Ánh Sáng Cuối Con Đường - The Begining After The End
Chương 41: Vũ Hội
TurtleMe
05/10/2022
Phòng khiêu vũ bên trong căn biệt thự của nhà Helstea được trang trí xa hoa với những chuỗi rèm đầy màu sắc được treo cùng với các chi tiết trang trí khác trên bàn và sân khấu. Các vị trí công phu của những quả cầu tạo nên chiếc đèn chùm lấp lánh, tạo ra bầu không khí thanh thản khi những vị khách bắt đầu bước vào qua những cánh cửa trước khổng lồ.
Tôi đã ăn mặc rất trang trọng cho bữa tiệc sinh nhật đặc biệt mà gia đình chúng tôi và Vincent quyết định tổ chức cho Ellie. Mặc dù thế giới này có trang phục sang trọng rất giống với tuxedoes từ thế giới cũ của tôi, thế giới này không có cà vạt. Thay vì cà vạt, khăn tay được quấn bên dưới cổ áo và buộc một cách thời trang.
Vì phòng khiêu vũ nằm ở cánh đối diện từ phòng của chúng tôi, Ellie không biết rằng chúng tôi sẽ tổ chức sinh nhật vào bữa tiệc này. Con bé nghĩ rằng cả hai gia đình chúng tôi chuẩn bị đi một nhà hàng sang trọng nên con bé đã hào hứng chuẩn bị sẵn sàng với mẹ của chúng tôi và Lilia, người đã trở lại trong dịp này.
Sylv đang ngủ trong phòng tôi, cơ thể nó có vẻ vẫn quen dần với sự thay đổi lớn mà nó đã trải qua gần đây, bắt tôi hứa phải đem thức ăn thừa về cho nó.
“Chào mừng các em. Xin mời vào.” Nở một nụ cười dịu dàng, tôi chào đón những người bạn gái của em gái tôi mà con bé gặp ở trường. Đây là một nhiệm vụ mà tôi được mẹ giao, một nhiệm vụ mà tôi không thích lắm.
Gặp những tiếng cười khúc khích và khuôn mặt đỏ bừng, tôi vẫn nở một nụ cười dịu dàng khi ngày càng có nhiều người bắt đầu bước ra khỏi xe ngựa, kèm theo một người lái xe và một người đi kèm.
Những người tham dự bữa tiệc của em tôi bao gồm những người bạn nữ của cô ấy, người đi kèm của những người bạn nữ là một nhóm người lớn tuổi, và cũng là bạn của bố mẹ tôi hoặc bạn của chú Vincent và cô Tabitha. Đến 8 giờ tối, hầu hết những người trong danh sách đã đến và mẹ tôi thông báo cho người giúp việc rằng bà ấy và em gái tôi sẽ xuống ngay.
“Ngài không có bộ quần áo nào trông gọn gàng và lịch sự hơn sao?” Tôi quay lại trước cửa và thấy Gideon trong chiếc áo khoác phòng thí nghiệm màu nâu đặc trưng của ông ấy, ít nhất là một cái sạch hơn, và cặp kính treo trên cổ ông ấy.
“Thật là một sự ngạc nhiên đầy thú vị đấy, Ông Gideon”. Nụ cười của tôi phải khiến ông ấy bực bội vì ông ấy càu nhàu trước khi trả lời, “Cháu có biết rằng ta phải đến vì muốn gặp cháu không?”
Nụ cười của tôi không bao giờ dao động khi tôi chỉ tay hướng dẫn ông Gideon đến gian hàng giải khát. “Cháu phải nói rằng thật bất ngờ khi ngài đến bữa tiệc sinh nhật em gái cháu chỉ để gặp cháu.”
“Bah! Ta và cậu có nhiều chuyện để nói, và ta sẽ không để cậu yên nếu cậu không cho ta câu trả lời hài lòng.” Một lần nữa, ông Gideo bắt đầu càu nhàu trước khi đi đến quầy giải khát, yêu cầu uống rượu ngay lập tức.
Elijah, người mà tôi thấy đang nói chuyện với một cô gái đi kèm lớn hơn chúng tôi một chút, đi về phía tôi, vai anh ta gục xuống.
“Lần thứ ba của tôi hỏi một cô gái và tất cả họ đều đưa ra những lý do từ chối để đi đến nơi khác… Ha ha.” Cậu ấy thở dài, chán nản, đôi mắt hơi nhăn nhó.
Trước khi tôi có cơ hội bắt đầu trêu ghẹo an ủi cậu ta, tôi đã bị một giọng nói lớn làm gián đoạn.
“Mọi người hãy chuẩn bị đi, Quý cô Alice và Eleanor đều đang trên đường tới đây!” Cô hầu gái thông báo trước khi cô ra hiệu tắt hết đèn.
“Con đã nghĩ chúng ta sẽ ra ngoài ăn tối mà? Chúng ta đang ở đâu…"
Với chiếc đèn chùm lấp lánh và một vài vật phẩm xuất hiện trong một loạt ánh sáng đầy màu sắc, khuôn mặt bối rối của em gái tôi biến thành một sự ngạc nhiên ban đầu, sau đó là niềm vui thuần khiết. Đôi mắt con bé mở to và đôi má ửng đỏ khi đôi tay nó theo bản năng đưa lên che cái miệng đang há hốc.
