Chương 90: Đỉnh cao của cuộc đời
Rosepeach
21/08/2023
“Cô..."
Từng lời từng chữ của An Thư đều khiến người ta tức chết hết nhưng không cách nào phản bác lại được.
Đấu với Mỹ Hinh xong, Ninh Tịch lại chuyển hướng qua Tô Trinh, ra vẻ đáng thương nói: "Tô tiền bối, tôi biết cô rất yêu thích bộ đồ này... tôi cũng phải lấy dũng khí rất lớn mới dám bảo cô cởi nó ra cho tôi... Thật ra thì vừa nãy nói xong tôi cũng hối hận rồi! Quân tử không cướp đồ người khác yêu thích, bộ váy trên người Tô tiền bối... thôi thì đưa cho tiền bối vậy! Tôi cũng không cần nữa!"
"An Thư! Cô..." Từ sau khi Tô Trinh thành danh đã bao giờ phải chịu tức giận như vậy?
Cái gì mà đưa cho cô ta? Con tiện nhân này còn dùng cái giọng bố thí như thế!
"Trinh! Em không sao chứ!" Mỹ Hinh kích động hét lớn lên: "An Thư, cô còn dám nói cô không phải lưu manh vô lại! Chẳng lẽ cô muốn em tôi phải cởi đồ trước mặt nhiều người như vậy sao? Cô chán sống rồi phải không!"
Mỹ Hinh đã kích động đến độ không giữ mồm giữ miệng.
An Thư lúc này mới giả vờ kinh hoàng: "Làm sao có thể chứ! Đương nhiên ý tôi là Tô tiền bối tìm phòng vệ sinh hoặc chỗ nào đó thay đồ, còn tôi chờ ở đây! Chờ bao lâu cũng được mà!”
Mỹ Hinh vừa trấn an Tô Trinh vừa nhìn chiếc váy ngủ màu xám trong tay: "Cái cô cầm tới là đồ ngủ! Cô để Trinh thay cái váy ngủ này đi ra ngoài?"
An Thư vội vàng nói: "Sao tôi biết được, chị Mỹ Hinh oan uổng tôi quá! Kia... kia... nếu các cô không có quần áo dự bị thì... tôi chờ mấy ngày cũng được mà!"
Lời này ý là đang nói đám Mỹ Hinh không bỏ được chiếc váy trên người Tô Trinh nên mới nhiều lần cố ý thoái thác.
Lúc này Tô Trinh cũng bình tĩnh lại, mặt mày tái nhợt nói với Mỹ Hinh: "Trả cho cô ta! Đem cái váy này trả cho cô ta! Trả cho cô ta!"
Mỹ Hinh khó xử: "Đây... Trinh, nếu trả lại cho cô ta..." thì lấy đâu ra bằng chứng tố cáo để đưa cho công ty...
Lời còn chưa dứt Tô Trinh đã trợn mắt nói: "Tôi đang nói với cô đấy, cô không nghe thấy sao?"
Còn ngại hôm nay cô ta chưa đủ mất mặt hay sao? Tô Trinh cô thì chịu đủ rồi!
Mỹ Hinh không dám trái ý nên chỉ có thể nhanh nhanh chạy về cạnh An Thư. Cầm chiếc váy ngủ Kenta trả lại cho cô: "Được rồi được rồi! Cái váy này trả lại cho cô! Chỉ là cái váy ngủ mà thôi mà xem cô nóng ruột thế nào kìa! Đúng là cái dạng chưa trải sự đời!"
An Thư khẽ nhếch môi, cẩn thận phủi bụi trên bộ quần áo, chậc, về nhà phải giặt cho sạch mới được, bị bàn tay dơ bẩn của cái đám đó làm bẩn hết cả rồi…
An Thư thở hồng hộc chạy vào văn phòng của Lâm Đình
Jason đợi lâu đến mức mặt mũi đen xì, vừa nhìn thấy cô một cái liền quẳng ngay cái máy chơi game trên tay đi: "An Thư! Mày cố ý đấy hả! Lần nào cũng để tao đợi rõ lâu! Mày có biết một phút của tao là bao nhiêu tiền không? Mày có biết dạo này tao bận thế nào không, thời gian của ông đây là vàng là bạc đấy?"
An Thư nghe thế liền tỏ vẻ bà đây còn có lý hơn: "Lông Vàng, mày còn tí phong độ đàn ông nào không đấy? Tao là con gái đấy! Đợi một tí thì mất tí máu sao? Nếu tao đến tiền sợ là mày không dám lấy đấy!”
