Chương 32: Lam Nhiên Bị Lãng Quên
keo bong
16/11/2024
Buổi chiều, khi chuông tan học vang lên, cả sân trường náo nhiệt với các học sinh bước ra khỏi lớp. Những chiếc xe sang trọng từ khắp nơi đỗ lại trước cổng trường, đón các học sinh quý tộc của học viện Havenie.
Lam Miên bước ra từ tòa nhà học, dáng vẻ tự tin, kiêu kỳ với khuôn mặt xinh đẹp và thần thái ngút ngàn. Cô được bạn bè vây quanh, cười nói vui vẻ. Khi thấy chiếc xe Rolls-Royce đen bóng của gia đình đậu ở bãi đỗ xe, Lam Miên mỉm cười rồi bước lại gần, nhưng chưa kịp lên xe thì một người bạn thân đến gần, chào tạm biệt.
Nancy nhìn thấy Lam Nhiên đang đứng lặng lẽ một mình, sắc mặt có phần mệt mỏi: "Nhiên, cậu đi đâu vậy? Tại sao không về với gia đình?"
Lam Nhiên đứng lặng lẽ nhìn theo xe của Lam Miên, trái tim cô bé như bị bóp nghẹt trong giây phút ấy. Mỗi lần tan học, bố mẹ đều đến đón Lam Miên, nhưng lần này lại quên mất cô.
Tâm trạng của Lam Nhiên khi bố mẹ quên mình:
Lam Nhiên cảm thấy mình như một bóng ma vô hình trong chính gia đình mình. Cô đứng im một lúc, nhìn chiếc xe sang trọng của gia đình Hoắc rời đi mà lòng cô thắt lại. Những lúc như thế này, cô cảm thấy mình giống như một đứa trẻ không có chỗ đứng trong thế giới này. Từng bước chân của cô trên sân trường chỉ làm tăng thêm cảm giác cô đơn, trống vắng.
Lam Nhiên nghĩ trong lòng "Lại nữa rồi... tại sao luôn là chị Miên? Tại sao mẹ và ba lại luôn quên con như thế? Con cũng là con của họ mà... nhưng sao lúc nào cũng là người thừa?"
Ánh mắt cô bé ngấn lệ, nhìn theo chiếc xe của chị Miên khuất dần trong tầm mắt, nỗi buồn không thể kìm nén. Lam Nhiên biết rằng, dù gia đình Hoắc có quyền lực và giàu có đến đâu, nhưng cô luôn cảm thấy mình như một người ngoài. Mọi sự chú ý đều dành cho Lam Miên, còn cô bé, dù có cố gắng đến đâu, vẫn chỉ là người vô hình.
Hanla chăm sóc, dịu dàng : "Nhiên, đừng buồn nữa, mình đi cùng cậu nhé."
Hanla thấy Lam Nhiên có vẻ thất vọng, nên vội vàng kéo tay bạn đi về phía chiếc xe của mình, dù không phải xe sang trọng như của gia đình Lam Miên, nhưng ít nhất đây là một nơi để cô bé cảm thấy bớt cô đơn. Lời an ủi của Hanla như một chút ấm áp trong tâm hồn lạnh lẽo của Lam Nhiên.
Lam Nhiên bước vào xe của Lina, cố gắng nở một nụ cười mệt mỏi, nhưng trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy hụt hẫng. Dù cô có ở bên người bạn thân nhất, nhưng lúc này, nỗi đau vì bị bỏ quên vẫn không thể nào xóa nhòa.
Cảnh này thể hiện rõ sự cô đơn và cảm giác bị bỏ rơi của Lam Nhiên khi bố mẹ quên mất cô, không quan tâm đến cảm xúc của cô bé. Nỗi buồn càng sâu sắc khi cô nhận ra mình không phải là người được yêu thương và ưu tiên trong gia đình, mà sự chú ý luôn dành cho Lam Miên, chị gái cCảnh Lam Nhiên về đến Hoắc gia:
Khi chiếc xe của Hanla dừng lại trước cổng Hoắc gia, Lam Nhiên không vội xuống xe. Cô ngồi yên trong xe, nhìn qua cửa kính xe vào khuôn viên rộng lớn, xa hoa, như thể mọi thứ xung quanh cô đều quá xa vời và lạnh lẽo.
