Ánh Sáng Cuối Con Đường - The Begining After The End
Chương 79: Trong Khi Đó Ii
TurtleMe
06/10/2022
GÓC NHÌN CỦA ELIJAH KNIGHT :
Thánh thần ơi…
Cái quái gì đang xảy ra vậy? Tôi chỉ mới bỏ lỡ nửa ngày học; và đột nhiên, Dentons bị treo lên, trần như nhộng, còn bây giờ thì một tòa nhà đang bốc cháy?
Tất cả chúng tôi vừa mới chạy ra khỏi phòng Ủy ban kỷ luật sau khi nghe tiếng nổ. Tôi nghĩ rằng đó chỉ là do một câu thần chú lỗi hay gì đó đại loại vậy.
Việc này… có vẻ giống như một hành động khủng bố có chủ đích. Ai đã làm điều này? Tại sao họ lại làm việc này? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
"Mẹ nó! Lại là bọn chúng!" Tôi đã tình cờ nghe Theodore nói như thể anh ta đã dự đoán được điều này.
“Bọn chúng” mà Theodore đang nói đến… liệu phải chăng anh ta đang đề cập đến chính những kẻ đã đánh đập và làm nhục Denton?
GÓC NHÌN CỦA KATHYLN GLAYDER:
Tôi nhớ lại lần mình được giảng dạy bởi một gia sư khi còn nhỏ. Tôi không nhớ rõ lý do tại sao tôi bị phạt, nhưng từ những gì tôi được kể, tôi đã từ chối tham gia lớp học với một số đứa trẻ quý tộc khác. Có vẻ như mẹ tôi đã nghĩ rằng đó là một ý tưởng tốt nếu tôi kết bạn trong lúc đi học.
Điều đó đã không diễn ra suôn sẻ như bà ấy hy vọng vì cuối cùng, tôi đã nổi cơn thịnh nộ khi nói rằng tôi không muốn kết bạn với họ vì họ không phải là công chúa như tôi.
Phớt lờ những lời khuyên răn tử tế từ người gia sư, tôi đã chạy vào phòng mình và đóng sầm cửa lại, không chịu ra ngoài.
Cuối buổi chiều hôm đó, sau khi những đứa trẻ quý tộc và người gia sư rời đi, mẹ tôi gõ cửa, mặc dù cánh cửa không hề khóa.
Bà ấy ngồi xuống cạnh tôi trên giường và vuốt nhẹ ngón tay qua mái tóc tôi. Mặc dù tôi không thể nhớ được tôi đã trả lời gì, nhưng những gì bà ấy nói với tôi đã để lại ấn tượng lâu dài đến nỗi, ngay cả khi chỉ mới lên sáu, tôi vẫn gần như có thể nhớ lại chính xác những lời nói của mẹ:
"Kathlyn bé nhỏ của mẹ, mẹ biết con nghĩ con không làm gì sai cả. Mọi người thường tức giận và chiến đấu vì những điều họ tin tưởng. Điều mà mẹ muốn con biết, đứa con bé bỏng của mẹ, là trước khi con là một công chúa, con vẫn là một con người. Không quan trọng nếu người đó có là một vị vua, một người hầu, một pháp sư đầy quyền lực, một Elf hoặc một người lùn. Con người vẫn là con người.
Mọi người đều khác nhau và đó là điều khiến mọi người trở nên đặc biệt theo cách riêng của họ. Đừng ghét ai đó vì điều mà họ không thể thay đổi. Điều gì sẽ xảy ra nếu người ta không thích con chỉ vì con có đôi tai tròn hay vì con có làn da trắng đẹp? Hay một cái mũi nhỏ tươi tắn?"
Mẹ tiếp tục chọc tôi trong từng phần mà bà đã đề cập, khiến cho tôi bật cười khúc khích.
