Chương 39: Giải Cứu
keo bong
16/11/2024
Khi hay tin, Hàn Hiên, anh trai của Lam Nhiên, và Hàn Kiên, em trai của cô, cũng lập tức tham gia vào cuộc cứu em. Hàn Hiên là người luôn bình tĩnh và lý trí, nhưng lần này, anh không thể giữ được sự lạnh lùng thường thấy. Dù không muốn thể hiện cảm xúc, sự lo lắng hiện rõ trong đôi mắt anh.
Hàn Hiên: "Em ấy không thể gặp chuyện gì được. Chúng ta sẽ tìm mọi cách để đưa Nhiên về."
Hàn Kiên, dù còn nhỏ tuổi nhưng cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Cậu bé không thể chịu đựng được cảm giác lo sợ cho Lam Nhiên.
Hàn Kiên giọng nghẹn ngào "Anh ơi, chị ấy có sao không? Chị ấy phải ổn thôi đúng không?"
Trong khi đó, Lam Miên, dù có những vướng mắc trong mối quan hệ với Lam Nhiên, nhưng lúc này, cô không còn bận tâm về quá khứ. Điều duy nhất cô cần làm là cứu em gái của mình. Dù có hay không có sự tha thứ, Lam Miên vẫn phải bảo vệ Lam Nhiên.
Khi đội an ninh của Hoắc gia tiếp cận được căn nhà giam giữ Lam Nhiên, tất cả đều nín thở, mọi thứ đều diễn ra nhanh như một cơn gió. Trong không khí ngột ngạt, những chiếc xe đen sang trọng dừng lại trước một ngôi biệt thự hoang vắng, nằm khuất trong một con hẻm vắng vẻ.
Mọi người di chuyển nhẹ nhàng, không một tiếng động, với sự chuẩn bị kỹ lưỡng, trong đó có cả Hàn gia và Bác gia . Ánh mắt Hàn Đình sắc bén, anh ra lệnh cho đội ngũ đặc nhiệm phải tấn công vào đúng thời điểm.
Hàn Đình giọng trầm, kiên quyết "Không được để lộ dấu vết. Chúng ta chỉ có một cơ hội."
Mọi người không nói thêm lời nào, nhanh chóng bao vây ngôi nhà từ mọi hướng. Bên trong, những tên bắt cóc không hề hay biết sự xuất hiện của đội cứu hộ.
Lam Nhiên đang bị nhốt trong một căn phòng tối tăm, cảm giác lạnh lẽo xâm chiếm từng ngóc ngách của cơ thể cô bé
Lòng đầy hoang mang, không biết khi nào mình mới được cứu thoát. Cô bé vừa lo sợ, vừa giận dữ khi nghĩ về những kẻ đã bắt cóc mình. Nhưng rồi, nó nghe thấy tiếng động bên ngoài. Cảm giác như là có người đang tới gần.
Lam Nhiên thì thầm, run rẩy "Có ai không? Cứu tôi với..."
Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy mạnh, và trong ánh sáng yếu ớt, một bóng người xuất hiện. Không phải kẻ bắt cóc, mà là một nhóm người mặc đồ đen, những gương mặt lạnh lùng và dứt khoát.
Đội trưởng an ninh Hoắc gia nói "Tiểu thư cô không sao rồi. Chúng tôi đến cứu cô."
Lam Nhiên không kìm được cảm xúc, cô vội vàng bật khóc. Nước mắt rơi xuống khi cô nhận ra rằng cuối cùng, sau tất cả, cô cũng không còn cô đơn. Những kẻ đã hành hạ cô sẽ phải trả giá. Tuy vậy, những nỗi lo lắng, sợ hãi vẫn chưa tan đi hoàn toàn.
Lam Nhiên khóc nghẹn, giọng yếu ớt "Cháu.. Cháu, Nhiên Nhiên không muốn chết... em sợ lắm... sợ lắm..."
Cô bé đưa tay ra với một niềm hy vọng mong manh, không biết có ai sẽ đến. Rồi, giữa bóng tối, một bóng hình quen thuộc bước vào, và đó chính là Lam Miên.
Lam Miên cúi xuống ôm lấy Lam Nhiên, giọng nghẹn ngào "Em không sao rồi. Chị đến rồi."
Lam Nhiên cảm nhận được hơi ấm từ người chị gái. Lần đầu tiên trong suốt thời gian qua, cô cảm thấy như mình được che chở, không còn cảm giác bị bỏ rơi, mặc dù mọi thứ vẫn quá đỗi đau đớn.
