Chương 135: Sống không bằng chết
Sherry Andromeda
08/06/2021
“Nàng đã hận ta như thế... Vậy... giết ta đi, chỉ có nàng mới đủ tư cách giết ta.”
Trần Hy Hy nhìn cần cổ Nguyên Thừa Úc rướm máu nhuốm lên chủy thủ, chỉ cần nàng dùng sức, chắc chắn sẽ cắt đứt động mạch cảnh ngay tức khắc.
Trước nay nàng chưa bao giờ có khái niệm nhân từ với kẻ thù, huống chi người trước mắt còn là kẻ lợi dụng nàng hạ độc Triệu Minh khiến chàng thiếu chút nữa mất mạng. Trần Hy Hy nghĩ đến đây, đầu lông mày xẹt qua một tia sát khí nồng đậm.
Nguyên Thừa Úc nhẹ nhàng khép mắt, đôi môi đỏ thắm mơ hồ giơ lên nụ cười nhàn nhạt.
Chết trong tay nàng, hắn... cam tâm tình nguyện.
Đúng lúc này, cánh cửa đột ngột bị mở ra, bàn tay đang cầm chủy thủ của Trần Hy Hy cắt xuống bỗng nhiên truyền đến cảm giác đau nhói.
“Keng!”
Âm thanh chủy thủ rơi xuống sàn vang vọng khắp phòng, lạnh tanh mà tràn ngập u oán.
Trần Hy Hy nghiến răng ôm tay bị viên đá đập trúng, nghiêng đầu nhìn kẻ vừa đến, lập tức cúi người nhặt chủy thủ.
“Cô nương, xin cô nương tha cho thiếu gia.” Y vọt đến trước người Nguyên Thừa Úc, khẩn thiết cầu xin thiếu nữ.
Hai mắt Nguyên Thừa Úc khẽ mở to kinh ngạc: “Vũ Văn tướng quân.”
Trần Hy Hy thoáng nheo mắt nhìn người đàn ông trung niên, Vũ Văn tướng quân? Thì ra là tướng soái Nguyên quốc, thảo nào trên người y luôn toát ra khí chất kiên nghị, anh dũng phi phàm hơn người thường. Y có thể đúng thời xông vào đây, hẳn là Tiểu Tranh đã báo cho y biết.
“Vũ Văn tướng quân, ngài cần gì phải làm như vậy.” Người nam tử đằng sau bình tĩnh lên tiếng:
“Thực ra ta vốn... không nên sống rồi. Vả lại... dù hôm nay nàng ấy không giết ta, ta có thể trụ được bao lâu?” Giọng hắn bỗng nhỏ dần.
Trong mắt Vũ Văn Thanh run lên, y quay đầu, kinh hãi đỡ lấy Nguyên Thừa Úc. Đôi mắt trong sáng lạnh lùng của thiếu nữ lập tức phản chiếu gương mặt trắng bệch của người nam tử, nơi khóe miệng hắn đang trào ra dòng máu đỏ tươi, chẳng mấy chốc đã nhuộm lên cổ áo màu lam thanh tao.
“Hắn làm sao vậy?” Trần Hy Hy thu lại chủy thủ, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ.
Máu hắn có màu đỏ tươi, hẳn là không phải trúng độc.
Vũ Văn Thanh nhanh chóng lấy ra một viên thuốc để Nguyên Thừa Úc nuốt xuống, giọng điệu hàm chứa một tia buồn bã:
“Căn bệnh này đã theo thiếu gia từ nhỏ, dù tận lực mời danh y khắp nơi nhưng không ai có thể chữa trị. Bọn họ còn chẩn đoán... thiếu gia không thể sống quá mười tám tuổi.”
Đôi mắt lạnh lùng của thiếu nữ cuối cùng cũng xuất hiện một chút dao động. Nhìn Nguyên Thừa Úc nằm yếu ớt trong lòng y, chợt hiểu ra lời nói khi ấy. Hắn nói bản thân sắp không trụ được bao lâu, là ý này sao?
“Cô nương...” thấy trong mắt nàng thoáng qua dao động, Vũ Văn Thanh lại tiếp lời:
“Xin cô nương tha cho thiếu gia, coi như là trả ân tình người đã cứu cô.”
Trước đây, lúc Nguyên quốc diệt vong, người là huyết mạch duy nhất còn lưu lại, vì nợ nước thù nhà mà kiên cường sống tiếp, nhẫn nhục chịu đựng. Vốn đã có thể ẩn dật sống qua những tháng ngày sau này, nay lại vì một người con gái mà tự thân lộ diện, sao y có thể trơ mắt nhìn người xảy ra chuyện?
Ánh trăng lạnh lẽo tràn vào phòng, nến đỏ cháy lách cách, gương mặt thiếu nữ dưới nguyệt quang bỗng trở nên mông lung thần bí, hoàn toàn không biết nàng đang tư lự điều gì.
Một lúc sau, Trần Hy Hy nâng bước trở về phía giường trúc, buông rèm mỏng, không nhìn hai người nọ:
“Ngươi đưa hắn về đi.” Âm điệu lành lạnh như gió phảng qua, lại có chút trầm lắng như giọt sương đọng trên tán lá.
***
Sáng hôm sau, Thừa Úc tỉnh lại trong tiếng ca thánh thót của chim oanh. Ngoài trời tuyết lại rơi từng đợt, cây mai vàng trước hiên điểm một vài bông, hương mai tinh khiết khẽ thấm đượm nơi đầu mũi.
“Tỉnh rồi à?”
Nghe đến giọng nói trong trẻo lạnh nhạt quen thuộc, Nguyên Thừa Úc chậm chạp đưa mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Thiếu nữ khoanh tay dựa trước hàng song hộ, gương mặt trắng ngần xinh đẹp nghiêng nghiêng ngược sáng, chân mày núi non hơi chau lại, đôi mắt xa xăm nhìn cảnh sắc ngoài kia. Vài bông tuyết nghịch ngợm trêu đùa suối tóc nàng, dường như muốn rủ nàng chơi cùng.
Trông thiếu nữ lúc này, an tĩnh lại phảng phất ưu tư, hệt như một tuyệt tác của danh họa làng tranh thủy mặc. Chỉ liếc nhìn một cái, cũng đủ để gây ám ảnh cả đời.
Nguyên Thừa Úc chưa bao giờ phủ nhận, nàng... là nỗi ám ảnh của hắn.
Dường như đương suy nghĩ điều gì, thiếu nữ không nhận ra ánh mắt kia đang chăm chú đặt lên người mình. Nàng đưa tay gỡ bông tuyết trên tóc mai, bỗng cất lời:
“Cha mẹ ngươi... có phải là người có cùng huyết thống không? Hoặc là, cận huyết...”
Đôi mắt đen láy của Nguyên Thừa Úc chợt hiện lên một tia kinh ngạc. Như nhớ ra điều gì đó, bàn tay trắng nõn của hắn bỗng siết chặt, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
“Là Vũ Văn tướng quân nói cho nàng biết sao?”
Nghe đến đây, trong lòng thiếu nữ bất chợt dâng lên một nỗi xót thương, có thứ gì đó như nghẹn ứ nơi cổ họng, nàng quay đầu nhìn hắn, cố gắng để âm điệu vang lên thật bình thản:
“Không! Ngươi còn nhớ đêm qua ngươi nói, căn bệnh kì lạ này đã theo ngươi từ lúc sinh ra? Ta đã suy nghĩ, nếu không phải là do độc, vậy thì chỉ còn một khả năng... đó là hậu quả của hôn nhân cận huyết.”
Có rất nhiều triều đại trong lịch sử, vì để tránh ngoại thích cầm quyền và bảo vệ huyết mạch hoàng tộc đã dùng cách này, nhưng họ đâu biết rằng... chính quyết định sai lầm ấy là một trong những nguyên nhân khiến vương triều nhanh chóng sụp đổ.
Kết hôn cận huyết sẽ làm các tỷ lệ thể đồng hợp tử tăng, theo đó, các gen lặn có hại sẽ có nhiều cơ hội để biểu hiện.
Đáng tiếc, cổ đại khoa học chưa phát triển, bọn họ hoàn toàn không ý thức được việc này sẽ gây ra hậu quả tai hại thế nào.
“Phụ hoàng ta...” Nguyên Thừa Úc nhắc đến đây, giọng điệu mơ hồ phảng phất một nỗi thù hận cay nghiệt:
“Ông ta là một kẻ táng tận lương tâm, khiến người ta kinh tởm. Từ nhỏ ông ta đã mê luyến mẫu thân ta, không màng đến luân thường đạo lý. Nàng có biết... mẫu thân ta là ai không?”
Chẳng đợi nàng trả lời, Nguyên Thừa Úc đã cắn răng, thốt lên từng từ:
“Trưởng công chúa Nguyên quốc Nguyên Khánh Chi.”