Con bé đã không mất quá nhiều thời gian để đắm chìm trong khoảnh khắc kinh ngạc của mình khi tất cả những người bạn nữ của em ấy chạy đến và ôm em ấy, gần như bế con bé đi cùng với Lilia cho tôi một ánh mắt đầy ý nghĩa trước khi biến mất.
“Con làm tốt công việc chào đón tất cả các vị khách đấy, Art”. Mẹ tôi đến gần tôi, nhẹ nhàng xoa đầu tôi trước khi một vài người bạn của bà ấy kéo bà ấy đi để tôi đi lang thang. Tôi phát hiện ra cha tôi với chú Vincent và một số nhân vật mặc quần áo quan trọng khác, nói chuyện kinh doanh và các chủ đề không thú vị khác.
Những người phục vụ đi xung quanh đưa ra đĩa đồ ăn và ly đồ uống khác nhau. Tôi đang nhai thứ gì đó giống như một chiếc bánh sandwich cỡ vừa, và tôi nghe cha tôi đang nhấp dùng nĩa gõ vào rượu của ông ấy.
“Ahem! Trước khi bữa tiệc chính thức bắt đầu, tôi xin thay mặt cho cô con gái quý giá của tôi cảm ơn tất cả mọi người đã đến đây tối nay!” Khi cha tôi nói, tôi thấy con bé đỏ mặt trong sự lúng túng khi bạn bè của cô ấy cười khúc khích và vỗ tay trong dịp vui vẻ này .
“Hãy làm ơn hãy bắt đầu âm nhạc!” Bố tôi ra hiệu cho phía sau sân khấu nơi 5 nhạc sĩ bước ra với nhạc cụ của họ. Tôi ngạc nhiên khi thấy các nhạc cụ trông giống hệt các nhạc cụ gia đình dòng violin trong thế giới của tôi, với hai violin, một viola và một nhạc sĩ cello bước ra với một nghệ sĩ piano đằng sau chúng. Đàn piano có hình dạng hơi khác một chút và khi chúng bắt đầu chơi, âm thanh nó tạo ra sâu hơn và phong phú hơn nhiều so với một cây đại dương cầm thông thường.
“Đây sẽ mang lại niềm vui lớn khi thấy con trai và con gái yêu dấu của ta có điệu nhảy đầu tiên!” Má của bố tôi hơi đỏ vì rượu vì ông vừa nói điều gì đó có khả năng gây ra thảm họa. Mẹ tôi có vẻ hoảng hốt vì cả bố lẫn mẹ tôi đều chưa từng cho chúng tôi học nhảy.
Tôi bắt gặp khuôn mặt đáng sợ của em gái tôi khi cô ấy nhận ra rằng cô ấy có thể trở thành một thảm họa ngay trong ngày sinh nhật của mình. Giữ bình tĩnh, tôi tự tin sải bước về phía em gái và bạn bè của cô ấy.
“Em có sẵn lòng nhảy với anh một điệu chứ?” Tôi cúi đầu, đưa tay ra trước mặt tôi. Tôi nghe thấy nhiều tiếng kêu và tiếng rít lên từ những người bạn của con bé.
Ellie, vẫn còn băn khoăn bởi vì sự kiện bất ngờ này, không thể tìm được từ ngữ nên con bé chỉ bắt đầu gật đầu, chấp nhận nằm lấy tay tôi.
Ngay khi tay con bé ở trong tay tôi, một đám đông hình thành xung quanh và tiếng vỗ tay của họ tắt dần khi dòng nhạc nhẹ nhàng trở nên to hơn và tràn ngập căn phòng. Âm nhạc chậm và nhịp nhàng, giúp dễ dàng theo dõi. Khuôn mặt hoảng hốt một thời của con bé dần trở nên bình tĩnh hơn khi con bé nhận ra rằng chỉ cần làm theo hướng dẫn của tôi. Tay phải tôi giữ lấy tay Ellie và tay trái tôi nhẹ nhàng đặt lên eo, chúng tôi vòng quanh, chiếc váy san hô nhẹ của con bé tung bay một cách duyên dáng. Mỗi bước Ellie đều theo nhịp chân của tôi, và chúng tôi đung đưa xung quanh sàn nhảy nhỏ được hình thành xung quanh chúng tôi bởi đám đông. Tôi đã bình tĩnh và đĩnh đạc, nhảy múa và lắc lư theo bài hát một cách duyên dáng, vì khiêu vũ là điều tôi phải học cho bất kỳ dịp trang trọng nào với tư cách từng là một vị Vua. Tôi không thể lúng túng khi là một nhân vật quan trọng.