Cùng lúc đó, Hoắc Hàn Đình và Uyển Vy cũng có mặt. Hoắc Hàn Đình lạnh lùng quan sát tình hình, nhưng trong đôi mắt hắn có sự lo lắng rõ rệt. Mặc dù luôn giữ vẻ ngoài cứng rắn, lúc này, hắn không thể giấu được sự đau lòng khi thấy con gái mình bị thương tổn.
Hoắc Hàn Đình nói với đội ngũ cứu hộ "Mọi thứ đều ổn chưa? con bé không sao chứ?"
Đội trưởng an ninh với vẻ mặt nghiêm túc "Tiểu thư cô ấy đã an toàn, thưa ngài. Không có tổn thương nghiêm trọng. Nhưng phải đưa tiểu thư về nhà ngay lập tức để kiểm tra."
Uyển Vy tiến tới, mắt đỏ hoe, giọng lo lắng "Nhiên... con không sao rồi đúng không? Mẹ xin lỗi... Mẹ thật sự xin lỗi con."
Lam Nhiên cảm nhận được sự lo lắng của mẹ, nhưng trái tim cô bé lại chẳng thể nguôi ngoai ngay lập tức. Cô bé vẫn chưa quên được cảm giác bị bỏ rơi, bị từ chối suốt bao năm qua.
Lam Nhiên nghẹn ngào, nhưng giọng đầy căm phẫn
"Mẹ... mẹ đã bỏ rơi con... mẹ không tin con... mẹ..."
Uyển Vy khóc nức nở, vội vã quỳ xuống ôm nó "Mẹ xin lỗi, mẹ không có quyền làm vậy. Mẹ... mẹ sai rồi... con... con là tất cả của mẹ."
Giữa bao nhiêu nỗi uất ức, Lam Nhiên chỉ im lặng, cô nhìn vào đôi mắt mẹ và rồi quay đi, lòng trĩu nặng. Mặc dù nó biết gia đình đã đến cứu mình, nhưng những vết thương lòng vẫn chưa lành lại, và thời gian có lẽ sẽ cần rất lâu để chữa lành những vết sẹo trong trái tim cô.
Lam Miên nhìn Lam Nhiên, khẽ nắm tay cô "Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua. Em không còn phải sợ nữa."
Và khi Lam Nhiên được đưa về Hoắc gia, một ngôi biệt thự xa hoa, nơi cô sẽ tìm lại sự an toàn, mặc dù cuộc sống trước mắt vẫn còn nhiều thử thách, ít nhất cô biết rằng mình không còn cô đơn nữa.
____
Sân chơi drama này đã end rồi sao ????
Hàn Hiên: "Em ấy không thể gặp chuyện gì được. Chúng ta sẽ tìm mọi cách để đưa Nhiên về."
Hàn Kiên, dù còn nhỏ tuổi nhưng cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Cậu bé không thể chịu đựng được cảm giác lo sợ cho Lam Nhiên.
Hàn Kiên giọng nghẹn ngào "Anh ơi, chị ấy có sao không? Chị ấy phải ổn thôi đúng không?"
Trong khi đó, Lam Miên, dù có những vướng mắc trong mối quan hệ với Lam Nhiên, nhưng lúc này, cô không còn bận tâm về quá khứ. Điều duy nhất cô cần làm là cứu em gái của mình. Dù có hay không có sự tha thứ, Lam Miên vẫn phải bảo vệ Lam Nhiên.
Khi đội an ninh của Hoắc gia tiếp cận được căn nhà giam giữ Lam Nhiên, tất cả đều nín thở, mọi thứ đều diễn ra nhanh như một cơn gió. Trong không khí ngột ngạt, những chiếc xe đen sang trọng dừng lại trước một ngôi biệt thự hoang vắng, nằm khuất trong một con hẻm vắng vẻ.
Mọi người di chuyển nhẹ nhàng, không một tiếng động, với sự chuẩn bị kỹ lưỡng, trong đó có cả Hàn gia và Bác gia . Ánh mắt Hàn Đình sắc bén, anh ra lệnh cho đội ngũ đặc nhiệm phải tấn công vào đúng thời điểm.
Hàn Đình giọng trầm, kiên quyết "Không được để lộ dấu vết. Chúng ta chỉ có một cơ hội."
Mọi người không nói thêm lời nào, nhanh chóng bao vây ngôi nhà từ mọi hướng. Bên trong, những tên bắt cóc không hề hay biết sự xuất hiện của đội cứu hộ.
