Chương 51: Gã yêu nghiệt tặng kim cương
Rosepeach
21/08/2023
“Đâu ra, đấy là tao cho mày cơ hội miễn phí để nổi tiếng thì có, bao nhiêu diễn viên khác cầu mà không được đâu đấy!”
“Tao không cần!”
“Được thôi! Mày không đến chứ gì, mày mà không đến tao sẽ nói cho cả thế giới này biết mày đá tao! Dù sao tao cũng chẳng để ý đến chuyện có bị mất mặt hay không, tao phải để tất cả mọi người đòi lại công bằng cho tao!”
“Mày…..” An Thư tức đến nổ phổi, cả đời này chuyện ngu ngốc nhất mà cô từng làm chính là chọc phải cái tai họa này.
Được lắm, tưởng tôi không có cách nào để xử lý ông à!
Khóe miệng của An Thư dần dần cong lên: “Được, đón mày chứ gì? Tao đi, đến lúc đó thì mày đừng có mà hối hận!”
Jason còn bình thường, do là lần đầu tiên bị người khác đá nên trong lòng thấy khó chịu, đợi anh ta quậy đủ rồi là xong.
Người khiến cô đau đầu nhất là cái gã yêu nghiệt tặng kim cương kìa.
Thôi, thôi, tùy cơ ứng biến vậy!
“An Thư, có người tìm........."
An Thư vừa ra khỏi góc khuất thì đã bị Tiểu Lý gọi hồn, dọa cho cô sợ đến nỗi hận không thể bỏ chạy ngay lập tức.
Ai nữa đây? Chưa hết à?
Một lần thì là lãng mạn, hai lần thì có thể coi cô ấy rất được hoan nghênh, nhưng đến lần thứ ba thì… đúng là một đứa con gái chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt!
Quả nhiên, ánh mắt của mọi người trong đoàn làm phim nhìn cô chẳng mấy hảo cảm.
“Chẳng trách có thể diễn Thanh Vân, hóa ra hồ ly tinh thật\~"
“Bao nhiêu là đàn ông thế, cô ta có ứng phó nổi không nhỉ?”
“Cô thì biết cái gì, người ta còn đang vui muốn chết ấy!”
“Cứ tưởng là dựa vào thực lực, hóa ra vẫn phải đi ôm đùi, còn là ôm rất nhiều đùi nữa!”
“Thực lực cái gì chứ, lúc nãy không thấy cô ta diễn sao, khác gì bình hoa đâu!”
……
“Cô Phạm, cô….cô không sao chứ?”
Lần này đến là một cô gái rụt rè, thấy sắc mặt của cô không tốt, còn tưởng là mình đã làm sai chuyện gì, trên mặt đầy thấp thỏm.
Đối mặt với những cô gái như vậy, An Thư có tức đến mấy cũng không không thể trút giận lên đầu cô ấy được: “Không sao, cô tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi đến để đưa đồ cho cô.” Cô gái mở một cái gì đó trông như thùng giữ nhiệt ra, bên trong vẫn còn đang bốc hơi lạnh, trong đó đặt ba bình màu đỏ, vàng, xanh. Nước ép hoa quả?
“Đây là….” Khóe miệng cô giật giật, xem cung đấu hơi nhiều nên phản ứng đầu tiên của cô là: có người muốn hạ độc mình?
“Đây là do đích thân thiếu gia nhà tôi làm đó, gồm nước ép dưa hấu, nước chanh và canh đậu xanh.” Cô gái trả lời.
“Tiểu thiếu gia nhà cô là ai?” An Thư cố gắng vắt óc ra nhớ xem mình có trêu chọc đến vị tiểu thiếu gia nào thích làm nước ép hoa quả không.
Cô gái chỉ chỉ ý bảo cô xem tờ giấy dán trên thân bình.
An Thư cầm lên xem, trên đó viết : Dì hãy fighting, đằng sau còn vẽ thêm một hình trái tim nữa
Cô có thể tưởng tượng ra dáng vẻ xấu hổ của Tiểu Minh(con trai của anh Đức Huy và chị An Nguyệt) khi vẽ hình trái tim này.
“Là Tiểu Minh à….” Thoáng cái, ánh mắt của Ninh Tịch đã trở nên dịu dàng, tâm trạng hỗn loạn cũng dần ổn định lại.
