Chương 14: Tháng ngày dễ phai
Dubhe Lin
24/07/2023
Cô giáo dạy văn của lớp A bị tai nạn giao thông, phải nằm viện. Giáo viên mới được bổ nhiệm. Học sinh lớp A yêu mến cô giáo hiện thời vì hiền lành và đáng yêu. Họ mong cho cô mau khỏi bệnh và có thể tiếp tục giảng dạy môn văn của lớp. Đồng thời, học sinh không hào hứng giáo viên mới. Cô giáo mới trong trường có tiếng là bà chằn, nghiêm khắc và khó tính khiến ai ai cũng sợ khi nhắc đến tên. Mấy ngày nay trong lớp toàn lời ra tiếng vào về giáo viên dạy văn mới với nỗi sợ hãi.
Cô Stella bước vào lớp, cả lớp ngồi im phăng phắc, lặng thinh như tờ. Vào những tiết tiếp theo, không khí căng thẳng vẫn bao trùm lớp học. Không ai dám trò chuyện với cô Stella. Không bao gồm hai người Lucasta và Bông Xù, chỉ bởi Lucasta là kẻ không hay nghe tin đồn. Lucasta và Bông Xù gặp cô Stella ở hành lang thì chào. Cô giáo mỉm cười chào lại, cô cũng cười theo. Một buổi, cô Stella hỏi hai đứa:
- Các bạn trong lớp có vẻ không ưa cô cho lắm, em có biết vì sao không?
- Em không biết ạ.
Giả vờ được lắm Lucasta, Bông Xù nhủ thầm.
Lucasta cảm thấy ấn tượng cô Stella vì xinh đẹp và kể chuyện hay. Và cô Stella cũng thân thiết với Lucasta nhất trong lớp (trong lúc này).
- Ai đó đang thích đi ngược với lớp kìa.
- Phải thân thiện với giáo viên sớm thì mới được điểm cao chứ!
Juliet và bè phái của cô nàng châm kích Lucasta khi thấy cô thân thiết với giáo viên dạy văn mới. Lucasta và Bông Xù không thèm đếm xỉa đến. Thế nào cũng được, cô vẫn đối xử tốt với cô Stella.
*************************************
Thời gian lặng lẽ trôi. Nhiều chuyện cũng đổi khác.
Bằng lối kể chuyện có duyên và những lời tâm sự thủ thỉ của mình, cô Stella dần dần thay đổi cái nhìn đối với lớp. Hóa ra cô Stella rất tâm lý với học trò. Cô ấn tượng với một số nhân tố tiềm năng trong lớp, trpng đó cô giáo ngạc nhiên với khả năng sản xuất văn nhanh của Juliet, và Juliet cũng bắt đầu yêu thích cô. Cô bảo Lucasta và Bông Xù cùng đi ôn luyện thêm văn cho kỳ thi học sinh giỏi vào buổi chiều. Juliet cũng đi học.
Những khóa học buổi chiều, cô Stella có nhiều thời gian tâm sự với các học sinh hơn. Không ngờ cô Stella là trẻ mồ côi mẹ từ nhỏ, phải sống độc lập để nuôi dạy các em khôn lớn. Cô mạnh mẽ, cá tính, quyết đoán. Có thể đây là lý do nhiều người không ưa cô khi chưa hiểu về cô giáo.
- Sao em không đi ôn văn nữa, Lucasta? – Cô Stella hỏi.
- Em chọn học toán ạ. Em xin lỗi phải thừa nhận em không có niềm hứng thú với văn. – Lucasta đáp lời cô Stella.
- Ừm, hãy đi theo niềm yêu thích của mình.
- Vâng ạ.
- Bye hai em, cô đi đây.
- Chúng em chào cô.
- Cô Stella mến cậu nhỉ?
- Cậu cũng được quan tâm mà, học sinh giỏi văn? – Lucasta quay ra nói với Bông Xù.
- Tất nhiên rồi, tớ là học sinh ưu tú của lớp ôn văn mà. Hơn nữa cô Stella tình cảm lắm, tốt với mọi thành viên trong đội tuyển luôn.
- Ừ.
*****************************
Cô Stella rất nhiệt huyết với lớp ôn văn của mình. Cô trở nên thân thiết với Juliet nhất ở trong lớp vì Juliet có nét cá tính giống với cô trước kia. Nhưng cô công nhận là Juliet quá nghịch. Bông Xù cũng được cô Stella chú ý đặc biệt trong nhóm vì lời văn bay bổng giàu cảm xúc. Bông Xù cảm thấy như được cô truyền lửa học văn. Cô luyện tập chăm chỉ, chú ý từng lời của cô Stella. Mọi thứ ở lớp văn đều tốt, trừ một điều là cảm giác thiếu vắng ở bên cạnh cô nơi Lucasta từng ngồi học cùng. Lucasta đã sang lớp toán học. Tiểu Phong và Victor cũng học trong lớp này. Hai người họ học toán đều xuất sắc, hỏi câu nào đều có thể giải được. Lucasta ngưỡng mộ hai người. Trong khi cô phải vật lộn lên xuống với các phép tính. Dù vậy, cô quyết tâm học toán lắm, vì Tiểu Phong đã nói: “Nếu muốn tớ chấp nhận cậu là thủ lĩnh của nhóm thì cậu phải đạt giải trong kỳ thi học sinh giỏi.” Hắn ta không nói là giải gì, thì chỉ cần mình đạt giải khuyến khích hắn ta cũng công nhận mình đấy nhỉ. Hí hí, cô nghĩ.
