Chương 192: Cứng đầu
Thúy Liễu
27/11/2024
Sau khi cô ăn xong buổi sáng đơn giản thì rửa mấy chén dơ.
Khi rửa chén xong Tịch Ngưng lau khô tay đi ra bên ngoài.
Bên ngoài phòng khách vô cùng yên ắng.
Nhìn quanh nhà một lượt không thấy Thương Mộ Nghiêm đâu, khi vào phòng ngủ xem thử thì phát hiện trong phòng tắm tại phòng ngủ cô có tiếng nước chảy.
Cô cũng không dám nán lại lâu, cô thật sự có chút sợ việc anh đột nhiên ra ngoài phát hiện cô ở đây, vừa nghĩ đến chuyện này trong đầu liền hiện lên nụ cười nguy hiểm lại trêu chọc đó của anh.
Cô nhẹ tay đóng cửa, bước ra phòng khách.
Cô mở một bộ phim ngắn lên xem.
Trong thời gian chờ quảng cáo Tịch Ngưng buồn chán có lên Weibo xem tin tức bát nháo trên mạng
Trên hotsearch lúc này bộ phim mà Tịch Ngưng quay bất ngờ lại nổi tiếng tại Trung Quốc, còn hot tới độ đứng top ba bảng xếp hạng.
Cô có chút ngạc nhiên với tin tức này, trong lòng cũng có chút vui vẻ.
Bởi vì nội dung của phần đầu tiên là do cô nhận diễn chính.
Bên trong là những bình luận trong rất sôi nổi, Tịch Ngưng lướt qua vài bình luận nhận được nhiều sự tương tác nhất, đều là những lời khen dành cho cô.
Phần đầu bộ phim là nói về cuộc đời của tiểu thư Tạ Thanh Hoàng, một cuộc đời đầy nghiệt ngã.
[Tiểu Lý Thích Ăn Quả Mọng] : Trời ơi mọi người có để ý nhân vật đóng vai cô tiểu thư không?? Xin lỗi nhưng tôi muốn biết người đóng nhân vật đó tên thật là gì? Khả năng diễn xuất thật sự rất đỉnh, nhất là cái ánh mắt đó!! Ôi con mẹ nó tôi yêu luôn rồi, tại sao tôi lại không biết cô ấy sớm hơn chứ??]
Một người khác trả lời bình luận trên :[Cô gái có thật không biết không vậy?? Đây là một nhân vật nổi tiếng tại Mỹ đấy, tên cô ấy là Jami Alexander (mặt cười). Nhưng tôi cũng gợi ý một điều. Nghề chính cô ấy là một ca sĩ (cười nhe răng).
[Tiểu Lý Thích Ăn Quả Mọng] : Thật vậy sao?? Tôi lúc đầu còn tưởng cô ấy là người Trung, còn cho rằng cô ấy là một diễn viên chuyên diễn xuất, vậy đây là một dự án họp tác quốc tế sao?
[Chú Vịt Con] : Haha đúng vậy, nhà làm phim này thật sự rất nổi tiếng ở Mỹ, khả năng chọn lọc cũng rất nghiêm khắc, nếu thật sự chỉ dựa vào tài nguyên thì khó có thể làm cho đạo diễn ấy có thể hài lòng được. Với lại đây không những là lấy bối cảnh ở Trung Quốc không đâu, mà chồng yêu của tôi là Lâm Nguỵ cũng có góp mặt trong bộ phim này, phần 1 đã hay như vậy, tôi có chút nôn nóng muốn xem chồng yêu của tôi.
. : Ôi trời đất!!! Đây có thật là vai phản diện không? Tại sao lại đẹp như vậy?
: Nghe đâu nữ chính trong bộ phim này là người Trung Quốc, khả năng diễn xuất không tệ, nhưng nhan sắc có chút mờ nhạt khi so sánh với nữ phản diện.
. : Mỹ nhân xin đừng đi theo ông ta!!! Tôi có cảm giác vợ tôi sắp bị người khác lấy mất rồi!
