Chương 12
Tiểu Tíc Tắc
13/05/2022
Bạn cùng phòng hỏi tôi và Châu Mộ phát triển đến bước nào rồi, có phải là sắp có kẹo hỉ rồi đúng không.
Tôi cười bất đắc dĩ.
“Tao xóa kết bạn với cậu ấy rồi.”
“....” bọn họ nghe xong thì sững sờ.
“Chuyện gì xảy ra thế?”
“Tối qua không phải là mẹ cậu ấy còn....”
“Đúng vậy, sáng sớm cậu ấy còn đợi mày mà...”
Mọi người đều cảm thấy không thể nào có chuyện đó được.
Nhưng mà, bọn họ không biết, mẹ tôi là người giúp việc của nhà cậu, còn bố tôi là tài xế của nhà cậu, cả nhà cậu đều cảm thấy tôi không xứng với cậu.
Thật ra, tôi cảm thấy bản thân mình là người rất lạc quan, lạc quan đến mức, tôi đã ngộ nhận rằng yêu chính là vượt qua hết tất cả mọi xiềng xích, ai nói gì cũng không quan tâm.
Cho nên, tôi thường không để chuyện tôi xứng hay không xứng với cậu ấy ở trong lòng.
Tôi chỉ quan tâm đến cậu, tôi ảo mộng rằng cậu sớm muộn gì cũng là của mình, mấy thứ lạnh nhạt, từ chối chẳng qua chỉ là…
Nhưng mà, tôi sai rồi, đến cả cậu cũng cho rằng như thế.
Nên, tôi thật sự không biết nhiệt huyết của mình suốt hai năm qua là vì cái gì.
“Tóm lại sự tình chính là như thế, tao với cậu ta không có quan hệ gì cả.”
Nói xong, tôi liền đi ra khỏi phòng ký túc xá.
Nhưng mà, vừa bước ra, tôi lại nhìn thấy Châu Mộ.
Tôi quay người chạy trốn, kết quả lại bị cậu kéo đến cầu thang bộ.
“Lời cậu nói buổi sáng là sao? Bạn trai của cậu ở đâu chứ?”
Tay tôi bị cậu nắm đến phát đau.
“Buông tay.”
“...”
Nhưng cậu không hề có ý định buông tay tôi ra.
Thời gian ngắn như vậy, kêu tôi đi bịa ra một anh bạn trai, thật sự là quá khó.
Nhưng mà, cậu không biết được đáp án thì sẽ không chịu buông tha tôi.
Tôi hít một hơi.
“Viện thể thao, vận động viên chạy nước rút, cao ráo, đẹp trai, vừa mới quen, biết làm tôi vui vẻ, tôi rất thích.”
Sắc mặt cậu trở nên khó coi cực kì.
“Lý Triều Triều, cậu gạt tôi.”
“Tôi....”
“Gạt cậu làm gì, xin wechat tôi, mời tôi uống trà sữa, đưa tôi về ký túc xá, đúng rồi, cậu ấy h.út th.uốc, nhưng tôi không hề gh.ét b.ỏ cậu ấy chút nào.” Tôi tiếp tục nói.
“Cậu nghiêm túc đi, hắn ta hút thuốc mà cậu không cảm thấy khó chịu ư? Từ nhỏ đến lớn cậu gh.ét nhất người khác hút thuốc mà.”
“Đúng vậy, cho nên, ai rồi cũng sẽ khác.” Tôi cười nói, “Bởi vì thích cậu ấy, tôi cảm thấy không đáng gh.ét nữa, mà còn cảm thấy cực kỳ ra dáng đàn ông.”
“....” cậu mím môi không nói nữa.
Như chịu đả kích rất lớn.
“Hài lòng chưa? Hài lòng rồi thì buông tôi ra.”
Tôi vung tay cậu ta ra, đi xuống cầu thang, vừa đi được vài bước thì ở góc quẹo…
“C.hết ti.ệt, em gái đó.”
“Quả thật là....”
“Trì Thần!”
Tôi hoảng hốt ngẩng đầu liền nhìn thấy bọn họ.
Toang rồi, chưa tới năm mét, bị nghe thấy hết rồi…
Tôi hít một hơi thật sâu.
Tôi cảm thấy tội lỗi hết sức, không dám nhìn Trì Thần.
“Còn làm gì ở đó hả?” Trì Thần mắng một câu.
Tôi!!!
Cậu quát tôi???
Kết quả mấy giây sau đã thấy ba người kia lập tức tránh sang một bên.
“Em gái, qua đi.”
Hoá ra không phải mắng mình…
Tim tôi đập rất nhanh, dùng tốc độ nhanh nhất đi xuống lầu.
Quay về lớp học, tôi vẫn chưa thể bình ổn lại.
Cứ nghĩ tới việc Trì Thần nghe hết mấy lời ngu ngốc của bản thân, liền muốn tìm một cái lỗ chui vào.
Cậu ấy sẽ nghĩ tôi là một người như thế nào chứ.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định gửi wechat giải thích.
“Tôi cãi nhau với bạn nên mới tìm một cái cớ, thật ra tôi không có nghĩ như vậy.”
“Còn nữa, hôm qua tôi có chuyển tiền cho cậu, cậu vẫn chưa bấm nhận tiền, phiền cậu bấm nhận tiền nha, hôm qua cũng rất xin lỗi vì làm đổ cà phê của các cậu.”