- Sao cậu không đi học ôn văn nữa? – Bông Xù ngạc nhiên hỏi Lucasta.
- Lịch ôn toán và văn trùng nhau mà, haha.
- Có một buổi trùng nhau thôi. Còn buổi khác nữa. Cô Stella cũng nói với cậu không trùng lịch thì cứ đến chỗ cô học. Học có ích cho ôn thi tuyển sinh nữa.
Lucasta thở dài. Cô có nên nói thật sự lòng mình.
- Tớ không thích.
- Ủa, lúc đầu cậu rất phấn khích khi đến lớp ôn văn của cô Stella đấy thôi. Còn lôi tớ đi bằng được.
- Là không thích lớp văn đó nữa. Cảm giác đã khó chịu.
- Nghĩa là không thích cả tớ hả?
- Không phải, ăn nói hàm hồ.
- Nói rõ ra xem nào.
- Cô Stella đặc biệt thích Juliet nhỉ?
- Cậu vì thế mà…?
- Cô Stella phải quan tâm đến nhiều người khác hơn như cậu chẳng hạn. Cô ấy cũng được nhiều người yêu quý rồi. Vai trò của tớ không còn cần thiết nữa. – Cô cười buồn. –Tớ giờ có là gì đâu.
- Lucasta, không phải như cậu nghĩ đâu.
- Là thế đấy. Cuộc sống không xoay quanh chỉ riêng một ai. Không ai là nhân vật chính cả. Mọi người đến rồi đi. Tớ phải biết chấp nhận điều này để không tự ảo tưởng bản thân.
- Cậu… Cậu là đồ ngốc!
Một tuần nữa là đến ngày kỷ niệm ngành nhà giáo. Học sinh được nghỉ học và tham dự buổi lễ kỷ niệm do nhà trường tổ chức. Các lớp sẽ cử người tham gia các tiết mục văn nghệ của trường để biểu diễn trước toàn thể khách mời, giáo viên và học sinh toàn trường. Mọi người đã rục rịch chuẩn bị kế hoạch văn nghệ. Sherry sẽ tham gia vào tiết mục biểu diễn violon.
- Sherry sẽ kéo violon cho tiết mục văn nghệ của trường ư? Tuyệt quá! – Nhóm tân chiến binh reo lên.
- Ừ, nhưng tớ không tìm được người đệm đàn cho mình. Lớp tớ không ai biết chơi piano cả.
- Cái đó cần phải tìm sao. Tiểu Phong trước mặt cậu đây này. – Bánh Bao vỗ vai Tiểu Phong.
- Đừng nói là cậu dám từ chối đấy! – Lucasta quay qua nhìn.
- Tớ đồng ý với điều kiện là cậu sẽ lau chùi cây đàn piano này thường xuyên…
- Ừ, tớ sẽ làm. – Sherry đáp.
- Không phải cậu – Tiểu Phong nói – Là thỏ đế.
Cái tên chết tiệt này, Lucasta tức muốn lộn ruột. – Làm thì làm!
Từ đó, Lucasta phải lau đàn của Tiểu Phong mỗi ngày. Nhưng mà khi nhìn Sherry luyện tập hăng say, cô đều ái mộ. Cô mỉm cười hạnh phúc. Nữ thần trong lòng cô.
- Cố gắng lên! – Bông Xù và cô khích lệ Sherry.
- Ừ, cảm ơn các cậu.
Tiểu Phong bấm những phím đàn đầu tiên. Toàn trường đã vỗ tay nhiệt liệt. Đây rồi nữ thần âm nhạc trong lòng Lucasta xuất hiện trên sân khấu kéo những giai điệu mềm mại đầu tiên. Nhờ có Sherry mà học sinh nơi đây được biết đến thế nào là âm thanh violon và độc tấu cổ điển huyền thoại.
**************************************
Các lớp ôn đã bước vào giai đoạn gấp rút học ngày học đêm để chuẩn bị cho kỳ thi học sinh giỏi sắp tới. Bông Xù ở lại trường từ sáng đến tối, học cả vào ngày nghỉ ở trên trường để ôn luyện cùng đội tuyển văn và cô Stella. Trong khi đó, Tiểu Phong và Lucasta đang ở phòng cậu cùng làm đề luyện học sinh giỏi môn toán.
Ngày thi. Các thí sinh dự thi di chuyển lên trường điểm để thi vòng huyện.
- Tại sao cậu không đi thi hả Lucasta? – Bông Xù không thể nào hiểu nổi. – Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?
- Là tớ không thích đi thi.
- Nói không thích là được sao.
Lucasta thở dài, kêu lên: “Phải đó!”. Bông Xù thực sự tức giận và hai người cãi nhau. Bông Xù cảm thấy không thể hiểu nổi hành động của Lucasta. Cậu ấy không có lý do gì đặc biệt để hoãn việc đi thi. Hơn nữa Lucasta đã lao vào học hành ngày đêm quyết tâm giành giải để có thể khiến Tiểu Phong phải công nhận mình. Nhưng đến cuối cùng, cậu ta lại từ bỏ. Lucasta trở về phòng ngủ, cô nằm vật xuống giường ngẫm nghĩ, và ngao ngán. Nhiều khi bỗng dưng cô cảm thấy khủng khoảng và thế giới thật mông lung. Nỗi sợ gì đang tràn ngập trong cô lúc này, cô cũng không thể giải thích được.
Cô tránh ánh nhìn của Tiểu Phong trong lớp, giờ thì cơ hội để cậu ta công nhận là thủ lĩnh đã không còn. Không khí trong nhóm chiến binh lúc này trở nên căng thẳng. Lucasta ở một mình một chiến tuyến. Chẳng ai nói chuyện với cô và ái ngại nhìn về phía cô. Những cuộc luyện tập không còn nhiều lời nói. Cô cảm thấy bản thân mình đang cô lập với thế giới.
Những lúc này, rừng là nơi để cô giải tỏa căng thẳng.
Nói về kết quả thi, Tiểu Phong giành giải nhất môn toán, Bông Xù giành giải nhì môn văn trong sự ngưỡng mộ của bạn bè cùng lớp. Juliet cũng giành giải ba, Lucasta tất nhiên không có gì.
*************************************
Ở nhà ông Augusta. Bông Xù chạy rầm rập từ trên lầu xuống gọi mọi người.
- Các cậu nhìn này, trong cặp tớ có một chiếc dreamcatcher cực kỳ xinh xắn! Không rõ là của ai?
- Không phải cậu tự mua sao? Trong cặp cậu mà. – Bánh Bao nói.
- Tớ mua thì tớ phải nhớ chứ? Cái này không phải của tớ.
- Thế thì có lẽ là ai đó đã tặng cậu. – Sherry đưa ra ý kiến.
- Quà từ người bí ẩn? Vậy là fan hâm mộ thầm kín rồi. Bông Xù thế mà lợi hại có cả người ái mộ âm thầm. – Bánh Bao phát biểu.
- Hẳn vì Bông Xù vừa xinh lại học giỏi và chính trực đấy. – Sherry nói.
- Không chừng để chúc mừng cậu đạt giải thưởng học sinh giỏi. – Tiểu Phong thêm vào.
- Ha ha tớ không phủ nhận câu nào của các cậu đâu. – Bông Xù sướng rơn.
- Nhưng là ai được nhỉ? Chúng ta nhất định phải tìm ra người bí ẩn này. – Bánh Bao hớn hở.
- Ha muốn gặp người đó quá đi!
Sáng hôm sau, Bánh Bao, Sherry cùng đến lớp Bông Xù để tìm ra người bí ẩn. Không có người ngoài vào lớp nên chắc chắn chỉ có học sinh lớp A có thể cất quà vào cặp của Bông Xù được thôi. Họ nhìn một lượt học sinh trong lớp.
- Không thể nào là Juliet, cậu ta còn tức điên vì đạt giải kém tớ một bậc. Và cũng loại luôn Tiểu Phong.
- Cậu bạn kia thế nào?
- John á? Hắn ta không có ti chút ga lăng nào đối với phụ nữ!
- Người kia! – Hắn ta quá nhát gan.
- Nhưng phải nhát gan thì mới không dám công khai hâm mộ cậu phải không?
- Cũng đúng nhỉ? Rốt cuộc là ai đây? Nhìn mặt người nào cũng không thấy giống fan hâm mộ tớ.
- Các cậu đang làm gì ở đây vậy? – Tiểu Phong đi ngang qua, hỏi.
- Tiểu Phong, cậu thử nói xem ai là người tặng tớ dreamcatcher?
- Trong lớp này chỉ có một người thôi. Thỏ đế.
Nghĩ một lát, Bánh Bao nói:
- Tớ cũng cho rằng là Lucasta được thôi. – Bánh Bao cười.
- Nhưng cậu ấy và tớ đang căng thẳng.
- Có thể cậu ấy không muốn cãi nhau với cậu nữa…
- Thế thì tại sao không chịu nói? – Bông Xù thở dài.
Trong giờ thể dục, Lucasta tự bị ngã trầy xước đầu gối. Cô không đi đến phòng y tế, cũng không có ai để ý. Đến khi hết tiết học, cô ngồi lại ghế đá ở sân trường, vén quần lên xem xét. Cũng không nặng lắm, đợi về nhà sát trùng vậy. Cô nghĩ.
Thực ra Bông Xù đã để ý Lucasta bị ngã trong giờ thể dục. Cô chẳng nói gì và để mặc vậy. Tuy nhiên, khi hết tiết, cô đã đứng lại ở sân trường, nhìn Lucasta đang xem xét vết thương. Cô buồn lòng vì cuối cùng thì cô bạn chẳng dám nói lên ý kiến hay nhờ sự trợ giúp của ai. Bông Xù bèn đi thẳng đến chỗ của Lucasta, lấy ra băng gạc cô luôn mang theo trong người và giúp cô bạn dán lên đầu gối.
- Ơ?
Tuy nhiên, hai người vẫn chẳng nói với nhau một lời cho tới cả khi kết thúc buổi học. Trên đường đi về nhà, Lucasta đi một mình phía sau nhóm bạn. Rồi Bông Xù dừng lại, nhóm bạn đi theo cùng dừng lại, Lucasta nhìn thấy họ không di chuyển nữa, cũng dừng lại.
- Cậu bị ngốc à, tụi này đang chờ cậu đi cùng đấy! Dừng lại làm gì chứ! – Bông Xù hét lên.
Bánh Bao, Tiểu Phong và Sherry ở bên vui vẻ nhìn Bông Xù. Lucasta lúc này mới dám tiến lại gần nhóm bạn.
- Cái này là của cậu phải không? – Bông Xù giơ ra chiếc dreamcatcher phất phới những cọng lông.
- Tớ không biết nó.
- Ơ?
Tiểu Phong thì thầm vào tai Bông Xù. Bông Xù tay cầm chiếc dreamcatcher nói:
- Nếu vậy tớ sẽ vứt nó đi, không thể sử dụng đồ không rõ nguồn gốc.
- Ơ đừng!
- Vậy nó là của cậu phải không?
- Ừ! - Lucasta thừa nhận. – Thế nên đừng vứt nó đi!
- Ai mà đi vứt thứ đồ đáng yêu này chứ! – Bông Xù cười hì hì.
- Cậu đúng là đứa trẻ bướng bỉnh. – Sherry nhận xét.
- Tốt rồi, mọi người đừng giận nhau về những thứ linh tinh nữa. – Bánh Bao nói.
- Giận linh tinh gì chứ? – Bông Xù hét vào mặt Bánh Bao.
Tiểu Phong cũng nói:
- Nó không phải là thứ linh tinh. Cậu vẫn chưa đưa ra lý do tại sao lại bỏ thi, thỏ đế. Cậu đã mất đi cơ hội để tớ công nhận là thủ lĩnh rồi. Thậm chí không thèm đối mặt với hậu quả mình gây ra.
- Nguyên nhân là gì vậy? Tụi tớ rất muốn biết.
Lucasta lưỡng lự trả lời:
- Tiểu Phong đã nói rồi đấy!
- Hả?
- Tớ là đồ thỏ đế. Tớ quá nhát gan và yếu đuối.
- Lucasta…
- Tớ đã chạy trốn. Tớ không chịu được áp lực thi cử, … học chỉ để thi khiến tớ cảm thấy mệt mỏi. Sự cạnh tranh khốc liệt trong các cuộc thi rất mệt… Dù tớ đi thi thì tớ biết mình sẽ không giành giải gì. Tớ không mạnh mẽ được như cậu, Bông Xù.
- Không đùa chứ? – Bánh Bao ngạc nhiên. – Cậu rất giỏi mà Lucasta.
- Tớ không giỏi như cậu nghĩ đâu, tớ không xứng là trưởng nhóm của các cậu. – Lucasta nói giọng rầu rầu mấy ngày qua đã suy nghĩ nhiều.
- Thi cử không có gì đâu, chỉ cần làm hết khả năng của bản thân, được thì tốt, không được thì thôi. – Bông Xù an ủi cô.
- Không muốn thi cũng được. – Tiểu Phong nói. – Nếu không thích thì thôi, đừng ép bản thân.
Mọi người ngạc nhiên bởi câu nói của Tiểu Phong. Cậu ta phải nói là kẻ hiếu thắng.
- Biết bản thân mong muốn điều gì và giữ vững được quyết định, mà không bị ảnh hưởng bởi xung quanh. Với quan điểm vững vàng, cậu xứng đáng trở thành thủ lĩnh của nhóm. – Tiểu Phong tuyên bố.
- Thật ư...?
Ba người còn lại đều mừng cho Lucasta, cuối cùng thì Tiểu Phong cũng chịu công nhận cô nàng.
- Từ lần sau cậu cứ chia sẻ với mọi người, đừng có lúc nào cũng che giấu cảm xúc. Toàn để mọi người phải lo lắng thôi!
Tiểu Phong quay đi hướng về nhà ông Augusta, đồng thời nói:
- Nhưng đừng mơ tớ gọi cậu là thủ lĩnh. Cậu vẫn chỉ là thỏ đế.
Cô Stella bước vào lớp, cả lớp ngồi im phăng phắc, lặng thinh như tờ. Vào những tiết tiếp theo, không khí căng thẳng vẫn bao trùm lớp học. Không ai dám trò chuyện với cô Stella. Không bao gồm hai người Lucasta và Bông Xù, chỉ bởi Lucasta là kẻ không hay nghe tin đồn. Lucasta và Bông Xù gặp cô Stella ở hành lang thì chào. Cô giáo mỉm cười chào lại, cô cũng cười theo. Một buổi, cô Stella hỏi hai đứa:
- Các bạn trong lớp có vẻ không ưa cô cho lắm, em có biết vì sao không?
- Em không biết ạ.
Giả vờ được lắm Lucasta, Bông Xù nhủ thầm.
Lucasta cảm thấy ấn tượng cô Stella vì xinh đẹp và kể chuyện hay. Và cô Stella cũng thân thiết với Lucasta nhất trong lớp (trong lúc này).
- Ai đó đang thích đi ngược với lớp kìa.
- Phải thân thiện với giáo viên sớm thì mới được điểm cao chứ!
Juliet và bè phái của cô nàng châm kích Lucasta khi thấy cô thân thiết với giáo viên dạy văn mới. Lucasta và Bông Xù không thèm đếm xỉa đến. Thế nào cũng được, cô vẫn đối xử tốt với cô Stella.
*************************************
Thời gian lặng lẽ trôi. Nhiều chuyện cũng đổi khác.
Bằng lối kể chuyện có duyên và những lời tâm sự thủ thỉ của mình, cô Stella dần dần thay đổi cái nhìn đối với lớp. Hóa ra cô Stella rất tâm lý với học trò. Cô ấn tượng với một số nhân tố tiềm năng trong lớp, trpng đó cô giáo ngạc nhiên với khả năng sản xuất văn nhanh của Juliet, và Juliet cũng bắt đầu yêu thích cô. Cô bảo Lucasta và Bông Xù cùng đi ôn luyện thêm văn cho kỳ thi học sinh giỏi vào buổi chiều. Juliet cũng đi học.
Những khóa học buổi chiều, cô Stella có nhiều thời gian tâm sự với các học sinh hơn. Không ngờ cô Stella là trẻ mồ côi mẹ từ nhỏ, phải sống độc lập để nuôi dạy các em khôn lớn. Cô mạnh mẽ, cá tính, quyết đoán. Có thể đây là lý do nhiều người không ưa cô khi chưa hiểu về cô giáo.
- Sao em không đi ôn văn nữa, Lucasta? – Cô Stella hỏi.
- Em chọn học toán ạ. Em xin lỗi phải thừa nhận em không có niềm hứng thú với văn. – Lucasta đáp lời cô Stella.
- Ừm, hãy đi theo niềm yêu thích của mình.
- Vâng ạ.
- Bye hai em, cô đi đây.
- Chúng em chào cô.
- Cô Stella mến cậu nhỉ?
- Cậu cũng được quan tâm mà, học sinh giỏi văn? – Lucasta quay ra nói với Bông Xù.
- Tất nhiên rồi, tớ là học sinh ưu tú của lớp ôn văn mà. Hơn nữa cô Stella tình cảm lắm, tốt với mọi thành viên trong đội tuyển luôn.
- Ừ.
*****************************
Cô Stella rất nhiệt huyết với lớp ôn văn của mình. Cô trở nên thân thiết với Juliet nhất ở trong lớp vì Juliet có nét cá tính giống với cô trước kia. Nhưng cô công nhận là Juliet quá nghịch. Bông Xù cũng được cô Stella chú ý đặc biệt trong nhóm vì lời văn bay bổng giàu cảm xúc. Bông Xù cảm thấy như được cô truyền lửa học văn. Cô luyện tập chăm chỉ, chú ý từng lời của cô Stella. Mọi thứ ở lớp văn đều tốt, trừ một điều là cảm giác thiếu vắng ở bên cạnh cô nơi Lucasta từng ngồi học cùng. Lucasta đã sang lớp toán học. Tiểu Phong và Victor cũng học trong lớp này. Hai người họ học toán đều xuất sắc, hỏi câu nào đều có thể giải được. Lucasta ngưỡng mộ hai người. Trong khi cô phải vật lộn lên xuống với các phép tính. Dù vậy, cô quyết tâm học toán lắm, vì Tiểu Phong đã nói: “Nếu muốn tớ chấp nhận cậu là thủ lĩnh của nhóm thì cậu phải đạt giải trong kỳ thi học sinh giỏi.” Hắn ta không nói là giải gì, thì chỉ cần mình đạt giải khuyến khích hắn ta cũng công nhận mình đấy nhỉ. Hí hí, cô nghĩ.
- Sao cậu không đi học ôn văn nữa? – Bông Xù ngạc nhiên hỏi Lucasta.
- Lịch ôn toán và văn trùng nhau mà, haha.
- Có một buổi trùng nhau thôi. Còn buổi khác nữa. Cô Stella cũng nói với cậu không trùng lịch thì cứ đến chỗ cô học. Học có ích cho ôn thi tuyển sinh nữa.
Lucasta thở dài. Cô có nên nói thật sự lòng mình.
- Tớ không thích.
- Ủa, lúc đầu cậu rất phấn khích khi đến lớp ôn văn của cô Stella đấy thôi. Còn lôi tớ đi bằng được.
- Là không thích lớp văn đó nữa. Cảm giác đã khó chịu.
- Nghĩa là không thích cả tớ hả?
- Không phải, ăn nói hàm hồ.
- Nói rõ ra xem nào.
- Cô Stella đặc biệt thích Juliet nhỉ?
- Cậu vì thế mà…?
- Cô Stella phải quan tâm đến nhiều người khác hơn như cậu chẳng hạn. Cô ấy cũng được nhiều người yêu quý rồi. Vai trò của tớ không còn cần thiết nữa. – Cô cười buồn. –Tớ giờ có là gì đâu.
- Lucasta, không phải như cậu nghĩ đâu.
- Là thế đấy. Cuộc sống không xoay quanh chỉ riêng một ai. Không ai là nhân vật chính cả. Mọi người đến rồi đi. Tớ phải biết chấp nhận điều này để không tự ảo tưởng bản thân.
- Cậu… Cậu là đồ ngốc!
Một tuần nữa là đến ngày kỷ niệm ngành nhà giáo. Học sinh được nghỉ học và tham dự buổi lễ kỷ niệm do nhà trường tổ chức. Các lớp sẽ cử người tham gia các tiết mục văn nghệ của trường để biểu diễn trước toàn thể khách mời, giáo viên và học sinh toàn trường. Mọi người đã rục rịch chuẩn bị kế hoạch văn nghệ. Sherry sẽ tham gia vào tiết mục biểu diễn violon.
- Sherry sẽ kéo violon cho tiết mục văn nghệ của trường ư? Tuyệt quá! – Nhóm tân chiến binh reo lên.
- Ừ, nhưng tớ không tìm được người đệm đàn cho mình. Lớp tớ không ai biết chơi piano cả.
- Cái đó cần phải tìm sao. Tiểu Phong trước mặt cậu đây này. – Bánh Bao vỗ vai Tiểu Phong.
- Đừng nói là cậu dám từ chối đấy! – Lucasta quay qua nhìn.
- Tớ đồng ý với điều kiện là cậu sẽ lau chùi cây đàn piano này thường xuyên…
- Ừ, tớ sẽ làm. – Sherry đáp.
- Không phải cậu – Tiểu Phong nói – Là thỏ đế.
Cái tên chết tiệt này, Lucasta tức muốn lộn ruột. – Làm thì làm!
Từ đó, Lucasta phải lau đàn của Tiểu Phong mỗi ngày. Nhưng mà khi nhìn Sherry luyện tập hăng say, cô đều ái mộ. Cô mỉm cười hạnh phúc. Nữ thần trong lòng cô.
- Cố gắng lên! – Bông Xù và cô khích lệ Sherry.
- Ừ, cảm ơn các cậu.
Tiểu Phong bấm những phím đàn đầu tiên. Toàn trường đã vỗ tay nhiệt liệt. Đây rồi nữ thần âm nhạc trong lòng Lucasta xuất hiện trên sân khấu kéo những giai điệu mềm mại đầu tiên. Nhờ có Sherry mà học sinh nơi đây được biết đến thế nào là âm thanh violon và độc tấu cổ điển huyền thoại.
**************************************
Các lớp ôn đã bước vào giai đoạn gấp rút học ngày học đêm để chuẩn bị cho kỳ thi học sinh giỏi sắp tới. Bông Xù ở lại trường từ sáng đến tối, học cả vào ngày nghỉ ở trên trường để ôn luyện cùng đội tuyển văn và cô Stella. Trong khi đó, Tiểu Phong và Lucasta đang ở phòng cậu cùng làm đề luyện học sinh giỏi môn toán.
Ngày thi. Các thí sinh dự thi di chuyển lên trường điểm để thi vòng huyện.
- Tại sao cậu không đi thi hả Lucasta? – Bông Xù không thể nào hiểu nổi. – Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?
- Là tớ không thích đi thi.
- Nói không thích là được sao.
Lucasta thở dài, kêu lên: “Phải đó!”. Bông Xù thực sự tức giận và hai người cãi nhau. Bông Xù cảm thấy không thể hiểu nổi hành động của Lucasta. Cậu ấy không có lý do gì đặc biệt để hoãn việc đi thi. Hơn nữa Lucasta đã lao vào học hành ngày đêm quyết tâm giành giải để có thể khiến Tiểu Phong phải công nhận mình. Nhưng đến cuối cùng, cậu ta lại từ bỏ. Lucasta trở về phòng ngủ, cô nằm vật xuống giường ngẫm nghĩ, và ngao ngán. Nhiều khi bỗng dưng cô cảm thấy khủng khoảng và thế giới thật mông lung. Nỗi sợ gì đang tràn ngập trong cô lúc này, cô cũng không thể giải thích được.
Cô tránh ánh nhìn của Tiểu Phong trong lớp, giờ thì cơ hội để cậu ta công nhận là thủ lĩnh đã không còn. Không khí trong nhóm chiến binh lúc này trở nên căng thẳng. Lucasta ở một mình một chiến tuyến. Chẳng ai nói chuyện với cô và ái ngại nhìn về phía cô. Những cuộc luyện tập không còn nhiều lời nói. Cô cảm thấy bản thân mình đang cô lập với thế giới.
Những lúc này, rừng là nơi để cô giải tỏa căng thẳng.
Nói về kết quả thi, Tiểu Phong giành giải nhất môn toán, Bông Xù giành giải nhì môn văn trong sự ngưỡng mộ của bạn bè cùng lớp. Juliet cũng giành giải ba, Lucasta tất nhiên không có gì.
*************************************
Ở nhà ông Augusta. Bông Xù chạy rầm rập từ trên lầu xuống gọi mọi người.
- Các cậu nhìn này, trong cặp tớ có một chiếc dreamcatcher cực kỳ xinh xắn! Không rõ là của ai?
- Không phải cậu tự mua sao? Trong cặp cậu mà. – Bánh Bao nói.
- Tớ mua thì tớ phải nhớ chứ? Cái này không phải của tớ.
- Thế thì có lẽ là ai đó đã tặng cậu. – Sherry đưa ra ý kiến.
- Quà từ người bí ẩn? Vậy là fan hâm mộ thầm kín rồi. Bông Xù thế mà lợi hại có cả người ái mộ âm thầm. – Bánh Bao phát biểu.
- Hẳn vì Bông Xù vừa xinh lại học giỏi và chính trực đấy. – Sherry nói.
- Không chừng để chúc mừng cậu đạt giải thưởng học sinh giỏi. – Tiểu Phong thêm vào.
- Ha ha tớ không phủ nhận câu nào của các cậu đâu. – Bông Xù sướng rơn.
- Nhưng là ai được nhỉ? Chúng ta nhất định phải tìm ra người bí ẩn này. – Bánh Bao hớn hở.
- Ha muốn gặp người đó quá đi!
Sáng hôm sau, Bánh Bao, Sherry cùng đến lớp Bông Xù để tìm ra người bí ẩn. Không có người ngoài vào lớp nên chắc chắn chỉ có học sinh lớp A có thể cất quà vào cặp của Bông Xù được thôi. Họ nhìn một lượt học sinh trong lớp.
- Không thể nào là Juliet, cậu ta còn tức điên vì đạt giải kém tớ một bậc. Và cũng loại luôn Tiểu Phong.
- Cậu bạn kia thế nào?
- John á? Hắn ta không có ti chút ga lăng nào đối với phụ nữ!
- Người kia! – Hắn ta quá nhát gan.
- Nhưng phải nhát gan thì mới không dám công khai hâm mộ cậu phải không?
- Cũng đúng nhỉ? Rốt cuộc là ai đây? Nhìn mặt người nào cũng không thấy giống fan hâm mộ tớ.
- Các cậu đang làm gì ở đây vậy? – Tiểu Phong đi ngang qua, hỏi.
- Tiểu Phong, cậu thử nói xem ai là người tặng tớ dreamcatcher?
- Trong lớp này chỉ có một người thôi. Thỏ đế.
Nghĩ một lát, Bánh Bao nói:
- Tớ cũng cho rằng là Lucasta được thôi. – Bánh Bao cười.
- Nhưng cậu ấy và tớ đang căng thẳng.
- Có thể cậu ấy không muốn cãi nhau với cậu nữa…
- Thế thì tại sao không chịu nói? – Bông Xù thở dài.
Trong giờ thể dục, Lucasta tự bị ngã trầy xước đầu gối. Cô không đi đến phòng y tế, cũng không có ai để ý. Đến khi hết tiết học, cô ngồi lại ghế đá ở sân trường, vén quần lên xem xét. Cũng không nặng lắm, đợi về nhà sát trùng vậy. Cô nghĩ.