Tịch Ngưng đọc liên tục trong năm phút, sau đó mới thoát ra khỏi trang chủ Weibo.
Đúng lúc này bên tai Tịch Ngưng truyền tới tiếng bước chân quen thuộc.
Khi cô vừa quay đầu nhìn sang, bỗng nhiên có thứ gì đó mềm mại có chút lạnh lướt qua má cô, từ má truyền tới da đầu một tia tê dại.
Tịch Ngưng sững sốt trong vài giây mới phản ứng lại, đó là Thương Mộ Nghiêm hôn má cô.
Hai gò má Tịch Ngưng càng lúc càng nóng lớn, cô trừng mắt tức giận :"Anh có biết mình đang làm cái gì không?"
Tịch Ngưng ngẩng đầu nhìn anh.
Còn anh thì hơi cúi đầu nhìn xuống, trong đôi con ngươi sâu như vực ấy có chút lưu luyến mà nhìn chằm chằm vào cô.
Nhìn lâu đến mức da đầu Tịch Ngưng sởn hết cả gai óc, cô hơi hơi nhìn xuống dưới, ngay lập tức né tránh mà nhìn sang hướng khác.
Giọng nói anh trầm thấp vang lên :"Thay đồ đi, tôi đưa em đi ăn"
Tịch Ngưng nhìn anh, khi tắm xong anh đã không còn mặc bộ đồ ngủ dài tay mà thay vào đồ là áo sơ mi đen sạch sẽ có mùi hương từ trên người anh.
Cúc áo trên cùng vẫn còn chưa cài lại, lộ ra một đoạn da thịt cường tráng trước ngực đập thẳng vào mắt cô, đó cũng là lý do tại sao cô né tránh mà quay mặt sanh hướng khác
Từ nhỏ tới lớn cô không có thói quen ăn sáng, từ năm cô lớp sáu đã không còn thói quen ăn sáng nữa, người làm họ chỉ đơn giản chuẩn bị một phần ăn thanh đậm ít thịt cho cô rồi bỏ vào balo cô, chứ không làm đồ ăn cho cô ăn sáng tại nhà.
Nhiều năm như vậy thành thói quen, sau này khi cô có đủ kinh tế để xây nhà và có khả năng thuê người làm, cũng không có thói quen ăn sáng gì cả.
Tịch Ngưng :"Không cần đâu, có thể gọi đồ ăn đem đến"
Đồ ăn ở đây là gọi cho Thương Mộ Nghiêm, chứ cô vẫn chưa muốn ăn gì cả.
Nhưng đối diện với một Tịch Ngưng cứng đầu ương bướng này, vẫn còn người có thể trị được cái tính cách xấu này của cô.
Anh lạnh lùng nhìn cô :"Muốn tự thay đồ hay tôi làm cho em?"
Tịch Ngưng nhíu mày nhìn chằm chằm anh, cô bất an mà cầm gối trên sofa đặt trên đùi, vờ như không nghe Thương Mộ Nghiêm nói gì.
Ánh mắt anh híp lại, ngay sau đó không nói gì đã cúi người xuống, dễ dàng bế Tịch Ngưng lên.
"Á! Anh..Anh...Tôi thật sự không muốn đi!" Cơ thể nhỏ nhắn trong lồng ngực bắt đầu vùng vẫy, sức lực lại vô cùng lớn.
Việc này chứng tỏ cô ghét ăn vào buổi sáng đến mức vào.
Thương Mộ Nghiêm vẫn không buông cô ra, tiến đến phòng ngủ của cô.
Tịch Ngưng căm tức nhìn xương quai hàm mạnh mẽ của Thương Mộ Nghiêm, hơi thở và khí thế trên người anh rất có tính áp bức, Tịch Ngưng biết mình đấu không lại anh, tức giận quay mặt đi.
Khi vào phòng ngủ Tịch Ngưng được anh nhẹ nhàng đặt xuống trước tủ quần áo, anh mở cửa tủ rồi đưa tay bóp miệng bắt cô quay mặt nhìn vào trong tủ chứa đồ.
