Ánh Sáng Của Tôi

Chương 22

Tiểu Tíc Tắc

13/05/2022

Vì vậy tôi quyết định mời họ ăn cơm sau khi Trì Thần quay lại.

Trên đường trở về, tôi cứ suy nghĩ mãi.

Có phải bố của Trì Thần làm việc ở công trường không?

Gia cảnh cậu ấy không tốt, thảo nào bố mẹ phản đối cậu ấy học ngành này.

Mẹ tôi luôn nói rằng học nghệ thuật và TDTT là tốn nhiều tiền nhất, sau này cũng khó tìm việc.

Càng nghĩ tôi càng lo lắng.

Buổi tối, tôi gửi tin nhắn cho Trì Thần.

[Bố cậu thế nào rồi, không sao chứ?]

[Trương Vũ kể cho cậu nghe rồi à?]

[Ừm.]

Nghĩ một lúc, tôi tiếp tục nhắn.

[Nếu cậu có khó khăn gì thì nói với bọn tôi, bọn tôi sẽ giúp cậu nghĩ cách.]

Sau khi xem tin tức, thấy có rất nhiều công dân đi chuyển gạch bị thương, cả đời đều không thể làm việc được nữa, sau đó còn phải đối mặt với 1 khoảng viện phí rất lớn.

Trì Thần phải làm sao bây giờ?

Cậu ấy học thể thao, chắc là kiếm tiền rất khó khăn.

Kết quả, cậu ấy rep lại một dấu: [?]

C.hết rồi, cậu ấy nhất định là cảm thấy ngại rồi.

Đó là điều bình thường, rất dễ hiểu.

[Chuyện là, thật ra, tôi được trả tiền nhuận bút rồi, nếu cậu thiếu tiền, tôi có thể…] tôi đắn đo một lúc lâu, sợ sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ấy.

Cậu ấy rep lại: [Đừng nghe Trương Vũ nói bừa.]

[Ơ...]

[Cuối tuần tôi sẽ về.]

[Ừm, tới lúc đó tôi sẽ mời các cậu ăn cơm.]

29.

Cuối tuần khi Trì Thần quay lại, tôi mời bọn họ đến khu ẩm thực trong trung tâm thương mại ăn thịt nướng.

Lấy được tiền nhuận bút, tôi gửi tiền về cho mẹ, lần đầu tiên bà ấy mặt mày rạng rỡ khen tôi.

“Mẹ biết ngay Triều Triều nhà chúng ta rất có tài năng mà.”



“Mẹ nói với dì Lưu là con viết tiểu thuyết, bà ấy còn không tin, còn nói sợ là con bị lừa.”

“Hôm nay mẹ nói với bà ấy là con chuyển tiền nhuận bút cho mẹ rồi, dì Lưu của con rốt cuộc cũng tin, còn không ngừng khen con đó."

“Mẹ đúng là không tốn công nuôi con, còn biết kiếm ra tiền, so với bố con còn giỏi hơn.”

Mẹ tôi gửi rất nhiều tin nhắn thoại cho tôi, khen tới nỗi tôi cũng cảm thấy ngại.

Lúc ăn thịt nướng, tôi ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng thực chất rất vui vẻ.

“Đang nhắn tin với ai thế” Trì Thần đẩy thịt heo quay tới trước mặt tôi, “Thịt heo quay sắp nguội rồi.”

“À, tôi đang nhắn tin với mẹ” tôi cười nói.

“....” cậu ấy nhìn tôi, cũng cười nhưng không nói gì cả.

“Bớt ăn kem lại.” nhìn thấy tôi lấy một ly kem to, Trì Thần liền cau mày.

“Tại sao?” tôi ngẩng đầu lên hỏi cậu ấy.

“....” cậu ấy thở dài một hơi “Không phải lần trước bị đau sao?”

Ý thức được cậu ấy nói lần trước là khi nào, mặt của tôi liền đỏ lên.