Cả người Trần Hy Hy lập tức run rẩy, nàng không nghĩ đến Nguyên hoàng lại có thể biến thái như vậy, lấy chính tỷ tỷ ruột thịt của mình.
Lần đầu tiên, thiếu nữ nhìn thấy sự hận thù lẫn đau xót trong mắt hắn. Nguyên Thừa Úc nghẹn ngào:
“Ông ta lừa mẫu thân đến thư phòng, sau đó cưỡng bức người. Lúc ấy triều chính Nguyên quốc chưa ổn định, hoàng gia gia trước khi băng hà đã giao một nửa quyền lực vào tay mẫu thân, để mẫu thân cùng phò tá. Bởi vậy, sau lần chịu khuất nhục ấy, bà không tuyệt vọng đi tìm cái chết. Nhưng đến khi phát hiện bản thân đã mang thai, mọi kiên cường gần như sụp đổ.”
Gió lạnh bên ngoài chợt rít gào, âm thanh oán thán như khúc nhạc đệm lời hận của người nam tử.
“Có lẽ không phải mẫu thân chưa từng nghĩ đến cái chết, nhưng bà không muốn ta phải chết theo bà. Sau khi phụ hoàng ta biết chuyện, đã phái người đưa mẫu thân lên núi, lấy cớ bà nhiễm dịch bệnh. Vì thế mà mọi quyền lực đều nhanh chóng rơi vào tay ông ta. Nguyên Thừa Úc ta cũng được sinh ra tại ngọn núi hẻo lánh đó, nhưng mẫu thân lại không qua khỏi, băng huyết mà hương tiêu ngọc vẫn.”
Thế nên, sử sách mới không ghi lại việc này.
Ánh mắt đỏ hằn tia máu của hắn bỗng nhìn nàng:
“Có phải nàng cảm thấy... ta rất kinh tởm không?”
Trần Hy Hy nâng mi đáp lại, trong mắt không hề có ý khinh thường hay cười nhạo, mà chỉ đọng lại một chút kinh ngạc và xót xa.
“Sao có thể? Trong chuyện này, ngươi hoàn toàn vô tội. Chỉ xót thương, nghiệp chướng do phụ hoàng ngươi gây ra, lại đè lên người ngươi.”
Thiếu nữ dợm bước về chiếc bàn đá hoa cương, nàng thong thả rót một ly trà hoa mai, lại trầm tư nói:
“Nguyên Thừa Úc... bất kể là ta hay ngươi, không ai có thể lựa chọn nơi mình sinh ra. Nhưng số phận, cuộc đời này... hoàn toàn do chính bản thân ngươi quyết định.”
“Sao cơ? Không phải là số mệnh sao?”
Trần Hy Hy lắc đầu:
“Số mệnh không phải là vấn đề về cơ hội, mà là vấn đề về sự lựa chọn. Đó không phải là thứ mà ngươi chờ đợi, mà là thứ ngươi đạt được.”
Nguyên Thừa Úc trầm ngâm một lúc, chợt mỉm cười:
"Cho dù thế nào, ta cũng không thể quyết định được sinh mạng của mình. Thực ra ta đã đủ mười tám tuổi, vì căn bệnh mà cơ thể không thể cao lớn như người bình thường. Lúc ấy nói với nàng mười bốn tuổi, thực chất là lừa gạt."
Bàn tay đang cầm ly trà thoáng khựng lại, đã đủ mười tám tuổi, vậy tức là... cùng lắm chỉ có thể cầm cự qua mùa đông năm nay. Sao hắn ta có thể thản nhiên như thế khi nhắc đến sinh mạng của mình?
Nhìn kỹ lại, dù Nguyên Thừa Úc không cao lớn như nam nhân trưởng thành, nhưng vẫn hơn nàng nửa cái đầu.
Thấy ánh mắt thiếu nữ thoáng ngẩn ra, Nguyên Thừa Úc lại cười:
"Hôm nay nàng đến đây, không phải chỉ để nói mấy lời này chứ? Nếu hôm qua nàng chưa kịp ra tay, vậy hôm nay... có thể làm lại."
Hóa ra hắn nghĩ nàng đến đây để giết hắn.
Trần Hy Hy chợt đứng dậy, tóc dài chấm thắt lưng buông xõa, nhẹ cười cợt:
"Chết thì dễ, sống lại rất khó. Mà sống không bằng chết, lại càng khó hơn. Đây chính là điều ta muốn nói với ngươi."