Jason tí thì nôn ra một búng máu: "Cái gì cơ? Con gái? Bây giờ mày đã nhớ ra mình là con gái rồi cơ đấy!" Lúc đánh tao sao mày không nhớ ra mình là con gái đi?
"Tôi thích lúc nào thì nhớ lúc đấy! Làm sao?!" An Thư hứ một câu rồi lon ton chạy đến trước mặt Lâm Đình: "Chị Đình Đình, em xin lỗi nha, xin lỗi, xin lỗi! Em có chút chuyện cho nên mới đến muộn một lát! Xin lỗi đã bắt chị đợi!"
Jason: "..." Được rồi, đây chính là phân biệt đối xử, anh ta đã chết lặng rồi!
Lâm Đình đã quen với cái cách cứ gặp nhau là cãi ỏm tỏi của An Thư và Jason, thản nhiên ngẩng đầu lên khỏi cái màn hình máy tính, liếc mắt nhìn cô một cái: "Em lại va chạm với Tô Trinh đấy à?"
Thôi xong rồi! Bị chị Đình biết rồi!
An Thư nheo mắt, con ngươi đen quay tròn, lập tức nịnh nọt Lâm Đình: "Chị biết hết rồi à! Chuyện chỉ mới xảy ra có một giây trước thôi mà! Chị đúng là Khổng Minh tái thế! Không bước chân ra khỏi nhà mà biết vạn sự trong thiên hạ!"
Jason: "..."
Lâm Đình bất đắc dĩ liếc cô một cái sau đó mới nói: "Việc này đã loan truyền ầm ĩ trong group chung của công ty rồi kìa."
"Ồ..." An Thư ngớ ra, nịnh nhầm chỗ mất rồi.
"Khụ khụ, hóa ra là chuyện này đã bị đồn ầm lên trong công ty rồi à ha ha ha… mọi người cũng nhiều chuyện thật đấy!"
"Cái gì? Mày xung đột với con mụ Tô Trinh ấy hả?" Jason bất mãn vì hai người bỏ ngó lơ mình, chạy đến trước bàn làm việc của Lâm Đình, giật luôn con chuột trên tay cô.
Jason kéo lên lướt lướt xem lịch sử tin nhắn, vừa đọc vừa xuýt xoa, sau cùng anh ta túm lấy vai của An Thư: "An Thư Thư! Mày được lắm! Cao tay lắm. Thật cmn sảng khoái! Đúng là xả được nỗi hận trong lòng tao, xem ra mày đúng là nghe lọt được những gì tao nói lần trước! Được lắm, được lắm, làm tốt lắm, giữ nguyên phong độ thế này nhé!"
An Thư quăng cho anh ta một ánh mắt khinh thường, có phần thấp thỏm nhìn về phía Lâm Đình: "Chị Đình Đình, em xử lý chuyện này như thế, chị có cảm thấy phô trương quá không?"
Lâm Đình trầm ngâm một lát mới đáp: "Trong tình huống lúc đó, em giải quyết như thế cũng xem như là hoàn hảo, nhưng quả thực đúng là có thể hiện mình hơi quá…"
Cũng không thể trách Lâm Đình lo lắng được, dù sao cả cái công ty này từ trên xuống dưới đều biết, ô dù của Tô Trinh chính là cái vị nào đấy.
Kể cả quan hệ giữa An Thư và Phùng Nhất Phàm có tốt đi chăng nữa nhưng sợ rằng cũng có nguy hiểm.
Cô sợ nhất là đôi cánh của An Thư vẫn chưa đủ cứng cáp đã bị người ta bẻ xuống.
Sau khi tiếp xúc với An Thư, cô thực sự rất coi trọng cô bé này, muốn dẫn dắt con bé cho thật tốt…
Jason cụp mắt liếc Lâm Đình một cái, lập tức hiểu ra cô đang lo lắng về cái gì, liền bĩu môi nói: "Cô lo vớ lo vẩn cái gì! Ô dù của cái con nhóc này to lắm, so với Tô…"
Còn chưa nói hết câu đã bị An Thư đứng bên cạnh nhét cho cả quả táo vào mồm: "Mày ăn táo của mày đi, con gái nói chuyện với nhau, đám con trai biết gì mà nhảy vào, biến ra chỗ khác mau!"
Jason bỏ quả táo trong miệng ra: "An Thư! Mày muốn đánh nhau đấy phải không!?"
