Chương 11
Phương Hồng Thúy
16/05/2013
Cô nàng lấp bấp:
– Mày nói thật hả?
Diệp Trúc gật đầu:
– Đương nhiên! Chuyện lớn như vậy tao làm sao đùa được chứ? Mày mừng cho tao nghen!
Thùy Linh rưng rưng:
– Mừng con khỉ! Mày sắp đi vậy là bỏ tụi tao rồi!? ...
– Khờ quá ? Mỹ hay Anh Pháp gì bây giờ cũng chả xa xôi gì. Chỉ cần mua vé máy bay là hai ba ngày sẽ gặp mặt nhau. Tao có đi thì vài năm sau tao cũng về thăm tụi bây chứ bộ.
Thùy Linh mếu máo:
– Nhưng mà tao không muốn xa mày!
Diệp Trúc cười hì hì:
– Được rồi. Sau này tao sẽ liên lạc thường xuyên với mày. Nếu có điều kiện tao làm thủ tục rước mày luôn. Chịu không nào?
Thùy Linh lặng thinh. Buồn thiệt chớ bộ. Vậy mà bạn cô thì cứ hớn hở ra mặt.
– Diệp Trúc à, tao vẫn chưa hiểu tại sao mày lại như vậy? tao vẫn chưa hết bất ngờ và thắc mắc?!
Chỗ bạn bè thân thiết đặc biệt, cũng không nên giấu làm gì. Diệp Trúc bèn kể cho Thùy Linh nghe.
Nghe xong Thùy Linh nhận xét:
– Như vậy tức là mày vừa sung sướng tấm thân vừa cứu được dì Út mày và cả ông Peter nữa!
Diệp Trúc xoa tay:
– Đúng vậy! ai chà ? Không ngờ số tao lại may mắn như vậy. vừa dự định năm học tới chuyển trường ai ngờ được chuyển tụt ra nước ngoài luôn?
Thùy Linh đăm chiêu:
– Tao thấy lo hơn cho mày?
– Lo gì chứ?
– Người ta thưởng bảo nếu trong đời đường tiền tài địa vị đều quá thuận lợi may mắn thì e rằng sau này đường tình duyên sẽ lận đận đó.
Diệp Trúc phẩy tay:
– Tầm phào! Tao không bao giờ tin những lời vớ vẩn đó. Cho mày hay, dự báo vài năm nữa sẽ đổi thay lớn.
Con gái sẽ lên giá còn bọn con trai rẻ rề ! Ba ngàn một mớ, mặc sức mua đầy giỏ xách đi chơi!
Thùy Linh lắc đầu chịu thua. Đúng là tâm hồn con nhỏ đang ở trên mây mà!
Ba hôm sau bữa tiệc chia tay diễn ra tại một nhà hàng nhỏ thanh lịch - có hơn mươi đứa bạn học tham dự. Mỗi đứa một lời dặn dò và một món quà xinh xắn khiến Diệp Trúc cảm động cũng phải khóc òa.
Giờ chia tay sao cứ bịn rịn mãi. Lũ bạn nói:
– Tụi tao sẽ tiễn mày lên máy bay nghen!
Diệp Trúc lắc đầu:
– Thôi đi, ra sân bay tụi mày lại giọt vắn giọt dài thì làm sao tao cất bước được chứ?
Cảnh chia tay của nhóm vô tình lọt vào ống kính tự động của Bình Nguyên. Cậu và hai ba thằng bạn thân đến đây đặt lẩu ăn mừng thành tích giải ba môn toán cấp quốc gia mà cậu đã đạt được trong năm học qua.
Bình Nguyên nhìn cảnh ôm choàng vai nhau, cười mà miệng mép xẹo, tay quệt nước mắt mà tức cười thầm. Bọn ấy có lẽ bị thần kinh thì phải. Công nhận hôm tổng kết lớp bọn nó có nhiều học sinh giỏi thật. Nhưng cũng đâu tới mức mừng vui xúc động quá trớn như vậy chứ?
Cái cảnh Diệp Trúc choàng vai mấy thằng bạn học của nó làm Bình Nguyên ngứa mắt lắm. Chỉ muốn xuất hiện nhổ vào mặt con nhỏ và thụi thằng khốn kia một cái cho bỏ ghét!