Mẹ tôi là một người thông minh và nhạy bén, nhưng không hề lạnh lùng như vẻ ngoài của bà ấy. Bà ấy xem tất cả mọi người đều như nhau, không hề phân biệt bất kì ai, cho dù là con người, Elf hay người lùn. Mẹ luôn kỷ luật anh tôi và tôi rất nặng về vấn đề phân biệt đối xử; cho dù đó là phân biệt giai cấp xã hội hay chủng tộc.
Tất cả chúng tôi giật bắn lên từ chỗ ngồi của mình khi nghe tiếng nổ và ngay lập tức đi ra ngoài. Tôi không thể không cứng đờ người lại, siết chặt nắm đấm trong cả thất vọng đan xen chán nản khi nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc trước mắt chúng tôi.
Có một đám khói dày đặc bốc lên từ khu vực gần trung tâm khuôn viên.
Đằng sau tôi, tôi có thể nghe thấy Claire tặc lưỡi khi cô ấy tiếp tục lẩm bẩm những lời chửi rủa.
Một nửa các tòa nhà vừa được xây dựng gần đây đã bốc cháy, trong khi nửa còn lại đang bắt đầu sụp đổ do chính sức nặng của nó. Có những học viên sơ tán ra khỏi tòa nhà trong khi một số nhân viên năng lực và vài giáo sư gần đó đã đi vào tòa nhà để tìm kiếm những người bị mắc kẹt.
"Đáng lẽ mình nên biết rằng chúng sẽ nhắm vào những tòa nhà này." Theodore lớn tiếng và anh ta dậm chân xuống đất.
Chúng tôi vội vã đi đến khu vực đó.
Tòa nhà này được đặt tên là Hội trường Tri-Union. Nó đóng vai trò như là một bảo tàng và một tượng đài biểu trưng cho liên minh giữa ba chủng tộc. Mẹ tôi, người đã phải tranh luận rất nhiều để thuyết phục những thành viên còn lại trong Hội đồng dựng lên tòa nhà này, là người hạnh phúc nhất khi nó được xây dựng.
Bà ấy đã giải thích với tôi rằng nó đã được dựng nên để đóng vai trò là biểu tượng, đồng thời cũng là nơi để ba chủng tộc học hỏi về sự khác biệt trong văn hóa của nhau.
Bởi nó đã trở thành mục tiêu tàn phá, tôi cho rằng chỉ có thể là do nhóm cực đoan đã từng gây ra một mớ hỗn độn những ngày này.
Tôi gồng mình, cố gắng kìm nước mắt lại .
Claire ra lệnh cho Kai đi báo cáo cho các giáo sư và nhân viên còn lại. Khi chị ấy ra lệnh cho Feyrith và tôi giúp các pháp sư dập lửa trước khi nó làm sập toàn bộ tòa nhà, tôi không thể không để ý biểu cảm của cậu ta dần chuyển từ giận dữ sang vô vọng.
Tôi gần như muốn xin lỗi, như thể đó là lỗi của tôi. Doradrea thì dường như không quá để tâm đến việc này nhiều, nhưng tôi có thể nói rằng Feyrith là một người không mạnh mẽ về mặt cảm xúc. Tôi muốn cậu ấy biết rằng không phải tất cả mọi người đều nghĩ như vậy nhưng bằng cách nào đó, những từ đó đã nghẹn lại trong cổ họng tôi… Tôi chưa bao giờ giỏi nói ra suy nghĩ của mình như mẹ tôi...hay Arthur.
Trong khi hỗ trợ các giáo sư đi vào bên trong các tòa nhà bị sụp đổ, tôi phát hiện ra Hội đồng học sinh, trừ Chủ tịch, tiến về phía hiện trường.
Thậm chí không có thời gian để chào hỏi, tất cả chúng tôi đều bắt tay vào làm việc. Các pháp sư hệ Thủy đã giúp dập tắt ngọn lửa trong khi các pháp sư thuộc hệ Thổ và Phong giữ cho tòa nhà không bị sụp đổ. Một vài học viên pháp sư khác đã cùng nhau thi triển phép một cách hòa hợp khi chúng tôi đến đó.