"Em lựa đi, tôi thay cho em." Anh bá đạo nói.
Cô lườm anh một cái, nhưng khí thế này vẫn không đủ để doạ anh :"Một nhân vật lớn như Tổng Giám đốc Thương mà phải làm mấy việc này vì tôi sao? Tôi có phải là quá vinh hạnh rồi không."
Anh nghe thế cười nhẹ, đáp :"Vậy em nhanh chóng chọn một bộ đồ đi, tôi giúp em mặc vào. Nếu không một lát tôi lại đổi ý, không biết sẽ còn làm gì em đâu"
Đại não Tịch Ngưng như muốn nổ tung, trong đầu có âm thanh ồ ồ vang dội, Tịch Ngưng nhìn về phía tủ quần áo mà trong lòng bực bội vô cùng.
Cô đã “vinh hạnh” tới mức xém chút nữa đã bị anh cởi hết quần áo ra rồi.
Cô ấm ức nhìn chằm chằm anh, thở mạnh ra một hơi, sau đó vươn tay chọn một bộ đồ, không nói gì vào phòng tắm đóng “sầm” cửa lại.
Cạch một tiếng, chốt cửa đã khoá trái.
Anh khẽ cười nhẹ.
Tịch Khương từng nói cô rất ít khi nổi giận, nhưng việc cô dễ nổi giận nhất là ép cô ăn sáng, khi đó cô sẽ bộc lộ ra tính trẻ con của mình, trưng bộ mặt khó chịu mà không muốn làm.
Từ trước đến nay đến cả ông nội Tịch còn chưa trị được cái tính xấu không chịu ăn sáng này của cô.
Thế mà bây giờ Thương Mộ Nghiêm lại có thể dễ dàng chỉnh được cô nhóc nhỏ này, nếu ông nội Tịch biết chuyện này, có lẽ sẽ vui mừng đến mức còn muốn anh chỉnh luôn mấy tật xấu còn lại của cô nữa.
Quả thật vạn năm mới có người có thể khắc chế được tính cách ương bướng này của Tịch Ngưng, không thể vượt mất cơ hội này.
Khi rửa chén xong Tịch Ngưng lau khô tay đi ra bên ngoài.
Bên ngoài phòng khách vô cùng yên ắng.
Nhìn quanh nhà một lượt không thấy Thương Mộ Nghiêm đâu, khi vào phòng ngủ xem thử thì phát hiện trong phòng tắm tại phòng ngủ cô có tiếng nước chảy.
Cô cũng không dám nán lại lâu, cô thật sự có chút sợ việc anh đột nhiên ra ngoài phát hiện cô ở đây, vừa nghĩ đến chuyện này trong đầu liền hiện lên nụ cười nguy hiểm lại trêu chọc đó của anh.
Cô nhẹ tay đóng cửa, bước ra phòng khách.
Cô mở một bộ phim ngắn lên xem.
Trong thời gian chờ quảng cáo Tịch Ngưng buồn chán có lên Weibo xem tin tức bát nháo trên mạng
Trên hotsearch lúc này bộ phim mà Tịch Ngưng quay bất ngờ lại nổi tiếng tại Trung Quốc, còn hot tới độ đứng top ba bảng xếp hạng.
Cô có chút ngạc nhiên với tin tức này, trong lòng cũng có chút vui vẻ.
Bởi vì nội dung của phần đầu tiên là do cô nhận diễn chính.
Bên trong là những bình luận trong rất sôi nổi, Tịch Ngưng lướt qua vài bình luận nhận được nhiều sự tương tác nhất, đều là những lời khen dành cho cô.
Phần đầu bộ phim là nói về cuộc đời của tiểu thư Tạ Thanh Hoàng, một cuộc đời đầy nghiệt ngã.
[Tiểu Lý Thích Ăn Quả Mọng] : Trời ơi mọi người có để ý nhân vật đóng vai cô tiểu thư không?? Xin lỗi nhưng tôi muốn biết người đóng nhân vật đó tên thật là gì? Khả năng diễn xuất thật sự rất đỉnh, nhất là cái ánh mắt đó!! Ôi con mẹ nó tôi yêu luôn rồi, tại sao tôi lại không biết cô ấy sớm hơn chứ??]