Khuôn mặt của con bé chuyển từ bình tĩnh sang phấn khích khi thực sự bắt đầu thích nhảy. Làn da Ellie sáng lên từ nụ cười và mồ hôi, mang đến cảm giác rạng rỡ trước đám đông. Xoay Ellie xung quanh như thể chúng tôi đang thực hiện một buổi biểu diễn hoành tráng, các nhạc sĩ đã chơi cùng với điệu nhảy của chúng tôi, họ cũng được truyền cảm hứng. Khi câu hát cuối cùng của bài hát sắp kết thúc, Ellie đã đi theo sự dẫn dắt của tôi, đến lúc dừng lại một cách tuyệt đẹp, đồng bộ hóa hoàn hảo với các nhạc sĩ.
Tiếng vỗ tay và cổ vũ của khán giả, một số người lớn say sưa hơn thậm chí huýt sáo, cuốn trôi đi tiếng thở hổn hển của em gái tôi khi cả hai chúng tôi cúi đầu, tay trong tay.
“Thật là tuyệt vời! Thật hoàn hảo! Nhảy đẹp lắm!” Tôi nghe những lời khen ngợi từ khắp nơi khiến nụ cười của em gái tôi ngày càng rộng hơn.
“Cám ơn nhé, anh trai!” Em gái tôi không thể giữ được sự phấn khích của mình khi nhảy vào vòng tay tôi, gần như làm tôi bất ngờ khi con bé bắt đầu cười khi hai cánh tay quàng qua cổ tôi.
“Ôi thần linh ơi! Vừa nãy thật tuyệt! Cậu học khiêu vũ ở đâu như vậy Art?” Elijah chạy đến chỗ chúng tôi, đôi mắt hẹp của anh ấy lấp lánh trong sự phấn khích bên dưới ly rượu của anh ấy.
Tôi chỉ nhún vai trước khi nhẹ nhàng đặt em gái xuống. Tôi xoa nhẹ đầu Ellie và nói, “Công chúa, chúc mừng sinh nhật” và cho con bé một cái nháy mắt tinh nghịch trước khi cha tôi bế cô ấy lên.
“HAHA! Công chúa xinh đẹp và đứa con trai tài giỏi của ta! Thật là một màn trình diễn tuyệt vời!” Bố tôi chắc đã uống nhiều hơn vì ông thậm chí còn đỏ hơn trước.
“Con gái tuyệt vời của anh?” khi mẹ kéo bố tôi xuống khỏi thềm cao bằng cách nắm lấy tai của ông. “ Anh có hiểu sẽ thảm họa thế nào nếu Art thật sự không biết khiêu vũ không hả?” Mẹ tôi thì thầm trong khi vẫn nhấn mạnh từ ‘thảm họa’.
“Con đã học được từ cô Jasmine khi còn là một nhà thám hiểm. Con nghĩ rằng nó sẽ hữu ích!” Tôi đã giải thích một cách ngây thơ, chỉ thoát khỏi một nửa sự nghi ngờ từ người mẹ sắc sảo của tôi.
“Em yêu, đừng bận tâm!” Bố tôi cố gắng xin lỗi mẹ tôi, trong khi em tôi, người bị đặt xuống, đi đến chỗ bạn bè. Người mẹ vẫn còn giận dữ của tôi đã kéo bố tôi trở lại nơi người lớn đang ở.
GÓC NHÌN CỦA ELLIE LEYWIN:
“Anh trai của cậu thật đẹp trai! Tớ ghen tỵ quá! Tớ ước anh tớ được như anh ấy; anh ấy có vẻ rất tuyệt!” Bạn bè tôi đã làm ở trường đều khen ngợi anh ấy và tôi về điệu nhảy.
“Hì hì! Tớ đã nói với cậu rằng anh ấy rất tuyệt!” Tôi không thể không mỉm cười khi tự hào là em gái duy nhất của anh tôi.
“Anh ấy thật tuyệt! Tớ cá là cả hai người đã luyện tập rất nhiều cho điệu nhảy đó! Trông nó cực kỳ khó”. Người bạn thân nhất của tôi, Nicole thực sự rất phấn khích.
“Yeah! Nhưng giáo viên của bọn tớ thực sự rất tốt nên chúng tớ đã tập nó rất nhanh!” Tôi đã nói dối. Tôi nghĩ sẽ thật kỳ lạ khi họ biết rằng chỉ có anh tôi mới biết nhảy, chứ không phải tôi, khi đó phải là cách khác.
Trái tim tôi vẫn đập rất nhanh từ điệu nhảy. Nó thực sự mệt mỏi nhưng cũng thực sự thú vị bởi vì anh tôi đã dẫn dắt tôi vượt qua nó rất tốt đến nỗi tôi cảm thấy như một vũ công chuyên nghiệp.
“Cậu đang cười toe toét kìa.” Nicole cười nhếch mép với tôi, khua tay với tôi.
“Hì hì! Chúng ta hãy đi lấy đồ ăn! Tớ cần phải trông đang bận rộn để một số người ở đây sẽ không yêu cầu tớ nhảy cùng họ.”
GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:
Tôi nằm gục ở một góc với một ly rượu táo trong tay. Điệu nhảy đó đã tạo lý do cho các người lớn và người đi kèm đến và chào hỏi tôi, một số còn gợi ý cùng tôi làm một điệu nhảy. Tôi đang rất mệt mỏi vì luôn phải nở nụ cười và nói ở một tông giọng cao hơn bình thường để nghe có vẻ tôn trọng hơn.
Tôi thấy Elijah đang nhảy với một cô gái tầm tuổi chúng tôi, có lẽ trẻ hơn một tuổi. Có lẽ là một trong những người bạn lớn tuổi của con bé. Tôi đoán cuối cùng anh ấy đã xoay sở nói chuyện được với một cô gái.
“Này, cậu phải là Arthur mà mọi người đang bàn tán?” Một cậu bé tóc vàng khá cao và đĩnh đạc đang nghiêng người vào tường cạnh tôi.
“Tôi nghĩ đó đúng là tôi.” Tôi nở nụ cười yếu ớt trong khi tôi uống một ngụm rượu táo khác.
“Bạn bè của tôi rất ghen tị với cậu vì đã đánh cắp sự chú ý từ các cô gái ở đây.” Anh ấy cười khúc khích trong khi đưa tay ra. “Tên tôi là Jarrod Redner. Tôi đã nghe nhiều về cậu từ Lilia ở trường.”
“À, cả hai người hình như cùng học chung Học Viện Xyrus. Như anh đã biết, tôi là Arthur Leywin, rất vui được làm quen với anh.” Tôi nhận cái bắt tay của anh ta, và trước mắt tôi, Lilia, người bắt đầu tiến về phía chúng tôi sau khi cô ấy thấy bọn tôi.
“Tôi có thể cho rằng hai người đang hẹn hò hoặc anh thích cô ấy trước khi cô ấy đến đây không?” Tôi có thể nói với giọng thấp để chỉ chúng tôi có thể nghe thấy.
“Cậu có ánh mắt lợi hại thật, đúng, chúng tôi là thành viên của Hội Đồng, cô ấy là thư ký và tôi là thủ quỹ. Tôi đang cố gắng theo đuổi cô ấy và tôi đã bày tỏ tình cảm mình nhiều lần rồi.” Anh ấy cười với Lilia trong khi vẫy tay với cô ấy.
“Cô ấy có thể trông hơi đơn giản, nhưng cô ấy là một cô gái tốt. Tôi hy vọng anh trân trọng cô ấy.” Tôi chỉ đơn giản nói.
“Tôi cũng hy vọng sẽ có cơ hội để làm điều đó vào một ngày nào đó, bởi kể từ đó tới giờ cô ấy đã từ chối tôi tận ba lần.” Anh ấy nói, một sự thất vọng phát ra khỏi khuôn mặt của anh ấy.
“Này Arthur! Tôi rất xin lỗi tôi không thể có cơ hội để chào với cậu cả ngày hôm nay! Tôi đã rất bận rộn ngay khi tôi đến đây sớm hơn và bạn cũng bận rộn với việc chuẩn bị quá!”
Mặt cô ấy đỏ ửng và cô ấy cũng nói rất nhanh và hào hứng, tôi bắt đầu hiểu tại sao Jarrod lại hỏi tôi câu vừa rồi.
“Tôi sẽ để hai người một mình.” Cậu Jarrod trang trọng bước đi, có một dấu hiệu ghen tuông trong mắt anh ta, thậm chí không nhìn vào Lilia khi anh ta đi ngang qua cô ấy.
“Ngày hôm nay trông cậu thật xinh đẹp đấy.” Tôi bình tĩnh nói, chạm ly rượu táo của tôi vào ly của cô ấy trước khi nhấp một ngụm nữa.
“Cảm ơn cậu!” Lilia thực sự rất lúng túng khi cô ấy bắt đầu nghịch ngợm với chiếc váy màu xanh lá cây cao cổ được tô điểm bằng diềm xếp nếp và trang trí tinh tế. Tôi đã không nhìn thấy cô ấy từ trước khi cô ấy bắt đầu nhập học Xyrus. Lilia trưởng thành hơn rất nhiều trong năm rưỡi qua, khuôn mặt giống trẻ con của cô dần trở nên thanh tú hơn một chút.
Chúng tôi bắt đầu nói thêm một chút về cuộc sống học đường của cô ấy khi tôi bắt đầu trêu chọc cô ấy. “Cậu phải khá nổi tiếng tại Xyrus đấy. Cậu đã có bạn trai chưa? Ngay cả em gái tôi đôi khi kể cho tôi nghe về những chàng trai thích con bé” .
“Tất nhiên là không! Tôi chưa có ai như vậy”. Lilia vội vàng vẫy cả hai tay, ra hiệu không có bất kỳ người nào khiến tôi bật cười.
“Cậu vẫn còn trẻ nên hãy dành thời gian và gặp đúng người. Nhưng tốt nhất là cậu nên đưa anh ấy đến với tôi trước để tôi có thể chấp thuận trước khi cậu bắt đầu hẹn hò với anh ấy!” Tôi đã chọc vào tay cô ấy.
Lilia có vẻ mặt buồn bã nhưng cô ấy nhanh chóng che nó lại, nói rằng, “Ừ, tôi sẽ làm thế!”