Sao cứ phải để ý đến ánh mắt của những kẻ không đáng? Đã làm cái nghề này nếu như lúc nào cũng phải để ý đến ánh mắt của người khác, thì chẳng phải sẽ bị mệt chết à?
Cô chỉ cần là chính mình, làm những chuyện không thẹn với lương tâm của mình là được, rồi sẽ có một ngày cô sẽ dùng thực lực để chứng minh bản thân.
Cô chỉ cần chiến đấu vì những người mà quan tâm cô mà thôi
Hôm nay An Thư có một cảnh quay múa, không cần mặc cung trang nặng và dày như hôm qua, trang phục hôm nay rất mỏng và nhẹ, nói chung thì dễ thở hơn hôm qua.
Vào phòng trang điểm, An Thư giật mình, không ngờ cô lại thấy Thanh Thanh ở đây.
Cô còn tưởng Thanh Thanh sẽ không đến cơ.
Lúc trước, Thanh Thanh bị đánh trượt sau khi đến thử vai nữ thứ, đạo diễn lại mời cô ta diễn vai nữ ba - Hiền Phi.
Vai nữ ba cũng là một yêu phi hại nước, chỉ là đất diễn ít hơn An Thư rất nhiều, hơn nữa, trong phim còn bị cô hành hạ rất thảm hại.
Tuy quản lí đã nhận vai này thay Thanh Thanh, nhưng cô ta cảm thấy rất bất mãn, lễ khai máy không xuất hiện, thậm chí còn có tin đồn cô ta muốn bỏ vai.
An Thư đoán chắc cô ta nghe phong phanh đâu đó biết có nguồn đầu tư lớn đổ thêm vào, nên hôm nay mới chịu ngoan ngoãn tới đây.
Dù sao bộ phim này cũng đầu tư tới cả tỷ cơ mà.
Thanh Thanh đang trang điểm, thấy An Thư qua gương, lập tức quắc mắt lên, không hề che giấu sự chán ghét của mình với cô.
Giống Ninh Tuyết, cô ta có người cha giàu có chống lưng, thế nên ở trên phim trường luôn tỏ ra ngang ngược, hống hách, rất nhiều tai tiếng, có điều, thủy quân* của cô ta rất lợi hại, có thể tẩy trắng cho cô ta thành người ăn ngay nói thẳng, hài hước hơn là còn tặng cho cô ta danh hiệu "đệ nhất mỹ nhân" trong làng giải trí.
(*Thủy quân: Mỗi một nghệ sĩ đều có đoàn đội riêng để gây dựng hình ảnh trên mạng, thủy quân là một phần trong đó, nhiệm vụ chủ yếu là tâng bốc nghệ sỹ của mình bằng cách bôi xấu đối thủ cạnh tranh, có thể coi như là một đám anh hùng bàn phím nhưng hoạt động có tổ chức.)
Thế nên, đối với việc cô cướp mất vai rồi còn cướp mất cả biệt hiệu của cô ta, Thanh Thanh tất nhiên sẽ hận cô thấu xương rồi.
“Yo, đây chẳng phải là đệ nhất mỹ nhân trong làng giải trí của chúng ta đây sao? Có bao nhiêu kim chủ nâng đỡ cô như vậy, còn phải chạy tới tới đây tranh phòng trang điểm với lũ nghệ sĩ nhỏ như chúng tôi sao?" Thanh Thanh châm biếm đầy ác ý.
Cô vẫn rất bình tĩnh, tự tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống, bắt đầu xem kịch bản, không bị ảnh hưởng chút nào.
Cô có một đặc điểm, chỉ cần tới phim trường thì cô sẽ dồn hết tâm trí của mình vào công việc, bất kể là ai hay chuyện gì cũng đừng hòng làm ảnh hưởng tới trạng thái của cô.
"An Thư, mày có ý gì hả, coi thường tao đấy à?" Thanh Thanh đập chiếc lược trong tay xuống.
Cô vẫn tiếp tục xem kịch bản, như thể không nghe thấy cô ta đang nói gì.
Lúc này, chuyên viên trang điểm bên cạnh không nhịn được nữa, khẽ ho nhẹ một cái: "An Thư đang đeo tai nghe mà, chắc không nghe thấy đâu!"