Một người khác trả lời bình luận trên :[Cô gái có thật không biết không vậy?? Đây là một nhân vật nổi tiếng tại Mỹ đấy, tên cô ấy là Jami Alexander (mặt cười). Nhưng tôi cũng gợi ý một điều. Nghề chính cô ấy là một ca sĩ (cười nhe răng).
[Tiểu Lý Thích Ăn Quả Mọng] : Thật vậy sao?? Tôi lúc đầu còn tưởng cô ấy là người Trung, còn cho rằng cô ấy là một diễn viên chuyên diễn xuất, vậy đây là một dự án họp tác quốc tế sao?
[Chú Vịt Con] : Haha đúng vậy, nhà làm phim này thật sự rất nổi tiếng ở Mỹ, khả năng chọn lọc cũng rất nghiêm khắc, nếu thật sự chỉ dựa vào tài nguyên thì khó có thể làm cho đạo diễn ấy có thể hài lòng được. Với lại đây không những là lấy bối cảnh ở Trung Quốc không đâu, mà chồng yêu của tôi là Lâm Nguỵ cũng có góp mặt trong bộ phim này, phần 1 đã hay như vậy, tôi có chút nôn nóng muốn xem chồng yêu của tôi.
. : Ôi trời đất!!! Đây có thật là vai phản diện không? Tại sao lại đẹp như vậy?
: Nghe đâu nữ chính trong bộ phim này là người Trung Quốc, khả năng diễn xuất không tệ, nhưng nhan sắc có chút mờ nhạt khi so sánh với nữ phản diện.
. : Mỹ nhân xin đừng đi theo ông ta!!! Tôi có cảm giác vợ tôi sắp bị người khác lấy mất rồi!
Tịch Ngưng đọc liên tục trong năm phút, sau đó mới thoát ra khỏi trang chủ Weibo.
Đúng lúc này bên tai Tịch Ngưng truyền tới tiếng bước chân quen thuộc.
Khi cô vừa quay đầu nhìn sang, bỗng nhiên có thứ gì đó mềm mại có chút lạnh lướt qua má cô, từ má truyền tới da đầu một tia tê dại.
Tịch Ngưng sững sốt trong vài giây mới phản ứng lại, đó là Thương Mộ Nghiêm hôn má cô.
Hai gò má Tịch Ngưng càng lúc càng nóng lớn, cô trừng mắt tức giận :"Anh có biết mình đang làm cái gì không?"
Tịch Ngưng ngẩng đầu nhìn anh.
Còn anh thì hơi cúi đầu nhìn xuống, trong đôi con ngươi sâu như vực ấy có chút lưu luyến mà nhìn chằm chằm vào cô.
Nhìn lâu đến mức da đầu Tịch Ngưng sởn hết cả gai óc, cô hơi hơi nhìn xuống dưới, ngay lập tức né tránh mà nhìn sang hướng khác.
Giọng nói anh trầm thấp vang lên :"Thay đồ đi, tôi đưa em đi ăn"
Tịch Ngưng nhìn anh, khi tắm xong anh đã không còn mặc bộ đồ ngủ dài tay mà thay vào đồ là áo sơ mi đen sạch sẽ có mùi hương từ trên người anh.
Cúc áo trên cùng vẫn còn chưa cài lại, lộ ra một đoạn da thịt cường tráng trước ngực đập thẳng vào mắt cô, đó cũng là lý do tại sao cô né tránh mà quay mặt sanh hướng khác
Từ nhỏ tới lớn cô không có thói quen ăn sáng, từ năm cô lớp sáu đã không còn thói quen ăn sáng nữa, người làm họ chỉ đơn giản chuẩn bị một phần ăn thanh đậm ít thịt cho cô rồi bỏ vào balo cô, chứ không làm đồ ăn cho cô ăn sáng tại nhà.