An Thư xoay xoay cổ tay: "Tao không muốn nhưng mà tao thấy mày rất muốn thì phải, nếu đã như thế để tao cho mày được toại nguyện!"
Jason quyết đoán đáp: "Tao đi ăn táo!"
An Thư hài lòng gật đầu, sau đó liền quay sang nhìn Lâm Đình: "Trước đây lúc chị làm quản lý cho cái tên này, có phải cái tên này là một thằng cực kì khốn khiếp, cực kì biết hành hạ người khác đúng không?"
Lâm Đình cụp mắt xuống, hình như đang nhớ lại, khéo léo trả lời: "Có chút..."
An Thư hừ một tiếng: "Thế có nghĩa là rất nhiều rồi! Chị cứ yên tâm đi, em sẽ xử đẹp cái tên này cho chị, hành hạ gã một trận nên thân."
Jason đứng đằng sau nghe được mà nghiến răng nghiến lợi lại không dám nói gì, đành điên tiết ngồi gặm táo!
Lâm Đình nhìn An Thư nghiêm túc hỏi: “Em cố ý đưa váy ngủ cho Tô Trinh đúng không?”
An Thư e dè trả lời: “Dạ…dạ đúng là như vậy. Đồ hiệu em không thiếu, chị biết mà. Để đồ em thuộc về cô ta em không đành lòng…”
Lâm Đình nghe thấy liền nhíu mày.
Jason vô thức nói: “Chị đừng lo cho nó, ai đụng được nó chứ. Nó quá trâu bò rồi”. Không biết Jason đang khen hay đang chê nữa đây.
An Thư trừng mắt nhìn Jason: “ Im đi! Mày nói ai trâu bò hả?”
Lâm Đình cười nhìn vẻ mặt biết lỗi của cô: “Em lo gì chứ. Lúc đầu chị nhìn em cũng đã đoán tính cách của em rồi. Để Phùng tổng tìm đến chị thì em phải là người mà không ai có thể sánh bằng rồi. Đừng để ai đụng mình đấy”
Nghe những lời Lâm Đình nói An Thư ngớ ra. Đây chẳng phải là còn ủng hộ cô sao. Được vậy thì nếu lần sau không dễ vậy đâu.
Jason lắc đầu tỏ vẻ nhắc nhở: “Chị Đình à, chị nói thế lần sau nó sẽ quậy banh luôn đấy”
“Không sau, An Thư Thư cứ việc, tôi dọn thay hậu quả cho”
"À à, đúng rồi! Chị Đình! Suýt nữa thì em quên mất! Em phải nói với chị một chuyện vô cùng quan trọng!" An Thư đột nhiên cực kì kích động nói.
"Chuyện gì?" Lâm Đình hỏi.
"Chị nhận phim mới cho em đi! Nhận đi mà! Em muốn làm việc!!!" An Thư phấn khởi yêu cầu.
Trên khuôn mặt của Lâm Đình hiện lên vẻ nghi ngờ: "Nhanh thế à? Cường độ làm việc của em trong bộ phim vừa rồi rất lớn, chị còn đang định để em nghỉ một tháng đây!"
An Thư xua tay lia lịa: "Không cần! Không cần! Em nghỉ ngơi đủ rồi! Em muốn đóng phim! Em muốn kiếm tiền! Kiếm thật nhiều thật nhiều tiền! Sau đó ở nhà lầu, lái xe hơi, mở công ty rồi làm từ thiện, đi lên đỉnh cao của cuộc đời!"
Jason ngồi một góc khóe miệng giật giật: "Ha ha, đi lên đỉnh cao cuộc đời sau đó lấy vợ vừa đẹp vừa giàu hả? An Thư Thư, mày nghĩ mình là đàn ông đấy hả?"
Tự nhiên phấn khích như thế, sao cứ cảm thấy quái dị thế nào ấy...
Lâm Đình cười khẽ, thực ra cô rất thích những lúc An Thư hoạt bát đầy sức sống như thế này, nhưng cô vẫn rất lí trí khuyên bảo:
"Tinh thần này rất đáng khen, nhưng mà không được! Một tháng sau Đoạn Trường Ca sẽ hoàn thành công tác hậu kì, em sắp phải bay đi khắp nơi để quảng bá cho bộ phim rồi, đến lúc đó sẽ mệt lắm đấy, cho nên bây giờ nhất định phải nghỉ ngơi dưỡng sức!"