“Ahem,có phiền nếu ta mượn chàng trai trẻ này một lúc?” Gideon, người đến chỗ chúng tôi, nói với Lilia một cách nhẹ nhàng theo cách mà ông ta có thể nói.
[] [] []
Tôi đã ăn mặc rất trang trọng cho bữa tiệc sinh nhật đặc biệt mà gia đình chúng tôi và Vincent quyết định tổ chức cho Ellie. Mặc dù thế giới này có trang phục sang trọng rất giống với tuxedoes từ thế giới cũ của tôi, thế giới này không có cà vạt. Thay vì cà vạt, khăn tay được quấn bên dưới cổ áo và buộc một cách thời trang.
Vì phòng khiêu vũ nằm ở cánh đối diện từ phòng của chúng tôi, Ellie không biết rằng chúng tôi sẽ tổ chức sinh nhật vào bữa tiệc này. Con bé nghĩ rằng cả hai gia đình chúng tôi chuẩn bị đi một nhà hàng sang trọng nên con bé đã hào hứng chuẩn bị sẵn sàng với mẹ của chúng tôi và Lilia, người đã trở lại trong dịp này.
Sylv đang ngủ trong phòng tôi, cơ thể nó có vẻ vẫn quen dần với sự thay đổi lớn mà nó đã trải qua gần đây, bắt tôi hứa phải đem thức ăn thừa về cho nó.
“Chào mừng các em. Xin mời vào.” Nở một nụ cười dịu dàng, tôi chào đón những người bạn gái của em gái tôi mà con bé gặp ở trường. Đây là một nhiệm vụ mà tôi được mẹ giao, một nhiệm vụ mà tôi không thích lắm.
Gặp những tiếng cười khúc khích và khuôn mặt đỏ bừng, tôi vẫn nở một nụ cười dịu dàng khi ngày càng có nhiều người bắt đầu bước ra khỏi xe ngựa, kèm theo một người lái xe và một người đi kèm.
Những người tham dự bữa tiệc của em tôi bao gồm những người bạn nữ của cô ấy, người đi kèm của những người bạn nữ là một nhóm người lớn tuổi, và cũng là bạn của bố mẹ tôi hoặc bạn của chú Vincent và cô Tabitha. Đến 8 giờ tối, hầu hết những người trong danh sách đã đến và mẹ tôi thông báo cho người giúp việc rằng bà ấy và em gái tôi sẽ xuống ngay.
“Ngài không có bộ quần áo nào trông gọn gàng và lịch sự hơn sao?” Tôi quay lại trước cửa và thấy Gideon trong chiếc áo khoác phòng thí nghiệm màu nâu đặc trưng của ông ấy, ít nhất là một cái sạch hơn, và cặp kính treo trên cổ ông ấy.
“Thật là một sự ngạc nhiên đầy thú vị đấy, Ông Gideon”. Nụ cười của tôi phải khiến ông ấy bực bội vì ông ấy càu nhàu trước khi trả lời, “Cháu có biết rằng ta phải đến vì muốn gặp cháu không?”
Nụ cười của tôi không bao giờ dao động khi tôi chỉ tay hướng dẫn ông Gideon đến gian hàng giải khát. “Cháu phải nói rằng thật bất ngờ khi ngài đến bữa tiệc sinh nhật em gái cháu chỉ để gặp cháu.”
“Bah! Ta và cậu có nhiều chuyện để nói, và ta sẽ không để cậu yên nếu cậu không cho ta câu trả lời hài lòng.” Một lần nữa, ông Gideo bắt đầu càu nhàu trước khi đi đến quầy giải khát, yêu cầu uống rượu ngay lập tức.
Elijah, người mà tôi thấy đang nói chuyện với một cô gái đi kèm lớn hơn chúng tôi một chút, đi về phía tôi, vai anh ta gục xuống.
“Lần thứ ba của tôi hỏi một cô gái và tất cả họ đều đưa ra những lý do từ chối để đi đến nơi khác… Ha ha.” Cậu ấy thở dài, chán nản, đôi mắt hơi nhăn nhó.
Trước khi tôi có cơ hội bắt đầu trêu ghẹo an ủi cậu ta, tôi đã bị một giọng nói lớn làm gián đoạn.
“Mọi người hãy chuẩn bị đi, Quý cô Alice và Eleanor đều đang trên đường tới đây!” Cô hầu gái thông báo trước khi cô ra hiệu tắt hết đèn.
“Con đã nghĩ chúng ta sẽ ra ngoài ăn tối mà? Chúng ta đang ở đâu…"
Với chiếc đèn chùm lấp lánh và một vài vật phẩm xuất hiện trong một loạt ánh sáng đầy màu sắc, khuôn mặt bối rối của em gái tôi biến thành một sự ngạc nhiên ban đầu, sau đó là niềm vui thuần khiết. Đôi mắt con bé mở to và đôi má ửng đỏ khi đôi tay nó theo bản năng đưa lên che cái miệng đang há hốc.