Nhiều năm như vậy thành thói quen, sau này khi cô có đủ kinh tế để xây nhà và có khả năng thuê người làm, cũng không có thói quen ăn sáng gì cả.
Tịch Ngưng :"Không cần đâu, có thể gọi đồ ăn đem đến"
Đồ ăn ở đây là gọi cho Thương Mộ Nghiêm, chứ cô vẫn chưa muốn ăn gì cả.
Nhưng đối diện với một Tịch Ngưng cứng đầu ương bướng này, vẫn còn người có thể trị được cái tính cách xấu này của cô.
Anh lạnh lùng nhìn cô :"Muốn tự thay đồ hay tôi làm cho em?"
Tịch Ngưng nhíu mày nhìn chằm chằm anh, cô bất an mà cầm gối trên sofa đặt trên đùi, vờ như không nghe Thương Mộ Nghiêm nói gì.
Ánh mắt anh híp lại, ngay sau đó không nói gì đã cúi người xuống, dễ dàng bế Tịch Ngưng lên.
"Á! Anh..Anh...Tôi thật sự không muốn đi!" Cơ thể nhỏ nhắn trong lồng ngực bắt đầu vùng vẫy, sức lực lại vô cùng lớn.
Việc này chứng tỏ cô ghét ăn vào buổi sáng đến mức vào.
Thương Mộ Nghiêm vẫn không buông cô ra, tiến đến phòng ngủ của cô.
Tịch Ngưng căm tức nhìn xương quai hàm mạnh mẽ của Thương Mộ Nghiêm, hơi thở và khí thế trên người anh rất có tính áp bức, Tịch Ngưng biết mình đấu không lại anh, tức giận quay mặt đi.
Khi vào phòng ngủ Tịch Ngưng được anh nhẹ nhàng đặt xuống trước tủ quần áo, anh mở cửa tủ rồi đưa tay bóp miệng bắt cô quay mặt nhìn vào trong tủ chứa đồ.
"Em lựa đi, tôi thay cho em." Anh bá đạo nói.
Cô lườm anh một cái, nhưng khí thế này vẫn không đủ để doạ anh :"Một nhân vật lớn như Tổng Giám đốc Thương mà phải làm mấy việc này vì tôi sao? Tôi có phải là quá vinh hạnh rồi không."
Anh nghe thế cười nhẹ, đáp :"Vậy em nhanh chóng chọn một bộ đồ đi, tôi giúp em mặc vào. Nếu không một lát tôi lại đổi ý, không biết sẽ còn làm gì em đâu"
Đại não Tịch Ngưng như muốn nổ tung, trong đầu có âm thanh ồ ồ vang dội, Tịch Ngưng nhìn về phía tủ quần áo mà trong lòng bực bội vô cùng.
Cô đã “vinh hạnh” tới mức xém chút nữa đã bị anh cởi hết quần áo ra rồi.
Cô ấm ức nhìn chằm chằm anh, thở mạnh ra một hơi, sau đó vươn tay chọn một bộ đồ, không nói gì vào phòng tắm đóng “sầm” cửa lại.
Cạch một tiếng, chốt cửa đã khoá trái.
Anh khẽ cười nhẹ.
Tịch Khương từng nói cô rất ít khi nổi giận, nhưng việc cô dễ nổi giận nhất là ép cô ăn sáng, khi đó cô sẽ bộc lộ ra tính trẻ con của mình, trưng bộ mặt khó chịu mà không muốn làm.
Từ trước đến nay đến cả ông nội Tịch còn chưa trị được cái tính xấu không chịu ăn sáng này của cô.
Thế mà bây giờ Thương Mộ Nghiêm lại có thể dễ dàng chỉnh được cô nhóc nhỏ này, nếu ông nội Tịch biết chuyện này, có lẽ sẽ vui mừng đến mức còn muốn anh chỉnh luôn mấy tật xấu còn lại của cô nữa.
Quả thật vạn năm mới có người có thể khắc chế được tính cách ương bướng này của Tịch Ngưng, không thể vượt mất cơ hội này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.