Chương 6
Tiểu Tíc Tắc
13/05/2022
Khi chiếc xe Benz lớn màu đen dừng lại trước mặt tôi, mấy người bạn của tôi xúm lại hỏi:
"Có phải xe của nhà cậu không?"
“Woa, bên trong là mẹ cậu sao? Mẹ cậu xinh đẹp quá.”
“Đúng vậy, nhìn vô cùng tao nhã”.
Tôi đứng chôn chân, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, không biết phải trả lời làm sao.
“Không phải mẹ của mình” Tôi cúi đầu xuống, liền trả lời: “Là mẹ của Châu Mộ”.
“Hả” Tất cả bọn họ đều kinh ngạc kêu lên.
“Woa, các cậu gặp phụ huynh của nhau rồi?”.
“Cuối cùng cũng hiểu tại sao Châu Mộ lại đẹp trai như vậy rồi nha”.
“Các cậu thành đôi rồi, chúc mừng nha Triều Triều”.
“Chúc mừng nha, nhớ mời bọn mình ăn kẹo hỷ”.
........
Cảnh tượng thật sự trớ trêu.
“Cháu chào cô.”
“Cô ơi, cô xinh đẹp thật đấy!”
Bạn cùng phòng của tôi tiến lên phía trước chào hỏi một cách lịch sự.
Dì Lưu kéo cửa xe xuống, mỉm cười hòa nhã như mọi khi.
“Chào các cháu.”
“Các cháu đều là bạn học của Triều Triều đúng không, nghe Triều Triều nói các cháu đối xử với cháu ấy rất tốt.”
“Về ký túc xá cẩn thận chút, có cần cô gọi xe cho các cháu không?”
.....
Dì nhẹ nhàng hơn so với trong dự liệu của tôi rất nhiều.
“Không cần đâu cô.”
“Cô thật tốt.”
Mấy đứa bạn của tôi cười tít mắt.
Tôi đứng ngơ ra không biết phải làm sao thì đột nhiên tôi nhìn thấy bố tôi.
Bố tôi cũng kéo cửa xe xuống.
“Bố.”
Tôi ngây người ra.
Đáng lẽ tôi phải sớm nghĩ tới bố tôi là tài xế của gia đình bọn họ, bọn họ muốn đi đâu chỉ cần một cuộc gọi là bố tôi đến ngay.
Nhưng mà, bố tôi cũng biết chuyện rồi sao?
Tôi càng căng thẳng hơn.
Chuyện của tôi đã khiến bố khó xử rồi đúng không?
Trong lòng tôi thật khó chịu.
"Ừ" Biểu cảm của bố không khác với mọi ngày là bao.
"Triều Triều, lên xe đi, vào đây ngồi với dì." Dì Lưu mở cửa xe gọi tôi lên.
"Triều Triều, bọn mình đi trước đây, bye bye."
Tôi cứng nhắc bước lên xe, ngồi bên cạnh dì ấy giống như ngồi cạnh đống lửa. Trên xe, dì Lưu đem bánh hoa quế ra, còn kéo tay tôi thân thiết chuyện trò.
"Triều Triều, nghe nói trên đỉnh núi của trường tụi con vừa mở một quán cafe không tệ, dì mời con một ly nhé?”
“Dạ?” Ngón tay của tôi đều siết chặt lại, “Vâng”
“...” Qua gương chiếu hậu, bố nhìn chúng tôi một cách khó hiểu.
Vào khoảnh khắc này tôi mới biết là bố tôi không biết chuyện gì cả, chỉ là nhất thời bị dì Lưu kéo tới đây mà thôi.
“Tiểu Lý à, ông ở dưới núi đợi chúng tôi nhé, làm phiền ông rồi.”
Một tiếng Tiểu Lý đã xác định rõ mọi ranh giới.
12.
Đây là lần đầu tiên tôi đến quán cafe ở đỉnh núi của trường học.
Bởi vì chi phí khá cao, nên rất ít sinh viên tới đây.
168 tệ 1 ly cà phê, cái giá quá chát.
“Triều Triều, dì nghe nói con vẫn chưa thi qua CET cấp 4 sao?”
“Vâng”.
Dì nhấp một ngụm cafe.
