Anh Sai Rồi! Xin Em Hãy Tin Anh Lần Nữa...
Chương 1
nhung toét
01/06/2016
chap 1:
*7h sáng tại một vùng quê nghèo hẻo lánh:
- Thiên Thiên dậy đi con ơi trễ giờ rồi. hôm nay chính là ngày lễ tri ân hết lớp 9 của con mà.... - mẹ nó gọi lớn từ dưới tầng.
- người mẹ thiên thần đáng kính của con ơi xin người hãy cho con ngủ thêm 1 tý nữa đi ạ. - giọng nó ể oải pha chút nũng nịu nịnh bợ.
- dậy đi con đi ba chở con đi ăn sáng rồi đèo con đi tới trường - ba nó nhẹ nhàng gọi với giọng ấm áp.
- vâng. nó bật dậy vơ bộ đồng phục xuống nhà làm VSCN thay bộ quần áo rồi lên chiếc xe waveS cũ.
vì nhà nó ở tận sâu trong ngõ hẻm nên đến trường rất xa. nếu đi bộ chắc cũng phải 30p. mà nó thì k chịu tập đi xe đạp vì sợ ngã. thế là gần 2 năm nay nó lúc nào cũng được ba đèo đi học. nó rất thích. bỗng nó nhìn dưới mũ bảo hiểm của ba có vài sợi tóc bạc ngó bàn tay lái xe kia thì sần xùi đầy những nếp nhăn. lòng nó nâng lên 1 cảm giác nặng trĩu. bất giác nó rơi 1 giọt nước mắt đúng lúc đấy:
- thiên con làm sao vậy? - ba nó dựng xe rồi hỏi
- con không sao đâu ba. - nó cúi mặt lấy ngón trỏ lau 1 giọt nước còn đọng trên mi
- thôi nào con ăn gì ra kêu cô Năm làm cho nhé, bố ăn 1 bát phở bò - bố nó vào trong bàn ăn ngồi trước
- vâng. cô ơi cho con 2 bát phở bò 1 bát không hành ạ - nó lon ton chạy vào chỗ cô năm nấu phở. nơi có cái lò bên trên là 2 nồi nước dùng đang nóng hổi bốc lên những mùi thơm phức khiến bụng nó đánh trống liên hồi.
(cô Năm là người bán đồ ăn sáng phở, bánh cuốn, bún chả,... cô ở với 1 người con gái tên Trúc bằng tuổi, chơi thân, và còn học cùng lớp với nó nữa. nhà nó cách nhà cô phải đến 5 - 6 cái ngõ luôn. đi bộ cũng phải 10p. )
- hôm nay con đi trễ ghê, Trúc nhà cô nó đi từ sáng nó bảo thầy cô bảo đến sớm còn chuẩn bị bàn ghế... - cô vừa làm vừa nói chuyện với nó
- vâng hôm nay con dậy hơi muộn cô ạ - nói rồi nó cười trừ tay cầm 2 tô phở ra bàn chỗ ba nó.
ăn sáng xong ba đèo nó đi học trên đường đi nó suy nghĩ lắm. tại sao cuộc sống xa hoa của nó bỗng chốc tan biến theo bọt xà bông mà nó không biết nguyên nhân. nó thông minh lắm, đầu óc cũng nhạy bén sắc sảo không khác gì người mẹ đáng kính của nó là mấy. ngày đấy nó còn quá bé để hiểu truyện. nó mới vừa học xong lớp 6. đi học về bỗng có công an đến đọc 1 tờ giấy gì đó rồi tịch thu hết tài sản, dán giấy niêm phong mọi đồ đạc, khi nó dọn đồ xong bước ra ngoài cũng chính là lúc tờ giấy dán chéo cánh cửa. sau đó ông nó bị bắt, ba đưa mẹ con nó về đây, nơi vùng quê hẻo lánh này. đưa nó tới cổng trường rồi ba nó đi làm. ba nó làm đội trưởng, cai xây dựng cho cơ quan nào đó nó cũng không rõ lắm vì khi nó hỏi ba nó chỉ nói: "không có gì đâu con gái à, công việc của ba vẫn rất tốt con đừng lo cố gắng học hành nhé". nó biết chứ ba nó vất vả lắm nhìn vào đôi mắt sâu hút, đôi tay nhăn nheo, trai sạn, mới gần 50 mà tóc ba nó đã gần như bạc hết đầu.
***giới thiệu: Nguyễn Bảo Thiên Thiên, tên thật của nó. tên thế giới ngầm là RED. (về sau các bạn sẽ hiểu sao lại có thế giới ngầm ở đây). 2 năm trước nhà nó rất giàu có, ông nội nó là chủ tịch tập đoàn BẢO THIÊN có tiếng ngày đó lọt vào top 10 tập đoàn gia thế nhất Châu Á. mẹ nó là một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng ở Hoa Kỳ. Vì nhà nó quá mạnh nên có quá nhiều kẻ thù, rồi một ngày gia đình bị hãm hại, ông nội nó phải ngồi tù 15 năm tội trốn thuế - sử dụng những vật liệu yếu kém chất lượng làm chung cư 25 tầng xây dựng trong 3 năm mà chưa được 10 tầng thì sụp đổ... bị hội đồng quản trị kiện... thế là nhà nó phá sản, không có chốn dung thân ba nó suy sụp hoàn toàn kéo gia đình nó về vùng quê hẻo lánh này sinh sống.
