Chương 47: Còn muốn nữa không, cô gái của tôi?
Rosepeach
21/08/2023
“Anh....... anh muốn làm gì?" Thấy Nguyễn Tuấn Kiệt ngồi lên ghế phó lái, An Thư ôm chặt lấy vô lăng như ôm đồ ăn.
Ánh mắt anh tối lại, anh ngả người vào ghế.
Hừ, anh muốn làm gì à? Tốt nhất cô đừng biết thì hơn.
Lúc này, trên người Nguyễn Tuấn Kiệt chỉ còn lại một chiếc sơ mi đen, anh giật mạnh chiếc cúc đang cài chặt trên cổ áo ra, sau đó là nút thứ hai, rồi thứ ba...
An Thư cảnh giác, nhìn chăm chú vào người đàn ông bên cạnh, thấy từng chiếc cúc của anh được cởi ra, vùng ngực săn chắc dần hé lộ, cô nhìn đến thất thần, quên luôn cả Tiểu Bạch mà cô yêu nhất....
Nguyễn Tuấn Kiệt không để ý tới ánh mắt của cô, anh đang cố khắc chế sự tức cười của bản thân ngày hôm nay, không ngờ cũng có ngày anh phải ghen với một chiếc xe, bực bội lấy thuốc ra hút, nhả ra một làn khỏi dài.
An Thư không thể chịu nổi nữa, cô nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, nhìn yết hầu chuyển động, nhìn làn khói trắng lan ra giữa đôi môi mỏng, nhìn đám khói đang từ từ bay lên........
Ánh mắt bên cạnh quá mãnh liệt, buộc Nguyễn Tuấn Kiệt phải quay đầu sang, sau đó liền thấy vẻ mặt "đói khát" của An Thư.
Anh hoảng hồn, suýt chút nữa thì bị ánh mắt của cô đánh lừa, trong mắt cô hoàn toàn không có anh.
Thứ khiến cho cô "đói khát" không phải là anh, mà là điếu thuốc trên miệng anh.
Nguyễn Tuấn Khải cái gì cũng bết bát nhưng riêng việc thu thập tư liệu lại rất giỏi, mọi chuyện liên quan tới An Thư, những chuyện nhỏ nhặt khác, thậm chí ngay cả việc cỏn con như cô đã từng hút thuốc nhưng đã bỏ một năm đều được cậu ta thu thập rất đầy đủ.
Anh lập tức hiểu ra, cô đang bị mùi thuốc lá hấp dẫn.
Không bằng người cũ, không bằng xe, giờ ngay đến một điếu thuốc cũng so không được.
Cả đời này Nguyễn Tuấn Kiệt chưa bao giờ thấy thất bại và nghi ngờ bản thân mình đến vậy.
Lần đầu tiên thấy cô anh đã muốn chiếm cô cho riêng mình, nhưng lại kiêng dè cảm nhận của cô nên cứ cẩn thận đắn đo mãi, mà cô lại chưa từng để anh vào mắt, lúc nào cũng phân rõ giới hạn với anh.
Cô thà đi ôm chân kẻ khác, cũng không chịu làm vợ anh.
Người ta thường nói không quên được tình cũ là vì tình mới không đủ tốt, chẳng lẽ anh vẫn chưa đủ tốt sao? Vì một gã từng bỏ rơi cô mà uống say tới mức này?
Anh biết cái gì cũng phải từ từ, nên luôn cố gắng đả động cô từng chút một, nhưng không ngờ, không biết từ khi nào lí trí của anh lại yếu ớt đến trình độ này, chỉ một cơn tức không đáng nhắc đến mà suýt phá hỏng tất cả.
Tâm trạng Nguyễn Tuấn Kiệt rối bời như làn khói anh phả ra, anh kẹp điếu thuốc, trong mắt phản chiếu lại màu đỏ của đầu tàn thuốc lá, một âm thanh trầm thấp vang lên: "Muốn hút?"
An Thư không chút do dự liền gật đầu, không rõ bản thân rốt cuộc đang bị mùi thuốc dẫn dụ hay bị người đàn ông trước mắt này mê hoặc nữa.