Tôi cười bất đắc dĩ.
“Tao xóa kết bạn với cậu ấy rồi.”
“....” bọn họ nghe xong thì sững sờ.
“Chuyện gì xảy ra thế?”
“Tối qua không phải là mẹ cậu ấy còn....”
“Đúng vậy, sáng sớm cậu ấy còn đợi mày mà...”
Mọi người đều cảm thấy không thể nào có chuyện đó được.
Nhưng mà, bọn họ không biết, mẹ tôi là người giúp việc của nhà cậu, còn bố tôi là tài xế của nhà cậu, cả nhà cậu đều cảm thấy tôi không xứng với cậu.
Thật ra, tôi cảm thấy bản thân mình là người rất lạc quan, lạc quan đến mức, tôi đã ngộ nhận rằng yêu chính là vượt qua hết tất cả mọi xiềng xích, ai nói gì cũng không quan tâm.
Cho nên, tôi thường không để chuyện tôi xứng hay không xứng với cậu ấy ở trong lòng.
Tôi chỉ quan tâm đến cậu, tôi ảo mộng rằng cậu sớm muộn gì cũng là của mình, mấy thứ lạnh nhạt, từ chối chẳng qua chỉ là…
Nhưng mà, tôi sai rồi, đến cả cậu cũng cho rằng như thế.
Nên, tôi thật sự không biết nhiệt huyết của mình suốt hai năm qua là vì cái gì.
“Tóm lại sự tình chính là như thế, tao với cậu ta không có quan hệ gì cả.”
Nói xong, tôi liền đi ra khỏi phòng ký túc xá.
Nhưng mà, vừa bước ra, tôi lại nhìn thấy Châu Mộ.
Tôi quay người chạy trốn, kết quả lại bị cậu kéo đến cầu thang bộ.
“Lời cậu nói buổi sáng là sao? Bạn trai của cậu ở đâu chứ?”
Tay tôi bị cậu nắm đến phát đau.
“Buông tay.”
“...”
Nhưng cậu không hề có ý định buông tay tôi ra.
Thời gian ngắn như vậy, kêu tôi đi bịa ra một anh bạn trai, thật sự là quá khó.
Nhưng mà, cậu không biết được đáp án thì sẽ không chịu buông tha tôi.
Tôi hít một hơi.
“Viện thể thao, vận động viên chạy nước rút, cao ráo, đẹp trai, vừa mới quen, biết làm tôi vui vẻ, tôi rất thích.”
Sắc mặt cậu trở nên khó coi cực kì.
“Lý Triều Triều, cậu gạt tôi.”
“Tôi....”
“Gạt cậu làm gì, xin wechat tôi, mời tôi uống trà sữa, đưa tôi về ký túc xá, đúng rồi, cậu ấy h.út th.uốc, nhưng tôi không hề gh.ét b.ỏ cậu ấy chút nào.” Tôi tiếp tục nói.
“Cậu nghiêm túc đi, hắn ta hút thuốc mà cậu không cảm thấy khó chịu ư? Từ nhỏ đến lớn cậu gh.ét nhất người khác hút thuốc mà.”
“Đúng vậy, cho nên, ai rồi cũng sẽ khác.” Tôi cười nói, “Bởi vì thích cậu ấy, tôi cảm thấy không đáng gh.ét nữa, mà còn cảm thấy cực kỳ ra dáng đàn ông.”
“....” cậu mím môi không nói nữa.
Như chịu đả kích rất lớn.
“Hài lòng chưa? Hài lòng rồi thì buông tôi ra.”
Tôi vung tay cậu ta ra, đi xuống cầu thang, vừa đi được vài bước thì ở góc quẹo…
“C.hết ti.ệt, em gái đó.”
“Quả thật là....”
“Trì Thần!”
Tôi hoảng hốt ngẩng đầu liền nhìn thấy bọn họ.
Toang rồi, chưa tới năm mét, bị nghe thấy hết rồi…
Tôi hít một hơi thật sâu.
Tôi cảm thấy tội lỗi hết sức, không dám nhìn Trì Thần.
“Còn làm gì ở đó hả?” Trì Thần mắng một câu.
Tôi!!!
Cậu quát tôi???
Kết quả mấy giây sau đã thấy ba người kia lập tức tránh sang một bên.
“Em gái, qua đi.”
Hoá ra không phải mắng mình…
Tim tôi đập rất nhanh, dùng tốc độ nhanh nhất đi xuống lầu.
Quay về lớp học, tôi vẫn chưa thể bình ổn lại.
Cứ nghĩ tới việc Trì Thần nghe hết mấy lời ngu ngốc của bản thân, liền muốn tìm một cái lỗ chui vào.
Cậu ấy sẽ nghĩ tôi là một người như thế nào chứ.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định gửi wechat giải thích.
“Tôi cãi nhau với bạn nên mới tìm một cái cớ, thật ra tôi không có nghĩ như vậy.”
“Còn nữa, hôm qua tôi có chuyển tiền cho cậu, cậu vẫn chưa bấm nhận tiền, phiền cậu bấm nhận tiền nha, hôm qua cũng rất xin lỗi vì làm đổ cà phê của các cậu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.