"Oh..." An Thư thất vọng gục đầu xuống.
Từng lời từng chữ của An Thư đều khiến người ta tức chết hết nhưng không cách nào phản bác lại được.
Đấu với Mỹ Hinh xong, Ninh Tịch lại chuyển hướng qua Tô Trinh, ra vẻ đáng thương nói: "Tô tiền bối, tôi biết cô rất yêu thích bộ đồ này... tôi cũng phải lấy dũng khí rất lớn mới dám bảo cô cởi nó ra cho tôi... Thật ra thì vừa nãy nói xong tôi cũng hối hận rồi! Quân tử không cướp đồ người khác yêu thích, bộ váy trên người Tô tiền bối... thôi thì đưa cho tiền bối vậy! Tôi cũng không cần nữa!"
"An Thư! Cô..." Từ sau khi Tô Trinh thành danh đã bao giờ phải chịu tức giận như vậy?
Cái gì mà đưa cho cô ta? Con tiện nhân này còn dùng cái giọng bố thí như thế!
"Trinh! Em không sao chứ!" Mỹ Hinh kích động hét lớn lên: "An Thư, cô còn dám nói cô không phải lưu manh vô lại! Chẳng lẽ cô muốn em tôi phải cởi đồ trước mặt nhiều người như vậy sao? Cô chán sống rồi phải không!"
Mỹ Hinh đã kích động đến độ không giữ mồm giữ miệng.
An Thư lúc này mới giả vờ kinh hoàng: "Làm sao có thể chứ! Đương nhiên ý tôi là Tô tiền bối tìm phòng vệ sinh hoặc chỗ nào đó thay đồ, còn tôi chờ ở đây! Chờ bao lâu cũng được mà!”
Mỹ Hinh vừa trấn an Tô Trinh vừa nhìn chiếc váy ngủ màu xám trong tay: "Cái cô cầm tới là đồ ngủ! Cô để Trinh thay cái váy ngủ này đi ra ngoài?"
An Thư vội vàng nói: "Sao tôi biết được, chị Mỹ Hinh oan uổng tôi quá! Kia... kia... nếu các cô không có quần áo dự bị thì... tôi chờ mấy ngày cũng được mà!"
Lời này ý là đang nói đám Mỹ Hinh không bỏ được chiếc váy trên người Tô Trinh nên mới nhiều lần cố ý thoái thác.
Lúc này Tô Trinh cũng bình tĩnh lại, mặt mày tái nhợt nói với Mỹ Hinh: "Trả cho cô ta! Đem cái váy này trả cho cô ta! Trả cho cô ta!"
Mỹ Hinh khó xử: "Đây... Trinh, nếu trả lại cho cô ta..." thì lấy đâu ra bằng chứng tố cáo để đưa cho công ty...
Lời còn chưa dứt Tô Trinh đã trợn mắt nói: "Tôi đang nói với cô đấy, cô không nghe thấy sao?"
Còn ngại hôm nay cô ta chưa đủ mất mặt hay sao? Tô Trinh cô thì chịu đủ rồi!
Mỹ Hinh không dám trái ý nên chỉ có thể nhanh nhanh chạy về cạnh An Thư. Cầm chiếc váy ngủ Kenta trả lại cho cô: "Được rồi được rồi! Cái váy này trả lại cho cô! Chỉ là cái váy ngủ mà thôi mà xem cô nóng ruột thế nào kìa! Đúng là cái dạng chưa trải sự đời!"
An Thư khẽ nhếch môi, cẩn thận phủi bụi trên bộ quần áo, chậc, về nhà phải giặt cho sạch mới được, bị bàn tay dơ bẩn của cái đám đó làm bẩn hết cả rồi…
An Thư thở hồng hộc chạy vào văn phòng của Lâm Đình
Jason đợi lâu đến mức mặt mũi đen xì, vừa nhìn thấy cô một cái liền quẳng ngay cái máy chơi game trên tay đi: "An Thư! Mày cố ý đấy hả! Lần nào cũng để tao đợi rõ lâu! Mày có biết một phút của tao là bao nhiêu tiền không? Mày có biết dạo này tao bận thế nào không, thời gian của ông đây là vàng là bạc đấy?"
An Thư nghe thế liền tỏ vẻ bà đây còn có lý hơn: "Lông Vàng, mày còn tí phong độ đàn ông nào không đấy? Tao là con gái đấy! Đợi một tí thì mất tí máu sao? Nếu tao đến tiền sợ là mày không dám lấy đấy!”