Anh gạt tàn thuốc, lại hít một hơi trong tầm mắt nóng bỏng của cô, giây tiếp theo, anh nghiêng người qua, đôi môi còn đọng mùi thuốc lá áp chính xác lên môi cô...
An Thư trợn tròn mắt, chỉ thấy mùi thuốc lá và hơi thở mát lạnh của người đàn ông này ập tới, tiếp đó, đôi môi mềm mại được tách ra, một làn khói theo đó thổi vào trong.
Cô không kịp phòng bị liền bị sặc ho khù khụ.
Thuốc lá chỉ còn một nửa, Nguyễn Tuấn Kiệt thản nhiên hút thêm một hơi, thấy người bên cạnh đang ho chảy cả nước mắt, càng khiến anh muốn ngược cô thêm chút nữa, anh hỏi: "Còn muốn nữa không?"
An Thư trừng mắt, nhìn anh như nhìn một kẻ xấu xa.
"Hừm...." Vẻ mặt đó khiến Nguyễn Tuấn Kiệt bật cười, ý cười lăn tăn trong đáy mắt, anh ngậm lấy đầu thuốc, nhả ra một làn khói, sau đó lại nghiêng người, áp môi lên môi cô.
Cô theo bảo năng muốn trốn, nhưng lại bị một cánh tay giữ chặt lấy eo, một giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng kề sát tai dụ dỗ: "Lần này sẽ không làm em sặc nữa đâu."
Vừa dứt lời, một nụ hôn kịch liệt mang theo mùi vị của khói thuốc cuốn sạch mọi thần trí của cô....
An Thư bị hôn đến ngây người, đầu óc cứ như đang trôi nổi giữa mây mù.
Sự thanh tỉnh duy nhất lúc này của cô là người đàn ông đang kẹp cô giữa cánh tay này còn nguy hiểm hơn cả thuốc lá.
"Bịch" một tiếng, lưng ghế bị hạ xuống, kèm theo đó là cơ thể nóng rực của người đàn ông kia.
Hơi thở trong lồng ngực từng chút từng chút bị đoạt đi, An Thư cảm thấy thần trí càng lúc càng mơ hồ, mê man, rồi như chìm dần vào đáy biển....
Đối tác phía dưới bỗng chẳng có động tĩnh gì cũng không phản ứng lại, Nguyễn Tuấn Kiệt thở gấp ngẩng đâu, thấy ai đó đã ngủ thẳng cẳng, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ....
Đôi con ngươi dần bình tĩnh lại, mọi tức giận trong lồng ngực cũng tan sạch sẽ.
Ài, đúng là điên rồi mới đi tính toán với con sâu rượu này............
Mới có ba ngày. Họ mới chỉ quen nhau có ba ngày. Rốt cuộc anh vội gì đây?
Sức hút của cô gái này đối với anh đến một cách thật vô lí. Dù đã mấy năm, cứ ngỡ là quên nhưng ngay thời khắc này chứng minh anh thấy rằng anh chưa bao giờ quen cả chỉ là cảm xúc ấy nó được cất giữ. Anh rất giỏi trong việc che giấu cảm xúc của mình.
Khi ấy, anh lại nhìn thấy cô, anh bỗng thấy mừng như điên, giống như tìm lại được thứ đã đánh mất.
Cái khoảnh khắc anh bế cô lên có cảm giác giống như cuộc đời khiếm khuyết của anh cuối cùng cũng được lấp đầy, như thể cô chính là châu báu mà anh đã đánh mất bấy lâu.
Anh muốn để cô hoàn toàn thuộc về mình, không muốn phải đợi thêm một giây phút nào nữa.
Nguyễn Tuấn Kiệt bế vào phòng mình đặt cô lên giường, điều chỉnh lại nhiệt độ điều hòa, rồi nằm xuống bên cạnh, hôn lên trán cô.
"Ngủ ngon, cô gái của tôi."
Sáng sớm ngày hôm sau.
An Thư tỉnh dậy trong một lồng ngực ấm áp.
