Anh Sai Rồi! Xin Em Hãy Tin Anh Lần Nữa...
Chương 55: Kế Hoạch Tiếp Theo
nhung toét
06/07/2016
Hắn bước xuống nhà nhìn không thấy nó liền hỏi mọi người:
- Thiên đâu rồi?
- Lúc nãy thấy bảo đi lấy điện thoại, ông đi gọi Thiên xuống đi xong hết rồi mà con nhỏ là thế nào? - Tùng nhìn hắn.
- À. Là bạn ý mà, lần này về đây giúp chúng ta. - Hắn giải thích rồi định đi lên trên.
- Thôi. Mày ở yên đấy đi tao lên gọi cho. - Nam nói rồi lên hẳn trên tầng.
Tuyết đứng dưới ngước mắt nhìn theo không khỏi thấp thỏm trong lòng.
- Thiên, anh vào được không?. - Nam gõ cửa phòng.
- được ạ. - Nó ra mở cửa.
- Xuống nhà ăn cơm đi, sắp xong rồi đừng để mọi người chờ lâu. - Nam ngồi xuống giường.
- Anh biết cô ấy không? - Nó lưỡng lự cầm bộ quần áo trên tay quay ra hỏi Nam.
- Anh cũng không biết, nhưng chắc họ không có gì đâu em đừng để ý quá. - Nam cười gượng rồi đứng dậy.
- Anh ra trước đi em tắm xong rồi ra.
.........
- Woo... Bữa tiệc hoành tráng quá, cứ như làm để đón em ý nhỉ - Bi xuống sân thấy lung linh đèn nháy, bàn tiệc dài phủ khăn trắng tím nhìn trang trọng và lịch sự, bên cạnh là bếp than củi đang nướng thịt mùi thịt thơm phức...
Mọi người đều nhìn Bi và hắn.
- Ông có định nói gì không? - Tùng hỏi hắn ý là về Bi
- Không có ý kiến - Hắn hiểu nhưng giả vờ không biết.
- Anh. Em muốn ăn thịt nướng lấy cho em với. - Bi gọi hắn vì hắn đang đứng cạnh chỗ nướng thịt.
Nó ngồi nói chuyện cùng Trúc và Tuyết coi như không nghe không biết gì.
- Này dạo này mày còn thấy đau đầu nữa không? - Trúc quan tâm.
- Tao ổn rồi. Ăn đi rồi tối ngủ lại đây với tao nhé - nó nói với Trúc.
- Ukm. đêm nay 3 chị em mình sẽ xuyên đêm luôn - Tuyết chen vào.
Hắn vô tư cũng không để ý nhiều đến nó hơn nữa nhỏ Bi cứ bám riết mãi nên anh muốn quan tâm nó cũng không được.
Đêm đến bữa tiệc kết thúc mọi người lên phòng. Hôm nay Tùng và Trúc ngủ lại. Hắn kéo mọi người vào trong phòng bàn chuyện.
- Có gì anh nói mau lên em hơi mệt. - Nó nói với hắn.
- Bi sang đây là có nhiệm vụ anh nhờ. Mọi người chú ý từ mai Bi đóng giả một giám đốc của tập đoàn ở bên Mỹ, sang Bạch Thủy coi như là đối tác làm ăn và phải ra vẻ như hận gia đình anh nhiều lắm và muốn trả thù, có ý hợp tác với Bạch Thủy để lật đổ Hải Sơn. Em hiểu không? - Hắn quay sang nhìn Bi.
- Dạ, ba mẹ, à không 2 bác cũng đã nói qua với em, lần này em tuyệt đối nghe lệnh từ anh. - Bi nói lỡ mồm rồi nhanh chóng đổi lại. Nó chú ý tớ 2 chữ ba mẹ.
- Vậy là anh định dùng chiêu gậy ông đập đầu ông đó hả? - Tuyết lên tiếng.
- Không phải đầu mà là lưng - Nam gõ nhẹ vào đầu Tuyết.
- Ý kiến rất hay, chỉ cần họ hợp tác là họ sẽ lập âm mưu và lúc đó chúng ta chỉ việc tóm gọn thôi. Chắc chắn chiêu của họ vẫn giống vài năm trước. - Tùng ngẫm nghĩ và nói.
- Em thấy khá ổn đấy. Vậy là ngày nhà mày quay trở lại sắp đến rồi còn gì. - Trúc nhìn nó.
- Ukm. Cảm ơn mọi người rất nhiều, Mọi chuyện nhờ cả vào em. - Nó khách sáo rồi nói với Bi.
- Em phải hết sức cẩn thận nhé, họ rất gian sảo quỷ quyệt, nếu không phải ngày đó ông nhận ra sớm thì Bảo Thiên chưa chắc bây giờ đã ở trong tay Gđ anh đâu. - Hắn nói rồi nhìn Bi.
