Chương 82: Đoạn Trường Ca đóng máy
Rosepeach
21/08/2023
Buổi tối, khách sạn cao cấp Bách Xuyên.
Bởi vì gần đây tiến trình quay phim vô cùng thuận lợi, tiến độ vượt sự đoán không ít nên Giang Hùng cố ý mời mọi người cùng ăn một bữa cơm chung để thả lỏng.
"Khoảng thời gian này mọi người đã vất vả rồi, nhất là An Thư, cảnh quay cực kì nhiều, chờ hơ khô thẻ tre* nhất định phải mời mọi người ăn cơm đấy! Đến, cạn ly!"
*Hơ khô thẻ tre: đóng máy.
"Mọi người cạn ly!"
"Cạn ly! Cám ơn đạo diễn mời cơm!"
...
Trong một góc, Ninh Tuyết nghe câu "Cảnh quay của An Thư cực kì nhiều" kia liền hận đến mức bấm móng tay vào da thịt nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười khéo léo.
Bây giờ tài chính của cả đoàn làm phim đều do tập đoàn The Star quản lí, có nghĩa là trong đoàn làm phim này cô ta không có tí quyền phát biểu nào.
Cũng may đoàn làm phim không dám đổi diễn viên chính, dẫu cho cô ta gây chuyện lớn như vậy nhưng nhân khí với địa vị vẫn còn đó, vẫn có rất nhiều fan trung thành.
Không bằng khoảng thời gian này tạm nhịn.
An Thư có nổi tiếng hơn nữa cũng chỉ là vai phụ, làm nền cho cô ta thôi, The Star bỏ nhiều tiền như vậy cũng chỉ làm áo khoác cho người khác mà thôi!
Sau sự việc kia, cả đoàn làm phim đều có chút xa lánh Ninh Tuyết, tất cả đều vây quanh Jason với An Thư chuyện trò, hai người bọn họ còn có mặt mũi hơn cả nam chính với nữ chính.
Ninh Tuyết bị ghẻ lạnh cũng có chút lúng túng, vì vậy cô ta bèn tìm tới người đồng bệnh tương liên* - Tư Châu: "Tư Châu, món này cá có vẻ không tệ, anh nếm thử một chút!"
*Đồng bệnh tương liên: cùng chung một một cảnh ngộ mà thấu hiểu nhau.
"Tôi không thích ăn cá." Tư Châu lạnh lùng.
Vốn sau khi Jason đến hắn ta đã bị ép rồi, lại còn bị con đàn bà này liên lụy khiến cảnh quay bị cắt đi rất nhiều, sao có thể có sắc mặt tốt với cô ta.
"Ah, thế thôi vậy!", Ninh Tuyết sắc mặt cũng không dễ coi, vội vã đứng dậy đi vệ sinh.
Trong phòng rửa tay.
Ninh Tuyết giận đến phát run, cô ta quơ tay gạt những những đồ vật đang để trên bệ rửa tay xuống dưới đất: "An Thư, bây giờ mày cứ đắc ý đi, cứ chờ xem, tao không để mày đắc ý lâu đâu!!!"
"Được, bổn cung đang chờ đây!"
"An Thư!... Mày..." Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng người, Ninh Tuyết sợ hết hồn, vừa quay người đã thấy An Thư đang đứng nhàn nhã phía sau.
Ninh Tuyết rất nhanh bình tĩnh lại, khinh bỉ nói: "Hừ An Thư, tao cứ tưởng rằng mày có chống lưng lợi hại thế nào! Hóa ra cũng chỉ là một diễn viên thôi!"
Thấy An Thư và Jason luôn thân thiết với nhau.
Nguyên bản Ninh Tuyết vẫn âm thầm phái người theo dõi hai người bọn họ, nhưng không đợi cô ta ra tay thì An Thư với Jason đã bị fan vạch trần. Hơn nữa chuyện này cũng không tạo thành đả kích với An Thư như cô ta dự đoán, mà trái lại còn để cho An Thư tăng thêm không ít fan và nhân khí.
