Chương 37: Ân Hận
keo bong
16/11/2024
Sau khi biết con gái mình, Lam Nhiên, đã rơi vào tình trạng khủng hoảng và mất niềm tin vào cuộc sống, Uyển Vy không thể chịu đựng được cảm giác hối hận và đau đớn trong lòng. Cô đã quá muộn để nhận ra rằng mình đã bỏ qua con gái quá lâu, để cho những hiểu lầm và sự lạnh nhạt chi phối tình mẹ con.
Cảm giác xót xa tràn ngập, khiến trái tim cô như vỡ vụn khi nghĩ lại những sai lầm của mình trong quá khứ.
Uyển Vy nhanh chóng lên phòng Lam Nhiên, vừa lo lắng vừa ân hận. Cô đứng trước cửa phòng con gái một lúc lâu, không dám bước vào. Chỉ khi nghe thấy tiếng nức nở yếu ớt từ trong phòng, Uyển Vy mới có thể dũng cảm mở cửa và bước vào.
Uyển Vy với giọng run rẩy, khẽ bước vào phòng "Nhiên Nhiên… Mẹ xin lỗi, con đừng làm thế nữa. Mẹ không thể mất con thêm lần nữa được. Mẹ sai rồi…"
Cánh tay Uyển Vy run rẩy khi cô bước đến bên giường của Lam Nhiên.
Cô nhìn con gái, đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt tiều tụy vì khóc lóc suốt mấy ngày qua. Cảm giác hối hận như trào dâng trong lòng cô, không thể ngừng lại.
Uyển Vy nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay Lam Nhiên "Mẹ biết là mẹ không phải lúc nào cũng là người mẹ tốt. Mẹ đã quá lạnh nhạt với con, để con phải chịu đựng một mình. Nhưng mẹ yêu con, yêu con rất nhiều. Mẹ chỉ… không biết cách thể hiện."
Lam Nhiên ngước lên nhìn mẹ, trong mắt cô là sự giận dữ và thất vọng. Nó không thể quên được những tổn thương mà mình đã phải chịu đựng. Mặc dù thấy sự hối hận trong ánh mắt mẹ, nhưng Lam Nhiên vẫn không thể ngay lập tức tha thứ. Những ký ức về việc bị mẹ bỏ rơi khi còn nhỏ, và những lần bị Lam Miên vu oan, làm cho Lam Nhiên nó cảm thấy quá nặng nề.
Lam Nhiên vẫn giọng nghẹn ngào, nức nở "Người biết không, từ nhỏ con đã phải sống một mình . Con không hiểu vì sao người lại bỏ con đi lâu như vậy… Rồi khi người quay lại, con lại phải sống trong bóng tối, làm người thừa trong chính gia đình mình. Người có biết cảm giác ấy không? Chắc chắn người không hiểu đâu."
Uyển Vy nghe vậy, lòng như thắt lại, cô ôm chặt lấy con gái, nước mắt lăn dài trên gương mặt "Mẹ xin lỗi, Nhiên Nhiên. Mẹ không thể làm gì để thay đổi những gì đã xảy ra, nhưng mẹ hứa sẽ không bao giờ bỏ con một lần nữa. Mẹ yêu con, và mẹ sẽ làm tất cả để bù đắp cho những tổn thương mẹ đã gây ra cho con."
Lam Nhiên im lặng, không nói gì thêm, nhưng cảm giác đau đớn trong lòng cô bé dường như nhẹ đi một chút. Cô bé cảm nhận được sự chân thành trong lời xin lỗi của mẹ, nhưng liệu có đủ để nó có thể tha thứ cho những vết thương trong quá khứ?
Uyển Vy quyết tâm nói với nó
"Mẹ biết mình không thể thay đổi quá khứ, nhưng từ bây giờ, mẹ sẽ ở bên con. Mẹ sẽ không để con phải chịu đựng một mình nữa, Nhiên Nhiên. Mẹ xin con cho mẹ cơ hội."
Lam Nhiên nhìn mẹ, đôi mắt vẫn chứa đầy nước mắt, nhưng trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác lạ. Dù gì thì, tình yêu thương của mẹ cũng là một thứ gì đó mà cô vẫn luôn khao khát. Cô không biết mình có thể hoàn toàn tha thứ cho mẹ hay không, nhưng ít nhất, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự chân thành từ người mẹ đã bỏ rơi cô quá lâu.
