Anh Sai Rồi! Xin Em Hãy Tin Anh Lần Nữa...
Chương 39: Nguy Nan
nhung toét
15/06/2016
- Bỏ ra mau, tôi sẽ giết chết cô - hắn hét lên, nhìn từng giọt máu
đẫm trên khuôn mặt nó chảy ra, hắn đau đau quá mà không thể làm gì.
- Haha.... haha... - Anh nói yêu tôi đi, giờ cô ta đã xấu xí rồi, xấu xí thật rồi. - Linh cười, liên tục cười.
Nam bước vào cùng với gần 100 anh em trong bang.
- Thiên, Mặt, Máu.... - Nam lắp bắp.
- Xông lên - Nam quay ra hét với anh em.
- Vô ích thôi, đây là loại kính MT rất kiên cố. Nước mắt hắn rơi, không phải vì nó bị rạch mặt mà vì hắn không thể bảo vệ được nó. để nó bị đau rồi, hắn khóc. Nam không biết làm gì, nhìn loanh quanh thì thấy Lyon ở trong đó. Nam ám hiệu mở.
Lyon thật sự không biết người em gái mà Nam yêu thương nhắc đến lại chính là Thiên.
Lyon run sợ nhìn Linh. Linh vẫn tiếp tục cầm con dao lên liếm lấy máu của nó.
- Cô bị điên rồi, dừng lại đi - Nam hét lên. Khi thấy Linh tiếp tục đặt con dao vào má bên kia.
- Tôi sẽ cho anh thấy yêu con nhỏ xấu xí này cô ta không thể đi ra ngoài, không đi đâu cùng anh với khuôn mặt này được nữa. Rồi anh sẽ chán ghét cô ta, anh sẽ bỏ cô ta. - Linh tiếp tục ấn con dao nhưng vừa đặt con dao vào má nó thì hắn cầm một viên đá ném vào tay Linh con dao rơi xuống đất, tay Linh chảy máu.
- Lyon mở cửa cho bọn anh. - Nam nhìn.
- Cô dám - Linh chừng mắt nhìn Lyon.
Linh lại đi xuống. Tháo thang ra. lần này cô lấy xăng tự tay đổ vào đống rơm và củi bên dưới.
- Tôi sẽ thiêu sống cô, để anh ta và cô không bao giờ ở với nhau được. - Linh hất xăng xung quanh, nhân lúc này Lyon chạy một mạch ra cửa đập tay vào ô vuông 5 cái, cánh cửa mở ra.
- Cô. tại sao cô dám mở tự ý thế hả? - Linh nhìn Lyon.
- Chị thật độc ác. - Lyon quay lại chửi Linh.
- Tôi nói cho cô biết, ba mẹ tôi đã nuôi cô lớn, nhờ phúc của ai mà cô được như ngày hôm nay hả - Linh nhảy vào đánh Lyon.
- Sống như thế này thà ngày đấy để tôi chết còn hơn. đã bao giờ các người coi tôi là con người chưa? lúc nào cô cũng lấy tôi ra để chút bực tức, thậm chí làm trò vui cho cô tôi đã phải ăn cơm của chó. cô nhớ không? - Lyon cũng đánh lại.
quân của hắn và Linh nhảy vào đánh nhau liên tục. Nhân lúc không ai để ý hắn trèo lên cứu nó vì không còn thang nữa, Linh đã đập vỡ nên giờ phải trèo, các mắt giáo cách xa nhau nên việc trèo cũng rất khó. Nó nhìn thấy hắn trèo lên nhưng không biết làm thế nào.
- Anh đừng, sẽ ngã đấy. - nó hét lên.
- Anh không sợ ngã, anh chỉ sợ mất em thôi. - hắn vẫn trèo.
- Nam nhìn thấy Linh rút dao định đâm Lyon Nam nhảy vào đẩy Lyon ra. Lyon cảm ơn Nam rồi đánh Linh tiếp. Hắn đã trèo lên được đến trên đang cởi dây trói cho nó thì Linh cầm bật lửa ném vào chỗ chất rơm và xăng. Có xăng nên lửa bùng to nhanh chóng.
- Lyon nhân lúc Linh không để ý nhảy vào khóa được tay Linh. hắn ném dây cho lyon chói Linh lại.
- Thiên ơi. Kiệt ở ngoài chạy vào thấy hắn và nó đang ở trên giàn giáo, ở dưới thì đang bị thiêu, nhanh chóng kiệt sai anh em.
- tất cả cởi áo khoác ra nhúng nước vào dập lửa nhanh lên.
- Anh lửa to quá, anh đừng cởi nữa chạy đi. - nó lo lắng khi thấy hắn vẫn mò mẫm mở khóa sắt ở chân.