Cô đưa tay lên dụi mắt, ngẩng lên nhìn lá cây xanh mát qua kính cửa cổ, ánh nắng sớm mai chiếu xuống qua từng kẽ lá, bên tai còn truyền tới tiếng chim kêu ríu rít...
Hửm? Cô đang ở đâu đây?
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, kinh ngạc phát hiện mình ngủ trong phòng, nói chính xác hơn là cô ngủ trong lòng Nguyễn Tuấn Kiệt.
Ôi thiên địa quỷ thần ơi!
An Thư ngã bịch xuống, lúc ngã đầu cô đập xuống đầu giường, đau đến nghiến răng nghiến lợi
Cô... Nguyễn Tuấn Kiệt... trong phòng...
Chết tiệt, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại tỉnh dậy trong tình trạng quái thai thế này!
Tình cảnh trước mắt khiến cô không thể không hiểu lầm cho được!
"Nghĩ gì thế?"
An Thư cắn ngón tay, đầu óc hỗn loạn, trả lời theo phản xạ: "Nghĩ.... liệu tối qua có phải là rượu say loạn tính rồi chơi quá chiến với đại ma vương luôn rồi hay không, chuyện này cũng quá đáng sợ rồi..."
"Đại ma vương... chơi quá chiến...? Nếu như những gì em nói thì giờ em còn sức mà để nhảy nhót với nghĩ ngợi lung tung thế này à?" Giọng người đàn ông có vẻ bực bội.
"Ahhhhhhhhhhhhhh.......!!!!"
Không biết anh đã tỉnh dậy từ lúc nào, làm cô sợ giật cả mình, suýt nữa lại đập đầu, may mà anh đã sớm có chuẩn bị nên dùng bàn tay đỡ lấy sau đầu cô.
"Ngài... ngài Nguyễn..."
"Gọi tên tôi." Giọng Nguyễn Tuấn Kiệt lạnh lùng.
Những lúc cô muốn dối trá nịnh nọt thì gọi là anh, khi sợ thì gọi là ngài hoặc Nguyễn tổng nhưng anh đều không thích những cách gọi này.
Không biết liệu có phải cô bị ảo giác không mà chỉ trong một đêm, An Thư có cảm giác Nguyễn Tuấn Kiệt có gì đó thay đổi…
Ánh mắt anh tối lại, anh ngả người vào ghế.
Hừ, anh muốn làm gì à? Tốt nhất cô đừng biết thì hơn.
Lúc này, trên người Nguyễn Tuấn Kiệt chỉ còn lại một chiếc sơ mi đen, anh giật mạnh chiếc cúc đang cài chặt trên cổ áo ra, sau đó là nút thứ hai, rồi thứ ba...
An Thư cảnh giác, nhìn chăm chú vào người đàn ông bên cạnh, thấy từng chiếc cúc của anh được cởi ra, vùng ngực săn chắc dần hé lộ, cô nhìn đến thất thần, quên luôn cả Tiểu Bạch mà cô yêu nhất....
Nguyễn Tuấn Kiệt không để ý tới ánh mắt của cô, anh đang cố khắc chế sự tức cười của bản thân ngày hôm nay, không ngờ cũng có ngày anh phải ghen với một chiếc xe, bực bội lấy thuốc ra hút, nhả ra một làn khỏi dài.
An Thư không thể chịu nổi nữa, cô nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, nhìn yết hầu chuyển động, nhìn làn khói trắng lan ra giữa đôi môi mỏng, nhìn đám khói đang từ từ bay lên........
Ánh mắt bên cạnh quá mãnh liệt, buộc Nguyễn Tuấn Kiệt phải quay đầu sang, sau đó liền thấy vẻ mặt "đói khát" của An Thư.
Anh hoảng hồn, suýt chút nữa thì bị ánh mắt của cô đánh lừa, trong mắt cô hoàn toàn không có anh.
Thứ khiến cho cô "đói khát" không phải là anh, mà là điếu thuốc trên miệng anh.
Nguyễn Tuấn Khải cái gì cũng bết bát nhưng riêng việc thu thập tư liệu lại rất giỏi, mọi chuyện liên quan tới An Thư, những chuyện nhỏ nhặt khác, thậm chí ngay cả việc cỏn con như cô đã từng hút thuốc nhưng đã bỏ một năm đều được cậu ta thu thập rất đầy đủ.