Tôi không sử dụng phép thuật hệ Thủy thường xuyên sau khi đã quen với việc sử dụng các thuộc tính Băng mạnh hơn, nhưng tôi vẫn còn khá quen thuộc với những câu thần chú vì tính tương thích giữa chúng.
"TẤT CẢ MỌI NGƯỜI, TRÁNH RA MỘT BÊN!" Từ phía sau, một vài giáo sư đã rút đũa phép ra và đang lao về phía chúng tôi.
Sau một vài phút niệm chú im lặng, một trong những giáo sư dạy lớp khóa trên, Giáo sư Malkinheim, đã tạo ra một đám mây sương mù dày đặc xung quanh toàn bộ tòa nhà.
Một vị giáo sư khác, người mà tôi không hề biết, đã hỗ trợ giáo sư Malkinheim và sử dụng hơi ẩm từ đám mây sương mù đang bao quanh tòa nhà, để tạo ra nhiều dòng nước. Kích thước của hai phép thuật này từ hai người giáo sư đó đã hơn gấp ba lần so với các phép thuật được chuẩn bị tỉ mỉ bởi hơn mười học viên.
Trong vòng mười phút, ngọn lửa khủng khiếp đã được dập tắt và các giáo sư khác đang xông vào bên trong trong khi dùng thần chú nâng các thanh đỡ bằng đất đá để giữ vững phần sắp sụp đổ của tòa nhà.
Đúng như mong đợi ở các giáo sư... họ ở một đẳng cấp cực kỳ khác biệt.
Tôi bỗng nhớ lại lúc mà Arthur hoàn toàn áp đảo Giáo sư Geist trước khi tiếp quản lớp học của mình. Arthur mạnh đến mức nào? Cậu ấy sẽ làm gì trong tình huống này?
Lắc đầu, tôi khiển trách bản thân vì lại nghĩ về Arthur một lần nữa. Tại sao cậu ấy thường xuyên xuất hiện trong tâm trí tôi? Tôi cần phải mạnh mẽ cho đến khi cậu ấy trở lại.
Cậu ấy sẽ quay lại, phải không?
Tôi bắt đầu niệm chú một lần nữa khi tôi thấy một nhóm học sinh vội vã rời khỏi hiện trường. Ban đầu tôi không nghĩ gì về nó cho đến khi tôi nhìn thoáng qua cậu học viên trong nhóm ấy - đó là Charles Ravenpor.
Ngay cả từ khoảng cách này, tôi vẫn có thể nói rằng cậu ta đang lo lắng đảo mắt xung quanh khi cậu ta tìm cách trốn thoát khỏi hiện trường. Khi mắt chúng tôi chạm nhau, cậu ta nhanh chóng quay đầu lại và chạy nhanh hơn .
Trước khi tôi có cơ hội làm điều gì đó, Theodore, người đang giúp đỡ một học sinh bị thương, cũng phát hiện ra cậu ta, và thậm chí không nói một lời nào, cường hóa cơ thể của anh ta trước khi giận dữ lao về phía Charles.
"AAHAHHH! Ai đó cứu với!" Thật bất ngờ khi nhóm xung quanh hắn không làm gì để hỗ trợ Charles, vì hắn ta dễ dàng bị nắm lấy bởi cổ áo, gần như nghẹt thở. Thay vào đó, bọn họ chỉ hoảng hốt lên.
Tôi theo sau anh trai mình, người cũng đang lao về phía Theodore và Charles, sẵn sàng rút đũa phép của mình ra bất kì lúc nào.
"Bọn ta cần hỏi cậu một vài câu. Nên cậu vui lòng bớt vớ vẩn lại và đi cùng bọn ta." Theodore gầm gừ khi anh ta kéo lê Charles đi .
Tôi thường không chịu được các hành vi bạo lực bộc phát của Theodore, nhưng lần này - xin lỗi vì những suy nghĩ thô thiển này - tôi đã hy vọng anh ta sẽ cứng rắn hơn với Charles. Một phần nhỏ trong tôi, một phần rất nhỏ, muốn hạ xuống cấp độ của họ và sử dụng những biện pháp man rợ mà nhóm cực đoan đó đã thực hiện như đưa ra lời tuyên bố.