Con tiện nhân đáng chết, thế mà ôm được đùi của Jason, khó trách sao lại có thể thuận lợi kí được hợp đồng với The Star như vậy.
Mặc dù ngoài miệng Ninh Tuyết vẫn nói là "diễn viên", nhưng trong lòng cô ta hiểu rõ, Jason không chỉ đơn thuần là một nghệ sĩ.
Đàm Tĩnh Nhàn là mẹ của Jason đồng thời cũng là con gái nuôi của Nguyễn gia, Jason còn phải gọi hai vị nhà Nguyễn gia một tiếng ông bà ngoại, gọi Nguyễn Tuấn Kiệt một tiếng cậu!
Dù không có máu mủ nhưng cũng được tính là thân thiết.
Bởi vì có Nguyễn gia chống lưng mà chuyện làm ăn của gia đình Jason ngày càng phát triển, mà lại chỉ có duy nhất một người con trai độc nhất là Jason, người thừa kế sau này nhất định chính là cậu ta.
Nhưng mà với cái tính tình của Jason thì Ninh Tuyết nghĩ nó có thể gả với Giang gia sao? Thật là vớ vẩn!
"Xem thường diễn viên như thế, vậy cô là cái gì?" An Thư nhướng mày.
"Tao là con gái nhỏ của ba mẹ, là tiểu thư của Phạm gia, tất nhiên là cao quý hơn nhiều so với mày!" Ninh Tuyết vênh mặt, giọng điệu rõ ràng đang cố ý khoe khoang Triệu Ninh Triết với Phạm Thu Minh không vì chuyện kia mà ghét bỏ cô ta.
“Tiểu Thư?” An Thư cười chế giễu Ninh Tuyết
Ninh Tuyết lựa chọn con đường này cũng không chỉ bởi muốn hưởng thụ cảm giác được người ta hâm mộ, mà còn là vì đây chính là mạng lưới giao thiệp, làm ăn lớn nhất.
Cũng may lần này cô ta giúp Triệu thị đạt được một hợp đồng lớn từ mạng lưới giao thiệp của mình, nên mới có thể thoát khỏi vụ cô ta hãm hại An Thư, chẳng qua là sau này làm việc phải cẩn thận hơn.
Nghĩ tới đây, Ninh Tuyết như thể được tiếp thêm sức, vênh mặt nói: "Chỉ vì 2 tỷ mà bán thân, cái ngữ như mày có thể so sánh được với tao sao?"
"Xì..." An Thư nghe vậy thì bật cười.
"Mày cười cái gì?"
An Thư thản nhiên nhìn cô ta: "Cười 2 tỷ của cô đó!"
Ninh Tuyết cau mày: "An Thư, mày có ý gì?"
An Thư lắc đầu than thở: "Phạm tiểu thư, thật xin lỗi, tôi không ngờ cô sẽ ngu thiệt chứ không phải nhìn có vẻ ngu, đến tận bây giờ vẫn không biết 2 tỷ của tôi từ đâu ra!"
Ninh Tuyết hừ lạnh: "Không phải do mày bán thân cho Jason mà có sao! Tao có gì mà không biết!"
Khóe miệng An Thư khẽ nhếch, tiến sát gần tai cô ta nói nhỏ: "2 tỷ vạn tiền bồi thường kia... chẳng lẽ không phải do cô tự mình đưa tới sao?"
"Cái gì? Tao đưa mày! An Thư, mày điên rồi sao? Tao làm sao có thể..." Nói được một nửa, Ninh Tuyết đột nhiên im bặt, trợn trừng hai mắt: "An Thư... là mày... người uy hiếp tao là mày!!!"
"Đúng rồi, là tôi đó, cô tới mà cắn tôi đi?"
"Đây là chiếm đoạt tài sản! Tao phải kiện mày!"
"Ôi tôi sợ quá đi, thật là sợ chết đi mất! Kiện đi”
"Mày... mày..." Ninh Tuyết tức đến muốn ngất xỉu.