Jason tí thì nôn ra một búng máu: "Cái gì cơ? Con gái? Bây giờ mày đã nhớ ra mình là con gái rồi cơ đấy!" Lúc đánh tao sao mày không nhớ ra mình là con gái đi?
"Tôi thích lúc nào thì nhớ lúc đấy! Làm sao?!" An Thư hứ một câu rồi lon ton chạy đến trước mặt Lâm Đình: "Chị Đình Đình, em xin lỗi nha, xin lỗi, xin lỗi! Em có chút chuyện cho nên mới đến muộn một lát! Xin lỗi đã bắt chị đợi!"
Jason: "..." Được rồi, đây chính là phân biệt đối xử, anh ta đã chết lặng rồi!
Lâm Đình đã quen với cái cách cứ gặp nhau là cãi ỏm tỏi của An Thư và Jason, thản nhiên ngẩng đầu lên khỏi cái màn hình máy tính, liếc mắt nhìn cô một cái: "Em lại va chạm với Tô Trinh đấy à?"
Thôi xong rồi! Bị chị Đình biết rồi!
An Thư nheo mắt, con ngươi đen quay tròn, lập tức nịnh nọt Lâm Đình: "Chị biết hết rồi à! Chuyện chỉ mới xảy ra có một giây trước thôi mà! Chị đúng là Khổng Minh tái thế! Không bước chân ra khỏi nhà mà biết vạn sự trong thiên hạ!"
Jason: "..."
Lâm Đình bất đắc dĩ liếc cô một cái sau đó mới nói: "Việc này đã loan truyền ầm ĩ trong group chung của công ty rồi kìa."
"Ồ..." An Thư ngớ ra, nịnh nhầm chỗ mất rồi.
"Khụ khụ, hóa ra là chuyện này đã bị đồn ầm lên trong công ty rồi à ha ha ha… mọi người cũng nhiều chuyện thật đấy!"
"Cái gì? Mày xung đột với con mụ Tô Trinh ấy hả?" Jason bất mãn vì hai người bỏ ngó lơ mình, chạy đến trước bàn làm việc của Lâm Đình, giật luôn con chuột trên tay cô.
Jason kéo lên lướt lướt xem lịch sử tin nhắn, vừa đọc vừa xuýt xoa, sau cùng anh ta túm lấy vai của An Thư: "An Thư Thư! Mày được lắm! Cao tay lắm. Thật cmn sảng khoái! Đúng là xả được nỗi hận trong lòng tao, xem ra mày đúng là nghe lọt được những gì tao nói lần trước! Được lắm, được lắm, làm tốt lắm, giữ nguyên phong độ thế này nhé!"
An Thư quăng cho anh ta một ánh mắt khinh thường, có phần thấp thỏm nhìn về phía Lâm Đình: "Chị Đình Đình, em xử lý chuyện này như thế, chị có cảm thấy phô trương quá không?"
Lâm Đình trầm ngâm một lát mới đáp: "Trong tình huống lúc đó, em giải quyết như thế cũng xem như là hoàn hảo, nhưng quả thực đúng là có thể hiện mình hơi quá…"
Cũng không thể trách Lâm Đình lo lắng được, dù sao cả cái công ty này từ trên xuống dưới đều biết, ô dù của Tô Trinh chính là cái vị nào đấy.
Kể cả quan hệ giữa An Thư và Phùng Nhất Phàm có tốt đi chăng nữa nhưng sợ rằng cũng có nguy hiểm.
Cô sợ nhất là đôi cánh của An Thư vẫn chưa đủ cứng cáp đã bị người ta bẻ xuống.
Sau khi tiếp xúc với An Thư, cô thực sự rất coi trọng cô bé này, muốn dẫn dắt con bé cho thật tốt…
Jason cụp mắt liếc Lâm Đình một cái, lập tức hiểu ra cô đang lo lắng về cái gì, liền bĩu môi nói: "Cô lo vớ lo vẩn cái gì! Ô dù của cái con nhóc này to lắm, so với Tô…"
Còn chưa nói hết câu đã bị An Thư đứng bên cạnh nhét cho cả quả táo vào mồm: "Mày ăn táo của mày đi, con gái nói chuyện với nhau, đám con trai biết gì mà nhảy vào, biến ra chỗ khác mau!"
Jason bỏ quả táo trong miệng ra: "An Thư! Mày muốn đánh nhau đấy phải không!?"