Con bé đã không mất quá nhiều thời gian để đắm chìm trong khoảnh khắc kinh ngạc của mình khi tất cả những người bạn nữ của em ấy chạy đến và ôm em ấy, gần như bế con bé đi cùng với Lilia cho tôi một ánh mắt đầy ý nghĩa trước khi biến mất.
“Con làm tốt công việc chào đón tất cả các vị khách đấy, Art”. Mẹ tôi đến gần tôi, nhẹ nhàng xoa đầu tôi trước khi một vài người bạn của bà ấy kéo bà ấy đi để tôi đi lang thang. Tôi phát hiện ra cha tôi với chú Vincent và một số nhân vật mặc quần áo quan trọng khác, nói chuyện kinh doanh và các chủ đề không thú vị khác.
Những người phục vụ đi xung quanh đưa ra đĩa đồ ăn và ly đồ uống khác nhau. Tôi đang nhai thứ gì đó giống như một chiếc bánh sandwich cỡ vừa, và tôi nghe cha tôi đang nhấp dùng nĩa gõ vào rượu của ông ấy.
“Ahem! Trước khi bữa tiệc chính thức bắt đầu, tôi xin thay mặt cho cô con gái quý giá của tôi cảm ơn tất cả mọi người đã đến đây tối nay!” Khi cha tôi nói, tôi thấy con bé đỏ mặt trong sự lúng túng khi bạn bè của cô ấy cười khúc khích và vỗ tay trong dịp vui vẻ này .
“Hãy làm ơn hãy bắt đầu âm nhạc!” Bố tôi ra hiệu cho phía sau sân khấu nơi 5 nhạc sĩ bước ra với nhạc cụ của họ. Tôi ngạc nhiên khi thấy các nhạc cụ trông giống hệt các nhạc cụ gia đình dòng violin trong thế giới của tôi, với hai violin, một viola và một nhạc sĩ cello bước ra với một nghệ sĩ piano đằng sau chúng. Đàn piano có hình dạng hơi khác một chút và khi chúng bắt đầu chơi, âm thanh nó tạo ra sâu hơn và phong phú hơn nhiều so với một cây đại dương cầm thông thường.
“Đây sẽ mang lại niềm vui lớn khi thấy con trai và con gái yêu dấu của ta có điệu nhảy đầu tiên!” Má của bố tôi hơi đỏ vì rượu vì ông vừa nói điều gì đó có khả năng gây ra thảm họa. Mẹ tôi có vẻ hoảng hốt vì cả bố lẫn mẹ tôi đều chưa từng cho chúng tôi học nhảy.
Tôi bắt gặp khuôn mặt đáng sợ của em gái tôi khi cô ấy nhận ra rằng cô ấy có thể trở thành một thảm họa ngay trong ngày sinh nhật của mình. Giữ bình tĩnh, tôi tự tin sải bước về phía em gái và bạn bè của cô ấy.
“Em có sẵn lòng nhảy với anh một điệu chứ?” Tôi cúi đầu, đưa tay ra trước mặt tôi. Tôi nghe thấy nhiều tiếng kêu và tiếng rít lên từ những người bạn của con bé.
Ellie, vẫn còn băn khoăn bởi vì sự kiện bất ngờ này, không thể tìm được từ ngữ nên con bé chỉ bắt đầu gật đầu, chấp nhận nằm lấy tay tôi.
Ngay khi tay con bé ở trong tay tôi, một đám đông hình thành xung quanh và tiếng vỗ tay của họ tắt dần khi dòng nhạc nhẹ nhàng trở nên to hơn và tràn ngập căn phòng. Âm nhạc chậm và nhịp nhàng, giúp dễ dàng theo dõi. Khuôn mặt hoảng hốt một thời của con bé dần trở nên bình tĩnh hơn khi con bé nhận ra rằng chỉ cần làm theo hướng dẫn của tôi. Tay phải tôi giữ lấy tay Ellie và tay trái tôi nhẹ nhàng đặt lên eo, chúng tôi vòng quanh, chiếc váy san hô nhẹ của con bé tung bay một cách duyên dáng. Mỗi bước Ellie đều theo nhịp chân của tôi, và chúng tôi đung đưa xung quanh sàn nhảy nhỏ được hình thành xung quanh chúng tôi bởi đám đông. Tôi đã bình tĩnh và đĩnh đạc, nhảy múa và lắc lư theo bài hát một cách duyên dáng, vì khiêu vũ là điều tôi phải học cho bất kỳ dịp trang trọng nào với tư cách từng là một vị Vua. Tôi không thể lúng túng khi là một nhân vật quan trọng.
Khuôn mặt của con bé chuyển từ bình tĩnh sang phấn khích khi thực sự bắt đầu thích nhảy. Làn da Ellie sáng lên từ nụ cười và mồ hôi, mang đến cảm giác rạng rỡ trước đám đông. Xoay Ellie xung quanh như thể chúng tôi đang thực hiện một buổi biểu diễn hoành tráng, các nhạc sĩ đã chơi cùng với điệu nhảy của chúng tôi, họ cũng được truyền cảm hứng. Khi câu hát cuối cùng của bài hát sắp kết thúc, Ellie đã đi theo sự dẫn dắt của tôi, đến lúc dừng lại một cách tuyệt đẹp, đồng bộ hóa hoàn hảo với các nhạc sĩ.