Tuy nhiên, trước khi Theodore có cơ hội làm bất kì điều gì khác, một giọng nói cắt ngang chúng tôi.
"Điều này nghĩa là sao?!" Giáo sư Malkinheim hét lên khi ông ta chặn đường Theodore.
Giáo sư Malkinheim là một người gầy gò, với đặc điểm nhận dạng chính là đầu trọc và mũi nhọn. Bạn có thể nói rằng giáo sư đã nhận thức được việc ông ta có ít tóc nên ông ta chải lại những sợi tóc mọc hai bên để cố gắng che đi chỗ hói trên đỉnh đầu.
Giáo sư Malkinheim về thể chất sẽ không thể cản được một người đô con như Theodore, nhưng ông ta giơ cây đũa mỏng như kim chỉ thẳng vào Theodore.
"Tôi mới là người nên hỏi câu đó, thưa giáo sư!" Theodore gầm gừ khi Charles, người đang bất lực nằm trên sàn, có một cái nhìn van nài trên khuôn mặt.
"Ta đã không biết rằng các thành viên danh giá của Ủy ban Kỷ luật đầy uy quyền đây chỉ là những tên côn đồ đang cố gắng kéo lê một em học viên vô tội đi." Giáo sư Malkinheim quở trách khi cây đũa phép của ông ta giơ về phía Theodore.
"Vô tội ư?! Ha ha! Thằng lõi này đã bị bắt gặp nhiều lần với nhóm cực đoan mà ông đã gặp khó khăn trong việc bắt giữ. Đó có thể được xem là tội đồng lõa đấy. Và giờ thì sao, ông đang tính bảo vệ một tên tội phạm?" Tôi có thể thấy Theodore đang bắt đầu thiếu kiên nhẫn khi mặt đất bên dưới anh ta bắt đầu vỡ vụn từ trọng lực truyền vào mana.
"Éccc! A-ai đó cứu tôi khỏi kẻ vũ phu này! Tôi vô tội! Tôi thề mà huhu!" Charles, người vẫn còn đang bị Theodore nắm bắt đầu khóc thút thít khi mặt đất bên dưới hắn cũng bắt đầu nứt ra.
"Theodore, ta hiểu cảm giác của cậu, nhưng đây không phải là cách đúng đắn để xử lý mọi việc. Bắt giữ một học viên mà không có bất kỳ bằng chứng nào ngoài lời nói sẽ dẫn đến hậu quả từ phụ huynh và thậm chí có thể là từ Hội đồng. Xin vui lòng hợp tác, vì hiện giờ chúng ta không có thời gian để hành động khinh suất." Giọng nói đến từ một giáo sư khác đã giúp dập tắt ngọn lửa; cô xen vào giữa giáo sư Malkinheim và Theodore, cố gắng dập tắt sự căng thẳng.
"Giáo sư Genert nói đúng. Theodore, ngay bây giờ chúng ta không thể hành động hồ đồ được. Bây giờ mà hấp tấp quá sẽ rất nguy hiểm. Bên cạnh đó, còn nhiều việc quan trọng hơn chuyện này. Chúng ta cần đảm bảo rằng không có ai bị bỏ lại bên trong tòa nhà đó." Curtis nói, khuôn mặt của anh ấy pha lẫn giữa thất vọng và bất lực.
*Uỵch*
Không nói gì, Theodore ném Charles Ravenpor đang run rẩy về phía những người bạn của hắn ta. Anh ta liếc giáo sư Malkenheim với ánh mắt đầy hăm dọa lần cuối trước khi bỏ đi.
Giáo sư Malkenheim chỉ tặc lưỡi đáp lại và đi về hướng khác sau khi hét lên với những học viên đang theo dõi để giải tán.
Tôi liếc nhìn về phía Charles Ravenpor, kẻ đang được bạn bè của hắn ta mang đi.