Trần Hy Hy nhìn cần cổ Nguyên Thừa Úc rướm máu nhuốm lên chủy thủ, chỉ cần nàng dùng sức, chắc chắn sẽ cắt đứt động mạch cảnh ngay tức khắc.
Trước nay nàng chưa bao giờ có khái niệm nhân từ với kẻ thù, huống chi người trước mắt còn là kẻ lợi dụng nàng hạ độc Triệu Minh khiến chàng thiếu chút nữa mất mạng. Trần Hy Hy nghĩ đến đây, đầu lông mày xẹt qua một tia sát khí nồng đậm.
Nguyên Thừa Úc nhẹ nhàng khép mắt, đôi môi đỏ thắm mơ hồ giơ lên nụ cười nhàn nhạt.
Chết trong tay nàng, hắn... cam tâm tình nguyện.
Đúng lúc này, cánh cửa đột ngột bị mở ra, bàn tay đang cầm chủy thủ của Trần Hy Hy cắt xuống bỗng nhiên truyền đến cảm giác đau nhói.
“Keng!”
Âm thanh chủy thủ rơi xuống sàn vang vọng khắp phòng, lạnh tanh mà tràn ngập u oán.
Trần Hy Hy nghiến răng ôm tay bị viên đá đập trúng, nghiêng đầu nhìn kẻ vừa đến, lập tức cúi người nhặt chủy thủ.
“Cô nương, xin cô nương tha cho thiếu gia.” Y vọt đến trước người Nguyên Thừa Úc, khẩn thiết cầu xin thiếu nữ.
Hai mắt Nguyên Thừa Úc khẽ mở to kinh ngạc: “Vũ Văn tướng quân.”
Trần Hy Hy thoáng nheo mắt nhìn người đàn ông trung niên, Vũ Văn tướng quân? Thì ra là tướng soái Nguyên quốc, thảo nào trên người y luôn toát ra khí chất kiên nghị, anh dũng phi phàm hơn người thường. Y có thể đúng thời xông vào đây, hẳn là Tiểu Tranh đã báo cho y biết.
“Vũ Văn tướng quân, ngài cần gì phải làm như vậy.” Người nam tử đằng sau bình tĩnh lên tiếng:
“Thực ra ta vốn... không nên sống rồi. Vả lại... dù hôm nay nàng ấy không giết ta, ta có thể trụ được bao lâu?” Giọng hắn bỗng nhỏ dần.
Trong mắt Vũ Văn Thanh run lên, y quay đầu, kinh hãi đỡ lấy Nguyên Thừa Úc. Đôi mắt trong sáng lạnh lùng của thiếu nữ lập tức phản chiếu gương mặt trắng bệch của người nam tử, nơi khóe miệng hắn đang trào ra dòng máu đỏ tươi, chẳng mấy chốc đã nhuộm lên cổ áo màu lam thanh tao.
“Hắn làm sao vậy?” Trần Hy Hy thu lại chủy thủ, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ.
Máu hắn có màu đỏ tươi, hẳn là không phải trúng độc.
Vũ Văn Thanh nhanh chóng lấy ra một viên thuốc để Nguyên Thừa Úc nuốt xuống, giọng điệu hàm chứa một tia buồn bã:
“Căn bệnh này đã theo thiếu gia từ nhỏ, dù tận lực mời danh y khắp nơi nhưng không ai có thể chữa trị. Bọn họ còn chẩn đoán... thiếu gia không thể sống quá mười tám tuổi.”
Đôi mắt lạnh lùng của thiếu nữ cuối cùng cũng xuất hiện một chút dao động. Nhìn Nguyên Thừa Úc nằm yếu ớt trong lòng y, chợt hiểu ra lời nói khi ấy. Hắn nói bản thân sắp không trụ được bao lâu, là ý này sao?
“Cô nương...” thấy trong mắt nàng thoáng qua dao động, Vũ Văn Thanh lại tiếp lời:
“Xin cô nương tha cho thiếu gia, coi như là trả ân tình người đã cứu cô.”
Trước đây, lúc Nguyên quốc diệt vong, người là huyết mạch duy nhất còn lưu lại, vì nợ nước thù nhà mà kiên cường sống tiếp, nhẫn nhục chịu đựng. Vốn đã có thể ẩn dật sống qua những tháng ngày sau này, nay lại vì một người con gái mà tự thân lộ diện, sao y có thể trơ mắt nhìn người xảy ra chuyện?
Ánh trăng lạnh lẽo tràn vào phòng, nến đỏ cháy lách cách, gương mặt thiếu nữ dưới nguyệt quang bỗng trở nên mông lung thần bí, hoàn toàn không biết nàng đang tư lự điều gì.
Một lúc sau, Trần Hy Hy nâng bước trở về phía giường trúc, buông rèm mỏng, không nhìn hai người nọ:
“Ngươi đưa hắn về đi.” Âm điệu lành lạnh như gió phảng qua, lại có chút trầm lắng như giọt sương đọng trên tán lá.
***
Sáng hôm sau, Thừa Úc tỉnh lại trong tiếng ca thánh thót của chim oanh. Ngoài trời tuyết lại rơi từng đợt, cây mai vàng trước hiên điểm một vài bông, hương mai tinh khiết khẽ thấm đượm nơi đầu mũi.
“Tỉnh rồi à?”
Nghe đến giọng nói trong trẻo lạnh nhạt quen thuộc, Nguyên Thừa Úc chậm chạp đưa mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Thiếu nữ khoanh tay dựa trước hàng song hộ, gương mặt trắng ngần xinh đẹp nghiêng nghiêng ngược sáng, chân mày núi non hơi chau lại, đôi mắt xa xăm nhìn cảnh sắc ngoài kia. Vài bông tuyết nghịch ngợm trêu đùa suối tóc nàng, dường như muốn rủ nàng chơi cùng.
Trông thiếu nữ lúc này, an tĩnh lại phảng phất ưu tư, hệt như một tuyệt tác của danh họa làng tranh thủy mặc. Chỉ liếc nhìn một cái, cũng đủ để gây ám ảnh cả đời.
Nguyên Thừa Úc chưa bao giờ phủ nhận, nàng... là nỗi ám ảnh của hắn.
Dường như đương suy nghĩ điều gì, thiếu nữ không nhận ra ánh mắt kia đang chăm chú đặt lên người mình. Nàng đưa tay gỡ bông tuyết trên tóc mai, bỗng cất lời:
“Cha mẹ ngươi... có phải là người có cùng huyết thống không? Hoặc là, cận huyết...”
Đôi mắt đen láy của Nguyên Thừa Úc chợt hiện lên một tia kinh ngạc. Như nhớ ra điều gì đó, bàn tay trắng nõn của hắn bỗng siết chặt, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
“Là Vũ Văn tướng quân nói cho nàng biết sao?”
Nghe đến đây, trong lòng thiếu nữ bất chợt dâng lên một nỗi xót thương, có thứ gì đó như nghẹn ứ nơi cổ họng, nàng quay đầu nhìn hắn, cố gắng để âm điệu vang lên thật bình thản:
“Không! Ngươi còn nhớ đêm qua ngươi nói, căn bệnh kì lạ này đã theo ngươi từ lúc sinh ra? Ta đã suy nghĩ, nếu không phải là do độc, vậy thì chỉ còn một khả năng... đó là hậu quả của hôn nhân cận huyết.”
Có rất nhiều triều đại trong lịch sử, vì để tránh ngoại thích cầm quyền và bảo vệ huyết mạch hoàng tộc đã dùng cách này, nhưng họ đâu biết rằng... chính quyết định sai lầm ấy là một trong những nguyên nhân khiến vương triều nhanh chóng sụp đổ.
Kết hôn cận huyết sẽ làm các tỷ lệ thể đồng hợp tử tăng, theo đó, các gen lặn có hại sẽ có nhiều cơ hội để biểu hiện.
Đáng tiếc, cổ đại khoa học chưa phát triển, bọn họ hoàn toàn không ý thức được việc này sẽ gây ra hậu quả tai hại thế nào.
“Phụ hoàng ta...” Nguyên Thừa Úc nhắc đến đây, giọng điệu mơ hồ phảng phất một nỗi thù hận cay nghiệt:
“Ông ta là một kẻ táng tận lương tâm, khiến người ta kinh tởm. Từ nhỏ ông ta đã mê luyến mẫu thân ta, không màng đến luân thường đạo lý. Nàng có biết... mẫu thân ta là ai không?”
Chẳng đợi nàng trả lời, Nguyên Thừa Úc đã cắn răng, thốt lên từng từ:
“Trưởng công chúa Nguyên quốc Nguyên Khánh Chi.”