Tiếng vỗ tay và cổ vũ của khán giả, một số người lớn say sưa hơn thậm chí huýt sáo, cuốn trôi đi tiếng thở hổn hển của em gái tôi khi cả hai chúng tôi cúi đầu, tay trong tay.
“Thật là tuyệt vời! Thật hoàn hảo! Nhảy đẹp lắm!” Tôi nghe những lời khen ngợi từ khắp nơi khiến nụ cười của em gái tôi ngày càng rộng hơn.
“Cám ơn nhé, anh trai!” Em gái tôi không thể giữ được sự phấn khích của mình khi nhảy vào vòng tay tôi, gần như làm tôi bất ngờ khi con bé bắt đầu cười khi hai cánh tay quàng qua cổ tôi.
“Ôi thần linh ơi! Vừa nãy thật tuyệt! Cậu học khiêu vũ ở đâu như vậy Art?” Elijah chạy đến chỗ chúng tôi, đôi mắt hẹp của anh ấy lấp lánh trong sự phấn khích bên dưới ly rượu của anh ấy.
Tôi chỉ nhún vai trước khi nhẹ nhàng đặt em gái xuống. Tôi xoa nhẹ đầu Ellie và nói, “Công chúa, chúc mừng sinh nhật” và cho con bé một cái nháy mắt tinh nghịch trước khi cha tôi bế cô ấy lên.
“HAHA! Công chúa xinh đẹp và đứa con trai tài giỏi của ta! Thật là một màn trình diễn tuyệt vời!” Bố tôi chắc đã uống nhiều hơn vì ông thậm chí còn đỏ hơn trước.
“Con gái tuyệt vời của anh?” khi mẹ kéo bố tôi xuống khỏi thềm cao bằng cách nắm lấy tai của ông. “ Anh có hiểu sẽ thảm họa thế nào nếu Art thật sự không biết khiêu vũ không hả?” Mẹ tôi thì thầm trong khi vẫn nhấn mạnh từ ‘thảm họa’.
“Con đã học được từ cô Jasmine khi còn là một nhà thám hiểm. Con nghĩ rằng nó sẽ hữu ích!” Tôi đã giải thích một cách ngây thơ, chỉ thoát khỏi một nửa sự nghi ngờ từ người mẹ sắc sảo của tôi.
“Em yêu, đừng bận tâm!” Bố tôi cố gắng xin lỗi mẹ tôi, trong khi em tôi, người bị đặt xuống, đi đến chỗ bạn bè. Người mẹ vẫn còn giận dữ của tôi đã kéo bố tôi trở lại nơi người lớn đang ở.
GÓC NHÌN CỦA ELLIE LEYWIN:
“Anh trai của cậu thật đẹp trai! Tớ ghen tỵ quá! Tớ ước anh tớ được như anh ấy; anh ấy có vẻ rất tuyệt!” Bạn bè tôi đã làm ở trường đều khen ngợi anh ấy và tôi về điệu nhảy.
“Hì hì! Tớ đã nói với cậu rằng anh ấy rất tuyệt!” Tôi không thể không mỉm cười khi tự hào là em gái duy nhất của anh tôi.
“Anh ấy thật tuyệt! Tớ cá là cả hai người đã luyện tập rất nhiều cho điệu nhảy đó! Trông nó cực kỳ khó”. Người bạn thân nhất của tôi, Nicole thực sự rất phấn khích.
“Yeah! Nhưng giáo viên của bọn tớ thực sự rất tốt nên chúng tớ đã tập nó rất nhanh!” Tôi đã nói dối. Tôi nghĩ sẽ thật kỳ lạ khi họ biết rằng chỉ có anh tôi mới biết nhảy, chứ không phải tôi, khi đó phải là cách khác.
Trái tim tôi vẫn đập rất nhanh từ điệu nhảy. Nó thực sự mệt mỏi nhưng cũng thực sự thú vị bởi vì anh tôi đã dẫn dắt tôi vượt qua nó rất tốt đến nỗi tôi cảm thấy như một vũ công chuyên nghiệp.
“Cậu đang cười toe toét kìa.” Nicole cười nhếch mép với tôi, khua tay với tôi.
“Hì hì! Chúng ta hãy đi lấy đồ ăn! Tớ cần phải trông đang bận rộn để một số người ở đây sẽ không yêu cầu tớ nhảy cùng họ.”
GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:
Tôi nằm gục ở một góc với một ly rượu táo trong tay. Điệu nhảy đó đã tạo lý do cho các người lớn và người đi kèm đến và chào hỏi tôi, một số còn gợi ý cùng tôi làm một điệu nhảy. Tôi đang rất mệt mỏi vì luôn phải nở nụ cười và nói ở một tông giọng cao hơn bình thường để nghe có vẻ tôn trọng hơn.