Mái tóc rối bù của hắn che gần hết khuôn mặt nhưng tôi thề là tôi đã thấy hắn ta nhếch mép.
Thánh thần ơi…
Cái quái gì đang xảy ra vậy? Tôi chỉ mới bỏ lỡ nửa ngày học; và đột nhiên, Dentons bị treo lên, trần như nhộng, còn bây giờ thì một tòa nhà đang bốc cháy?
Tất cả chúng tôi vừa mới chạy ra khỏi phòng Ủy ban kỷ luật sau khi nghe tiếng nổ. Tôi nghĩ rằng đó chỉ là do một câu thần chú lỗi hay gì đó đại loại vậy.
Việc này… có vẻ giống như một hành động khủng bố có chủ đích. Ai đã làm điều này? Tại sao họ lại làm việc này? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
"Mẹ nó! Lại là bọn chúng!" Tôi đã tình cờ nghe Theodore nói như thể anh ta đã dự đoán được điều này.
“Bọn chúng” mà Theodore đang nói đến… liệu phải chăng anh ta đang đề cập đến chính những kẻ đã đánh đập và làm nhục Denton?
GÓC NHÌN CỦA KATHYLN GLAYDER:
Tôi nhớ lại lần mình được giảng dạy bởi một gia sư khi còn nhỏ. Tôi không nhớ rõ lý do tại sao tôi bị phạt, nhưng từ những gì tôi được kể, tôi đã từ chối tham gia lớp học với một số đứa trẻ quý tộc khác. Có vẻ như mẹ tôi đã nghĩ rằng đó là một ý tưởng tốt nếu tôi kết bạn trong lúc đi học.
Điều đó đã không diễn ra suôn sẻ như bà ấy hy vọng vì cuối cùng, tôi đã nổi cơn thịnh nộ khi nói rằng tôi không muốn kết bạn với họ vì họ không phải là công chúa như tôi.
Phớt lờ những lời khuyên răn tử tế từ người gia sư, tôi đã chạy vào phòng mình và đóng sầm cửa lại, không chịu ra ngoài.
Cuối buổi chiều hôm đó, sau khi những đứa trẻ quý tộc và người gia sư rời đi, mẹ tôi gõ cửa, mặc dù cánh cửa không hề khóa.
Bà ấy ngồi xuống cạnh tôi trên giường và vuốt nhẹ ngón tay qua mái tóc tôi. Mặc dù tôi không thể nhớ được tôi đã trả lời gì, nhưng những gì bà ấy nói với tôi đã để lại ấn tượng lâu dài đến nỗi, ngay cả khi chỉ mới lên sáu, tôi vẫn gần như có thể nhớ lại chính xác những lời nói của mẹ:
"Kathlyn bé nhỏ của mẹ, mẹ biết con nghĩ con không làm gì sai cả. Mọi người thường tức giận và chiến đấu vì những điều họ tin tưởng. Điều mà mẹ muốn con biết, đứa con bé bỏng của mẹ, là trước khi con là một công chúa, con vẫn là một con người. Không quan trọng nếu người đó có là một vị vua, một người hầu, một pháp sư đầy quyền lực, một Elf hoặc một người lùn. Con người vẫn là con người.
Mọi người đều khác nhau và đó là điều khiến mọi người trở nên đặc biệt theo cách riêng của họ. Đừng ghét ai đó vì điều mà họ không thể thay đổi. Điều gì sẽ xảy ra nếu người ta không thích con chỉ vì con có đôi tai tròn hay vì con có làn da trắng đẹp? Hay một cái mũi nhỏ tươi tắn?"
Mẹ tiếp tục chọc tôi trong từng phần mà bà đã đề cập, khiến cho tôi bật cười khúc khích.
Mẹ tôi là một người thông minh và nhạy bén, nhưng không hề lạnh lùng như vẻ ngoài của bà ấy. Bà ấy xem tất cả mọi người đều như nhau, không hề phân biệt bất kì ai, cho dù là con người, Elf hay người lùn. Mẹ luôn kỷ luật anh tôi và tôi rất nặng về vấn đề phân biệt đối xử; cho dù đó là phân biệt giai cấp xã hội hay chủng tộc.
