị lắm sao? Chỉ vì nó là đứa nhà nghèo nên hắn muốn nói thế nào cũng được sao?
n đến trường cũng không thấy bóng dáng nó đâu, cả hắn cũng biệt tăm bặt vô âm tín. cũng tìm đến phòng nó. Thấy hắn n ngạc nhiên nhìn và hỏi?
- sao mày đứng đây? Thiên đâu?
- ở trong. Tao gọi mãi mà không thấy mở cửa.
- thiên ơi! Anh đây mở cửa ra. Em bị sao vậy? - n lo lắng hỏi.nó chẳng thể dậy nổi để mở cửa được. Nó lấy chìa khóa ném xuống dưới cửa để tự mở. mở cửa hắn và n chạy vào trong nhà thấy nó nằm trên giường người run lẩy bẩy cứ kêu lạnh. lấy tay sờ trán nó thì nóng ran. vào bếp lấy khăn mặt của nó nhúm nước rồi đắp trán cho nó, đắp chăn cho nó. Hắn ở đứng đấy thấy thế liền ra ngoài gọi điện cho vị bác sĩ riêng của mình đến khám cho nó.
- cô bé bị sốt cao chắc hơn 39 độ rồi - nói rồi ông bác sĩ lấy kẹp nhiệt độ ra thử cho nó.
- trước tiên cậu lấy 1 chậu nước ấm lau qua người cho cô bé để hạ thân nhiệt, sau đó cậu cho cô ấy uống 2 viên thuốc hạ sốt này. Nếu có thể hãy cho cô ấy ăn một ít cháo loãng trước khi uống thuốc. - nói rồi ông bác sĩ đưa vỉ thuốc cho cậu rồi xin phép ra về.
Hắn làm đúng theo lời của vị bác sĩ dặn. Cậu bỏ tấm chăn trên người nó ra, lấy khăn mặt lau từng chút từng chút một rồi lau tay lau mặt cho nó. Lau đến sống mũi của nó cậu nhìn vào đôi mắt nghiền nhưng sưng húp vì khóc, cậu không hiểu chuyện gì sảy ra với nó, lau người cho nó xong thấy nó vẫn ngủ nhưng đỡ nóng rồi. thì vào bếp bắc nồi cháo lên. Lần đầu vào bếp chẳng biết làm gì cả, đứng chần chừ chần chừ mãi cậu mới thấy thùng gạo, cậu lấy gạo đổ 1 gáo nước to rồi đặt lên bếp. cậu cũng không biết bật bếp ga kiểu gì, đúng lúc đấy có chị ở trọ đi qua cậu gọi vào giúp rồi cảm ơn chị bằng 1 tờ 500 nghìn.
- cậu theo lời chị dặn thái 1 ít hành lá để lúc bắc nồi cháo ra thì cho vào.
Một lúc sau cháo chín thì nó cũng mở mắt. n đỡ nó Ngồi dậy rồi bưng tô cháo lên cho nó.- Ăn đi em rồi còn uống thuốc.
- Sao các anh lại đến đây? - nó nhìn có cả hắn thì hỏi
- Không thấy em đi học nên anh qua xem sao. - Hắn trả lời
- Thì thấy em nằm đấy. - n đế vào- Cảm ơn các anh. Em ổn rồi 2 anh đi đi để em một mình. Em không muốn nhìn thấy ai. - Nó húp 1 hơi cháo, và uống thuốc
- Em làm sao vậy? - hơi khó hiểu- Em nói là muốn một mình - nó gằn
n và hắn cũng sợ nên 2 thằng rủ nhau đi.- Này ra bar một tý nhé - hắn hỏi
- ok. - n chẳng buồn trả lời hắn- Mày thấy con nhỏ này thế nào? - đến bar hắn ôm một nhỏ xích lại gần.