Từ nãy tới giờ anh nói chuyện và nhìn Bi khá nhiều, lại còn có vẻ lo lắng nữa, chắc là vợ chưa cưới của anh thật rồi, em xin lỗi vì đã yêu anh. Nó đúng đấy cứ nhìn Bi rồi nhìn Hắn, hắn vẫn không đoái hoài đến nó, từ sáng khi hắn nghe được điện thoại của Bi thì hắn đã không để ý gì đến nó nữa rồi.
- Thôi, mọi người bàn đi nhé, em đi về phòng trước. - Nó nghĩ rồi thấy mình không cần thiết phải ở đây thêm nữa.
- Em không khỏe chỗ nào à? - Nam chạy ra kéo tay nó hỏi.
- Em không sao chỉ là muốn đi ngủ sớm thôi - Nó lấy lí do.
- Đúng rồi đấy, hôm nọ bọn em đi lấy thuốc ông cũng dặn cậu ấy nên nghỉ ngơi nhiều, uống thuốc này sẽ gây buồn ngủ. Em đưa cậu ấy về phòng. - Trúc biện lí do vì thấy nó có tâm sự.
- Ơ có bảo thế à em? - Tùng ngơ ngác hỏi Trúc
- Anh quên rồi à? có bảo mà, dặn đi dặn lại em đấy - Trúc nháy mắt huých tay Tùng rồi đi. Tùng hiểu ý nên cũng không nói gì nữa.
Hắn nhìn theo nó. Em vẫn chưa khỏe à? Anh lo cho em quá, anh vẫn đang cho người tìm ra thuốc trị cho em. Chắc chắn em sẽ không sao đâu, cố lên cho dù nếu một ngày em không nhận ra anh nữa thì anh vẫn sẽ ở bên em, coi như chúng ta làm lại từ đầu thôi. Hắn nhìn theo bóng dáng nó bước đi.
- Anh Sơn. Anh làm sao ngơ ngác vậy? - Bi nhìn hắn khua khua tay.
- À anh không sao. Ngủ sớm đi, anh đã giửi mail giả đặt lịch cho em rồi, anh sẽ cho người đưa em đi vì anh không tiện ra mặt. - Hắn nhìn Bi nói.
- Mọi người cũng đi ngủ đi. - Hắn muốn nằm và suy nghĩ, còn muốn gọi nó sang ôm nó nữa, cả ngày hôm nay hắn và nó còn chưa nói chuyện nổi một câu tử tế với nhau, hắn nhớ nó.
- Thiên đâu rồi?
- Lúc nãy thấy bảo đi lấy điện thoại, ông đi gọi Thiên xuống đi xong hết rồi mà con nhỏ là thế nào? - Tùng nhìn hắn.
- À. Là bạn ý mà, lần này về đây giúp chúng ta. - Hắn giải thích rồi định đi lên trên.
- Thôi. Mày ở yên đấy đi tao lên gọi cho. - Nam nói rồi lên hẳn trên tầng.
Tuyết đứng dưới ngước mắt nhìn theo không khỏi thấp thỏm trong lòng.
- Thiên, anh vào được không?. - Nam gõ cửa phòng.
- được ạ. - Nó ra mở cửa.
- Xuống nhà ăn cơm đi, sắp xong rồi đừng để mọi người chờ lâu. - Nam ngồi xuống giường.
- Anh biết cô ấy không? - Nó lưỡng lự cầm bộ quần áo trên tay quay ra hỏi Nam.
- Anh cũng không biết, nhưng chắc họ không có gì đâu em đừng để ý quá. - Nam cười gượng rồi đứng dậy.
- Anh ra trước đi em tắm xong rồi ra.
.........
- Woo... Bữa tiệc hoành tráng quá, cứ như làm để đón em ý nhỉ - Bi xuống sân thấy lung linh đèn nháy, bàn tiệc dài phủ khăn trắng tím nhìn trang trọng và lịch sự, bên cạnh là bếp than củi đang nướng thịt mùi thịt thơm phức...
Mọi người đều nhìn Bi và hắn.
- Ông có định nói gì không? - Tùng hỏi hắn ý là về Bi
- Không có ý kiến - Hắn hiểu nhưng giả vờ không biết.
- Anh. Em muốn ăn thịt nướng lấy cho em với. - Bi gọi hắn vì hắn đang đứng cạnh chỗ nướng thịt.
Nó ngồi nói chuyện cùng Trúc và Tuyết coi như không nghe không biết gì.
- Này dạo này mày còn thấy đau đầu nữa không? - Trúc quan tâm.
- Tao ổn rồi. Ăn đi rồi tối ngủ lại đây với tao nhé - nó nói với Trúc.
- Ukm. đêm nay 3 chị em mình sẽ xuyên đêm luôn - Tuyết chen vào.