Lam Nhiên đang bị nhốt trong một căn phòng tối tăm, cảm giác lạnh lẽo xâm chiếm từng ngóc ngách của cơ thể cô bé
Lòng đầy hoang mang, không biết khi nào mình mới được cứu thoát. Cô bé vừa lo sợ, vừa giận dữ khi nghĩ về những kẻ đã bắt cóc mình. Nhưng rồi, nó nghe thấy tiếng động bên ngoài. Cảm giác như là có người đang tới gần.
Lam Nhiên thì thầm, run rẩy "Có ai không? Cứu tôi với..."
Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy mạnh, và trong ánh sáng yếu ớt, một bóng người xuất hiện. Không phải kẻ bắt cóc, mà là một nhóm người mặc đồ đen, những gương mặt lạnh lùng và dứt khoát.
Đội trưởng an ninh Hoắc gia nói "Tiểu thư cô không sao rồi. Chúng tôi đến cứu cô."
Lam Nhiên không kìm được cảm xúc, cô vội vàng bật khóc. Nước mắt rơi xuống khi cô nhận ra rằng cuối cùng, sau tất cả, cô cũng không còn cô đơn. Những kẻ đã hành hạ cô sẽ phải trả giá. Tuy vậy, những nỗi lo lắng, sợ hãi vẫn chưa tan đi hoàn toàn.
Lam Nhiên khóc nghẹn, giọng yếu ớt "Cháu.. Cháu, Nhiên Nhiên không muốn chết... em sợ lắm... sợ lắm..."
Cô bé đưa tay ra với một niềm hy vọng mong manh, không biết có ai sẽ đến. Rồi, giữa bóng tối, một bóng hình quen thuộc bước vào, và đó chính là Lam Miên.
Lam Miên cúi xuống ôm lấy Lam Nhiên, giọng nghẹn ngào "Em không sao rồi. Chị đến rồi."
Lam Nhiên cảm nhận được hơi ấm từ người chị gái. Lần đầu tiên trong suốt thời gian qua, cô cảm thấy như mình được che chở, không còn cảm giác bị bỏ rơi, mặc dù mọi thứ vẫn quá đỗi đau đớn.
Cùng lúc đó, Hoắc Hàn Đình và Uyển Vy cũng có mặt. Hoắc Hàn Đình lạnh lùng quan sát tình hình, nhưng trong đôi mắt hắn có sự lo lắng rõ rệt. Mặc dù luôn giữ vẻ ngoài cứng rắn, lúc này, hắn không thể giấu được sự đau lòng khi thấy con gái mình bị thương tổn.
Hoắc Hàn Đình nói với đội ngũ cứu hộ "Mọi thứ đều ổn chưa? con bé không sao chứ?"
Đội trưởng an ninh với vẻ mặt nghiêm túc "Tiểu thư cô ấy đã an toàn, thưa ngài. Không có tổn thương nghiêm trọng. Nhưng phải đưa tiểu thư về nhà ngay lập tức để kiểm tra."
Uyển Vy tiến tới, mắt đỏ hoe, giọng lo lắng "Nhiên... con không sao rồi đúng không? Mẹ xin lỗi... Mẹ thật sự xin lỗi con."
Lam Nhiên cảm nhận được sự lo lắng của mẹ, nhưng trái tim cô bé lại chẳng thể nguôi ngoai ngay lập tức. Cô bé vẫn chưa quên được cảm giác bị bỏ rơi, bị từ chối suốt bao năm qua.
Lam Nhiên nghẹn ngào, nhưng giọng đầy căm phẫn
"Mẹ... mẹ đã bỏ rơi con... mẹ không tin con... mẹ..."
Uyển Vy khóc nức nở, vội vã quỳ xuống ôm nó "Mẹ xin lỗi, mẹ không có quyền làm vậy. Mẹ... mẹ sai rồi... con... con là tất cả của mẹ."
Giữa bao nhiêu nỗi uất ức, Lam Nhiên chỉ im lặng, cô nhìn vào đôi mắt mẹ và rồi quay đi, lòng trĩu nặng. Mặc dù nó biết gia đình đã đến cứu mình, nhưng những vết thương lòng vẫn chưa lành lại, và thời gian có lẽ sẽ cần rất lâu để chữa lành những vết sẹo trong trái tim cô.
Lam Miên nhìn Lam Nhiên, khẽ nắm tay cô "Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua. Em không còn phải sợ nữa."
Và khi Lam Nhiên được đưa về Hoắc gia, một ngôi biệt thự xa hoa, nơi cô sẽ tìm lại sự an toàn, mặc dù cuộc sống trước mắt vẫn còn nhiều thử thách, ít nhất cô biết rằng mình không còn cô đơn nữa.
____
Sân chơi drama này đã end rồi sao ????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.