“Không dám thì thôi đi” Nói rồi An Thư bỏ đi, Ninh Tuyết tức giận nhưng chẳng làm được gì.
Cô ta hoàn toàn không ngờ 2 tỷ vạn cô ta phải "tự tay cắt thịt mình" mới có lại rơi vào túi An Thư, thành tiền bồi thường hợp đồng cho cô ta.
Chuyện đến nước này chỉ đành cắn răng qua, cô ta tuyệt đối không thể nhắc lại, dù gì cô ta cũng không có chứng cứ.
Hôm nay là ngày quay cuối cùng của phim Đoạn Trường Ca
Tất cả những chuyện đang xảy ra trong thời điểm hiện tại, An Thư hoàn toàn không hề hay biết, cô đang dồn hết tâm sức của mình vào việc thảo luận cảnh tiếp theo với Giang Hùng và biên kịch
Chuẩn bị khá lâu An Thư mới có thể nắm bắt được vai diễn, cô hít sâu một hơi rồi nói với đạo diễn Giang Hùng : "Đạo diễn, em có thể bắt đầu được rồi!"
"Tốt!" Giang Hùng vỗ vỗ vai cô: "Vậy chúng ta bắt đầu luôn đi!"
"Ừm!"
Giang Hùng lập tức thông báo cho tất cả các bộ phận chuẩn bị, rồi cầm loa hô: "Ba, hai, một! Action!"
Bắt đầu quay, tất cả mọi người đều yên tĩnh trở lại.
Tới cảnh cuối cùng, đại kết cục của Đoạn Trường Ca.
Gian thần đã chết, Hiền phi đã chết, hôn quân cũng đã chết...
Mối thù của Thanh Vân cuối cùng cũng được trả.
Tiếp đó, người mà nàng muốn trả thù còn có muôn dân trăm họ đã phụ lòng Thanh gia nàng.
Khoảnh khắc cuối cùng, vì trong người vẫn còn chảy dòng máu tướng quân chung nghĩa bao đời, khiến nàng không thể xuống tay được.
Sau cùng, nàng chọn cách nhảy xuống vách núi, thành toàn đại nghĩa cho nam chủ...
Trong đoạn này, An Thư trước đó vẫn luôn đăm chiêu về việc Thanh Vân sẽ có tâm trạng và trạng thái thế nào khi nhảy xuống núi tự sát...
Thanh Vân khi đó rốt cuộc nên cảm thấy bi phẫn, không cam tâm hay là tuyệt vọng?
Vì để nghiên cứu vấn đề này, An Thư dường như đã muốn phát điên lên!
Thế nhưng hiện tại cô đã có thể diễn cảnh này một cách thật hoàn hảo rồi.
Cảnh cuối cùng Thanh Vân mặc một bộ lễ phục kết hôn đỏ rực, ôm linh vị của Quốc Khanh trong lòng, trên mặt không hề mang vẻ bi phẫn hay không cam tâm, càng không tuyệt vọng hay lưu luyến, nàng mang theo vẻ mặt thẹn thùng của một thiếu nữ khi được gật cho người mình yêu, sự rung động như lần đầu gặp được Quốc Khanh, rồi nhắm mắt, nở một nụ cười hạnh phúc, nhảy xuống...
Cuối cùng, An Thư chọn cách diễn trở lại nguyên dạng.
Để Thanh Vân vào giây phút cuối cùng trở về với dáng vẻ thiếu nữ vô tư vô lự của mình.
Cảnh quay nhảy xuống vực này, An Thư đóng rất thê mỹ, rõ ràng không có vẻ gì đau thương nhưng dường như lại khiến tất cả mọi người ở đó đều bật khóc, tâm trạng buồn bã, mất mát, trống rỗng giống như thiếu đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng vậy...
Theo kịch bản ban đầu, Thanh Vân sẽ chết trong tay nam chính và nữ chính, nhưng sau được sửa đổi lại, nhìn thì có vẻ như chỉ khác nhau giữa việc tự sát và bị giết, nhưng thực tế thì cả mạch truyện đã bị thay đổi.