- không. anh không thể đi, có đi cùng đi, chết cùng chết, anh không sợ. - hắn vừa làm vừa nói, mồ hôi thấm đẫm hết áo, chảy từng giọt mồ hôi từ trán xuống mắt.
- Anh. Em xin lỗi. Em xuất ngày để anh lo lắng, hôm nay còn khiến anh có thể thiệt mạng vì em - nó khóc, nước mắt lăn vào vết thương. Nó Sót quá, nó không sót vì đau thể xác mà nó xót vì đau ở trong tim.
- Mọi người ở dưới đang cùng nhau dập tắt lửa cho nó. bỗng có một cây mà chân nó xích vào cháy sắp hết đang gẫy xuống, giật mình nó bị ngửa về đằng sau, bên dưới là những than hồng đang cháy. Hắn túm lại tay nó nhưng nặng quá, còn cả một cái cây to đang buộc vào chân nó. Nam nhìn thấy thế nhanh chóng lấy 5 chiếc áo bông của những người ở đấy đặt vào đống than hồng Nam nhảy vào hắn thả tay Nam bế được nó nhưng cây đã đập vào đầu anh. Bế nó loạng choạng ra ngoài anh đặt nó xuống nói. "Đây chắc chắn là việc cuối cùng anh có thể làm cho em với tư cách là một người âm thầm yêu em". Nam ngất đi. Anh anh Nam...
- Hắn thấy nó đã bình an liền vội vàng nhảy xuống nhưng không kịp nữa rồi. giàn giáo đang sập từ từ xuống, Linh gỡ dây chói tạm của Lyon một cách dễ dàng chạy một mạch vào chỗ hắn, đẩy mạnh làm hắn lăn ra ngoài đúng lúc có một cây xà ngang rơi xuống chân làm Linh không thể chạy ra ngoài mà cười ở bên trong. Mọi người vội vàng đi lấy nước dập lửa một cách nhanh nhất có thể.
- Anh, Anh có thể nói yêu em dù chỉ là giả dối không?
- Anh không thể. Nhưng Linh à em hãy nhớ. Dù thế nào thì anh cũng đã từng rất quý em, thương em và coi em như người em gái trong nhà. - Hắn nhìn Linh đau xót mà nói.
- Mặt của Thiên. Hãy tha thứ cho em. - Linh gục xuống.
Chỗ của Linh đã tắt lửa hắn lao vào kéo Linh ra mong một cơ hội để cho Linh có thể làm lại.
* Mọi người nhanh chóng đưa Nam và Linh đến Viện.
- Haha.... haha... - Anh nói yêu tôi đi, giờ cô ta đã xấu xí rồi, xấu xí thật rồi. - Linh cười, liên tục cười.
Nam bước vào cùng với gần 100 anh em trong bang.
- Thiên, Mặt, Máu.... - Nam lắp bắp.
- Xông lên - Nam quay ra hét với anh em.
- Vô ích thôi, đây là loại kính MT rất kiên cố. Nước mắt hắn rơi, không phải vì nó bị rạch mặt mà vì hắn không thể bảo vệ được nó. để nó bị đau rồi, hắn khóc. Nam không biết làm gì, nhìn loanh quanh thì thấy Lyon ở trong đó. Nam ám hiệu mở.
Lyon thật sự không biết người em gái mà Nam yêu thương nhắc đến lại chính là Thiên.
Lyon run sợ nhìn Linh. Linh vẫn tiếp tục cầm con dao lên liếm lấy máu của nó.
- Cô bị điên rồi, dừng lại đi - Nam hét lên. Khi thấy Linh tiếp tục đặt con dao vào má bên kia.
- Tôi sẽ cho anh thấy yêu con nhỏ xấu xí này cô ta không thể đi ra ngoài, không đi đâu cùng anh với khuôn mặt này được nữa. Rồi anh sẽ chán ghét cô ta, anh sẽ bỏ cô ta. - Linh tiếp tục ấn con dao nhưng vừa đặt con dao vào má nó thì hắn cầm một viên đá ném vào tay Linh con dao rơi xuống đất, tay Linh chảy máu.
- Lyon mở cửa cho bọn anh. - Nam nhìn.
- Cô dám - Linh chừng mắt nhìn Lyon.
Linh lại đi xuống. Tháo thang ra. lần này cô lấy xăng tự tay đổ vào đống rơm và củi bên dưới.
- Tôi sẽ thiêu sống cô, để anh ta và cô không bao giờ ở với nhau được. - Linh hất xăng xung quanh, nhân lúc này Lyon chạy một mạch ra cửa đập tay vào ô vuông 5 cái, cánh cửa mở ra.
- Cô. tại sao cô dám mở tự ý thế hả? - Linh nhìn Lyon.