Tất cả chúng tôi giật bắn lên từ chỗ ngồi của mình khi nghe tiếng nổ và ngay lập tức đi ra ngoài. Tôi không thể không cứng đờ người lại, siết chặt nắm đấm trong cả thất vọng đan xen chán nản khi nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc trước mắt chúng tôi.
Có một đám khói dày đặc bốc lên từ khu vực gần trung tâm khuôn viên.
Đằng sau tôi, tôi có thể nghe thấy Claire tặc lưỡi khi cô ấy tiếp tục lẩm bẩm những lời chửi rủa.
Một nửa các tòa nhà vừa được xây dựng gần đây đã bốc cháy, trong khi nửa còn lại đang bắt đầu sụp đổ do chính sức nặng của nó. Có những học viên sơ tán ra khỏi tòa nhà trong khi một số nhân viên năng lực và vài giáo sư gần đó đã đi vào tòa nhà để tìm kiếm những người bị mắc kẹt.
"Đáng lẽ mình nên biết rằng chúng sẽ nhắm vào những tòa nhà này." Theodore lớn tiếng và anh ta dậm chân xuống đất.
Chúng tôi vội vã đi đến khu vực đó.
Tòa nhà này được đặt tên là Hội trường Tri-Union. Nó đóng vai trò như là một bảo tàng và một tượng đài biểu trưng cho liên minh giữa ba chủng tộc. Mẹ tôi, người đã phải tranh luận rất nhiều để thuyết phục những thành viên còn lại trong Hội đồng dựng lên tòa nhà này, là người hạnh phúc nhất khi nó được xây dựng.
Bà ấy đã giải thích với tôi rằng nó đã được dựng nên để đóng vai trò là biểu tượng, đồng thời cũng là nơi để ba chủng tộc học hỏi về sự khác biệt trong văn hóa của nhau.
Bởi nó đã trở thành mục tiêu tàn phá, tôi cho rằng chỉ có thể là do nhóm cực đoan đã từng gây ra một mớ hỗn độn những ngày này.
Tôi gồng mình, cố gắng kìm nước mắt lại .
Claire ra lệnh cho Kai đi báo cáo cho các giáo sư và nhân viên còn lại. Khi chị ấy ra lệnh cho Feyrith và tôi giúp các pháp sư dập lửa trước khi nó làm sập toàn bộ tòa nhà, tôi không thể không để ý biểu cảm của cậu ta dần chuyển từ giận dữ sang vô vọng.
Tôi gần như muốn xin lỗi, như thể đó là lỗi của tôi. Doradrea thì dường như không quá để tâm đến việc này nhiều, nhưng tôi có thể nói rằng Feyrith là một người không mạnh mẽ về mặt cảm xúc. Tôi muốn cậu ấy biết rằng không phải tất cả mọi người đều nghĩ như vậy nhưng bằng cách nào đó, những từ đó đã nghẹn lại trong cổ họng tôi… Tôi chưa bao giờ giỏi nói ra suy nghĩ của mình như mẹ tôi...hay Arthur.
Trong khi hỗ trợ các giáo sư đi vào bên trong các tòa nhà bị sụp đổ, tôi phát hiện ra Hội đồng học sinh, trừ Chủ tịch, tiến về phía hiện trường.
Thậm chí không có thời gian để chào hỏi, tất cả chúng tôi đều bắt tay vào làm việc. Các pháp sư hệ Thủy đã giúp dập tắt ngọn lửa trong khi các pháp sư thuộc hệ Thổ và Phong giữ cho tòa nhà không bị sụp đổ. Một vài học viên pháp sư khác đã cùng nhau thi triển phép một cách hòa hợp khi chúng tôi đến đó.
Tôi không sử dụng phép thuật hệ Thủy thường xuyên sau khi đã quen với việc sử dụng các thuộc tính Băng mạnh hơn, nhưng tôi vẫn còn khá quen thuộc với những câu thần chú vì tính tương thích giữa chúng.