Thanh Thanh khi ấy mới thấy trong tai An Thư có nhét tai nghe, nhất thời có cảm giác như đang đánh vào bịch bông.
Con khốn này, ai biết được là nó không nghe thấy hay cố tình không nghe!
An Thư đương nhiên là cố tình rồi.
Vừa thấy Thanh Thanh, cô đã lấy tai nghe ra nhét luôn vào tai, vờ như không nghe thấy gì cả.
Bởi vì trong tình huống này, chỉ cần có xung đột xảy ra, bất kể ai đúng ai sai cũng đều sẽ không có lợi cho cô. Tốt nhất cứ phải tránh phiền phức đã.
"Cô Thanh, đã xong rồi đấy, cô xem xem đã vừa ý chưa?" Ngữ khí chuyên viên trang điểm vô cùng dè dặt, "vị chủ nhân" này không phải là người dễ nói chuyện.
"Không vừa ý! Trang điểm lại cho tôi!" Thanh Thanh còn chẳng thèm nhìn đã ra lệnh.
"Không biết cô thấy không hài lòng ở chỗ nào?" Chuyên viên trang điểm hỏi.
"Chỗ nào cũng không hài lòng!"
Vẻ mặt của chuyên viên nhất thời cứng đờ, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn tẩy trang rồi trang điểm lại cho cô ta.
Thanh Thanh thấy An Thư hoàn toàn ngó lơ cô ta, lửa giận trong lòng càng lớn, nên không ngừng bới móc chuyên viên trang điểm.
Chuyên viên trang điểm không dám tỏ ra khó chịu với Thanh Thanh, chỉ có thể giận dỗi nhìn An Thư trong góc phòng.
Cô cũng biết rõ người mà Thanh Thanh muốn nhằm vào là An Thư, cô chỉ bị kéo vào thôi.
Ngoài nam chính và nữ chính có phòng trang điểm riêng ra, những người khác đều phải dùng chung một phòng, thế nên Thanh Thanh còn chưa trang điểm xong, An Thư cũng chỉ có nước ngồi đợi.
Cuối cùng, mãi tới khi quản lí của Thanh Thanh vào giục, cô ta mới không tình nguyện rời khỏi đó, trước khi đi cũng không quên lườm An Thư một cái.
“Tao không cần!”
“Được thôi! Mày không đến chứ gì, mày mà không đến tao sẽ nói cho cả thế giới này biết mày đá tao! Dù sao tao cũng chẳng để ý đến chuyện có bị mất mặt hay không, tao phải để tất cả mọi người đòi lại công bằng cho tao!”
“Mày…..” An Thư tức đến nổ phổi, cả đời này chuyện ngu ngốc nhất mà cô từng làm chính là chọc phải cái tai họa này.
Được lắm, tưởng tôi không có cách nào để xử lý ông à!
Khóe miệng của An Thư dần dần cong lên: “Được, đón mày chứ gì? Tao đi, đến lúc đó thì mày đừng có mà hối hận!”
Jason còn bình thường, do là lần đầu tiên bị người khác đá nên trong lòng thấy khó chịu, đợi anh ta quậy đủ rồi là xong.
Người khiến cô đau đầu nhất là cái gã yêu nghiệt tặng kim cương kìa.
Thôi, thôi, tùy cơ ứng biến vậy!
“An Thư, có người tìm........."
An Thư vừa ra khỏi góc khuất thì đã bị Tiểu Lý gọi hồn, dọa cho cô sợ đến nỗi hận không thể bỏ chạy ngay lập tức.
Ai nữa đây? Chưa hết à?
Một lần thì là lãng mạn, hai lần thì có thể coi cô ấy rất được hoan nghênh, nhưng đến lần thứ ba thì… đúng là một đứa con gái chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt!
Quả nhiên, ánh mắt của mọi người trong đoàn làm phim nhìn cô chẳng mấy hảo cảm.
“Chẳng trách có thể diễn Thanh Vân, hóa ra hồ ly tinh thật\~"
“Bao nhiêu là đàn ông thế, cô ta có ứng phó nổi không nhỉ?”
“Cô thì biết cái gì, người ta còn đang vui muốn chết ấy!”
“Cứ tưởng là dựa vào thực lực, hóa ra vẫn phải đi ôm đùi, còn là ôm rất nhiều đùi nữa!”
