Chương 12: Lam Nhiên Bị Bắt Cóc
keo bong
09/11/2024
"Ba ơi mẹ ơi cứu con với"
"Mẹ ơi cứu Lam Nhiên"
"Huhu ba mẹ ơi Lam Nhiên đâu, đau quá''
....
"Aaa" Uyển Vy giật mình tỉnh giấc
Đây đã là lần thứ 3 trong đêm nay cô mơ thấy giấc mơ này rồi
"Em bị làm sao vậy Uyển Vy "
"Em mơ thấy Lam Nhiên con bé bị bắt cóc, nó cứ gọi em suốt thôi"
"Chỉ là giấc mơ thôi " Hắn nói rồi ngước nhìn lên chiếc đồng hồ, kim chỉ vào số 2
"Hai giờ sáng rồi em ngủ đi, ngủ muộn không tốt cho sức khỏe"
"Em không dám ngủ"
Cô không dám đi ngủ nữa vì mỗi khi cô ngủ thì cảnh tượng của giấc mơ ấy sẽ hiện lên trong tâm trí cô. Đêm dài lắm mộng...
Bỗng nhiên trong đầu cô có một ý nghĩ cô lật chăn vùng dậy rồi sang phòng kiểm tra bé con mặc cho Hoắc Hàn Đình hắn còn chưa kịp phản ứng gì thì cô đã đi mất
Khoảng khắc cô mở cửa phòng bé con ra, căn phòng bật đèn sáng trưng chăn gối bị lật tung hết đồ đạc ngổn ngang vương vãi rơi xuống đất còn cửa sổ mở tung ra Hoắc Lam Nhiên con bé không có ở đây
"Hàn Đình...Hàn Đình Lam Nhiên con bé biến mất rồi" cô chạy sang nước mắt không tự chủ được mà rơi gào thét nói với hắn
"Cái gì " hắn giật mình hỏi
"Em không thấy con đâu cả Hàn Đình anh đi tìm con cho em đi"
Cô vừa dứt câu thì hắn đã chạy sang phòng con bé, tìm một lượt quanh phòng vẫn không thấy hắn chu toàn bộ người trong trang viên rà soát lại một lượt nhưng vẫn không tìm thấy bé con
Tìm mãi vẫn chưa thấy con bé, hắn gọi cho Lâm Thành bảo Lâm Thành huy động toàn bộ người Hoắc Bang đi tìm con gái ngay trong đêm
"Em yên tâm nhất định anh sẽ tìm thấy con thôi" Hắn đặt tay lên vai cô rồi an ủi cô
Uyển Vy lúc này thực sự rất suy sụp nhưng cô dặn lòng rằng bản thân không được khóc nữa, cô gọi điện nói với Bác Tư Niên, để người của Bác Gia tìm con bé nữa
Bỗng lúc này có một cuộc điện thoại gọi đến cho cô
"Cô là Bác Uyển Vy đúng không ?" Giọng một người bí ẩn nói
"Đúng là tôi các anh là ai "
"Tôi là ai cô không cần biết, tôi đang giữ con gái cô Hoắc Lam Nhiên"
"Các anh mau thả con bé ra" cô kích động
"Muốn lũ này thả á dễ thôi"
"Ngay bây giờ cô hãy đem theo 5 tỷ tiền mặt đến tòa nhà 4 khu công trình Tống Ân và hãy nhớ chỉ có một mình cô đi"
Khu công trình Tống Ân chẳng phải là khu công trình bỏ hoang sao
"Chỉ có một mình tôi ?"
"Đúng vậy nếu lũ này mà phát hiện cô đem theo người thì cô hãy chờ lấy để nhận lấy xác của con bé đi"
"Mẹ ơi ở đây nguy hiểm lắm mẹ đừng đi" bỗng từ trong điện thoại có một giọng nói nhỏ bé truyền tới
"Ranh con câm mồm ngay" tên bí ẩn kia nói rồi tắt máy
Lúc này cô hớt hả khoác vội chiếc áo khoác rồi ra khỏi nhà
....
"Tiền của các anh đây không thiếu một xu mau thả con gái tôi ra" cô vứt túi tiền xuống đất rồi nói
"Lão Tam đâu mang đứa nghiệt chủng kia ra đây " tên cầm đầu kia nói
Tên được gọi là Lão Tam bế bé con ra, ném nó vào lòng cô. Đám kia đã đánh đập và hành hạ con bé khiến con gái cô ngất lịm đi
"Lũ các người sẽ phải trả giá cho hành đông này của mình" cô nghiến răng tay run run ôm con mà nói
"Dù gì gia đình họ cũng giàu có, chúng ta có nên giết người diệt khẩu không đại ca ?" tên Lão Tam nói
Dứt câu, tên Lão Tam đá một cái vào bụng cô khi tên đó đang định nổ súng thì người Hoắc Gia và Bác Gia đã tới
Thấy Uyển Vy nằm trên vũng máu, bên cạnh cô vân đang ôm con như một bản năng của người mẹ vậy. Con gái hắn cũng ngất đi
Hắn ôm lấy cô , Bác Tư Niên thì bế Lam Nhiên rồi đưa cả hai vào bệnh viện để mặc cho đám người Hoắc Bang và Bác Bang tùy ý xử lí đám côn đồ kia
"Mẹ ơi cứu Lam Nhiên"
"Huhu ba mẹ ơi Lam Nhiên đâu, đau quá''
....