Đến đây, cảnh cuối cùng kết thúc.
Đoạn Trường Ca đóng máy.
Bởi vì gần đây tiến trình quay phim vô cùng thuận lợi, tiến độ vượt sự đoán không ít nên Giang Hùng cố ý mời mọi người cùng ăn một bữa cơm chung để thả lỏng.
"Khoảng thời gian này mọi người đã vất vả rồi, nhất là An Thư, cảnh quay cực kì nhiều, chờ hơ khô thẻ tre* nhất định phải mời mọi người ăn cơm đấy! Đến, cạn ly!"
*Hơ khô thẻ tre: đóng máy.
"Mọi người cạn ly!"
"Cạn ly! Cám ơn đạo diễn mời cơm!"
...
Trong một góc, Ninh Tuyết nghe câu "Cảnh quay của An Thư cực kì nhiều" kia liền hận đến mức bấm móng tay vào da thịt nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười khéo léo.
Bây giờ tài chính của cả đoàn làm phim đều do tập đoàn The Star quản lí, có nghĩa là trong đoàn làm phim này cô ta không có tí quyền phát biểu nào.
Cũng may đoàn làm phim không dám đổi diễn viên chính, dẫu cho cô ta gây chuyện lớn như vậy nhưng nhân khí với địa vị vẫn còn đó, vẫn có rất nhiều fan trung thành.
Không bằng khoảng thời gian này tạm nhịn.
An Thư có nổi tiếng hơn nữa cũng chỉ là vai phụ, làm nền cho cô ta thôi, The Star bỏ nhiều tiền như vậy cũng chỉ làm áo khoác cho người khác mà thôi!
Sau sự việc kia, cả đoàn làm phim đều có chút xa lánh Ninh Tuyết, tất cả đều vây quanh Jason với An Thư chuyện trò, hai người bọn họ còn có mặt mũi hơn cả nam chính với nữ chính.
Ninh Tuyết bị ghẻ lạnh cũng có chút lúng túng, vì vậy cô ta bèn tìm tới người đồng bệnh tương liên* - Tư Châu: "Tư Châu, món này cá có vẻ không tệ, anh nếm thử một chút!"
*Đồng bệnh tương liên: cùng chung một một cảnh ngộ mà thấu hiểu nhau.
"Tôi không thích ăn cá." Tư Châu lạnh lùng.
Vốn sau khi Jason đến hắn ta đã bị ép rồi, lại còn bị con đàn bà này liên lụy khiến cảnh quay bị cắt đi rất nhiều, sao có thể có sắc mặt tốt với cô ta.
"Ah, thế thôi vậy!", Ninh Tuyết sắc mặt cũng không dễ coi, vội vã đứng dậy đi vệ sinh.
Trong phòng rửa tay.
Ninh Tuyết giận đến phát run, cô ta quơ tay gạt những những đồ vật đang để trên bệ rửa tay xuống dưới đất: "An Thư, bây giờ mày cứ đắc ý đi, cứ chờ xem, tao không để mày đắc ý lâu đâu!!!"
"Được, bổn cung đang chờ đây!"
"An Thư!... Mày..." Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng người, Ninh Tuyết sợ hết hồn, vừa quay người đã thấy An Thư đang đứng nhàn nhã phía sau.
Ninh Tuyết rất nhanh bình tĩnh lại, khinh bỉ nói: "Hừ An Thư, tao cứ tưởng rằng mày có chống lưng lợi hại thế nào! Hóa ra cũng chỉ là một diễn viên thôi!"
Thấy An Thư và Jason luôn thân thiết với nhau.
Nguyên bản Ninh Tuyết vẫn âm thầm phái người theo dõi hai người bọn họ, nhưng không đợi cô ta ra tay thì An Thư với Jason đã bị fan vạch trần. Hơn nữa chuyện này cũng không tạo thành đả kích với An Thư như cô ta dự đoán, mà trái lại còn để cho An Thư tăng thêm không ít fan và nhân khí.
Con tiện nhân đáng chết, thế mà ôm được đùi của Jason, khó trách sao lại có thể thuận lợi kí được hợp đồng với The Star như vậy.