An Thư xoay xoay cổ tay: "Tao không muốn nhưng mà tao thấy mày rất muốn thì phải, nếu đã như thế để tao cho mày được toại nguyện!"
Jason quyết đoán đáp: "Tao đi ăn táo!"
An Thư hài lòng gật đầu, sau đó liền quay sang nhìn Lâm Đình: "Trước đây lúc chị làm quản lý cho cái tên này, có phải cái tên này là một thằng cực kì khốn khiếp, cực kì biết hành hạ người khác đúng không?"
Lâm Đình cụp mắt xuống, hình như đang nhớ lại, khéo léo trả lời: "Có chút..."
An Thư hừ một tiếng: "Thế có nghĩa là rất nhiều rồi! Chị cứ yên tâm đi, em sẽ xử đẹp cái tên này cho chị, hành hạ gã một trận nên thân."
Jason đứng đằng sau nghe được mà nghiến răng nghiến lợi lại không dám nói gì, đành điên tiết ngồi gặm táo!
Lâm Đình nhìn An Thư nghiêm túc hỏi: “Em cố ý đưa váy ngủ cho Tô Trinh đúng không?”
An Thư e dè trả lời: “Dạ…dạ đúng là như vậy. Đồ hiệu em không thiếu, chị biết mà. Để đồ em thuộc về cô ta em không đành lòng…”
Lâm Đình nghe thấy liền nhíu mày.
Jason vô thức nói: “Chị đừng lo cho nó, ai đụng được nó chứ. Nó quá trâu bò rồi”. Không biết Jason đang khen hay đang chê nữa đây.
An Thư trừng mắt nhìn Jason: “ Im đi! Mày nói ai trâu bò hả?”
Lâm Đình cười nhìn vẻ mặt biết lỗi của cô: “Em lo gì chứ. Lúc đầu chị nhìn em cũng đã đoán tính cách của em rồi. Để Phùng tổng tìm đến chị thì em phải là người mà không ai có thể sánh bằng rồi. Đừng để ai đụng mình đấy”
Nghe những lời Lâm Đình nói An Thư ngớ ra. Đây chẳng phải là còn ủng hộ cô sao. Được vậy thì nếu lần sau không dễ vậy đâu.
Jason lắc đầu tỏ vẻ nhắc nhở: “Chị Đình à, chị nói thế lần sau nó sẽ quậy banh luôn đấy”
“Không sau, An Thư Thư cứ việc, tôi dọn thay hậu quả cho”
"À à, đúng rồi! Chị Đình! Suýt nữa thì em quên mất! Em phải nói với chị một chuyện vô cùng quan trọng!" An Thư đột nhiên cực kì kích động nói.
"Chuyện gì?" Lâm Đình hỏi.
"Chị nhận phim mới cho em đi! Nhận đi mà! Em muốn làm việc!!!" An Thư phấn khởi yêu cầu.
Trên khuôn mặt của Lâm Đình hiện lên vẻ nghi ngờ: "Nhanh thế à? Cường độ làm việc của em trong bộ phim vừa rồi rất lớn, chị còn đang định để em nghỉ một tháng đây!"
An Thư xua tay lia lịa: "Không cần! Không cần! Em nghỉ ngơi đủ rồi! Em muốn đóng phim! Em muốn kiếm tiền! Kiếm thật nhiều thật nhiều tiền! Sau đó ở nhà lầu, lái xe hơi, mở công ty rồi làm từ thiện, đi lên đỉnh cao của cuộc đời!"
Jason ngồi một góc khóe miệng giật giật: "Ha ha, đi lên đỉnh cao cuộc đời sau đó lấy vợ vừa đẹp vừa giàu hả? An Thư Thư, mày nghĩ mình là đàn ông đấy hả?"
Tự nhiên phấn khích như thế, sao cứ cảm thấy quái dị thế nào ấy...
Lâm Đình cười khẽ, thực ra cô rất thích những lúc An Thư hoạt bát đầy sức sống như thế này, nhưng cô vẫn rất lí trí khuyên bảo:
"Tinh thần này rất đáng khen, nhưng mà không được! Một tháng sau Đoạn Trường Ca sẽ hoàn thành công tác hậu kì, em sắp phải bay đi khắp nơi để quảng bá cho bộ phim rồi, đến lúc đó sẽ mệt lắm đấy, cho nên bây giờ nhất định phải nghỉ ngơi dưỡng sức!"
"Oh..." An Thư thất vọng gục đầu xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.