Tôi thấy Elijah đang nhảy với một cô gái tầm tuổi chúng tôi, có lẽ trẻ hơn một tuổi. Có lẽ là một trong những người bạn lớn tuổi của con bé. Tôi đoán cuối cùng anh ấy đã xoay sở nói chuyện được với một cô gái.
“Này, cậu phải là Arthur mà mọi người đang bàn tán?” Một cậu bé tóc vàng khá cao và đĩnh đạc đang nghiêng người vào tường cạnh tôi.
“Tôi nghĩ đó đúng là tôi.” Tôi nở nụ cười yếu ớt trong khi tôi uống một ngụm rượu táo khác.
“Bạn bè của tôi rất ghen tị với cậu vì đã đánh cắp sự chú ý từ các cô gái ở đây.” Anh ấy cười khúc khích trong khi đưa tay ra. “Tên tôi là Jarrod Redner. Tôi đã nghe nhiều về cậu từ Lilia ở trường.”
“À, cả hai người hình như cùng học chung Học Viện Xyrus. Như anh đã biết, tôi là Arthur Leywin, rất vui được làm quen với anh.” Tôi nhận cái bắt tay của anh ta, và trước mắt tôi, Lilia, người bắt đầu tiến về phía chúng tôi sau khi cô ấy thấy bọn tôi.
“Tôi có thể cho rằng hai người đang hẹn hò hoặc anh thích cô ấy trước khi cô ấy đến đây không?” Tôi có thể nói với giọng thấp để chỉ chúng tôi có thể nghe thấy.
“Cậu có ánh mắt lợi hại thật, đúng, chúng tôi là thành viên của Hội Đồng, cô ấy là thư ký và tôi là thủ quỹ. Tôi đang cố gắng theo đuổi cô ấy và tôi đã bày tỏ tình cảm mình nhiều lần rồi.” Anh ấy cười với Lilia trong khi vẫy tay với cô ấy.
“Cô ấy có thể trông hơi đơn giản, nhưng cô ấy là một cô gái tốt. Tôi hy vọng anh trân trọng cô ấy.” Tôi chỉ đơn giản nói.
“Tôi cũng hy vọng sẽ có cơ hội để làm điều đó vào một ngày nào đó, bởi kể từ đó tới giờ cô ấy đã từ chối tôi tận ba lần.” Anh ấy nói, một sự thất vọng phát ra khỏi khuôn mặt của anh ấy.
“Này Arthur! Tôi rất xin lỗi tôi không thể có cơ hội để chào với cậu cả ngày hôm nay! Tôi đã rất bận rộn ngay khi tôi đến đây sớm hơn và bạn cũng bận rộn với việc chuẩn bị quá!”
Mặt cô ấy đỏ ửng và cô ấy cũng nói rất nhanh và hào hứng, tôi bắt đầu hiểu tại sao Jarrod lại hỏi tôi câu vừa rồi.
“Tôi sẽ để hai người một mình.” Cậu Jarrod trang trọng bước đi, có một dấu hiệu ghen tuông trong mắt anh ta, thậm chí không nhìn vào Lilia khi anh ta đi ngang qua cô ấy.
“Ngày hôm nay trông cậu thật xinh đẹp đấy.” Tôi bình tĩnh nói, chạm ly rượu táo của tôi vào ly của cô ấy trước khi nhấp một ngụm nữa.
“Cảm ơn cậu!” Lilia thực sự rất lúng túng khi cô ấy bắt đầu nghịch ngợm với chiếc váy màu xanh lá cây cao cổ được tô điểm bằng diềm xếp nếp và trang trí tinh tế. Tôi đã không nhìn thấy cô ấy từ trước khi cô ấy bắt đầu nhập học Xyrus. Lilia trưởng thành hơn rất nhiều trong năm rưỡi qua, khuôn mặt giống trẻ con của cô dần trở nên thanh tú hơn một chút.
Chúng tôi bắt đầu nói thêm một chút về cuộc sống học đường của cô ấy khi tôi bắt đầu trêu chọc cô ấy. “Cậu phải khá nổi tiếng tại Xyrus đấy. Cậu đã có bạn trai chưa? Ngay cả em gái tôi đôi khi kể cho tôi nghe về những chàng trai thích con bé” .
“Tất nhiên là không! Tôi chưa có ai như vậy”. Lilia vội vàng vẫy cả hai tay, ra hiệu không có bất kỳ người nào khiến tôi bật cười.
“Cậu vẫn còn trẻ nên hãy dành thời gian và gặp đúng người. Nhưng tốt nhất là cậu nên đưa anh ấy đến với tôi trước để tôi có thể chấp thuận trước khi cậu bắt đầu hẹn hò với anh ấy!” Tôi đã chọc vào tay cô ấy.
Lilia có vẻ mặt buồn bã nhưng cô ấy nhanh chóng che nó lại, nói rằng, “Ừ, tôi sẽ làm thế!”
“Ahem,có phiền nếu ta mượn chàng trai trẻ này một lúc?” Gideon, người đến chỗ chúng tôi, nói với Lilia một cách nhẹ nhàng theo cách mà ông ta có thể nói.
[] [] []
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.