“Thực lực cái gì chứ, lúc nãy không thấy cô ta diễn sao, khác gì bình hoa đâu!”
……
“Cô Phạm, cô….cô không sao chứ?”
Lần này đến là một cô gái rụt rè, thấy sắc mặt của cô không tốt, còn tưởng là mình đã làm sai chuyện gì, trên mặt đầy thấp thỏm.
Đối mặt với những cô gái như vậy, An Thư có tức đến mấy cũng không không thể trút giận lên đầu cô ấy được: “Không sao, cô tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi đến để đưa đồ cho cô.” Cô gái mở một cái gì đó trông như thùng giữ nhiệt ra, bên trong vẫn còn đang bốc hơi lạnh, trong đó đặt ba bình màu đỏ, vàng, xanh. Nước ép hoa quả?
“Đây là….” Khóe miệng cô giật giật, xem cung đấu hơi nhiều nên phản ứng đầu tiên của cô là: có người muốn hạ độc mình?
“Đây là do đích thân thiếu gia nhà tôi làm đó, gồm nước ép dưa hấu, nước chanh và canh đậu xanh.” Cô gái trả lời.
“Tiểu thiếu gia nhà cô là ai?” An Thư cố gắng vắt óc ra nhớ xem mình có trêu chọc đến vị tiểu thiếu gia nào thích làm nước ép hoa quả không.
Cô gái chỉ chỉ ý bảo cô xem tờ giấy dán trên thân bình.
An Thư cầm lên xem, trên đó viết : Dì hãy fighting, đằng sau còn vẽ thêm một hình trái tim nữa
Cô có thể tưởng tượng ra dáng vẻ xấu hổ của Tiểu Minh(con trai của anh Đức Huy và chị An Nguyệt) khi vẽ hình trái tim này.
“Là Tiểu Minh à….” Thoáng cái, ánh mắt của Ninh Tịch đã trở nên dịu dàng, tâm trạng hỗn loạn cũng dần ổn định lại.
Sao cứ phải để ý đến ánh mắt của những kẻ không đáng? Đã làm cái nghề này nếu như lúc nào cũng phải để ý đến ánh mắt của người khác, thì chẳng phải sẽ bị mệt chết à?
Cô chỉ cần là chính mình, làm những chuyện không thẹn với lương tâm của mình là được, rồi sẽ có một ngày cô sẽ dùng thực lực để chứng minh bản thân.
Cô chỉ cần chiến đấu vì những người mà quan tâm cô mà thôi
Hôm nay An Thư có một cảnh quay múa, không cần mặc cung trang nặng và dày như hôm qua, trang phục hôm nay rất mỏng và nhẹ, nói chung thì dễ thở hơn hôm qua.
Vào phòng trang điểm, An Thư giật mình, không ngờ cô lại thấy Thanh Thanh ở đây.
Cô còn tưởng Thanh Thanh sẽ không đến cơ.
Lúc trước, Thanh Thanh bị đánh trượt sau khi đến thử vai nữ thứ, đạo diễn lại mời cô ta diễn vai nữ ba - Hiền Phi.
Vai nữ ba cũng là một yêu phi hại nước, chỉ là đất diễn ít hơn An Thư rất nhiều, hơn nữa, trong phim còn bị cô hành hạ rất thảm hại.
Tuy quản lí đã nhận vai này thay Thanh Thanh, nhưng cô ta cảm thấy rất bất mãn, lễ khai máy không xuất hiện, thậm chí còn có tin đồn cô ta muốn bỏ vai.
An Thư đoán chắc cô ta nghe phong phanh đâu đó biết có nguồn đầu tư lớn đổ thêm vào, nên hôm nay mới chịu ngoan ngoãn tới đây.
Dù sao bộ phim này cũng đầu tư tới cả tỷ cơ mà.
Thanh Thanh đang trang điểm, thấy An Thư qua gương, lập tức quắc mắt lên, không hề che giấu sự chán ghét của mình với cô.
Giống Ninh Tuyết, cô ta có người cha giàu có chống lưng, thế nên ở trên phim trường luôn tỏ ra ngang ngược, hống hách, rất nhiều tai tiếng, có điều, thủy quân* của cô ta rất lợi hại, có thể tẩy trắng cho cô ta thành người ăn ngay nói thẳng, hài hước hơn là còn tặng cho cô ta danh hiệu "đệ nhất mỹ nhân" trong làng giải trí.