Cả người Trần Hy Hy lập tức run rẩy, nàng không nghĩ đến Nguyên hoàng lại có thể biến thái như vậy, lấy chính tỷ tỷ ruột thịt của mình.
Lần đầu tiên, thiếu nữ nhìn thấy sự hận thù lẫn đau xót trong mắt hắn. Nguyên Thừa Úc nghẹn ngào:
“Ông ta lừa mẫu thân đến thư phòng, sau đó cưỡng bức người. Lúc ấy triều chính Nguyên quốc chưa ổn định, hoàng gia gia trước khi băng hà đã giao một nửa quyền lực vào tay mẫu thân, để mẫu thân cùng phò tá. Bởi vậy, sau lần chịu khuất nhục ấy, bà không tuyệt vọng đi tìm cái chết. Nhưng đến khi phát hiện bản thân đã mang thai, mọi kiên cường gần như sụp đổ.”
Gió lạnh bên ngoài chợt rít gào, âm thanh oán thán như khúc nhạc đệm lời hận của người nam tử.
“Có lẽ không phải mẫu thân chưa từng nghĩ đến cái chết, nhưng bà không muốn ta phải chết theo bà. Sau khi phụ hoàng ta biết chuyện, đã phái người đưa mẫu thân lên núi, lấy cớ bà nhiễm dịch bệnh. Vì thế mà mọi quyền lực đều nhanh chóng rơi vào tay ông ta. Nguyên Thừa Úc ta cũng được sinh ra tại ngọn núi hẻo lánh đó, nhưng mẫu thân lại không qua khỏi, băng huyết mà hương tiêu ngọc vẫn.”
Thế nên, sử sách mới không ghi lại việc này.
Ánh mắt đỏ hằn tia máu của hắn bỗng nhìn nàng:
“Có phải nàng cảm thấy... ta rất kinh tởm không?”
Trần Hy Hy nâng mi đáp lại, trong mắt không hề có ý khinh thường hay cười nhạo, mà chỉ đọng lại một chút kinh ngạc và xót xa.
“Sao có thể? Trong chuyện này, ngươi hoàn toàn vô tội. Chỉ xót thương, nghiệp chướng do phụ hoàng ngươi gây ra, lại đè lên người ngươi.”
Thiếu nữ dợm bước về chiếc bàn đá hoa cương, nàng thong thả rót một ly trà hoa mai, lại trầm tư nói:
“Nguyên Thừa Úc... bất kể là ta hay ngươi, không ai có thể lựa chọn nơi mình sinh ra. Nhưng số phận, cuộc đời này... hoàn toàn do chính bản thân ngươi quyết định.”
“Sao cơ? Không phải là số mệnh sao?”
Trần Hy Hy lắc đầu:
“Số mệnh không phải là vấn đề về cơ hội, mà là vấn đề về sự lựa chọn. Đó không phải là thứ mà ngươi chờ đợi, mà là thứ ngươi đạt được.”
Nguyên Thừa Úc trầm ngâm một lúc, chợt mỉm cười:
"Cho dù thế nào, ta cũng không thể quyết định được sinh mạng của mình. Thực ra ta đã đủ mười tám tuổi, vì căn bệnh mà cơ thể không thể cao lớn như người bình thường. Lúc ấy nói với nàng mười bốn tuổi, thực chất là lừa gạt."
Bàn tay đang cầm ly trà thoáng khựng lại, đã đủ mười tám tuổi, vậy tức là... cùng lắm chỉ có thể cầm cự qua mùa đông năm nay. Sao hắn ta có thể thản nhiên như thế khi nhắc đến sinh mạng của mình?
Nhìn kỹ lại, dù Nguyên Thừa Úc không cao lớn như nam nhân trưởng thành, nhưng vẫn hơn nàng nửa cái đầu.
Thấy ánh mắt thiếu nữ thoáng ngẩn ra, Nguyên Thừa Úc lại cười:
"Hôm nay nàng đến đây, không phải chỉ để nói mấy lời này chứ? Nếu hôm qua nàng chưa kịp ra tay, vậy hôm nay... có thể làm lại."
Hóa ra hắn nghĩ nàng đến đây để giết hắn.
Trần Hy Hy chợt đứng dậy, tóc dài chấm thắt lưng buông xõa, nhẹ cười cợt:
"Chết thì dễ, sống lại rất khó. Mà sống không bằng chết, lại càng khó hơn. Đây chính là điều ta muốn nói với ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.