"Aaa" Uyển Vy giật mình tỉnh giấc
Đây đã là lần thứ 3 trong đêm nay cô mơ thấy giấc mơ này rồi
"Em bị làm sao vậy Uyển Vy "
"Em mơ thấy Lam Nhiên con bé bị bắt cóc, nó cứ gọi em suốt thôi"
"Chỉ là giấc mơ thôi " Hắn nói rồi ngước nhìn lên chiếc đồng hồ, kim chỉ vào số 2
"Hai giờ sáng rồi em ngủ đi, ngủ muộn không tốt cho sức khỏe"
"Em không dám ngủ"
Cô không dám đi ngủ nữa vì mỗi khi cô ngủ thì cảnh tượng của giấc mơ ấy sẽ hiện lên trong tâm trí cô. Đêm dài lắm mộng...
Bỗng nhiên trong đầu cô có một ý nghĩ cô lật chăn vùng dậy rồi sang phòng kiểm tra bé con mặc cho Hoắc Hàn Đình hắn còn chưa kịp phản ứng gì thì cô đã đi mất
Khoảng khắc cô mở cửa phòng bé con ra, căn phòng bật đèn sáng trưng chăn gối bị lật tung hết đồ đạc ngổn ngang vương vãi rơi xuống đất còn cửa sổ mở tung ra Hoắc Lam Nhiên con bé không có ở đây
"Hàn Đình...Hàn Đình Lam Nhiên con bé biến mất rồi" cô chạy sang nước mắt không tự chủ được mà rơi gào thét nói với hắn
"Cái gì " hắn giật mình hỏi
"Em không thấy con đâu cả Hàn Đình anh đi tìm con cho em đi"
Cô vừa dứt câu thì hắn đã chạy sang phòng con bé, tìm một lượt quanh phòng vẫn không thấy hắn chu toàn bộ người trong trang viên rà soát lại một lượt nhưng vẫn không tìm thấy bé con
Tìm mãi vẫn chưa thấy con bé, hắn gọi cho Lâm Thành bảo Lâm Thành huy động toàn bộ người Hoắc Bang đi tìm con gái ngay trong đêm
"Em yên tâm nhất định anh sẽ tìm thấy con thôi" Hắn đặt tay lên vai cô rồi an ủi cô
Uyển Vy lúc này thực sự rất suy sụp nhưng cô dặn lòng rằng bản thân không được khóc nữa, cô gọi điện nói với Bác Tư Niên, để người của Bác Gia tìm con bé nữa
Bỗng lúc này có một cuộc điện thoại gọi đến cho cô
"Cô là Bác Uyển Vy đúng không ?" Giọng một người bí ẩn nói
"Đúng là tôi các anh là ai "
"Tôi là ai cô không cần biết, tôi đang giữ con gái cô Hoắc Lam Nhiên"
"Các anh mau thả con bé ra" cô kích động
"Muốn lũ này thả á dễ thôi"
"Ngay bây giờ cô hãy đem theo 5 tỷ tiền mặt đến tòa nhà 4 khu công trình Tống Ân và hãy nhớ chỉ có một mình cô đi"
Khu công trình Tống Ân chẳng phải là khu công trình bỏ hoang sao
"Chỉ có một mình tôi ?"
"Đúng vậy nếu lũ này mà phát hiện cô đem theo người thì cô hãy chờ lấy để nhận lấy xác của con bé đi"
"Mẹ ơi ở đây nguy hiểm lắm mẹ đừng đi" bỗng từ trong điện thoại có một giọng nói nhỏ bé truyền tới
"Ranh con câm mồm ngay" tên bí ẩn kia nói rồi tắt máy
Lúc này cô hớt hả khoác vội chiếc áo khoác rồi ra khỏi nhà
....
"Tiền của các anh đây không thiếu một xu mau thả con gái tôi ra" cô vứt túi tiền xuống đất rồi nói
"Lão Tam đâu mang đứa nghiệt chủng kia ra đây " tên cầm đầu kia nói
Tên được gọi là Lão Tam bế bé con ra, ném nó vào lòng cô. Đám kia đã đánh đập và hành hạ con bé khiến con gái cô ngất lịm đi
"Lũ các người sẽ phải trả giá cho hành đông này của mình" cô nghiến răng tay run run ôm con mà nói
"Dù gì gia đình họ cũng giàu có, chúng ta có nên giết người diệt khẩu không đại ca ?" tên Lão Tam nói
Dứt câu, tên Lão Tam đá một cái vào bụng cô khi tên đó đang định nổ súng thì người Hoắc Gia và Bác Gia đã tới
Thấy Uyển Vy nằm trên vũng máu, bên cạnh cô vân đang ôm con như một bản năng của người mẹ vậy. Con gái hắn cũng ngất đi
Hắn ôm lấy cô , Bác Tư Niên thì bế Lam Nhiên rồi đưa cả hai vào bệnh viện để mặc cho đám người Hoắc Bang và Bác Bang tùy ý xử lí đám côn đồ kia
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.