"TẤT CẢ MỌI NGƯỜI, TRÁNH RA MỘT BÊN!" Từ phía sau, một vài giáo sư đã rút đũa phép ra và đang lao về phía chúng tôi.
Sau một vài phút niệm chú im lặng, một trong những giáo sư dạy lớp khóa trên, Giáo sư Malkinheim, đã tạo ra một đám mây sương mù dày đặc xung quanh toàn bộ tòa nhà.
Một vị giáo sư khác, người mà tôi không hề biết, đã hỗ trợ giáo sư Malkinheim và sử dụng hơi ẩm từ đám mây sương mù đang bao quanh tòa nhà, để tạo ra nhiều dòng nước. Kích thước của hai phép thuật này từ hai người giáo sư đó đã hơn gấp ba lần so với các phép thuật được chuẩn bị tỉ mỉ bởi hơn mười học viên.
Trong vòng mười phút, ngọn lửa khủng khiếp đã được dập tắt và các giáo sư khác đang xông vào bên trong trong khi dùng thần chú nâng các thanh đỡ bằng đất đá để giữ vững phần sắp sụp đổ của tòa nhà.
Đúng như mong đợi ở các giáo sư... họ ở một đẳng cấp cực kỳ khác biệt.
Tôi bỗng nhớ lại lúc mà Arthur hoàn toàn áp đảo Giáo sư Geist trước khi tiếp quản lớp học của mình. Arthur mạnh đến mức nào? Cậu ấy sẽ làm gì trong tình huống này?
Lắc đầu, tôi khiển trách bản thân vì lại nghĩ về Arthur một lần nữa. Tại sao cậu ấy thường xuyên xuất hiện trong tâm trí tôi? Tôi cần phải mạnh mẽ cho đến khi cậu ấy trở lại.
Cậu ấy sẽ quay lại, phải không?
Tôi bắt đầu niệm chú một lần nữa khi tôi thấy một nhóm học sinh vội vã rời khỏi hiện trường. Ban đầu tôi không nghĩ gì về nó cho đến khi tôi nhìn thoáng qua cậu học viên trong nhóm ấy - đó là Charles Ravenpor.
Ngay cả từ khoảng cách này, tôi vẫn có thể nói rằng cậu ta đang lo lắng đảo mắt xung quanh khi cậu ta tìm cách trốn thoát khỏi hiện trường. Khi mắt chúng tôi chạm nhau, cậu ta nhanh chóng quay đầu lại và chạy nhanh hơn .
Trước khi tôi có cơ hội làm điều gì đó, Theodore, người đang giúp đỡ một học sinh bị thương, cũng phát hiện ra cậu ta, và thậm chí không nói một lời nào, cường hóa cơ thể của anh ta trước khi giận dữ lao về phía Charles.
"AAHAHHH! Ai đó cứu với!" Thật bất ngờ khi nhóm xung quanh hắn không làm gì để hỗ trợ Charles, vì hắn ta dễ dàng bị nắm lấy bởi cổ áo, gần như nghẹt thở. Thay vào đó, bọn họ chỉ hoảng hốt lên.
Tôi theo sau anh trai mình, người cũng đang lao về phía Theodore và Charles, sẵn sàng rút đũa phép của mình ra bất kì lúc nào.
"Bọn ta cần hỏi cậu một vài câu. Nên cậu vui lòng bớt vớ vẩn lại và đi cùng bọn ta." Theodore gầm gừ khi anh ta kéo lê Charles đi .
Tôi thường không chịu được các hành vi bạo lực bộc phát của Theodore, nhưng lần này - xin lỗi vì những suy nghĩ thô thiển này - tôi đã hy vọng anh ta sẽ cứng rắn hơn với Charles. Một phần nhỏ trong tôi, một phần rất nhỏ, muốn hạ xuống cấp độ của họ và sử dụng những biện pháp man rợ mà nhóm cực đoan đó đã thực hiện như đưa ra lời tuyên bố.