Cậu ấy lặng lẽ đẩy ly kem cho Trương Vũ và gọi đồ uống nóng cho tôi.

Lúc này, tôi chợt cảm thấy cậu giống hệt bố tôi vậy.

Ăn xong, Trương Vũ nói muốn đi dạo mua một ít quần áo và giày thể thao, vì thế 5 người chúng tôi vừa nói chuyện vừa đi dạo trong trung tâm thương mại.

3 người bọn họ đúng là điên cuồng mua sắm, không ngừng thử giày và quần áo ở cửa hàng Adidas khiến nhân viên bận tới choáng váng đầu óc.

Tôi ngồi bên ngoài đợi bọn họ.

Chỉ có một mình Trì Thần ngồi với tôi, không đi thử đồ.

Tôi đương nhiên biết nguyên nhân, cậu ấy không có tiền.

Nhà cậu ấy rất nghèo.

Chắc chắn là do tiền viện phí mà sầu muộn rồi.

Nghĩ tới đây, tôi không khỏi cảm thấy thương xót.

“Ra ngoài đi dạo đi” Trì Thần đưa ra lời đề nghị, “Cậu có muốn mua gì không?”

Xem đi, lòng tự trọng của cậu không cho phép cậu ở lại đây mà.

“Được” tôi lập tức đứng dậy, giải thoát cho cậu.

Đi ra bên ngoài, tới cửa hàng trang sức, tôi háo hức muốn đi vào.

Bởi vì trong này nữ sinh quá nhiều, nên Trì Thần quyết định đứng ở bên ngoài đợi tôi.

“Một lúc nữa tôi sẽ ra.”



“Ừm, vào đi.”

Cậu ấy lúc nào cũng dịu dàng như vậy.

Tôi đứng bên cạnh kệ hàng, vừa chọn hàng vừa nhìn lén cậu thế nhưng lần nào cũng bắt gặp ánh mắt của cậu.

Nhưng mà, đây chắc chắn chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi.



Vừa rẽ vào khúc cua, tôi liền gặp người quen.

“Dì Lưu” tôi có chút kinh ngạc.

“Triều Triều” dì ấy cũng ngạc nhiên không kém.

“Sao cháu lại ở đây?”

“Dì Lưu, dì mặc cái này nhất định rất đẹp, rất hợp với khí chất của dì.” Một cô gái từ trong góc đi tới, nắm lấy tay dì Lưu.

Đợi đến khi tôi nhìn rõ mặt— người đó là con gái của thị trưởng.

Cô ấy có mái tóc dài, mặc một chiếc váy hàng hiệu.

Thì ra là dì ấy đi mua sắm cùng với con gái của trưởng khu.

Châu Mộ và cô gái này đã phát triển tới giai đoạn này rồi sao?

Trong lòng không phải là không cam tâm, chỉ là có chút thương xót cho bản thân mình của ngày trước.

Trước đây, cho dù tôi có lấy lòng như thế nào, cũng không thể sánh được với thân phận của người khác.

Thật nực cười.

“Cảm ơn cháu, Nhu Nhu thật biết chọn” dì Lưu hài lòng mỉm cười.

Thật là một khung cảnh hài hòa giữa mẹ chồng và con dâu.

“Người này là?” cô gái tên Nhu Nhu chú ý tới tôi.

“....” dì Lưu ngẩn người một lúc, “Là con gái của người giúp việc nhà dì.”

“Chào cậu, mình là Lý Triều Triều” tôi ngắt lời dì Lưu.

Dì ấy dường như rất thích giới thiệu với người khác rằng tôi là con gái của người giúp việc nhà mình thì phải.

“Lý Triều Triều, tôi thường nghe Châu Mộ nhắc tới cậu.” Nhu Nhu vui vẻ chạy tới khoác tay tôi.

“Hả?” không thể tin được, vậy mà Châu Mộ lại ở trước mặt cô ấy nhắc tới tôi.

Nhắc tới tôi làm gì?

Tôi có chút bối rối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ánh Sáng Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook