Chương 41: Trả Thù Cho Con Gái
keo bong
16/11/2024
Sau khi kế hoạch của Hoắc Hàn Đình được triển khai, mọi chuyện diễn ra với tốc độ chóng mặt. Không lâu sau, Tô Minh bị bắt.
Các thuộc hạ của Hoắc gia đã xác định chính xác vị trí ẩn náu của hắn và tiến hành một cuộc bao vây chớp nhoáng. Tô Minh không hề nhận ra rằng mình đã bị Hoắc gia dồn vào đường cùng, và khi hắn bị bắt, hắn hoàn toàn không còn đường thoát.
Tô Minh bị lôi đến căn cứ của Hoắc Bang, nơi mà không ai có thể can thiệp vào những quyết định của Hoắc Hàn Đình. Được dẫn qua những hành lang rộng lớn, Tô Minh cảm thấy một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng. Hắn biết, giờ đây, mình không chỉ là đối thủ kinh doanh của Hoắc gia, mà còn là kẻ phạm phải một sai lầm nghiêm trọng. Hắn đã đụng đến những người mà Hoắc Hàn Đình yêu thương nhất, và giờ hắn phải trả giá cho hành động ngu xuẩn của mình.
Khi hắn bước vào căn phòng tối tăm, nơi mà hắn sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt, Tô Minh không thể không cảm thấy bất an. Hắn ngẩng đầu nhìn lên và nhận ra Hoắc Hàn Đình đang đứng đó, trong bóng tối, với ánh mắt lạnh lùng và sắc bén.
Hoắc Hàn Đình nhìn thẳng vào Tô Minh, giọng điềm tĩnh nhưng cứng rắn
"Ngươi tưởng rằng mình có thể làm gì Hoắc gia sao? Dám đụng đến con gái tôi, dám hành động như vậy, ngươi nghĩ mình có thể thoát khỏi hậu quả sao?"
Tô Minh, tuy bị trói buộc và không thể di chuyển, vẫn cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh. Hắn cười khẩy, dù giọng có chút run rẩy:
Tô Minh giọng gượng gạo
"Hoắc Hàn Đình, ngươi không thể làm gì được tôi đâu. Ngươi có quyền lực nhưng tôi cũng không phải kẻ dễ bị khuất phục. Tất cả chỉ là chuyện làm ăn. Ta không có ý động đến gia đình ngươi."
Hoắc Hàn Đình tiến lại gần, ánh mắt không hề thay đổi, vẫn lạnh lùng và tàn nhẫn.
Hoắc Hàn Đình rít lên từng chữ
"Ngươi không chỉ động đến gia đình tôi, mà ngươi đã khiến tôi và những người thân của tôi phải chịu nỗi đau mà ngươi không thể hiểu được. Ngươi đã đánh giá thấp tôi, Tô Minh."
Hoắc Hàn Đình ra hiệu cho thuộc hạ, và một trong những người đứng gần đó lập tức tiến đến, cầm chiếc roi đặc biệt – một vật dùng để trừng phạt những kẻ như Tô Minh. Hắn biết rằng những hình phạt này không phải chỉ là để thể hiện sức mạnh, mà còn là để gửi một thông điệp. Hoắc gia sẽ không khoan nhượng với kẻ thù.
Hoắc Hàn Đình quay lại nhìn Tô Minh, giọng lạnh lẽo
"Ngươi muốn chơi trò chơi này sao? Được thôi. Hãy xem ngươi có thể chịu đựng bao lâu. Nhưng đừng tưởng rằng có thể thoát ra dễ dàng. Chuyện này sẽ không chỉ là một bài học cho ngươi, mà là cho tất cả những kẻ khác dám đụng đến tôi và gia đình tôi."
Tô Minh cố gắng giữ vững tinh thần, nhưng hắn biết rằng ngay lúc này, hắn chẳng có chút hy vọng nào. Mọi kế hoạch, mọi tính toán của hắn đều đã sụp đổ. Và giờ, hắn chỉ còn biết cầu xin Hoắc Hàn Đình tha cho mình.
Tô Minh lắc đầu, giọng đầy tuyệt vọng
"Ngươi không thể làm vậy! Ta sẽ... sẽ báo thù cho cái này! Ngươi sẽ phải trả giá, Hoắc Hàn Đình!"
Hoắc Hàn Đình không trả lời, chỉ khẽ ra hiệu. Một cú roi vung lên, và tiếng vải rít trong không khí vang lên. Đó là hình phạt mà Tô Minh phải chịu, một cú trừng phạt không chỉ thể xác mà còn tinh thần. Mỗi vết roi như một lời cảnh cáo cho tất cả những kẻ có ý đồ xấu xa.
Hoắc Hàn Đình giọng trầm thấp, như thể nói một cách dứt khoát
"Đây là bài học cuối cùng cho ngươi, Tô Minh. Hãy nhớ lấy, đừng bao giờ nghĩ rằng có thể đối đầu với Hoắc gia mà không phải trả giá."
Cả căn phòng chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng thở gấp của Tô Minh và tiếng động lạ khi roi lại vung lên. Mỗi hình phạt mà hắn nhận được, lại thêm một lần khắc sâu sự trả thù của Hoắc Hàn Đình, và sự yếu thế của Tô Minh càng thêm rõ rệt.
Hoắc Hàn Đình quay lưng bước ra ngoài, ánh mắt không chút thay đổi, không còn chút cảm giác nào đối với người đang chịu đựng phía sau mình. Hắn đã dạy cho Tô Minh một bài học mà kẻ này sẽ không thể quên, nhưng cũng không thể nào thay đổi được kết cục của mình.
Các thuộc hạ của Hoắc gia đã xác định chính xác vị trí ẩn náu của hắn và tiến hành một cuộc bao vây chớp nhoáng. Tô Minh không hề nhận ra rằng mình đã bị Hoắc gia dồn vào đường cùng, và khi hắn bị bắt, hắn hoàn toàn không còn đường thoát.
Tô Minh bị lôi đến căn cứ của Hoắc Bang, nơi mà không ai có thể can thiệp vào những quyết định của Hoắc Hàn Đình. Được dẫn qua những hành lang rộng lớn, Tô Minh cảm thấy một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng. Hắn biết, giờ đây, mình không chỉ là đối thủ kinh doanh của Hoắc gia, mà còn là kẻ phạm phải một sai lầm nghiêm trọng. Hắn đã đụng đến những người mà Hoắc Hàn Đình yêu thương nhất, và giờ hắn phải trả giá cho hành động ngu xuẩn của mình.
Khi hắn bước vào căn phòng tối tăm, nơi mà hắn sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt, Tô Minh không thể không cảm thấy bất an. Hắn ngẩng đầu nhìn lên và nhận ra Hoắc Hàn Đình đang đứng đó, trong bóng tối, với ánh mắt lạnh lùng và sắc bén.
Hoắc Hàn Đình nhìn thẳng vào Tô Minh, giọng điềm tĩnh nhưng cứng rắn
"Ngươi tưởng rằng mình có thể làm gì Hoắc gia sao? Dám đụng đến con gái tôi, dám hành động như vậy, ngươi nghĩ mình có thể thoát khỏi hậu quả sao?"
Tô Minh, tuy bị trói buộc và không thể di chuyển, vẫn cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh. Hắn cười khẩy, dù giọng có chút run rẩy:
Tô Minh giọng gượng gạo
"Hoắc Hàn Đình, ngươi không thể làm gì được tôi đâu. Ngươi có quyền lực nhưng tôi cũng không phải kẻ dễ bị khuất phục. Tất cả chỉ là chuyện làm ăn. Ta không có ý động đến gia đình ngươi."
Hoắc Hàn Đình tiến lại gần, ánh mắt không hề thay đổi, vẫn lạnh lùng và tàn nhẫn.
Hoắc Hàn Đình rít lên từng chữ
"Ngươi không chỉ động đến gia đình tôi, mà ngươi đã khiến tôi và những người thân của tôi phải chịu nỗi đau mà ngươi không thể hiểu được. Ngươi đã đánh giá thấp tôi, Tô Minh."
Hoắc Hàn Đình ra hiệu cho thuộc hạ, và một trong những người đứng gần đó lập tức tiến đến, cầm chiếc roi đặc biệt – một vật dùng để trừng phạt những kẻ như Tô Minh. Hắn biết rằng những hình phạt này không phải chỉ là để thể hiện sức mạnh, mà còn là để gửi một thông điệp. Hoắc gia sẽ không khoan nhượng với kẻ thù.
Hoắc Hàn Đình quay lại nhìn Tô Minh, giọng lạnh lẽo
"Ngươi muốn chơi trò chơi này sao? Được thôi. Hãy xem ngươi có thể chịu đựng bao lâu. Nhưng đừng tưởng rằng có thể thoát ra dễ dàng. Chuyện này sẽ không chỉ là một bài học cho ngươi, mà là cho tất cả những kẻ khác dám đụng đến tôi và gia đình tôi."
Tô Minh cố gắng giữ vững tinh thần, nhưng hắn biết rằng ngay lúc này, hắn chẳng có chút hy vọng nào. Mọi kế hoạch, mọi tính toán của hắn đều đã sụp đổ. Và giờ, hắn chỉ còn biết cầu xin Hoắc Hàn Đình tha cho mình.
Tô Minh lắc đầu, giọng đầy tuyệt vọng
"Ngươi không thể làm vậy! Ta sẽ... sẽ báo thù cho cái này! Ngươi sẽ phải trả giá, Hoắc Hàn Đình!"
Hoắc Hàn Đình không trả lời, chỉ khẽ ra hiệu. Một cú roi vung lên, và tiếng vải rít trong không khí vang lên. Đó là hình phạt mà Tô Minh phải chịu, một cú trừng phạt không chỉ thể xác mà còn tinh thần. Mỗi vết roi như một lời cảnh cáo cho tất cả những kẻ có ý đồ xấu xa.
Hoắc Hàn Đình giọng trầm thấp, như thể nói một cách dứt khoát
"Đây là bài học cuối cùng cho ngươi, Tô Minh. Hãy nhớ lấy, đừng bao giờ nghĩ rằng có thể đối đầu với Hoắc gia mà không phải trả giá."
Cả căn phòng chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng thở gấp của Tô Minh và tiếng động lạ khi roi lại vung lên. Mỗi hình phạt mà hắn nhận được, lại thêm một lần khắc sâu sự trả thù của Hoắc Hàn Đình, và sự yếu thế của Tô Minh càng thêm rõ rệt.
Hoắc Hàn Đình quay lưng bước ra ngoài, ánh mắt không chút thay đổi, không còn chút cảm giác nào đối với người đang chịu đựng phía sau mình. Hắn đã dạy cho Tô Minh một bài học mà kẻ này sẽ không thể quên, nhưng cũng không thể nào thay đổi được kết cục của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.