Hắn vô tư cũng không để ý nhiều đến nó hơn nữa nhỏ Bi cứ bám riết mãi nên anh muốn quan tâm nó cũng không được.
Đêm đến bữa tiệc kết thúc mọi người lên phòng. Hôm nay Tùng và Trúc ngủ lại. Hắn kéo mọi người vào trong phòng bàn chuyện.
- Có gì anh nói mau lên em hơi mệt. - Nó nói với hắn.
- Bi sang đây là có nhiệm vụ anh nhờ. Mọi người chú ý từ mai Bi đóng giả một giám đốc của tập đoàn ở bên Mỹ, sang Bạch Thủy coi như là đối tác làm ăn và phải ra vẻ như hận gia đình anh nhiều lắm và muốn trả thù, có ý hợp tác với Bạch Thủy để lật đổ Hải Sơn. Em hiểu không? - Hắn quay sang nhìn Bi.
- Dạ, ba mẹ, à không 2 bác cũng đã nói qua với em, lần này em tuyệt đối nghe lệnh từ anh. - Bi nói lỡ mồm rồi nhanh chóng đổi lại. Nó chú ý tớ 2 chữ ba mẹ.
- Vậy là anh định dùng chiêu gậy ông đập đầu ông đó hả? - Tuyết lên tiếng.
- Không phải đầu mà là lưng - Nam gõ nhẹ vào đầu Tuyết.
- Ý kiến rất hay, chỉ cần họ hợp tác là họ sẽ lập âm mưu và lúc đó chúng ta chỉ việc tóm gọn thôi. Chắc chắn chiêu của họ vẫn giống vài năm trước. - Tùng ngẫm nghĩ và nói.
- Em thấy khá ổn đấy. Vậy là ngày nhà mày quay trở lại sắp đến rồi còn gì. - Trúc nhìn nó.
- Ukm. Cảm ơn mọi người rất nhiều, Mọi chuyện nhờ cả vào em. - Nó khách sáo rồi nói với Bi.
- Em phải hết sức cẩn thận nhé, họ rất gian sảo quỷ quyệt, nếu không phải ngày đó ông nhận ra sớm thì Bảo Thiên chưa chắc bây giờ đã ở trong tay Gđ anh đâu. - Hắn nói rồi nhìn Bi.
Từ nãy tới giờ anh nói chuyện và nhìn Bi khá nhiều, lại còn có vẻ lo lắng nữa, chắc là vợ chưa cưới của anh thật rồi, em xin lỗi vì đã yêu anh. Nó đúng đấy cứ nhìn Bi rồi nhìn Hắn, hắn vẫn không đoái hoài đến nó, từ sáng khi hắn nghe được điện thoại của Bi thì hắn đã không để ý gì đến nó nữa rồi.
- Thôi, mọi người bàn đi nhé, em đi về phòng trước. - Nó nghĩ rồi thấy mình không cần thiết phải ở đây thêm nữa.
- Em không khỏe chỗ nào à? - Nam chạy ra kéo tay nó hỏi.
- Em không sao chỉ là muốn đi ngủ sớm thôi - Nó lấy lí do.
- Đúng rồi đấy, hôm nọ bọn em đi lấy thuốc ông cũng dặn cậu ấy nên nghỉ ngơi nhiều, uống thuốc này sẽ gây buồn ngủ. Em đưa cậu ấy về phòng. - Trúc biện lí do vì thấy nó có tâm sự.
- Ơ có bảo thế à em? - Tùng ngơ ngác hỏi Trúc
- Anh quên rồi à? có bảo mà, dặn đi dặn lại em đấy - Trúc nháy mắt huých tay Tùng rồi đi. Tùng hiểu ý nên cũng không nói gì nữa.
Hắn nhìn theo nó. Em vẫn chưa khỏe à? Anh lo cho em quá, anh vẫn đang cho người tìm ra thuốc trị cho em. Chắc chắn em sẽ không sao đâu, cố lên cho dù nếu một ngày em không nhận ra anh nữa thì anh vẫn sẽ ở bên em, coi như chúng ta làm lại từ đầu thôi. Hắn nhìn theo bóng dáng nó bước đi.
- Anh Sơn. Anh làm sao ngơ ngác vậy? - Bi nhìn hắn khua khua tay.
- À anh không sao. Ngủ sớm đi, anh đã giửi mail giả đặt lịch cho em rồi, anh sẽ cho người đưa em đi vì anh không tiện ra mặt. - Hắn nhìn Bi nói.
- Mọi người cũng đi ngủ đi. - Hắn muốn nằm và suy nghĩ, còn muốn gọi nó sang ôm nó nữa, cả ngày hôm nay hắn và nó còn chưa nói chuyện nổi một câu tử tế với nhau, hắn nhớ nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.