Tuy nhiên, trước khi Theodore có cơ hội làm bất kì điều gì khác, một giọng nói cắt ngang chúng tôi.
"Điều này nghĩa là sao?!" Giáo sư Malkinheim hét lên khi ông ta chặn đường Theodore.
Giáo sư Malkinheim là một người gầy gò, với đặc điểm nhận dạng chính là đầu trọc và mũi nhọn. Bạn có thể nói rằng giáo sư đã nhận thức được việc ông ta có ít tóc nên ông ta chải lại những sợi tóc mọc hai bên để cố gắng che đi chỗ hói trên đỉnh đầu.
Giáo sư Malkinheim về thể chất sẽ không thể cản được một người đô con như Theodore, nhưng ông ta giơ cây đũa mỏng như kim chỉ thẳng vào Theodore.
"Tôi mới là người nên hỏi câu đó, thưa giáo sư!" Theodore gầm gừ khi Charles, người đang bất lực nằm trên sàn, có một cái nhìn van nài trên khuôn mặt.
"Ta đã không biết rằng các thành viên danh giá của Ủy ban Kỷ luật đầy uy quyền đây chỉ là những tên côn đồ đang cố gắng kéo lê một em học viên vô tội đi." Giáo sư Malkinheim quở trách khi cây đũa phép của ông ta giơ về phía Theodore.
"Vô tội ư?! Ha ha! Thằng lõi này đã bị bắt gặp nhiều lần với nhóm cực đoan mà ông đã gặp khó khăn trong việc bắt giữ. Đó có thể được xem là tội đồng lõa đấy. Và giờ thì sao, ông đang tính bảo vệ một tên tội phạm?" Tôi có thể thấy Theodore đang bắt đầu thiếu kiên nhẫn khi mặt đất bên dưới anh ta bắt đầu vỡ vụn từ trọng lực truyền vào mana.
"Éccc! A-ai đó cứu tôi khỏi kẻ vũ phu này! Tôi vô tội! Tôi thề mà huhu!" Charles, người vẫn còn đang bị Theodore nắm bắt đầu khóc thút thít khi mặt đất bên dưới hắn cũng bắt đầu nứt ra.
"Theodore, ta hiểu cảm giác của cậu, nhưng đây không phải là cách đúng đắn để xử lý mọi việc. Bắt giữ một học viên mà không có bất kỳ bằng chứng nào ngoài lời nói sẽ dẫn đến hậu quả từ phụ huynh và thậm chí có thể là từ Hội đồng. Xin vui lòng hợp tác, vì hiện giờ chúng ta không có thời gian để hành động khinh suất." Giọng nói đến từ một giáo sư khác đã giúp dập tắt ngọn lửa; cô xen vào giữa giáo sư Malkinheim và Theodore, cố gắng dập tắt sự căng thẳng.
"Giáo sư Genert nói đúng. Theodore, ngay bây giờ chúng ta không thể hành động hồ đồ được. Bây giờ mà hấp tấp quá sẽ rất nguy hiểm. Bên cạnh đó, còn nhiều việc quan trọng hơn chuyện này. Chúng ta cần đảm bảo rằng không có ai bị bỏ lại bên trong tòa nhà đó." Curtis nói, khuôn mặt của anh ấy pha lẫn giữa thất vọng và bất lực.
*Uỵch*
Không nói gì, Theodore ném Charles Ravenpor đang run rẩy về phía những người bạn của hắn ta. Anh ta liếc giáo sư Malkenheim với ánh mắt đầy hăm dọa lần cuối trước khi bỏ đi.
Giáo sư Malkenheim chỉ tặc lưỡi đáp lại và đi về hướng khác sau khi hét lên với những học viên đang theo dõi để giải tán.
Tôi liếc nhìn về phía Charles Ravenpor, kẻ đang được bạn bè của hắn ta mang đi.
Mái tóc rối bù của hắn che gần hết khuôn mặt nhưng tôi thề là tôi đã thấy hắn ta nhếch mép.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.