Thực ra Bông Xù đã để ý Lucasta bị ngã trong giờ thể dục. Cô chẳng nói gì và để mặc vậy. Tuy nhiên, khi hết tiết, cô đã đứng lại ở sân trường, nhìn Lucasta đang xem xét vết thương. Cô buồn lòng vì cuối cùng thì cô bạn chẳng dám nói lên ý kiến hay nhờ sự trợ giúp của ai. Bông Xù bèn đi thẳng đến chỗ của Lucasta, lấy ra băng gạc cô luôn mang theo trong người và giúp cô bạn dán lên đầu gối.
- Ơ?
Tuy nhiên, hai người vẫn chẳng nói với nhau một lời cho tới cả khi kết thúc buổi học. Trên đường đi về nhà, Lucasta đi một mình phía sau nhóm bạn. Rồi Bông Xù dừng lại, nhóm bạn đi theo cùng dừng lại, Lucasta nhìn thấy họ không di chuyển nữa, cũng dừng lại.
- Cậu bị ngốc à, tụi này đang chờ cậu đi cùng đấy! Dừng lại làm gì chứ! – Bông Xù hét lên.
Bánh Bao, Tiểu Phong và Sherry ở bên vui vẻ nhìn Bông Xù. Lucasta lúc này mới dám tiến lại gần nhóm bạn.
- Cái này là của cậu phải không? – Bông Xù giơ ra chiếc dreamcatcher phất phới những cọng lông.
- Tớ không biết nó.
- Ơ?
Tiểu Phong thì thầm vào tai Bông Xù. Bông Xù tay cầm chiếc dreamcatcher nói:
- Nếu vậy tớ sẽ vứt nó đi, không thể sử dụng đồ không rõ nguồn gốc.
- Ơ đừng!
- Vậy nó là của cậu phải không?
- Ừ! - Lucasta thừa nhận. – Thế nên đừng vứt nó đi!
- Ai mà đi vứt thứ đồ đáng yêu này chứ! – Bông Xù cười hì hì.
- Cậu đúng là đứa trẻ bướng bỉnh. – Sherry nhận xét.
- Tốt rồi, mọi người đừng giận nhau về những thứ linh tinh nữa. – Bánh Bao nói.
- Giận linh tinh gì chứ? – Bông Xù hét vào mặt Bánh Bao.
Tiểu Phong cũng nói:
- Nó không phải là thứ linh tinh. Cậu vẫn chưa đưa ra lý do tại sao lại bỏ thi, thỏ đế. Cậu đã mất đi cơ hội để tớ công nhận là thủ lĩnh rồi. Thậm chí không thèm đối mặt với hậu quả mình gây ra.
- Nguyên nhân là gì vậy? Tụi tớ rất muốn biết.
Lucasta lưỡng lự trả lời:
- Tiểu Phong đã nói rồi đấy!
- Hả?
- Tớ là đồ thỏ đế. Tớ quá nhát gan và yếu đuối.
- Lucasta…
- Tớ đã chạy trốn. Tớ không chịu được áp lực thi cử, … học chỉ để thi khiến tớ cảm thấy mệt mỏi. Sự cạnh tranh khốc liệt trong các cuộc thi rất mệt… Dù tớ đi thi thì tớ biết mình sẽ không giành giải gì. Tớ không mạnh mẽ được như cậu, Bông Xù.
- Không đùa chứ? – Bánh Bao ngạc nhiên. – Cậu rất giỏi mà Lucasta.
- Tớ không giỏi như cậu nghĩ đâu, tớ không xứng là trưởng nhóm của các cậu. – Lucasta nói giọng rầu rầu mấy ngày qua đã suy nghĩ nhiều.
- Thi cử không có gì đâu, chỉ cần làm hết khả năng của bản thân, được thì tốt, không được thì thôi. – Bông Xù an ủi cô.
- Không muốn thi cũng được. – Tiểu Phong nói. – Nếu không thích thì thôi, đừng ép bản thân.
Mọi người ngạc nhiên bởi câu nói của Tiểu Phong. Cậu ta phải nói là kẻ hiếu thắng.
- Biết bản thân mong muốn điều gì và giữ vững được quyết định, mà không bị ảnh hưởng bởi xung quanh. Với quan điểm vững vàng, cậu xứng đáng trở thành thủ lĩnh của nhóm. – Tiểu Phong tuyên bố.
- Thật ư...?
Ba người còn lại đều mừng cho Lucasta, cuối cùng thì Tiểu Phong cũng chịu công nhận cô nàng.
- Từ lần sau cậu cứ chia sẻ với mọi người, đừng có lúc nào cũng che giấu cảm xúc. Toàn để mọi người phải lo lắng thôi!
Tiểu Phong quay đi hướng về nhà ông Augusta, đồng thời nói:
- Nhưng đừng mơ tớ gọi cậu là thủ lĩnh. Cậu vẫn chỉ là thỏ đế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.