- Chị thật độc ác. - Lyon quay lại chửi Linh.
- Tôi nói cho cô biết, ba mẹ tôi đã nuôi cô lớn, nhờ phúc của ai mà cô được như ngày hôm nay hả - Linh nhảy vào đánh Lyon.
- Sống như thế này thà ngày đấy để tôi chết còn hơn. đã bao giờ các người coi tôi là con người chưa? lúc nào cô cũng lấy tôi ra để chút bực tức, thậm chí làm trò vui cho cô tôi đã phải ăn cơm của chó. cô nhớ không? - Lyon cũng đánh lại.
quân của hắn và Linh nhảy vào đánh nhau liên tục. Nhân lúc không ai để ý hắn trèo lên cứu nó vì không còn thang nữa, Linh đã đập vỡ nên giờ phải trèo, các mắt giáo cách xa nhau nên việc trèo cũng rất khó. Nó nhìn thấy hắn trèo lên nhưng không biết làm thế nào.
- Anh đừng, sẽ ngã đấy. - nó hét lên.
- Anh không sợ ngã, anh chỉ sợ mất em thôi. - hắn vẫn trèo.
- Nam nhìn thấy Linh rút dao định đâm Lyon Nam nhảy vào đẩy Lyon ra. Lyon cảm ơn Nam rồi đánh Linh tiếp. Hắn đã trèo lên được đến trên đang cởi dây trói cho nó thì Linh cầm bật lửa ném vào chỗ chất rơm và xăng. Có xăng nên lửa bùng to nhanh chóng.
- Lyon nhân lúc Linh không để ý nhảy vào khóa được tay Linh. hắn ném dây cho lyon chói Linh lại.
- Thiên ơi. Kiệt ở ngoài chạy vào thấy hắn và nó đang ở trên giàn giáo, ở dưới thì đang bị thiêu, nhanh chóng kiệt sai anh em.
- tất cả cởi áo khoác ra nhúng nước vào dập lửa nhanh lên.
- Anh lửa to quá, anh đừng cởi nữa chạy đi. - nó lo lắng khi thấy hắn vẫn mò mẫm mở khóa sắt ở chân.
- không. anh không thể đi, có đi cùng đi, chết cùng chết, anh không sợ. - hắn vừa làm vừa nói, mồ hôi thấm đẫm hết áo, chảy từng giọt mồ hôi từ trán xuống mắt.
- Anh. Em xin lỗi. Em xuất ngày để anh lo lắng, hôm nay còn khiến anh có thể thiệt mạng vì em - nó khóc, nước mắt lăn vào vết thương. Nó Sót quá, nó không sót vì đau thể xác mà nó xót vì đau ở trong tim.
- Mọi người ở dưới đang cùng nhau dập tắt lửa cho nó. bỗng có một cây mà chân nó xích vào cháy sắp hết đang gẫy xuống, giật mình nó bị ngửa về đằng sau, bên dưới là những than hồng đang cháy. Hắn túm lại tay nó nhưng nặng quá, còn cả một cái cây to đang buộc vào chân nó. Nam nhìn thấy thế nhanh chóng lấy 5 chiếc áo bông của những người ở đấy đặt vào đống than hồng Nam nhảy vào hắn thả tay Nam bế được nó nhưng cây đã đập vào đầu anh. Bế nó loạng choạng ra ngoài anh đặt nó xuống nói. "Đây chắc chắn là việc cuối cùng anh có thể làm cho em với tư cách là một người âm thầm yêu em". Nam ngất đi. Anh anh Nam...
- Hắn thấy nó đã bình an liền vội vàng nhảy xuống nhưng không kịp nữa rồi. giàn giáo đang sập từ từ xuống, Linh gỡ dây chói tạm của Lyon một cách dễ dàng chạy một mạch vào chỗ hắn, đẩy mạnh làm hắn lăn ra ngoài đúng lúc có một cây xà ngang rơi xuống chân làm Linh không thể chạy ra ngoài mà cười ở bên trong. Mọi người vội vàng đi lấy nước dập lửa một cách nhanh nhất có thể.
- Anh, Anh có thể nói yêu em dù chỉ là giả dối không?
- Anh không thể. Nhưng Linh à em hãy nhớ. Dù thế nào thì anh cũng đã từng rất quý em, thương em và coi em như người em gái trong nhà. - Hắn nhìn Linh đau xót mà nói.
- Mặt của Thiên. Hãy tha thứ cho em. - Linh gục xuống.
Chỗ của Linh đã tắt lửa hắn lao vào kéo Linh ra mong một cơ hội để cho Linh có thể làm lại.
* Mọi người nhanh chóng đưa Nam và Linh đến Viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.