(*Thủy quân: Mỗi một nghệ sĩ đều có đoàn đội riêng để gây dựng hình ảnh trên mạng, thủy quân là một phần trong đó, nhiệm vụ chủ yếu là tâng bốc nghệ sỹ của mình bằng cách bôi xấu đối thủ cạnh tranh, có thể coi như là một đám anh hùng bàn phím nhưng hoạt động có tổ chức.)
Thế nên, đối với việc cô cướp mất vai rồi còn cướp mất cả biệt hiệu của cô ta, Thanh Thanh tất nhiên sẽ hận cô thấu xương rồi.
“Yo, đây chẳng phải là đệ nhất mỹ nhân trong làng giải trí của chúng ta đây sao? Có bao nhiêu kim chủ nâng đỡ cô như vậy, còn phải chạy tới tới đây tranh phòng trang điểm với lũ nghệ sĩ nhỏ như chúng tôi sao?" Thanh Thanh châm biếm đầy ác ý.
Cô vẫn rất bình tĩnh, tự tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống, bắt đầu xem kịch bản, không bị ảnh hưởng chút nào.
Cô có một đặc điểm, chỉ cần tới phim trường thì cô sẽ dồn hết tâm trí của mình vào công việc, bất kể là ai hay chuyện gì cũng đừng hòng làm ảnh hưởng tới trạng thái của cô.
"An Thư, mày có ý gì hả, coi thường tao đấy à?" Thanh Thanh đập chiếc lược trong tay xuống.
Cô vẫn tiếp tục xem kịch bản, như thể không nghe thấy cô ta đang nói gì.
Lúc này, chuyên viên trang điểm bên cạnh không nhịn được nữa, khẽ ho nhẹ một cái: "An Thư đang đeo tai nghe mà, chắc không nghe thấy đâu!"
Thanh Thanh khi ấy mới thấy trong tai An Thư có nhét tai nghe, nhất thời có cảm giác như đang đánh vào bịch bông.
Con khốn này, ai biết được là nó không nghe thấy hay cố tình không nghe!
An Thư đương nhiên là cố tình rồi.
Vừa thấy Thanh Thanh, cô đã lấy tai nghe ra nhét luôn vào tai, vờ như không nghe thấy gì cả.
Bởi vì trong tình huống này, chỉ cần có xung đột xảy ra, bất kể ai đúng ai sai cũng đều sẽ không có lợi cho cô. Tốt nhất cứ phải tránh phiền phức đã.
"Cô Thanh, đã xong rồi đấy, cô xem xem đã vừa ý chưa?" Ngữ khí chuyên viên trang điểm vô cùng dè dặt, "vị chủ nhân" này không phải là người dễ nói chuyện.
"Không vừa ý! Trang điểm lại cho tôi!" Thanh Thanh còn chẳng thèm nhìn đã ra lệnh.
"Không biết cô thấy không hài lòng ở chỗ nào?" Chuyên viên trang điểm hỏi.
"Chỗ nào cũng không hài lòng!"
Vẻ mặt của chuyên viên nhất thời cứng đờ, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn tẩy trang rồi trang điểm lại cho cô ta.
Thanh Thanh thấy An Thư hoàn toàn ngó lơ cô ta, lửa giận trong lòng càng lớn, nên không ngừng bới móc chuyên viên trang điểm.
Chuyên viên trang điểm không dám tỏ ra khó chịu với Thanh Thanh, chỉ có thể giận dỗi nhìn An Thư trong góc phòng.
Cô cũng biết rõ người mà Thanh Thanh muốn nhằm vào là An Thư, cô chỉ bị kéo vào thôi.
Ngoài nam chính và nữ chính có phòng trang điểm riêng ra, những người khác đều phải dùng chung một phòng, thế nên Thanh Thanh còn chưa trang điểm xong, An Thư cũng chỉ có nước ngồi đợi.
Cuối cùng, mãi tới khi quản lí của Thanh Thanh vào giục, cô ta mới không tình nguyện rời khỏi đó, trước khi đi cũng không quên lườm An Thư một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.