Mọi chi tiết trong Hoắc gia – những bức tượng đá cẩm thạch đặt dọc theo lối đi, những cây cảnh quý hiếm, những bãi cỏ xanh mướt – đều không thể làm cô cảm thấy ấm áp. Đó là một không gian đẹp, nhưng lại thiếu vắng những điều quan trọng nhất: tình cảm và sự quan tâm.
Khi Lam Nhiên bước xuống khỏi xe, không khí xung quanh cô vẫn lạnh lùng như vậy. Cánh cổng lớn của Hoắc gia tự động mở ra, dẫn cô vào sân vườn, nơi các cánh cửa lớn và lối đi lát đá cẩm thạch phủ đầy bóng râm của những cây đại thụ. Mọi thứ ở đây đều lấp lánh, từ những đèn chùm pha lê trong đại sảnh cho đến những bộ bàn ghế cổ điển được tỉ mỉ chạm khắc. Nhưng chính trong không gian này, cô bé lại cảm thấy như mình đang đi lạc vào một thế giới của những người lạ.
Lam Nhiên trong lòng, cảm thấy nặng nề "Sao mẹ và ba lại luôn để ý đến chị Miên mà quên con? Con cũng là con của họ, sao không ai nhớ đến con?"
"Nhiên Nhiên vè rồi hả con mẹ xin lỗi nhé, lúc nãy mẹ vội quá nên quên mất con " Uyển Vy ái ngại nói
" Dạ không sao đâu con quen rồi ạ "
Cô bé bước lên những bậc cầu thang đá mát lạnh, đôi chân như nặng trĩu vì từng bước đi. Bước chân của cô vang lên trong không gian tĩnh lặng của biệt thự. Những chiếc đèn chiếu sáng trên tường, những bức tranh tuyệt đẹp treo trên các hành lang dài, và các cột trụ lớn, tất cả đều mang lại cảm giác vừa tráng lệ vừa xa lạ. Nhưng giữa sự xa hoa này, Lam Nhiên lại cảm thấy mình như một người ngoài cuộc, đơn độc.
Lam Nhiên đưa tay lên xoa mắt, cố ngăn những giọt nước mắt: "Mình chẳng có gì ở đây... chỉ là một đứa trẻ thừa thãi."
Khi bước vào phòng mình, mọi thứ lại càng làm cô cảm thấy lạc lõng. Căn phòng rộng rãi, đầy đủ tiện nghi, với giường ngủ lớn và nội thất cao cấp, nhưng trong mắt Lam Nhiên, đó chỉ là một không gian trống rỗng. Những bức tường trắng xóa, chiếc bàn làm việc tinh tế, chiếc ghế bọc da cao cấp… tất cả đều không thể lấp đầy khoảng trống trong lòng cô.
Lam Nhiên ngồi xuống giường, cảm thấy nghẹn ngào "Tại sao mọi thứ xung quanh đều đẹp đẽ như vậy mà con vẫn cảm thấy cô đơn? Sao mẹ không dành thời gian cho con? Chẳng lẽ con không quan trọng với mẹ sao?"
Tâm trạng của Lam Nhiên lúc này rất hỗn loạn
Cô bé chỉ muốn bỏ lại tất cả những thứ hào nhoáng này và đi tìm một nơi thực sự có thể cảm nhận được tình yêu thương. Nhưng tất cả những gì cô có được chỉ là sự xa cách, cảm giác như một món đồ vô tri vô giác trong chính ngôi nhà của mình. Mặc dù cô được sống trong sự giàu có, nhưng chính điều này càng làm cô cảm thấy bị bỏ rơi và thiếu thốn tình cảm.
