Chương 44: Bản Năng Của Người Mẹ
keo bong
16/11/2024
Khi Lam Nhiên bước ra ngoài, trái tim Uyển Vy đột nhiên cảm thấy một cơn sóng lạ dâng lên. Cô đứng yên, ánh mắt không khỏi lo lắng nhìn về phía cửa, nơi mà Lam Nhiên vừa rời đi. Cô không biết tại sao, nhưng một cảm giác bất an dâng lên trong lòng. Dường như có gì đó không ổn.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại của cô reo lên, và Uyển Vy nhanh chóng nghe máy. Là một trong những người giúp việc trong Hoắc gia.
Giọng người giúp việc hối hả, lo lắng
"Thưa phu nhân, tiểu thư Lam Nhiên... tiểu thư đang đi ra ngoài, và... có một chiếc xe đang đến gần tiểu thư. Chúng tôi đã cố gắng ngăn cản, nhưng tiểu thư vẫn cứ đi!"
Lời nói ấy khiến tim Uyển Vy như ngừng đập. Cô không kịp suy nghĩ gì nữa, ngay lập tức chạy ra khỏi phòng, lao xuống cầu thang.
Uyển Vy giọng gấp gáp, đầy lo lắng
"Lam Nhiên! Con bé ở đâu? Đưa tôi đến ngay!"
Tim cô như thắt lại khi bước ra ngoài cổng chính của Hoắc gia. Cả khuôn viên rộng lớn như một thế giới riêng biệt, nhưng giờ đây, Uyển Vy không thể cảm nhận được sự an yên thường thấy trong không khí này. Cô chỉ cảm thấy sự bất an đang dâng lên mạnh mẽ.
Khi cô đến gần cổng, mắt Uyển Vy nhìn thấy bóng dáng của Lam Nhiên, cô bé đang đi một mình trên con đường vắng, cách xa khuôn viên của Hoắc gia. Một chiếc xe hơi đen bóng đột ngột lao tới, không hề giảm tốc độ.
Uyển Vy hét lên, giọng lo lắng
"Lam Nhiên!"
Cô không nghĩ ngợi gì, chỉ chạy vội về phía con gái mình. Thân thể bà như có một sức mạnh kỳ lạ, cảm giác như bản năng làm mẹ đã thức tỉnh. Uyển Vy lao ra khỏi khuôn viên, mặc kệ tất cả mọi thứ xung quanh. Cô không quan tâm đến sự nguy hiểm nữa, chỉ có một điều duy nhất trong đầu: bảo vệ con gái của mình.
Trong khoảnh khắc đó, Cô thấy được sự bình tĩnh của một người mẹ, mặc dù trong lòng cô không ngừng lo lắng. Mỗi bước đi, dù chân cô đã mỏi, nhưng cô vẫn bước tiếp, chỉ có con gái là quan trọng nhất.
Đúng lúc chiếc xe sắp đến gần Lam Nhiên, Uyển Vy lao tới, vươn tay ra, như thể có thể chạm được vào thế giới của Lam Nhiên, để cứu cô bé khỏi cái chết đang đến gần.
Uyển Vy (ừa chạy vừa hét lên
"Lam Nhiên, đừng đi nữa! Cẩn thận!"
Giữa một khoảnh khắc căng thẳng, chiếc xe chợt dừng lại, bánh xe kêu lên ken két trên nền đất, và một tiếng động mạnh vang lên. Uyển Vy lao vào và kịp đẩy Lam Nhiên ra, ngay khi chiếc xe dừng lại trước mặt họ, hầu như chỉ còn một vài cm nữa là va phải.
Cả người cô run lên, hơi thở nặng nề, nhưng nhìn thấy Lam Nhiên vẫn bình an, mọi thứ như thở phào nhẹ nhõm. Lam Nhiên nhìn mẹ, đôi mắt mở to trong sự hoảng loạn và không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lam Nhiên hoảng loạn
"Mẹ! Mẹ sao vậy? Tại sao mẹ lại làm như vậy?"
Uyển Vy không nói được, chỉ ôm chặt con gái vào lòng, đôi mắt rưng rưng
"Con... con không sao, phải không? Mẹ... mẹ chỉ muốn bảo vệ con."
Giọng của cô nghẹn lại, không thể nói thêm bất cứ lời nào. Tình mẫu tử mạnh mẽ, như một sức mạnh vượt lên tất cả, bà không còn quan tâm đến thế giới bên ngoài, chỉ quan tâm đến sự an toàn của con gái. Uyển Vy biết, trong khoảnh khắc này, chỉ có bản năng của một người mẹ là điều duy nhất quan trọng.
Cả người cô vẫn run lên vì sự sợ hãi, nhưng nhìn Lam Nhiên vẫn an toàn trong tay mình, cô cảm thấy trái tim mình được dịu lại một phần. Nhưng cô biết, đây chỉ là một trong vô vàn nguy hiểm có thể xảy đến, và bà sẽ không bao giờ dừng lại trong việc bảo vệ con gái mình.
Uyển Vy khẽ nói, giọng nghẹn ngào
"Con có biết không, con là tất cả đối với mẹ. Mẹ không bao giờ muốn thấy con bị tổn thương, không bao giờ..."