Anh lập tức hiểu ra, cô đang bị mùi thuốc lá hấp dẫn.
Không bằng người cũ, không bằng xe, giờ ngay đến một điếu thuốc cũng so không được.
Cả đời này Nguyễn Tuấn Kiệt chưa bao giờ thấy thất bại và nghi ngờ bản thân mình đến vậy.
Lần đầu tiên thấy cô anh đã muốn chiếm cô cho riêng mình, nhưng lại kiêng dè cảm nhận của cô nên cứ cẩn thận đắn đo mãi, mà cô lại chưa từng để anh vào mắt, lúc nào cũng phân rõ giới hạn với anh.
Cô thà đi ôm chân kẻ khác, cũng không chịu làm vợ anh.
Người ta thường nói không quên được tình cũ là vì tình mới không đủ tốt, chẳng lẽ anh vẫn chưa đủ tốt sao? Vì một gã từng bỏ rơi cô mà uống say tới mức này?
Anh biết cái gì cũng phải từ từ, nên luôn cố gắng đả động cô từng chút một, nhưng không ngờ, không biết từ khi nào lí trí của anh lại yếu ớt đến trình độ này, chỉ một cơn tức không đáng nhắc đến mà suýt phá hỏng tất cả.
Tâm trạng Nguyễn Tuấn Kiệt rối bời như làn khói anh phả ra, anh kẹp điếu thuốc, trong mắt phản chiếu lại màu đỏ của đầu tàn thuốc lá, một âm thanh trầm thấp vang lên: "Muốn hút?"
An Thư không chút do dự liền gật đầu, không rõ bản thân rốt cuộc đang bị mùi thuốc dẫn dụ hay bị người đàn ông trước mắt này mê hoặc nữa.
Anh gạt tàn thuốc, lại hít một hơi trong tầm mắt nóng bỏng của cô, giây tiếp theo, anh nghiêng người qua, đôi môi còn đọng mùi thuốc lá áp chính xác lên môi cô...
An Thư trợn tròn mắt, chỉ thấy mùi thuốc lá và hơi thở mát lạnh của người đàn ông này ập tới, tiếp đó, đôi môi mềm mại được tách ra, một làn khói theo đó thổi vào trong.
Cô không kịp phòng bị liền bị sặc ho khù khụ.
Thuốc lá chỉ còn một nửa, Nguyễn Tuấn Kiệt thản nhiên hút thêm một hơi, thấy người bên cạnh đang ho chảy cả nước mắt, càng khiến anh muốn ngược cô thêm chút nữa, anh hỏi: "Còn muốn nữa không?"
An Thư trừng mắt, nhìn anh như nhìn một kẻ xấu xa.
"Hừm...." Vẻ mặt đó khiến Nguyễn Tuấn Kiệt bật cười, ý cười lăn tăn trong đáy mắt, anh ngậm lấy đầu thuốc, nhả ra một làn khói, sau đó lại nghiêng người, áp môi lên môi cô.
Cô theo bảo năng muốn trốn, nhưng lại bị một cánh tay giữ chặt lấy eo, một giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng kề sát tai dụ dỗ: "Lần này sẽ không làm em sặc nữa đâu."
Vừa dứt lời, một nụ hôn kịch liệt mang theo mùi vị của khói thuốc cuốn sạch mọi thần trí của cô....
An Thư bị hôn đến ngây người, đầu óc cứ như đang trôi nổi giữa mây mù.
Sự thanh tỉnh duy nhất lúc này của cô là người đàn ông đang kẹp cô giữa cánh tay này còn nguy hiểm hơn cả thuốc lá.
"Bịch" một tiếng, lưng ghế bị hạ xuống, kèm theo đó là cơ thể nóng rực của người đàn ông kia.
Hơi thở trong lồng ngực từng chút từng chút bị đoạt đi, An Thư cảm thấy thần trí càng lúc càng mơ hồ, mê man, rồi như chìm dần vào đáy biển....