Khi cánh cửa phòng khép lại, Lam Nhiên ngồi trong bóng tối, không bật đèn, chỉ còn ánh sáng mờ mịt từ cửa sổ chiếu vào. Cô bé chỉ muốn một cái ôm ấm áp, nhưng không ai trong gia đình có thời gian để cho nó. Tất cả đều quay cuồng với thế giới của riêng họ, và nó lại phải tự mình đối mặt với sự cô đơn này
Lam Miên bước ra từ tòa nhà học, dáng vẻ tự tin, kiêu kỳ với khuôn mặt xinh đẹp và thần thái ngút ngàn. Cô được bạn bè vây quanh, cười nói vui vẻ. Khi thấy chiếc xe Rolls-Royce đen bóng của gia đình đậu ở bãi đỗ xe, Lam Miên mỉm cười rồi bước lại gần, nhưng chưa kịp lên xe thì một người bạn thân đến gần, chào tạm biệt.
Nancy nhìn thấy Lam Nhiên đang đứng lặng lẽ một mình, sắc mặt có phần mệt mỏi: "Nhiên, cậu đi đâu vậy? Tại sao không về với gia đình?"
Lam Nhiên đứng lặng lẽ nhìn theo xe của Lam Miên, trái tim cô bé như bị bóp nghẹt trong giây phút ấy. Mỗi lần tan học, bố mẹ đều đến đón Lam Miên, nhưng lần này lại quên mất cô.
Tâm trạng của Lam Nhiên khi bố mẹ quên mình:
Lam Nhiên cảm thấy mình như một bóng ma vô hình trong chính gia đình mình. Cô đứng im một lúc, nhìn chiếc xe sang trọng của gia đình Hoắc rời đi mà lòng cô thắt lại. Những lúc như thế này, cô cảm thấy mình giống như một đứa trẻ không có chỗ đứng trong thế giới này. Từng bước chân của cô trên sân trường chỉ làm tăng thêm cảm giác cô đơn, trống vắng.
Lam Nhiên nghĩ trong lòng "Lại nữa rồi... tại sao luôn là chị Miên? Tại sao mẹ và ba lại luôn quên con như thế? Con cũng là con của họ mà... nhưng sao lúc nào cũng là người thừa?"
Ánh mắt cô bé ngấn lệ, nhìn theo chiếc xe của chị Miên khuất dần trong tầm mắt, nỗi buồn không thể kìm nén. Lam Nhiên biết rằng, dù gia đình Hoắc có quyền lực và giàu có đến đâu, nhưng cô luôn cảm thấy mình như một người ngoài. Mọi sự chú ý đều dành cho Lam Miên, còn cô bé, dù có cố gắng đến đâu, vẫn chỉ là người vô hình.
Hanla chăm sóc, dịu dàng : "Nhiên, đừng buồn nữa, mình đi cùng cậu nhé."
Hanla thấy Lam Nhiên có vẻ thất vọng, nên vội vàng kéo tay bạn đi về phía chiếc xe của mình, dù không phải xe sang trọng như của gia đình Lam Miên, nhưng ít nhất đây là một nơi để cô bé cảm thấy bớt cô đơn. Lời an ủi của Hanla như một chút ấm áp trong tâm hồn lạnh lẽo của Lam Nhiên.
Lam Nhiên bước vào xe của Lina, cố gắng nở một nụ cười mệt mỏi, nhưng trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy hụt hẫng. Dù cô có ở bên người bạn thân nhất, nhưng lúc này, nỗi đau vì bị bỏ quên vẫn không thể nào xóa nhòa.
Cảnh này thể hiện rõ sự cô đơn và cảm giác bị bỏ rơi của Lam Nhiên khi bố mẹ quên mất cô, không quan tâm đến cảm xúc của cô bé. Nỗi buồn càng sâu sắc khi cô nhận ra mình không phải là người được yêu thương và ưu tiên trong gia đình, mà sự chú ý luôn dành cho Lam Miên, chị gái cCảnh Lam Nhiên về đến Hoắc gia:
Khi chiếc xe của Hanla dừng lại trước cổng Hoắc gia, Lam Nhiên không vội xuống xe. Cô ngồi yên trong xe, nhìn qua cửa kính xe vào khuôn viên rộng lớn, xa hoa, như thể mọi thứ xung quanh cô đều quá xa vời và lạnh lẽo.
