Chương 8: Bị thương
Rosepeach
21/08/2023
Hà My: “Nó có việc lên lớp trước nên tao mua cho nó luôn, mày mua đi rồi lên chung”
Cô đi vào mua thì gặp anh cũng đang mua nước. Không biết cô và anh có
duyên nợ gì không mà cứ gặp nhau suốt. Cô chào hỏi anh như bình thường.
Anh đi lại gần nói nhỏ với cô: “Anh đợi em dưới căn tin, nhớ xuống đấy”. Cô chỉ biết gật đầu. Mua xong anh và cô cùng đi ra đến chỗ Hà My đang
đợi. Hà My thấy anh cũng chào. Cô nhìn phía trước nói: “Trời hôm nay
nắng gắt mày có mang theo ô không?”
Hà My mở cặp ra lấy nói: “Lúc nào tao trả mang theo”. Nói rồi cô bật ô ra.
Anh hỏi: “Em dị ứng nắng à?”
Cô xua tay nói: “Không hẳn là dị ứng, chỉ là không thích thôi”
Anh đưa tay ra phía Hà My nói: “Anh cao, đưa đây anh che cho hai đứa”
Anh vừa nói dứt câu Hà My đã đưa cho anh, anh che cho hai cô đến lớp.
Học xong mấy tiết mệt rã người. Hà My và Nhật Hạ lại bàn cô hỏi: “Có đi xuống không?”
Cô nói: “Xuống trước đi, tao dọn dẹp xuống sau”
Hai cô nghe vậy xuống trước, cô đang dọn sách vở thì có người đưa cô bức
thư. Cô mở ra thì trong đó là một địa chỉ muốn cô đến đó. Cô xếp sách vở rồi đi đến địa chỉ trong giấy. Mất một lúc lâu sau cô mới đến được, cô
đến thì thấy có cả chục người đợi cô gồm ba nữ, bảy nam.
Chị ta hùng hổ đi lại phía cô: “Mày để tao đợi lâu đấy”
Cô nghĩ chắc là chị đại rồi, cô thản nhiên đáp: “Tôi mới vào trường nên
không biết đường đi, nếu vậy sao chị không kêu người đón tôi mà phải đưa giấy”
Người bên phải chị ta đi lên nói: “Mày đừng có láo. Mày đắc tội chị tao mà còn nói giọng kiểu
đó”. Chị ta nói xong vừa đưa tay vỗ mặt cô nhưng cô đã né.
Cô nhíu mày hỏi: “Tôi đã làm gì mấy người”
Người bên trái chị ta nói: “Mày vào trường dám chiếm hết hào quang của bọn
tao, đã vậy mày còn gần gũi với anh Tuấn Kiệt? Mày biết anh Tuấn Kiệt là của chị đại tao không hả?”
Cô nghe vậy không nhịn được mà cười: “Anh ấy của chị cô thật mắc cười mà”
Chị ta nghe mình bị cười chê giận quá giơ tay tát cô nhưng cô đã kịp chụp
tay chị ta lại hất ra. Chị ta thấy mình không được nên kêu người lên
đánh cô cảnh cáo. Cô thấy vậy liền vứt cặp sang bên thủ thế chuẩn bị
đánh.
Ở căn tin.
Hai cô bạn, bạn anh và anh đang đợi cô xuống cùng ăn. Nhưng họ đã đợi cô ba mươi phút rồi. Thế là Hà My và Nhật Hạ điện cho cô mà không bắt máy họ
lo cho cô. Đang định lên lớp tìm cô thì bỗng có nam sinh chạy vào căn
tin nói lớn: “Có một đám người đánh một bạn nữ sinh sau trường kìa đi
coi thôi”. Nam sinh vừa nói xong anh đã chạy thật nhanh ra sau trường
bốn người kia thấy thế cũng chạy theo.
Lúc anh chạy tới thì thấy cô đã gã ra đất, có một nam sinh lấy cây đánh cô
may mà anh chạy tới kịp đã vào nam sinh đó ra xa, xem cô thế nào đỡ cô
dậy nhưng chân cô đã bị trật. Cô không thể đứng được anh bế cô lên theo
kiểu công chúa.
Hà My và Nhật Hạ chạy tới định đi theo anh nhưng hai người bạn của anh cản.
Tư Vũ nói: “Không cần theo đâu. Có nó là được rồi”
Hà My vẫy tay gọi nam sinh lớp hai cô gần đó lại. Nam sinh hỏi: “Chin gọi
em”. Nam sinh đó gọi mấy cô bằng chị vì trong lớp mấy cô được lớp rất
quý. Hà My nói: “Đi tìm những người hồi nảy đánh An Thư”. Nhật Hạ nhấn
mạnh thêm: “Không sót một người”
Nhất Phàm thấy tình hình như vậy nói: “Để anh và Tư Vũ đi điều tra thân thế của họ”
Nhật Hạ nói: “Vậy em và My báo cho hai anh của Thư biết”
Anh đưa cô đến phòng y tế, đặt cô xuống giường. Cô y tế thấy cô như vậy,
lấy hộp sơ cứu ra đang định rửa vết thương cho cô thì anh nói: “Đưa em
làm cho”. Cô y tế nghe anh nói không nói gì chỉ đưa cho anh và ra khỏi
phòng để lại không gian cho anh và cô.
Anh quỳ một chân xuống nhìn vết thương cô nói: “Nếu đau thì nói anh”. Anh
chăm chú rửa vết thương cho cô, anh vô cùng hẹn tay vừa rửa vừa thổi để
cô không đau, rửa xong anh băng lại vết thương cẩn thận. Từ lúc làm đến
giờ anh không hề nhìn cô hay nói với cô câu gì khiến cô rất khó chịu.
Suy nghĩ rằng anh đang giận mình hay không. Cô đưa tay cầm áo anh lắc
nhẹ nói: “Anh sao thế?”
Anh cất đồ vào hộp sơ cứu rồi ngồi xuống cạnh cô. Anh nhìn thẳng cô hỏi: “Tại sao đến đó?”
Cô cúi mặt không dám nhìn anh nói: “Thì em nhận được giấy trong đó ghi địa chỉ nên em đến đó coi có chuyện gì em đâu ngờ đâu”
Anh đưa tay nâng cằm cô lên nhìn mình nói: “Nữa không có như vậy”
Hành động của anh khiến cô ngại đỏ mặt quay đi nơi khác rồi gật đầu.
Anh hỏi cô: “Muốn xử lí những người đó thế nào?”
Cô thản nhiên đáp: “Anh và mọi người muốn xử lí thế nào cũng được”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.