Mặc dù ngoài miệng Ninh Tuyết vẫn nói là "diễn viên", nhưng trong lòng cô ta hiểu rõ, Jason không chỉ đơn thuần là một nghệ sĩ.
Đàm Tĩnh Nhàn là mẹ của Jason đồng thời cũng là con gái nuôi của Nguyễn gia, Jason còn phải gọi hai vị nhà Nguyễn gia một tiếng ông bà ngoại, gọi Nguyễn Tuấn Kiệt một tiếng cậu!
Dù không có máu mủ nhưng cũng được tính là thân thiết.
Bởi vì có Nguyễn gia chống lưng mà chuyện làm ăn của gia đình Jason ngày càng phát triển, mà lại chỉ có duy nhất một người con trai độc nhất là Jason, người thừa kế sau này nhất định chính là cậu ta.
Nhưng mà với cái tính tình của Jason thì Ninh Tuyết nghĩ nó có thể gả với Giang gia sao? Thật là vớ vẩn!
"Xem thường diễn viên như thế, vậy cô là cái gì?" An Thư nhướng mày.
"Tao là con gái nhỏ của ba mẹ, là tiểu thư của Phạm gia, tất nhiên là cao quý hơn nhiều so với mày!" Ninh Tuyết vênh mặt, giọng điệu rõ ràng đang cố ý khoe khoang Triệu Ninh Triết với Phạm Thu Minh không vì chuyện kia mà ghét bỏ cô ta.
“Tiểu Thư?” An Thư cười chế giễu Ninh Tuyết
Ninh Tuyết lựa chọn con đường này cũng không chỉ bởi muốn hưởng thụ cảm giác được người ta hâm mộ, mà còn là vì đây chính là mạng lưới giao thiệp, làm ăn lớn nhất.
Cũng may lần này cô ta giúp Triệu thị đạt được một hợp đồng lớn từ mạng lưới giao thiệp của mình, nên mới có thể thoát khỏi vụ cô ta hãm hại An Thư, chẳng qua là sau này làm việc phải cẩn thận hơn.
Nghĩ tới đây, Ninh Tuyết như thể được tiếp thêm sức, vênh mặt nói: "Chỉ vì 2 tỷ mà bán thân, cái ngữ như mày có thể so sánh được với tao sao?"
"Xì..." An Thư nghe vậy thì bật cười.
"Mày cười cái gì?"
An Thư thản nhiên nhìn cô ta: "Cười 2 tỷ của cô đó!"
Ninh Tuyết cau mày: "An Thư, mày có ý gì?"
An Thư lắc đầu than thở: "Phạm tiểu thư, thật xin lỗi, tôi không ngờ cô sẽ ngu thiệt chứ không phải nhìn có vẻ ngu, đến tận bây giờ vẫn không biết 2 tỷ của tôi từ đâu ra!"
Ninh Tuyết hừ lạnh: "Không phải do mày bán thân cho Jason mà có sao! Tao có gì mà không biết!"
Khóe miệng An Thư khẽ nhếch, tiến sát gần tai cô ta nói nhỏ: "2 tỷ vạn tiền bồi thường kia... chẳng lẽ không phải do cô tự mình đưa tới sao?"
"Cái gì? Tao đưa mày! An Thư, mày điên rồi sao? Tao làm sao có thể..." Nói được một nửa, Ninh Tuyết đột nhiên im bặt, trợn trừng hai mắt: "An Thư... là mày... người uy hiếp tao là mày!!!"
"Đúng rồi, là tôi đó, cô tới mà cắn tôi đi?"
"Đây là chiếm đoạt tài sản! Tao phải kiện mày!"
"Ôi tôi sợ quá đi, thật là sợ chết đi mất! Kiện đi”
"Mày... mày..." Ninh Tuyết tức đến muốn ngất xỉu.
“Không dám thì thôi đi” Nói rồi An Thư bỏ đi, Ninh Tuyết tức giận nhưng chẳng làm được gì.