Cuối cùng, một khoảng lặng bao trùm lấy căn phòng, nhưng là một khoảng lặng không còn nặng nề, mà là sự hy vọng nhỏ nhoi. Một hy vọng rằng, có thể, tình mẹ con này sẽ có cơ hội để chữa lành những vết thương cũ.
Cảm giác xót xa tràn ngập, khiến trái tim cô như vỡ vụn khi nghĩ lại những sai lầm của mình trong quá khứ.
Uyển Vy nhanh chóng lên phòng Lam Nhiên, vừa lo lắng vừa ân hận. Cô đứng trước cửa phòng con gái một lúc lâu, không dám bước vào. Chỉ khi nghe thấy tiếng nức nở yếu ớt từ trong phòng, Uyển Vy mới có thể dũng cảm mở cửa và bước vào.
Uyển Vy với giọng run rẩy, khẽ bước vào phòng "Nhiên Nhiên… Mẹ xin lỗi, con đừng làm thế nữa. Mẹ không thể mất con thêm lần nữa được. Mẹ sai rồi…"
Cánh tay Uyển Vy run rẩy khi cô bước đến bên giường của Lam Nhiên.
Cô nhìn con gái, đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt tiều tụy vì khóc lóc suốt mấy ngày qua. Cảm giác hối hận như trào dâng trong lòng cô, không thể ngừng lại.
Uyển Vy nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay Lam Nhiên "Mẹ biết là mẹ không phải lúc nào cũng là người mẹ tốt. Mẹ đã quá lạnh nhạt với con, để con phải chịu đựng một mình. Nhưng mẹ yêu con, yêu con rất nhiều. Mẹ chỉ… không biết cách thể hiện."
Lam Nhiên ngước lên nhìn mẹ, trong mắt cô là sự giận dữ và thất vọng. Nó không thể quên được những tổn thương mà mình đã phải chịu đựng. Mặc dù thấy sự hối hận trong ánh mắt mẹ, nhưng Lam Nhiên vẫn không thể ngay lập tức tha thứ. Những ký ức về việc bị mẹ bỏ rơi khi còn nhỏ, và những lần bị Lam Miên vu oan, làm cho Lam Nhiên nó cảm thấy quá nặng nề.
Lam Nhiên vẫn giọng nghẹn ngào, nức nở "Người biết không, từ nhỏ con đã phải sống một mình . Con không hiểu vì sao người lại bỏ con đi lâu như vậy… Rồi khi người quay lại, con lại phải sống trong bóng tối, làm người thừa trong chính gia đình mình. Người có biết cảm giác ấy không? Chắc chắn người không hiểu đâu."
Uyển Vy nghe vậy, lòng như thắt lại, cô ôm chặt lấy con gái, nước mắt lăn dài trên gương mặt "Mẹ xin lỗi, Nhiên Nhiên. Mẹ không thể làm gì để thay đổi những gì đã xảy ra, nhưng mẹ hứa sẽ không bao giờ bỏ con một lần nữa. Mẹ yêu con, và mẹ sẽ làm tất cả để bù đắp cho những tổn thương mẹ đã gây ra cho con."
Lam Nhiên im lặng, không nói gì thêm, nhưng cảm giác đau đớn trong lòng cô bé dường như nhẹ đi một chút. Cô bé cảm nhận được sự chân thành trong lời xin lỗi của mẹ, nhưng liệu có đủ để nó có thể tha thứ cho những vết thương trong quá khứ?
Uyển Vy quyết tâm nói với nó
"Mẹ biết mình không thể thay đổi quá khứ, nhưng từ bây giờ, mẹ sẽ ở bên con. Mẹ sẽ không để con phải chịu đựng một mình nữa, Nhiên Nhiên. Mẹ xin con cho mẹ cơ hội."
Lam Nhiên nhìn mẹ, đôi mắt vẫn chứa đầy nước mắt, nhưng trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác lạ. Dù gì thì, tình yêu thương của mẹ cũng là một thứ gì đó mà cô vẫn luôn khao khát. Cô không biết mình có thể hoàn toàn tha thứ cho mẹ hay không, nhưng ít nhất, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự chân thành từ người mẹ đã bỏ rơi cô quá lâu.
Cuối cùng, một khoảng lặng bao trùm lấy căn phòng, nhưng là một khoảng lặng không còn nặng nề, mà là sự hy vọng nhỏ nhoi. Một hy vọng rằng, có thể, tình mẹ con này sẽ có cơ hội để chữa lành những vết thương cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.