Đối tác phía dưới bỗng chẳng có động tĩnh gì cũng không phản ứng lại, Nguyễn Tuấn Kiệt thở gấp ngẩng đâu, thấy ai đó đã ngủ thẳng cẳng, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ....
Đôi con ngươi dần bình tĩnh lại, mọi tức giận trong lồng ngực cũng tan sạch sẽ.
Ài, đúng là điên rồi mới đi tính toán với con sâu rượu này............
Mới có ba ngày. Họ mới chỉ quen nhau có ba ngày. Rốt cuộc anh vội gì đây?
Sức hút của cô gái này đối với anh đến một cách thật vô lí. Dù đã mấy năm, cứ ngỡ là quên nhưng ngay thời khắc này chứng minh anh thấy rằng anh chưa bao giờ quen cả chỉ là cảm xúc ấy nó được cất giữ. Anh rất giỏi trong việc che giấu cảm xúc của mình.
Khi ấy, anh lại nhìn thấy cô, anh bỗng thấy mừng như điên, giống như tìm lại được thứ đã đánh mất.
Cái khoảnh khắc anh bế cô lên có cảm giác giống như cuộc đời khiếm khuyết của anh cuối cùng cũng được lấp đầy, như thể cô chính là châu báu mà anh đã đánh mất bấy lâu.
Anh muốn để cô hoàn toàn thuộc về mình, không muốn phải đợi thêm một giây phút nào nữa.
Nguyễn Tuấn Kiệt bế vào phòng mình đặt cô lên giường, điều chỉnh lại nhiệt độ điều hòa, rồi nằm xuống bên cạnh, hôn lên trán cô.
"Ngủ ngon, cô gái của tôi."
Sáng sớm ngày hôm sau.
An Thư tỉnh dậy trong một lồng ngực ấm áp.
Cô đưa tay lên dụi mắt, ngẩng lên nhìn lá cây xanh mát qua kính cửa cổ, ánh nắng sớm mai chiếu xuống qua từng kẽ lá, bên tai còn truyền tới tiếng chim kêu ríu rít...
Hửm? Cô đang ở đâu đây?
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, kinh ngạc phát hiện mình ngủ trong phòng, nói chính xác hơn là cô ngủ trong lòng Nguyễn Tuấn Kiệt.
Ôi thiên địa quỷ thần ơi!
An Thư ngã bịch xuống, lúc ngã đầu cô đập xuống đầu giường, đau đến nghiến răng nghiến lợi
Cô... Nguyễn Tuấn Kiệt... trong phòng...
Chết tiệt, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại tỉnh dậy trong tình trạng quái thai thế này!
Tình cảnh trước mắt khiến cô không thể không hiểu lầm cho được!
"Nghĩ gì thế?"
An Thư cắn ngón tay, đầu óc hỗn loạn, trả lời theo phản xạ: "Nghĩ.... liệu tối qua có phải là rượu say loạn tính rồi chơi quá chiến với đại ma vương luôn rồi hay không, chuyện này cũng quá đáng sợ rồi..."
"Đại ma vương... chơi quá chiến...? Nếu như những gì em nói thì giờ em còn sức mà để nhảy nhót với nghĩ ngợi lung tung thế này à?" Giọng người đàn ông có vẻ bực bội.
"Ahhhhhhhhhhhhhh.......!!!!"
Không biết anh đã tỉnh dậy từ lúc nào, làm cô sợ giật cả mình, suýt nữa lại đập đầu, may mà anh đã sớm có chuẩn bị nên dùng bàn tay đỡ lấy sau đầu cô.
"Ngài... ngài Nguyễn..."
"Gọi tên tôi." Giọng Nguyễn Tuấn Kiệt lạnh lùng.
Những lúc cô muốn dối trá nịnh nọt thì gọi là anh, khi sợ thì gọi là ngài hoặc Nguyễn tổng nhưng anh đều không thích những cách gọi này.
Không biết liệu có phải cô bị ảo giác không mà chỉ trong một đêm, An Thư có cảm giác Nguyễn Tuấn Kiệt có gì đó thay đổi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.