Cô ta hoàn toàn không ngờ 2 tỷ vạn cô ta phải "tự tay cắt thịt mình" mới có lại rơi vào túi An Thư, thành tiền bồi thường hợp đồng cho cô ta.
Chuyện đến nước này chỉ đành cắn răng qua, cô ta tuyệt đối không thể nhắc lại, dù gì cô ta cũng không có chứng cứ.
Hôm nay là ngày quay cuối cùng của phim Đoạn Trường Ca
Tất cả những chuyện đang xảy ra trong thời điểm hiện tại, An Thư hoàn toàn không hề hay biết, cô đang dồn hết tâm sức của mình vào việc thảo luận cảnh tiếp theo với Giang Hùng và biên kịch
Chuẩn bị khá lâu An Thư mới có thể nắm bắt được vai diễn, cô hít sâu một hơi rồi nói với đạo diễn Giang Hùng : "Đạo diễn, em có thể bắt đầu được rồi!"
"Tốt!" Giang Hùng vỗ vỗ vai cô: "Vậy chúng ta bắt đầu luôn đi!"
"Ừm!"
Giang Hùng lập tức thông báo cho tất cả các bộ phận chuẩn bị, rồi cầm loa hô: "Ba, hai, một! Action!"
Bắt đầu quay, tất cả mọi người đều yên tĩnh trở lại.
Tới cảnh cuối cùng, đại kết cục của Đoạn Trường Ca.
Gian thần đã chết, Hiền phi đã chết, hôn quân cũng đã chết...
Mối thù của Thanh Vân cuối cùng cũng được trả.
Tiếp đó, người mà nàng muốn trả thù còn có muôn dân trăm họ đã phụ lòng Thanh gia nàng.
Khoảnh khắc cuối cùng, vì trong người vẫn còn chảy dòng máu tướng quân chung nghĩa bao đời, khiến nàng không thể xuống tay được.
Sau cùng, nàng chọn cách nhảy xuống vách núi, thành toàn đại nghĩa cho nam chủ...
Trong đoạn này, An Thư trước đó vẫn luôn đăm chiêu về việc Thanh Vân sẽ có tâm trạng và trạng thái thế nào khi nhảy xuống núi tự sát...
Thanh Vân khi đó rốt cuộc nên cảm thấy bi phẫn, không cam tâm hay là tuyệt vọng?
Vì để nghiên cứu vấn đề này, An Thư dường như đã muốn phát điên lên!
Thế nhưng hiện tại cô đã có thể diễn cảnh này một cách thật hoàn hảo rồi.
Cảnh cuối cùng Thanh Vân mặc một bộ lễ phục kết hôn đỏ rực, ôm linh vị của Quốc Khanh trong lòng, trên mặt không hề mang vẻ bi phẫn hay không cam tâm, càng không tuyệt vọng hay lưu luyến, nàng mang theo vẻ mặt thẹn thùng của một thiếu nữ khi được gật cho người mình yêu, sự rung động như lần đầu gặp được Quốc Khanh, rồi nhắm mắt, nở một nụ cười hạnh phúc, nhảy xuống...
Cuối cùng, An Thư chọn cách diễn trở lại nguyên dạng.
Để Thanh Vân vào giây phút cuối cùng trở về với dáng vẻ thiếu nữ vô tư vô lự của mình.
Cảnh quay nhảy xuống vực này, An Thư đóng rất thê mỹ, rõ ràng không có vẻ gì đau thương nhưng dường như lại khiến tất cả mọi người ở đó đều bật khóc, tâm trạng buồn bã, mất mát, trống rỗng giống như thiếu đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng vậy...
Theo kịch bản ban đầu, Thanh Vân sẽ chết trong tay nam chính và nữ chính, nhưng sau được sửa đổi lại, nhìn thì có vẻ như chỉ khác nhau giữa việc tự sát và bị giết, nhưng thực tế thì cả mạch truyện đã bị thay đổi.
Đến đây, cảnh cuối cùng kết thúc.
Đoạn Trường Ca đóng máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.