Uyển Vy ôm Lam Nhiên chặt hơn, như thể muốn giữ cô bé mãi mãi trong vòng tay của mình, không để bất kỳ điều gì có thể xâm hại được con gái yêu quý của cô được nữa
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại của cô reo lên, và Uyển Vy nhanh chóng nghe máy. Là một trong những người giúp việc trong Hoắc gia.
Giọng người giúp việc hối hả, lo lắng
"Thưa phu nhân, tiểu thư Lam Nhiên... tiểu thư đang đi ra ngoài, và... có một chiếc xe đang đến gần tiểu thư. Chúng tôi đã cố gắng ngăn cản, nhưng tiểu thư vẫn cứ đi!"
Lời nói ấy khiến tim Uyển Vy như ngừng đập. Cô không kịp suy nghĩ gì nữa, ngay lập tức chạy ra khỏi phòng, lao xuống cầu thang.
Uyển Vy giọng gấp gáp, đầy lo lắng
"Lam Nhiên! Con bé ở đâu? Đưa tôi đến ngay!"
Tim cô như thắt lại khi bước ra ngoài cổng chính của Hoắc gia. Cả khuôn viên rộng lớn như một thế giới riêng biệt, nhưng giờ đây, Uyển Vy không thể cảm nhận được sự an yên thường thấy trong không khí này. Cô chỉ cảm thấy sự bất an đang dâng lên mạnh mẽ.
Khi cô đến gần cổng, mắt Uyển Vy nhìn thấy bóng dáng của Lam Nhiên, cô bé đang đi một mình trên con đường vắng, cách xa khuôn viên của Hoắc gia. Một chiếc xe hơi đen bóng đột ngột lao tới, không hề giảm tốc độ.
Uyển Vy hét lên, giọng lo lắng
"Lam Nhiên!"
Cô không nghĩ ngợi gì, chỉ chạy vội về phía con gái mình. Thân thể bà như có một sức mạnh kỳ lạ, cảm giác như bản năng làm mẹ đã thức tỉnh. Uyển Vy lao ra khỏi khuôn viên, mặc kệ tất cả mọi thứ xung quanh. Cô không quan tâm đến sự nguy hiểm nữa, chỉ có một điều duy nhất trong đầu: bảo vệ con gái của mình.
Trong khoảnh khắc đó, Cô thấy được sự bình tĩnh của một người mẹ, mặc dù trong lòng cô không ngừng lo lắng. Mỗi bước đi, dù chân cô đã mỏi, nhưng cô vẫn bước tiếp, chỉ có con gái là quan trọng nhất.
Đúng lúc chiếc xe sắp đến gần Lam Nhiên, Uyển Vy lao tới, vươn tay ra, như thể có thể chạm được vào thế giới của Lam Nhiên, để cứu cô bé khỏi cái chết đang đến gần.
Uyển Vy (ừa chạy vừa hét lên
"Lam Nhiên, đừng đi nữa! Cẩn thận!"
Giữa một khoảnh khắc căng thẳng, chiếc xe chợt dừng lại, bánh xe kêu lên ken két trên nền đất, và một tiếng động mạnh vang lên. Uyển Vy lao vào và kịp đẩy Lam Nhiên ra, ngay khi chiếc xe dừng lại trước mặt họ, hầu như chỉ còn một vài cm nữa là va phải.
Cả người cô run lên, hơi thở nặng nề, nhưng nhìn thấy Lam Nhiên vẫn bình an, mọi thứ như thở phào nhẹ nhõm. Lam Nhiên nhìn mẹ, đôi mắt mở to trong sự hoảng loạn và không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lam Nhiên hoảng loạn
"Mẹ! Mẹ sao vậy? Tại sao mẹ lại làm như vậy?"
Uyển Vy không nói được, chỉ ôm chặt con gái vào lòng, đôi mắt rưng rưng
"Con... con không sao, phải không? Mẹ... mẹ chỉ muốn bảo vệ con."
Giọng của cô nghẹn lại, không thể nói thêm bất cứ lời nào. Tình mẫu tử mạnh mẽ, như một sức mạnh vượt lên tất cả, bà không còn quan tâm đến thế giới bên ngoài, chỉ quan tâm đến sự an toàn của con gái. Uyển Vy biết, trong khoảnh khắc này, chỉ có bản năng của một người mẹ là điều duy nhất quan trọng.
Cả người cô vẫn run lên vì sự sợ hãi, nhưng nhìn Lam Nhiên vẫn an toàn trong tay mình, cô cảm thấy trái tim mình được dịu lại một phần. Nhưng cô biết, đây chỉ là một trong vô vàn nguy hiểm có thể xảy đến, và bà sẽ không bao giờ dừng lại trong việc bảo vệ con gái mình.
Uyển Vy khẽ nói, giọng nghẹn ngào
"Con có biết không, con là tất cả đối với mẹ. Mẹ không bao giờ muốn thấy con bị tổn thương, không bao giờ..."
Uyển Vy ôm Lam Nhiên chặt hơn, như thể muốn giữ cô bé mãi mãi trong vòng tay của mình, không để bất kỳ điều gì có thể xâm hại được con gái yêu quý của cô được nữa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.