Cậu đinh ninh vào năm học tới sẽ còn nhiều điều thú vị sẽ xảy ra. Tuy đã hứa chắc với Diệp Trúc nhưng Bình Nguyên vẫn không loại trừ khả năng lặp tức phản pháo nếu bọn nhỏ gây sự trước!
Thời gian cứ thong thả vô tư trôi qua. Những ngày hè sau đó Bình Nguyên về quê dưới Gò Công. Cậu có những buổi tắm biển cạn, ăn sò nghêu mệt nghỉ và cùng mấy đứa anh em họ đi thăm lăng hoàng gia, xuống Gia Thuận ghé đám lá tối trờí - căn cứ của ông Bình Tây đại nguyên soái thuở trước! Thật là kỳ nghỉ hè thoải mái, tuyệt vời!
Tạm biệt mùa hè quay về trường sau ngày khai giảng Bình Nguyên không còn nhìn thấy nhỏ Diệp Trúc đâu cả ! nó đã chuyển trường thật rồi ư? Chẳng hiểu sao câu hỏi đó cứ in đậm trong đầu Bình Nguyên làm cậu ta ngẩn ngơ.
Một buổi chiều chủ nhật ra phố Bình Nguyên bất chợt gặp bé Chi Mai. Đúng hơn là Chi Mai nhận ra Bình Nguyên trước và cất tiếng gọi:
– Anh. ....Bình Ngưyên! Anh hơi đen hơn lúc trước nhưng em vẫn ra anh ngay.
Bình Nguyên lượng sượng:
– Bé là ...là. .... – Em tên Chi Mai, em gái của chị Diệp Trúc. Anh Bình Nguyên đã đến nhà em một lần nhưng gây gổ với chị em rồi anh bỏ đi ngay. Anh nhớ ra chưa?
– A ...à ! nhớ chứ! Em là em gái duy nhất của Diệp Trúc đây mà. Em đi đâu vậy Chi Mai?
– Dạ, em tới nhà bạn để học nhóm!
– Vậy à? Vậy em đi đi!
Chi Mai nấn ná:
– Anh Bình Nguyên không hỏi gì thêm sao?
Bình Nguyên ngẩn ra:
– Anh hỏi gì bây giờ nhỉ?
Chi Mai tủm tỉm:
– Thì ...hỏi chị Diệp Trúc, kẻ tử thù của anh!
Bình Nguyên xốn xang:
– Nè Chi Mai! Bộ ....Diệp Trúc nói với em anh với Trúc là tử thù à?
Chi Mai gật đầu. tiết lộ thêm:
– Chẳng những nói vậy thôi mà chị ấy còn đăng ký học võ để sau này có dịp hạ anh đó.
Bình Nguyên thè lười:
– Ghê vậy sao? Mà nè, mấy hôm nay Diệp Trúc đâu hổng thấy, nhỏ đó chuyển đến trường nào vậy bé Chi Mai?
Chi Mai dè dặt:
– Anh Bình Nguyên không hay biết gì à?
Bình Nguyên thoáng lo âu:
– Đã xảy ra chuyện gì với Diệp Trúc?
– Không phải chuyện mà gọi là phép mầú mới đúng. Chị Diệp Trúc của em được dì Út Xuân nhận làm con nuôi và làm thủ tục xuất cảnh sang Mỹ hơn hai tháng nay rồi.
Tim Bình Nguyên hơi nhoi nhói. Có chút cảm giác như là hụt hẫng, buồn buồn man mác ...
Cậu ta lẩm bẩm:
– Vậy mà anh có hay biết gì đâu.
Chi Mai hồn nhiên:
– Em hổng biết tại làm sao hai anh chị lại ghét nhau đến vậy. nhưng em thì rất cảm mến anh Bình Nguyên. Nếu rảnh rỗi, mời anh Bình Nguyên đến nhà em chơi nhé. chị Diệp Trúc đi rồi nhà buồn hiu hà! Anh mà tới chắc ba mẹ em vui lắm đó.
Bình Nguyên xoa đầu Chi Mai. Hai chị em ruột mà sao khác nhau một trời một vực vậy chứ? Chi Mai thật là hồn nhiên dễ thương! Chẳng bù cho cô chị gái dữ dằn đanh đá ấy chút nào.
– Anh không dám hứa chắc nhưng nhất định có thời gian anh sẽ đến thăm cô chú và em vậy há !
Chia tay Chi Mai, vừa bước đi lững thững Bình Nguyên vừa tự hỏi không biết sang xứ người nhỏ Diệp Trúc có bày ra trò gì để rồi cự cãi thiên hạ không?
Nhỏ đó đúng là khắc “nhãn” khác” “khẩu” với Bình Nguyên. Vậy mà bây giờ biết lo nhỏ đã xa mình cậu ta lại thấy buồn ghê gớm. Cứ như vừa đánh mất một thứ gì đó vậy!
Dãi đất màu xanh dần hiện rõ trong tầm mắt. Rồi rõ hơn với màu của cây cối xanh đậm xen lẫn với màu trắng ngà, đỏ tươi của tường và mái ngói của những tòa nhà lớn.
Giọng cô tiếp viên thật êm và ngọt bằng hai ngôn ngữ Anh và Việt:
– Máy bay chuẩn bị hạ cánh, đề nghị quí khách cài lại dây an toàn. Chúng tôi cảm ơn quí khách đã sử dụng dịch vụ của hãng hàng không chúng tôi. Chúc quí khách vui vẻ hạnh phúc. Xin hẹn gặp lại lần sau ạ.
Diệp Trúc mỉm cười. Sắp hạ cánh! Sắp về lại Sài Gòn - Việt Nam rồi ư? Ôi!
Tám năm qua cứ như một giấc mơ dài!
Ngày ra đi Diệp Trúc hãy còn là cô bé con ngô nghê khờ khạo. Bây giờ quay về đã thành một cô gái hoàn hảo. Xinh xắn chững chạc và học vị đàng hoàng.
Tám năm dài Diệp Trúc không một lần về thăm Việt Nam. cô biết quê hương bây giờ đã thay đổi nhiều lắm. Cũng như ba mẹ cô đã già hơn trước hẳn tóc hoa răm rồi:
Bồi hồi, nôn nao, Diệp Trúc đoan chắc thế nào về nhà trước hết cô sẽ bị ba mẹ mắng cho một trận vì cái tội mỗi năm không chịu về thăm nhà. Một tấm ảnh cũng không gởi về. Bây giờ thậm chí chẳng chịu điện thoại báo tin là đã về nước để cả nhà ra đón.
– Mày nói thật hả?
Diệp Trúc gật đầu:
– Đương nhiên! Chuyện lớn như vậy tao làm sao đùa được chứ? Mày mừng cho tao nghen!
Thùy Linh rưng rưng:
– Mừng con khỉ! Mày sắp đi vậy là bỏ tụi tao rồi!? ...
– Khờ quá ? Mỹ hay Anh Pháp gì bây giờ cũng chả xa xôi gì. Chỉ cần mua vé máy bay là hai ba ngày sẽ gặp mặt nhau. Tao có đi thì vài năm sau tao cũng về thăm tụi bây chứ bộ.
Thùy Linh mếu máo:
– Nhưng mà tao không muốn xa mày!
Diệp Trúc cười hì hì:
– Được rồi. Sau này tao sẽ liên lạc thường xuyên với mày. Nếu có điều kiện tao làm thủ tục rước mày luôn. Chịu không nào?
Thùy Linh lặng thinh. Buồn thiệt chớ bộ. Vậy mà bạn cô thì cứ hớn hở ra mặt.
– Diệp Trúc à, tao vẫn chưa hiểu tại sao mày lại như vậy? tao vẫn chưa hết bất ngờ và thắc mắc?!
Chỗ bạn bè thân thiết đặc biệt, cũng không nên giấu làm gì. Diệp Trúc bèn kể cho Thùy Linh nghe.
Nghe xong Thùy Linh nhận xét:
– Như vậy tức là mày vừa sung sướng tấm thân vừa cứu được dì Út mày và cả ông Peter nữa!
Diệp Trúc xoa tay:
– Đúng vậy! ai chà ? Không ngờ số tao lại may mắn như vậy. vừa dự định năm học tới chuyển trường ai ngờ được chuyển tụt ra nước ngoài luôn?
Thùy Linh đăm chiêu:
– Tao thấy lo hơn cho mày?
– Lo gì chứ?
– Người ta thưởng bảo nếu trong đời đường tiền tài địa vị đều quá thuận lợi may mắn thì e rằng sau này đường tình duyên sẽ lận đận đó.
Diệp Trúc phẩy tay:
– Tầm phào! Tao không bao giờ tin những lời vớ vẩn đó. Cho mày hay, dự báo vài năm nữa sẽ đổi thay lớn.
Con gái sẽ lên giá còn bọn con trai rẻ rề ! Ba ngàn một mớ, mặc sức mua đầy giỏ xách đi chơi!
Thùy Linh lắc đầu chịu thua. Đúng là tâm hồn con nhỏ đang ở trên mây mà!
Ba hôm sau bữa tiệc chia tay diễn ra tại một nhà hàng nhỏ thanh lịch - có hơn mươi đứa bạn học tham dự. Mỗi đứa một lời dặn dò và một món quà xinh xắn khiến Diệp Trúc cảm động cũng phải khóc òa.
Giờ chia tay sao cứ bịn rịn mãi. Lũ bạn nói:
– Tụi tao sẽ tiễn mày lên máy bay nghen!
Diệp Trúc lắc đầu:
– Thôi đi, ra sân bay tụi mày lại giọt vắn giọt dài thì làm sao tao cất bước được chứ?
Cảnh chia tay của nhóm vô tình lọt vào ống kính tự động của Bình Nguyên. Cậu và hai ba thằng bạn thân đến đây đặt lẩu ăn mừng thành tích giải ba môn toán cấp quốc gia mà cậu đã đạt được trong năm học qua.
Bình Nguyên nhìn cảnh ôm choàng vai nhau, cười mà miệng mép xẹo, tay quệt nước mắt mà tức cười thầm. Bọn ấy có lẽ bị thần kinh thì phải. Công nhận hôm tổng kết lớp bọn nó có nhiều học sinh giỏi thật. Nhưng cũng đâu tới mức mừng vui xúc động quá trớn như vậy chứ?
Cái cảnh Diệp Trúc choàng vai mấy thằng bạn học của nó làm Bình Nguyên ngứa mắt lắm. Chỉ muốn xuất hiện nhổ vào mặt con nhỏ và thụi thằng khốn kia một cái cho bỏ ghét!
Cậu đinh ninh vào năm học tới sẽ còn nhiều điều thú vị sẽ xảy ra. Tuy đã hứa chắc với Diệp Trúc nhưng Bình Nguyên vẫn không loại trừ khả năng lặp tức phản pháo nếu bọn nhỏ gây sự trước!
Thời gian cứ thong thả vô tư trôi qua. Những ngày hè sau đó Bình Nguyên về quê dưới Gò Công. Cậu có những buổi tắm biển cạn, ăn sò nghêu mệt nghỉ và cùng mấy đứa anh em họ đi thăm lăng hoàng gia, xuống Gia Thuận ghé đám lá tối trờí - căn cứ của ông Bình Tây đại nguyên soái thuở trước! Thật là kỳ nghỉ hè thoải mái, tuyệt vời!
Tạm biệt mùa hè quay về trường sau ngày khai giảng Bình Nguyên không còn nhìn thấy nhỏ Diệp Trúc đâu cả ! nó đã chuyển trường thật rồi ư? Chẳng hiểu sao câu hỏi đó cứ in đậm trong đầu Bình Nguyên làm cậu ta ngẩn ngơ.
Một buổi chiều chủ nhật ra phố Bình Nguyên bất chợt gặp bé Chi Mai. Đúng hơn là Chi Mai nhận ra Bình Nguyên trước và cất tiếng gọi:
– Anh. ....Bình Ngưyên! Anh hơi đen hơn lúc trước nhưng em vẫn ra anh ngay.
Bình Nguyên lượng sượng:
– Bé là ...là. .... – Em tên Chi Mai, em gái của chị Diệp Trúc. Anh Bình Nguyên đã đến nhà em một lần nhưng gây gổ với chị em rồi anh bỏ đi ngay. Anh nhớ ra chưa?
– A ...à ! nhớ chứ! Em là em gái duy nhất của Diệp Trúc đây mà. Em đi đâu vậy Chi Mai?
– Dạ, em tới nhà bạn để học nhóm!
– Vậy à? Vậy em đi đi!
Chi Mai nấn ná:
– Anh Bình Nguyên không hỏi gì thêm sao?
Bình Nguyên ngẩn ra:
– Anh hỏi gì bây giờ nhỉ?
Chi Mai tủm tỉm:
– Thì ...hỏi chị Diệp Trúc, kẻ tử thù của anh!
Bình Nguyên xốn xang:
– Nè Chi Mai! Bộ ....Diệp Trúc nói với em anh với Trúc là tử thù à?
Chi Mai gật đầu. tiết lộ thêm:
– Chẳng những nói vậy thôi mà chị ấy còn đăng ký học võ để sau này có dịp hạ anh đó.
Bình Nguyên thè lười:
– Ghê vậy sao? Mà nè, mấy hôm nay Diệp Trúc đâu hổng thấy, nhỏ đó chuyển đến trường nào vậy bé Chi Mai?
Chi Mai dè dặt:
– Anh Bình Nguyên không hay biết gì à?
Bình Nguyên thoáng lo âu:
– Đã xảy ra chuyện gì với Diệp Trúc?
– Không phải chuyện mà gọi là phép mầú mới đúng. Chị Diệp Trúc của em được dì Út Xuân nhận làm con nuôi và làm thủ tục xuất cảnh sang Mỹ hơn hai tháng nay rồi.
Tim Bình Nguyên hơi nhoi nhói. Có chút cảm giác như là hụt hẫng, buồn buồn man mác ...
Cậu ta lẩm bẩm:
– Vậy mà anh có hay biết gì đâu.
Chi Mai hồn nhiên:
– Em hổng biết tại làm sao hai anh chị lại ghét nhau đến vậy. nhưng em thì rất cảm mến anh Bình Nguyên. Nếu rảnh rỗi, mời anh Bình Nguyên đến nhà em chơi nhé. chị Diệp Trúc đi rồi nhà buồn hiu hà! Anh mà tới chắc ba mẹ em vui lắm đó.
Bình Nguyên xoa đầu Chi Mai. Hai chị em ruột mà sao khác nhau một trời một vực vậy chứ? Chi Mai thật là hồn nhiên dễ thương! Chẳng bù cho cô chị gái dữ dằn đanh đá ấy chút nào.
– Anh không dám hứa chắc nhưng nhất định có thời gian anh sẽ đến thăm cô chú và em vậy há !
Chia tay Chi Mai, vừa bước đi lững thững Bình Nguyên vừa tự hỏi không biết sang xứ người nhỏ Diệp Trúc có bày ra trò gì để rồi cự cãi thiên hạ không?
Nhỏ đó đúng là khắc “nhãn” khác” “khẩu” với Bình Nguyên. Vậy mà bây giờ biết lo nhỏ đã xa mình cậu ta lại thấy buồn ghê gớm. Cứ như vừa đánh mất một thứ gì đó vậy!
Dãi đất màu xanh dần hiện rõ trong tầm mắt. Rồi rõ hơn với màu của cây cối xanh đậm xen lẫn với màu trắng ngà, đỏ tươi của tường và mái ngói của những tòa nhà lớn.
Giọng cô tiếp viên thật êm và ngọt bằng hai ngôn ngữ Anh và Việt:
– Máy bay chuẩn bị hạ cánh, đề nghị quí khách cài lại dây an toàn. Chúng tôi cảm ơn quí khách đã sử dụng dịch vụ của hãng hàng không chúng tôi. Chúc quí khách vui vẻ hạnh phúc. Xin hẹn gặp lại lần sau ạ.
Diệp Trúc mỉm cười. Sắp hạ cánh! Sắp về lại Sài Gòn - Việt Nam rồi ư? Ôi!
Tám năm qua cứ như một giấc mơ dài!
Ngày ra đi Diệp Trúc hãy còn là cô bé con ngô nghê khờ khạo. Bây giờ quay về đã thành một cô gái hoàn hảo. Xinh xắn chững chạc và học vị đàng hoàng.
Tám năm dài Diệp Trúc không một lần về thăm Việt Nam. cô biết quê hương bây giờ đã thay đổi nhiều lắm. Cũng như ba mẹ cô đã già hơn trước hẳn tóc hoa răm rồi:
Bồi hồi, nôn nao, Diệp Trúc đoan chắc thế nào về nhà trước hết cô sẽ bị ba mẹ mắng cho một trận vì cái tội mỗi năm không chịu về thăm nhà. Một tấm ảnh cũng không gởi về. Bây giờ thậm chí chẳng chịu điện thoại báo tin là đã về nước để cả nhà ra đón.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.