Mọi chi tiết trong Hoắc gia – những bức tượng đá cẩm thạch đặt dọc theo lối đi, những cây cảnh quý hiếm, những bãi cỏ xanh mướt – đều không thể làm cô cảm thấy ấm áp. Đó là một không gian đẹp, nhưng lại thiếu vắng những điều quan trọng nhất: tình cảm và sự quan tâm.
Khi Lam Nhiên bước xuống khỏi xe, không khí xung quanh cô vẫn lạnh lùng như vậy. Cánh cổng lớn của Hoắc gia tự động mở ra, dẫn cô vào sân vườn, nơi các cánh cửa lớn và lối đi lát đá cẩm thạch phủ đầy bóng râm của những cây đại thụ. Mọi thứ ở đây đều lấp lánh, từ những đèn chùm pha lê trong đại sảnh cho đến những bộ bàn ghế cổ điển được tỉ mỉ chạm khắc. Nhưng chính trong không gian này, cô bé lại cảm thấy như mình đang đi lạc vào một thế giới của những người lạ.
Lam Nhiên trong lòng, cảm thấy nặng nề "Sao mẹ và ba lại luôn để ý đến chị Miên mà quên con? Con cũng là con của họ, sao không ai nhớ đến con?"
"Nhiên Nhiên vè rồi hả con mẹ xin lỗi nhé, lúc nãy mẹ vội quá nên quên mất con " Uyển Vy ái ngại nói
" Dạ không sao đâu con quen rồi ạ "
Cô bé bước lên những bậc cầu thang đá mát lạnh, đôi chân như nặng trĩu vì từng bước đi. Bước chân của cô vang lên trong không gian tĩnh lặng của biệt thự. Những chiếc đèn chiếu sáng trên tường, những bức tranh tuyệt đẹp treo trên các hành lang dài, và các cột trụ lớn, tất cả đều mang lại cảm giác vừa tráng lệ vừa xa lạ. Nhưng giữa sự xa hoa này, Lam Nhiên lại cảm thấy mình như một người ngoài cuộc, đơn độc.
Lam Nhiên đưa tay lên xoa mắt, cố ngăn những giọt nước mắt: "Mình chẳng có gì ở đây... chỉ là một đứa trẻ thừa thãi."
Khi bước vào phòng mình, mọi thứ lại càng làm cô cảm thấy lạc lõng. Căn phòng rộng rãi, đầy đủ tiện nghi, với giường ngủ lớn và nội thất cao cấp, nhưng trong mắt Lam Nhiên, đó chỉ là một không gian trống rỗng. Những bức tường trắng xóa, chiếc bàn làm việc tinh tế, chiếc ghế bọc da cao cấp… tất cả đều không thể lấp đầy khoảng trống trong lòng cô.
Lam Nhiên ngồi xuống giường, cảm thấy nghẹn ngào "Tại sao mọi thứ xung quanh đều đẹp đẽ như vậy mà con vẫn cảm thấy cô đơn? Sao mẹ không dành thời gian cho con? Chẳng lẽ con không quan trọng với mẹ sao?"
Tâm trạng của Lam Nhiên lúc này rất hỗn loạn
Cô bé chỉ muốn bỏ lại tất cả những thứ hào nhoáng này và đi tìm một nơi thực sự có thể cảm nhận được tình yêu thương. Nhưng tất cả những gì cô có được chỉ là sự xa cách, cảm giác như một món đồ vô tri vô giác trong chính ngôi nhà của mình. Mặc dù cô được sống trong sự giàu có, nhưng chính điều này càng làm cô cảm thấy bị bỏ rơi và thiếu thốn tình cảm.
Khi cánh cửa phòng khép lại, Lam Nhiên ngồi trong bóng tối, không bật đèn, chỉ còn ánh sáng mờ mịt từ cửa sổ chiếu vào. Cô bé chỉ muốn một cái ôm ấm áp, nhưng không ai trong gia đình có thời gian để cho nó. Tất cả đều quay cuồng với thế giới của riêng họ, và nó lại phải tự mình đối mặt với sự cô đơn này
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.