*7h sáng tại một vùng quê nghèo hẻo lánh:
- Thiên Thiên dậy đi con ơi trễ giờ rồi. hôm nay chính là ngày lễ tri ân hết lớp 9 của con mà.... - mẹ nó gọi lớn từ dưới tầng.
- người mẹ thiên thần đáng kính của con ơi xin người hãy cho con ngủ thêm 1 tý nữa đi ạ. - giọng nó ể oải pha chút nũng nịu nịnh bợ.
- dậy đi con đi ba chở con đi ăn sáng rồi đèo con đi tới trường - ba nó nhẹ nhàng gọi với giọng ấm áp.
- vâng. nó bật dậy vơ bộ đồng phục xuống nhà làm VSCN thay bộ quần áo rồi lên chiếc xe waveS cũ.
vì nhà nó ở tận sâu trong ngõ hẻm nên đến trường rất xa. nếu đi bộ chắc cũng phải 30p. mà nó thì k chịu tập đi xe đạp vì sợ ngã. thế là gần 2 năm nay nó lúc nào cũng được ba đèo đi học. nó rất thích. bỗng nó nhìn dưới mũ bảo hiểm của ba có vài sợi tóc bạc ngó bàn tay lái xe kia thì sần xùi đầy những nếp nhăn. lòng nó nâng lên 1 cảm giác nặng trĩu. bất giác nó rơi 1 giọt nước mắt đúng lúc đấy:
- thiên con làm sao vậy? - ba nó dựng xe rồi hỏi
- con không sao đâu ba. - nó cúi mặt lấy ngón trỏ lau 1 giọt nước còn đọng trên mi
- thôi nào con ăn gì ra kêu cô Năm làm cho nhé, bố ăn 1 bát phở bò - bố nó vào trong bàn ăn ngồi trước
- vâng. cô ơi cho con 2 bát phở bò 1 bát không hành ạ - nó lon ton chạy vào chỗ cô năm nấu phở. nơi có cái lò bên trên là 2 nồi nước dùng đang nóng hổi bốc lên những mùi thơm phức khiến bụng nó đánh trống liên hồi.
(cô Năm là người bán đồ ăn sáng phở, bánh cuốn, bún chả,... cô ở với 1 người con gái tên Trúc bằng tuổi, chơi thân, và còn học cùng lớp với nó nữa. nhà nó cách nhà cô phải đến 5 - 6 cái ngõ luôn. đi bộ cũng phải 10p. )
- hôm nay con đi trễ ghê, Trúc nhà cô nó đi từ sáng nó bảo thầy cô bảo đến sớm còn chuẩn bị bàn ghế... - cô vừa làm vừa nói chuyện với nó
- vâng hôm nay con dậy hơi muộn cô ạ - nói rồi nó cười trừ tay cầm 2 tô phở ra bàn chỗ ba nó.
ăn sáng xong ba đèo nó đi học trên đường đi nó suy nghĩ lắm. tại sao cuộc sống xa hoa của nó bỗng chốc tan biến theo bọt xà bông mà nó không biết nguyên nhân. nó thông minh lắm, đầu óc cũng nhạy bén sắc sảo không khác gì người mẹ đáng kính của nó là mấy. ngày đấy nó còn quá bé để hiểu truyện. nó mới vừa học xong lớp 6. đi học về bỗng có công an đến đọc 1 tờ giấy gì đó rồi tịch thu hết tài sản, dán giấy niêm phong mọi đồ đạc, khi nó dọn đồ xong bước ra ngoài cũng chính là lúc tờ giấy dán chéo cánh cửa. sau đó ông nó bị bắt, ba đưa mẹ con nó về đây, nơi vùng quê hẻo lánh này. đưa nó tới cổng trường rồi ba nó đi làm. ba nó làm đội trưởng, cai xây dựng cho cơ quan nào đó nó cũng không rõ lắm vì khi nó hỏi ba nó chỉ nói: "không có gì đâu con gái à, công việc của ba vẫn rất tốt con đừng lo cố gắng học hành nhé". nó biết chứ ba nó vất vả lắm nhìn vào đôi mắt sâu hút, đôi tay nhăn nheo, trai sạn, mới gần 50 mà tóc ba nó đã gần như bạc hết đầu.
***giới thiệu: Nguyễn Bảo Thiên Thiên, tên thật của nó. tên thế giới ngầm là RED. (về sau các bạn sẽ hiểu sao lại có thế giới ngầm ở đây). 2 năm trước nhà nó rất giàu có, ông nội nó là chủ tịch tập đoàn BẢO THIÊN có tiếng ngày đó lọt vào top 10 tập đoàn gia thế nhất Châu Á. mẹ nó là một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng ở Hoa Kỳ. Vì nhà nó quá mạnh nên có quá nhiều kẻ thù, rồi một ngày gia đình bị hãm hại, ông nội nó phải ngồi tù 15 năm tội trốn thuế - sử dụng những vật liệu yếu kém chất lượng làm chung cư 25 tầng xây dựng trong 3 năm mà chưa được 10 tầng thì sụp đổ... bị hội đồng quản trị kiện... thế là nhà nó phá sản, không có chốn dung thân ba nó suy sụp hoàn toàn kéo gia đình nó về vùng quê hẻo lánh này sinh sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.