“Tiếng Anh của con quả thực hơi yếu, nếu bây giờ muốn ra nước ngoài thì tiếng Anh phải đạt điểm cao.”
“...” Tôi uống một ngụm cafe, không biết rốt cuộc dì ấy muốn nói gì.
“Giống như Châu Mộ, trong nửa năm IELTS, TOEFL đều đã thi qua.”
“Cậu ấy giỏi quá.” Tôi cười nói, “Tiếng Anh của cháu không ổn lắm.”
“Thằng bé Châu Mộ này có mục tiêu rất cao” dì ấy nhìn tôi cười, “Lần trước dì nhắc chuyện con gái của trưởng khu sắp ra nước ngoài với thằng bé, thằng bé miệng thì không nói gì nhưng sau lưng liền liều mạng ôn tiếng Anh, gần đây còn nhờ dì hỏi xem người ta định học trường gì...”
Tôi nghe xong, tim hẫng đi một nhịp.
Thì ra, dì ấy nói chuyện lòng vòng nửa ngày trời, chỉ để nói với tôi rằng Châu Mộ sắp ra nước ngoài, người mà Châu Mộ thích là con gái của trưởng khu, cậu ấy và tôi không có khả năng.
“Cũng tốt” tôi cúi đầu nín thở vì sợ nước mắt rơi xuống.
“Cháu và Châu Mộ cùng nhau lớn lên, quan hệ cũng không tệ. Nhưng đôi khi nam nữ có sự khác biệt, hai đứa đều đã lớn rồi, vẫn nên giữ khoảng cách, tránh để người ngoài nói không có phép tắc.”
Tôi bất ngờ.
Cuối cùng thì dì ấy cũng nói đến vấn đề chính.
“Cháu biết rồi” tôi cúi đầu càng thấp hơn.
“Châu Mộ là con trai dì, nó giống bố nó về mọi mặt, thích người vừa thông minh vừa xinh đẹp, haizz.... cháu xem nuôi nó lớn như vậy, cái gì cũng giống bố nó”.
Vừa thông minh vừa xinh đẹp....
Dì ấy chỉ thiếu điều muốn nói, người vừa ngốc vừa xấu như cháu không phải gu của nó.
"Có phải xe của nhà cậu không?"
“Woa, bên trong là mẹ cậu sao? Mẹ cậu xinh đẹp quá.”
“Đúng vậy, nhìn vô cùng tao nhã”.
Tôi đứng chôn chân, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, không biết phải trả lời làm sao.
“Không phải mẹ của mình” Tôi cúi đầu xuống, liền trả lời: “Là mẹ của Châu Mộ”.
“Hả” Tất cả bọn họ đều kinh ngạc kêu lên.
“Woa, các cậu gặp phụ huynh của nhau rồi?”.
“Cuối cùng cũng hiểu tại sao Châu Mộ lại đẹp trai như vậy rồi nha”.
“Các cậu thành đôi rồi, chúc mừng nha Triều Triều”.
“Chúc mừng nha, nhớ mời bọn mình ăn kẹo hỷ”.
........
Cảnh tượng thật sự trớ trêu.
“Cháu chào cô.”
“Cô ơi, cô xinh đẹp thật đấy!”
Bạn cùng phòng của tôi tiến lên phía trước chào hỏi một cách lịch sự.
Dì Lưu kéo cửa xe xuống, mỉm cười hòa nhã như mọi khi.
“Chào các cháu.”
“Các cháu đều là bạn học của Triều Triều đúng không, nghe Triều Triều nói các cháu đối xử với cháu ấy rất tốt.”
“Về ký túc xá cẩn thận chút, có cần cô gọi xe cho các cháu không?”
.....
Dì nhẹ nhàng hơn so với trong dự liệu của tôi rất nhiều.
“Không cần đâu cô.”
“Cô thật tốt.”
Mấy đứa bạn của tôi cười tít mắt.
Tôi đứng ngơ ra không biết phải làm sao thì đột nhiên tôi nhìn thấy bố tôi.
Bố tôi cũng kéo cửa xe xuống.
“Bố.”
Tôi ngây người ra.