- Hàng mới của mày à? - n hỏi vì trước đến nay tên lãng tử đào hoa này toàn thế, một tuần phải thay mấy em. - . Đẹp lắm có đúng không? Không hồn nhiên như cô em quê của mày nhỉ? - hắn hỏi - Tao cấm mày động vào em tao. Tên như mày muốn ai cũng được nhưng trừ thiên ra. Ok. - n gằn giọng.- Gì mà căng, hiểu rồi. - hắn vẫn nhe nhởn ôm hôn đứa con gái bên cạnh
…….
Trong thời gian này nó có một người anh trai tốt một người bạn khác giới cũng thật may mắn.
Hôm nay đi học và Hắn thoát được lũ con gái nên chạy lên trên tầng thượng của trường nói chuyện. - Này mày định trêu đùa em gái tao đấy hả - đột nhiên quay sang hỏi nó.- tao phải xem đã. Cô gái này thật sự thú vị đấy chứ mày công nhận đi - Hắn trả lời.
- Thằng khốn này… - nam đang định nói tiếp thì
- Em thật không ngờ anh là người như vậy … - Nó tự nói với bản thân rồi chạy đi.
Hôm nay trời không có nắng, mây đen đã che hết ánh mặt trời. Nó không có hứng để học, nó chạy, chạy mãi chạy mãi rồi nó dừng lại ở một bờ hồ. Nó đứng ngắm trời, ngắm mây, bỗng trời đổ cơn mưa lớn nó chẳng biết mình phải làm gì. Nó cũng không biết mình bị sao nữa. Nó chỉ tự nhiên muốn khóc. Có lẽ nó đã thích anh. Người con trai chỉ mới quen một tuần, chỉ mới gặp vài lần, chỉ nói chuyện vài câu. Có lẽ nó cũng giống những người con gái khác nó thích anh vì anh đẹp trai, quyến rũ. Anh hay nói chuyện cùng nó, anh đã cứu nó khiến trái tim nó càng loạn nhịp hơn.
Rồi cũng đã xế chiều. Nó bước về căn phòng trọ của mình, quần áo ướt sũng. Nó cũng nghĩ rồi. người như vậy làm sao nó dám với tới cơ chứ. Anh một con người hoàn hảo, nhà giàu cao sang. Anh chỉ cần vẫy tay là bao nhiêu người xin được theo anh. Làm sao nó có thể yêu anh được. Nó xấu xí, nhà nghèo lại không biết ăn chơi. Làm sao lọt vào đôi mắt của anh.
Nó thay bộ quần áo ướt xũng rồi lên giường nằm. đôi mắt nó đỏ hoe vì khóc.
Có lẽ nó đã hi vọng dù chỉ 1% cơ hội mong manh thì nó vẫn muốn anh yêu nó.
Còn hắn và sau khi nói chuyện xong xuống lớp cũng không để ý nó. Lúc ra về định đưa nó về thì chờ mãi không thấy nó ra. Hắn ngồi trong xe thấy thì rủ về đi chơi sớm. theo hắn đi luôn nhưng trong lòng vẫn lo lắm.
Ngày hôm sau Hắn đi học sớm vẫn không thấy nó Hắn lo lắng đành bỏ học đi về phòng trọ tìm thì thấy nó nằm trong nhà.
Hắn gõ cửa, nó biết nó không ý kiến gì vì giờ nó đang sốt rất cao và nó cũng không muốn nhìn thấy hắn. Nó ghét hắn. Nó hận hắn, vì sao hắn lại muốn trêu đùa tình cảm của nó vậy chứ. Nó thú vị ư? Nó thú vị lắm sao? Chỉ vì nó là đứa nhà nghèo nên hắn muốn nói thế nào cũng được sao?
n đến trường cũng không thấy bóng dáng nó đâu, cả hắn cũng biệt tăm bặt vô âm tín. cũng tìm đến phòng nó. Thấy hắn n ngạc nhiên nhìn và hỏi?
- sao mày đứng đây? Thiên đâu?
- ở trong. Tao gọi mãi mà không thấy mở cửa.
- thiên ơi! Anh đây mở cửa ra. Em bị sao vậy? - n lo lắng hỏi.nó chẳng thể dậy nổi để mở cửa được. Nó lấy chìa khóa ném xuống dưới cửa để tự mở. mở cửa hắn và n chạy vào trong nhà thấy nó nằm trên giường người run lẩy bẩy cứ kêu lạnh. lấy tay sờ trán nó thì nóng ran. vào bếp lấy khăn mặt của nó nhúm nước rồi đắp trán cho nó, đắp chăn cho nó. Hắn ở đứng đấy thấy thế liền ra ngoài gọi điện cho vị bác sĩ riêng của mình đến khám cho nó.
- cô bé bị sốt cao chắc hơn 39 độ rồi - nói rồi ông bác sĩ lấy kẹp nhiệt độ ra thử cho nó.
- trước tiên cậu lấy 1 chậu nước ấm lau qua người cho cô bé để hạ thân nhiệt, sau đó cậu cho cô ấy uống 2 viên thuốc hạ sốt này. Nếu có thể hãy cho cô ấy ăn một ít cháo loãng trước khi uống thuốc. - nói rồi ông bác sĩ đưa vỉ thuốc cho cậu rồi xin phép ra về.
Hắn làm đúng theo lời của vị bác sĩ dặn. Cậu bỏ tấm chăn trên người nó ra, lấy khăn mặt lau từng chút từng chút một rồi lau tay lau mặt cho nó. Lau đến sống mũi của nó cậu nhìn vào đôi mắt nghiền nhưng sưng húp vì khóc, cậu không hiểu chuyện gì sảy ra với nó, lau người cho nó xong thấy nó vẫn ngủ nhưng đỡ nóng rồi. thì vào bếp bắc nồi cháo lên. Lần đầu vào bếp chẳng biết làm gì cả, đứng chần chừ chần chừ mãi cậu mới thấy thùng gạo, cậu lấy gạo đổ 1 gáo nước to rồi đặt lên bếp. cậu cũng không biết bật bếp ga kiểu gì, đúng lúc đấy có chị ở trọ đi qua cậu gọi vào giúp rồi cảm ơn chị bằng 1 tờ 500 nghìn.
- cậu theo lời chị dặn thái 1 ít hành lá để lúc bắc nồi cháo ra thì cho vào.
Một lúc sau cháo chín thì nó cũng mở mắt. n đỡ nó Ngồi dậy rồi bưng tô cháo lên cho nó.- Ăn đi em rồi còn uống thuốc.
- Sao các anh lại đến đây? - nó nhìn có cả hắn thì hỏi
- Không thấy em đi học nên anh qua xem sao. - Hắn trả lời
- Thì thấy em nằm đấy. - n đế vào- Cảm ơn các anh. Em ổn rồi 2 anh đi đi để em một mình. Em không muốn nhìn thấy ai. - Nó húp 1 hơi cháo, và uống thuốc
- Em làm sao vậy? - hơi khó hiểu- Em nói là muốn một mình - nó gằn
n và hắn cũng sợ nên 2 thằng rủ nhau đi.- Này ra bar một tý nhé - hắn hỏi
- ok. - n chẳng buồn trả lời hắn- Mày thấy con nhỏ này thế nào? - đến bar hắn ôm một nhỏ xích lại gần.
- Hàng mới của mày à? - n hỏi vì trước đến nay tên lãng tử đào hoa này toàn thế, một tuần phải thay mấy em. - . Đẹp lắm có đúng không? Không hồn nhiên như cô em quê của mày nhỉ? - hắn hỏi - Tao cấm mày động vào em tao. Tên như mày muốn ai cũng được nhưng trừ thiên ra. Ok. - n gằn giọng.- Gì mà căng, hiểu rồi. - hắn vẫn nhe nhởn ôm hôn đứa con gái bên cạnh
…….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.