Đáng lẽ tôi phải sớm nghĩ tới bố tôi là tài xế của gia đình bọn họ, bọn họ muốn đi đâu chỉ cần một cuộc gọi là bố tôi đến ngay.
Nhưng mà, bố tôi cũng biết chuyện rồi sao?
Tôi càng căng thẳng hơn.
Chuyện của tôi đã khiến bố khó xử rồi đúng không?
Trong lòng tôi thật khó chịu.
"Ừ" Biểu cảm của bố không khác với mọi ngày là bao.
"Triều Triều, lên xe đi, vào đây ngồi với dì." Dì Lưu mở cửa xe gọi tôi lên.
"Triều Triều, bọn mình đi trước đây, bye bye."
Tôi cứng nhắc bước lên xe, ngồi bên cạnh dì ấy giống như ngồi cạnh đống lửa. Trên xe, dì Lưu đem bánh hoa quế ra, còn kéo tay tôi thân thiết chuyện trò.
"Triều Triều, nghe nói trên đỉnh núi của trường tụi con vừa mở một quán cafe không tệ, dì mời con một ly nhé?”
“Dạ?” Ngón tay của tôi đều siết chặt lại, “Vâng”
“...” Qua gương chiếu hậu, bố nhìn chúng tôi một cách khó hiểu.
Vào khoảnh khắc này tôi mới biết là bố tôi không biết chuyện gì cả, chỉ là nhất thời bị dì Lưu kéo tới đây mà thôi.
“Tiểu Lý à, ông ở dưới núi đợi chúng tôi nhé, làm phiền ông rồi.”
Một tiếng Tiểu Lý đã xác định rõ mọi ranh giới.
12.
Đây là lần đầu tiên tôi đến quán cafe ở đỉnh núi của trường học.
Bởi vì chi phí khá cao, nên rất ít sinh viên tới đây.
168 tệ 1 ly cà phê, cái giá quá chát.
“Triều Triều, dì nghe nói con vẫn chưa thi qua CET cấp 4 sao?”
“Vâng”.
Dì nhấp một ngụm cafe.
“Tiếng Anh của con quả thực hơi yếu, nếu bây giờ muốn ra nước ngoài thì tiếng Anh phải đạt điểm cao.”
“...” Tôi uống một ngụm cafe, không biết rốt cuộc dì ấy muốn nói gì.
“Giống như Châu Mộ, trong nửa năm IELTS, TOEFL đều đã thi qua.”
“Cậu ấy giỏi quá.” Tôi cười nói, “Tiếng Anh của cháu không ổn lắm.”
“Thằng bé Châu Mộ này có mục tiêu rất cao” dì ấy nhìn tôi cười, “Lần trước dì nhắc chuyện con gái của trưởng khu sắp ra nước ngoài với thằng bé, thằng bé miệng thì không nói gì nhưng sau lưng liền liều mạng ôn tiếng Anh, gần đây còn nhờ dì hỏi xem người ta định học trường gì...”
Tôi nghe xong, tim hẫng đi một nhịp.
Thì ra, dì ấy nói chuyện lòng vòng nửa ngày trời, chỉ để nói với tôi rằng Châu Mộ sắp ra nước ngoài, người mà Châu Mộ thích là con gái của trưởng khu, cậu ấy và tôi không có khả năng.
“Cũng tốt” tôi cúi đầu nín thở vì sợ nước mắt rơi xuống.
“Cháu và Châu Mộ cùng nhau lớn lên, quan hệ cũng không tệ. Nhưng đôi khi nam nữ có sự khác biệt, hai đứa đều đã lớn rồi, vẫn nên giữ khoảng cách, tránh để người ngoài nói không có phép tắc.”
Tôi bất ngờ.
Cuối cùng thì dì ấy cũng nói đến vấn đề chính.
“Cháu biết rồi” tôi cúi đầu càng thấp hơn.
“Châu Mộ là con trai dì, nó giống bố nó về mọi mặt, thích người vừa thông minh vừa xinh đẹp, haizz.... cháu xem nuôi nó lớn như vậy, cái gì cũng giống bố nó”.
Vừa thông minh vừa xinh đẹp....
Dì ấy chỉ thiếu điều muốn nói, người vừa ngốc vừa xấu như cháu không phải gu của nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.